Chương 10: Từ Chức (3)
Tăng Thư cả ngày hôm nay hầu như không có gì làm. Dù gì cũng là ngày nghỉ, cô là người có nguyên tắc, đã nói là nghỉ nhất định sẽ không động đến việc làm. Nhưng nhìn lại không có gì làm thì lại có vẻ chán. Cô đã hẹn ăn tối với Du Uyên và Du Tử Lãng. Nhưng bây giờ mới giữa trưa, cô ăn xong uống thuốc thì không biết làm gì nữa. Cô lấy laptop ra phòng khách ngồi nghịch. Dương Hàn rửa chén xong thì cũng đi đến xem cô đang làm gì. "Em chán sao?" Dương Hàn phía sau nhìn thấy cô cứ đọc mấy bản tin rồi lại mở trang chơi game liền hỏi. Tăng Thư đang ngồi tựa vào sofa nghe tiếng anh thì ngước đầu nhìn. Tầm nhìn này cũng quá đẹp rồi, dù cho anh là lưu manh thì cũng là một tên lưu manh có vẻ đẹp phong trần. Cô hắng giọng một cái lại nhìn vào máy tính. Dương Hàn cúi thấp đầu, hai tay đưa về phía trước đặt lên má cô ép cô ngẩng đầu."Anh..." Tăng Thư chưa kịp nói hết thì Dương Hàn lại hôn cô. Nụ hôn chỉ chạm nhẹ vào môi, dây dưa một chút rồi rời đi. Dương Hàn cười nhẹ đi vòng ra phía trước ngồi cạnh cô, giọng anh thì thầm bên tai cô: "Xin lỗi, tôi là nghiện hôn em rồi. Không hôn sẽ không chịu được mà làm bậy" Tăng Thư chộp lấy cái gối kê lưng để giữa hai người. "Tuỳ tiện hôn người ta chưa đủ bậy sao?" Dương Hàn cong môi cười lấy cái gối ra chỗ khác, nhẹ nhàng nhích sang chỗ cô. "Chưa đủ" Tăng Thư không để ý anh nữa, quay đầu tiếp tục nghịch laptop. Cô vào tài khoản xem phim thuê hàng tháng của mình thì thấy có một bộ phim mới vừa ra. Là phim kinh dị. Đúng ý cô rồi, nhưng mà xem loại phim này một mình có chút đáng sợ. "Tôi xem cùng em" Dương Hàn ghé đầu qua nhìn thì thấy cô đang xem nội dung của bộ phim kinh dị. Anh nhìn gương mặt vừa hứng thú vừa do dự của cô thì lên tiếng. Tăng Thư ừm một tiếng rồi đứng lên kết nối máy tính với máy chiếu để ở phía sau. Có người xem cùng sẽ đỡ sợ hơn. Cô lấy đồ điều khiển khởi động thì một màn chiếu đi xuống. Thì ra là vậy nên cô không có ti vi trong nhà. Sau khi phim đã chuẩn bị xong thì cô trở vào phòng lấy trong tủ ra một cái mềm bông màu xám đậm. Tăng Thư để chân lên ghế sofa rồi lấy mềm trùm kín người chỉ để lộ cái đầu nhỏ để xem phim. Dương Hàn nhìn cô chuẩn bị kĩ càng như vậy thì phì cười. Cô nàng xem ra đang rất hồi hộp nhỉ. Tăng Thư không để ý nhưng Dương Hàn đã đeo mắt kính vào. Khi cô quay qua nhìn anh thì có chút bất ngờ. Không ngờ anh lúc đeo kính lại thu hút người khác hơn nhiều. Vừa có vẻ đàng hoàng nhưng lại có vẻ xấu xa. Đến khi Dương Hàn bỗng nhìn sang thì Tăng Thư giật mình quay đầu đi nơi khác. Bộ phim có những cảnh quay làm bất ngờ người xem mà Tăng Thư mỗi lần như vậy đều sợ đến thoát tim. Cô dùng mền trùm che hờ đi tầm nhìn rồi tiếp tục xem. Dương Hàn nhìn cô phì cười, tại sao cô lại đáng yêu như vậy? Bộ phim dần đi vào hồi kết, Tăng Thư hai mắt không thể mở nổi nữa, cơn buồn ngủ kéo đến bất ngờ làm cô không gượng nổi. Có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc. Dương Hàn nhìn sang Tăng Thư thì thấy cô đã gật gà gật gù ngủ quên. Anh nhìn cô không có chỗ kê đầu thoải mái thì nhẹ nhàng ngồi sát lại cô, tay nhẹ nhàng vòng qua đầu cô chỉnh một chút tựa vào vai anh. Bản thân Dương Hàn thì lấy đi đồ điều khiển trên tay cô, anh điều chỉnh nhỏ âm lượng rồi ngồi im lặng mặc cho bộ phim tiếp theo là gì. Dương Hàn không để ý thời gian nhưng anh đã xem hết hai bộ phim. Có lẽ đã hơn 2 tiếng trôi qua. Thấy cô ngủ ngon như vậy anh cũng không nỡ đánh thức. Lúc này bỗng tiếng chuông cửa vang lên. Dương Hàn nhìn ra phía cửa rồi dùng tay đỡ đầu cô, anh nhẹ nhàng để cô nằm xuống sofa rồi lấy gối kê đầu cho cô. Tăng Thư ưm a vài tiếng có vẻ gần bị đánh thức, Dương Hàn liền đi ra mở cửa. "Lão Dương?" Trương Kiện Phong ngơ ngác không biết tại sao người bạn thân của mình đáng ra phải ở ngoại ô mà bây giờ lại xuất hiện ở đây. "Cậu bấm chuông nhiều như vậy làm gì? Sợ người khác không nghe thấy sao?" Dương Hàn giọng nói bực bội nói. Suýt chút nữa thì đánh thức bảo bối của anh rồi. Trương Kiện Phong không biết mình đã đắc tội gì mà bị đối xử thế này. Anh đưa một sấp thư cho Dương Hàn: "Hoá đơn và thư đây, quản lý đưa nhầm đến căn hộ của tôi rồi" Dương Hàn nhận lấy nhìn sơ qua rồi có ý muốn đóng cửa. Trương Kiện Phong liền đưa một chân vào ngăn lại. "Không có giải thích gì sao?" Trương Kiện Phong nhướng mày nhìn Dương Hàn. Vợ Trương Kiện Phong vốn là nữ cường kinh doanh. Căn hộ cao cấp này cũng là do công ty của vợ anh xây nên. Hiện giờ cả gia đình ba người của anh đều ở đây nên người mua hoặc thuê anh đều biết rõ. Theo anh nhớ thì căn hộ ở tầng 5 này là một người nữ. Chẳng lẽ sau bao nhiêu năm thì đóa hoa tình yêu đã nở rồi sao? Dương Hàn cũng không có ý che dấu, giọng nói của anh mang theo ý cười: "Tiểu bảo bối bị bệnh, tôi đến chăm sóc cô ấy." Trương Kiện Phong ồ một tiếng, ánh mắt lại trở nên hào hứng: "Tôi chào hỏi em dâu một tiếng được không? Dù gì cũng là hàng xóm với nhau" "Không được. Cô ấy đang ngủ, hôm khác cùng cô ấy đi gặp cậu" Dương Hàn rất thích hai chữ "em dâu" này của Trương Kiện Phong. Trương Kiện Phong gật đầu, "Vậy được. Lão Dương, tôi nghe cha nói cậu muốn nghỉ làm ở bệnh viện sao?" Dương Hàn ừm một tiếng: "Cô ấy nói không thích có bạn trai là bác sĩ" Vậy nên liền từ chức? Bây giờ Trương Kiện Phong càng muốn biết là cô gái như thế nào lại khiến người lý trí và kiêu ngạo như Dương Hàn chiều chuộng như vậy. Anh cười: "Được đó lão Dương. Không làm phiền hai người nữa. Tôi về với vợ con đây" Trương Kiện Phong nói xong thì quay lưng đi. Dương Hàn cũng nhẹ nhàng đóng cửa tránh gây ra tiếng động lớn. Anh để xấp thư trên bàn ở phòng khách. Lúc này một tấm thiệp rơi ra, Dương Hàn nhặt lên thì vô tình nhìn thấy ảnh một chàng trai ngoại quốc được dán ở ngay mặt trước của tấm thiệp, bên cạnh còn có dòng chữ "Your Love, Jayden" được viết tay. Anh không cầm được lòng mà lật lại mặt sau xem. Nội dung toàn bộ đều viết bằng tiếng anh, đại khái là chàng trai tên Jayden đang rất nhớ Tăng Thư. Dương Hàn hai mày chau lại. Cô gái này em thật đào hoa. Dương Hàn để tấm thiệp lại chỗ cũ. Anh ngồi xuống thảm để thuận tiện nhìn gương mặt đang say ngủ của cô. Dương Hàn cẩn trọng hôn má rồi lại hôn lên trán cô. Mặc kệ có bao nhiêu người theo đuổi em, tôi nhất định sẽ khiến em động lòng mà tiếp nhận tôi.