Chương 74: Ngày mưa
Tình yêu là thứ vĩnh hằng nhất trên thế giới này, cũng bởi vì là vĩnh hằng nên lộ ra nhiều người lỗi thời. Người trẻ tuổi hiện nay gần như không hiểu ba chữ này, dường như nghĩ rằng chỉ yêu thích là đủ. Một chữ thích đủ để khái quát tình cảm giữa hai người yêu nhau.
Cảnh Tự không thể báo đáp lại sự yêu thích của Lục Chúc Chúc nhiều như thế. Anh chỉ có thể yêu cô…dùng toàn bộ nhiệt tình, niềm tin và sự kiên định cả đời còn lại của anh, để yêu cô.
Màn thổ lộ thế này ngược lại rất hiếm thấy, có rất nhiều bệnh nhân ghé vào bên hành lang xem náo nhiệt còn có người ồn ào hô lên “bên nhau đi”, “bên nhau đi”… Lục Hoài Nhu đang chầm chậm rửa chén bên bồn nước, vẻ mặt bình tĩnh giống như không nghe thấy gì trước sự náo nhiệt bên ngoài.
Lục Tuỳ Ý bên cạnh ông ngược lại đứng ngồi không yên. Hắn cẩn thận từng li từng tí đánh giá nét mặt của ông cha nhà mình, xấu hổ đến mức không biết phải làm sao mới ổn. Sợ rằng lỡ may mà Lục Hoài Nhu không vui thì sẽ lao xuống đánh thằng nhóc kia một trận, hắn cần phải sẵn sàng kéo cha hắn ra bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lục Tuỳ Ý vẫn rất vừa ý Cảnh Tự, thứ nhất là vì con gái cưng thích thằng nhóc này, nếu con gái cưng thích nó thì hắn tất nhiên cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Thứ hai là vì Cảnh Tự đã từng giúp đỡ con trai hắn, Lục Tuỳ Ý luôn ghi nhớ phần tình nghĩa này thật sâu trong lòng. Hắn chấp nhận Cảnh Tự nhưng cũng không có nghĩa rằng Lục Hoài Nhu cũng chấp nhận anh, dù sao thì trọng lượng của Lục Chúc Chúc trong lòng của Lục Hoài Nhu không thể tự tuỳ tiện ước lượng được.
Lục Hoài Nhu giống như không nghe thấy sự náo nhiệt bên ngoài ung dung rửa chén, lau khô nước đọng rồi tiện tay ném cho Lục Tuỳ Ý: “Mang đi đi.”
“Cha à…chuyện đó thì sao…”
Lục Tuỳ Ý lắp bắp nói: “Có lẽ cha cũng biết thằng nhóc kia, hình như là hàng xóm cạnh nhà cha đấy, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã với Chúc Chúc. Dù sao thì biết rõ tận gốc rễ, chăm sóc lẫn nhau cũng…không có gì xấu, đúng không?”
Lục Hoài Nhu liếc hắn một cái: “Chút chuyện nhỏ này mà còn cần con giải thích với cha sao? Thằng nhóc đó đứng canh ở dưới lầu mấy ngày rồi, cha đâu có bị mù.”
Lục Tuỳ Ý nhìn biểu hiện của Lục Hoài Nhu liền biết rằng chắc chắn ông đã tra rõ ràng nguồn gốc của Cảnh Tự rồi.
“Con đây không phải là vì…sợ cha không vui sao.” Lục Tuỳ Ý cười thoải mái nói: “Nhà chúng ta không phải là kiểu gia đình phong kiến gì, mấy cái chuyện yêu đương của tụi trẻ thời nay có là gì đâu. Thằng nhóc nhà chúng ta lớp sáu đã được con gái viết thư tình rồi. Nếu cứ luôn áp chế bọn trẻ cũng không tốt, phải không cha?”
“Được rồi.” Lục Hoài Nhu bước ra khỏi khu vực rửa tay: “Lục Chúc Chúc là do cha chăm sóc, con lo cho Lục Phương Tiện đi. Chuyện này tự ta có giới hạn.”
“Cha đã nói vậy thì con yên tâm rồi.” Lục Tuỳ Ý ngoài miệng nói yên tâm nhưng thật ra trong lòng chẳng yên tâm tẹo nào còn lo lắng bổ sung thêm một câu: “Cha là người thương yêu con bé nhất trên đời này, chắc chắn sẽ không nỡ làm con bé buồn.”
Ngày hôm sau lúc Lục Hoài Nhu xuống lầu còn đặc biệt căn dặn y tá quản lý tầng thang máy của khu VIP rằng có thể để cho Cảnh Tự lên lầu thăm bệnh. Thế nhưng buổi tối sau khi ông tan ca đến kiểm tra ghi chép thăm bệnh thì lại không thấy tên của Cảnh Tự đâu.
“Thằng nhóc kia không đến à?”
“Không đến.” Y tá trực ban nói: “Nói ra cũng thật là kỳ lạ, khoảng thời gian này ngày nào cũng đến rồi ngẩn ngơ cả ngày trời. Hôm nay thì một lần cũng chưa đến.”
Trong lòng Lục Hoài Nhu có hơi lo lắng, xoay người gọi điện thoại cho Ngải Luân: “Cảnh Tự có ở trụ sở không?”
Ngải Luân: “Cậu béo nói rằng sau khi cậu ấy ăn tối xong thì đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không nghe. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy đến bệnh viện thăm Chúc Chúc chứ.”
Trong lòng Lục Hoài Nhu rơi lộp bộp vài cái thầm nghĩ không ổn rồi, nói với Ngải Luân: “Lập tức đi đến đại học Bắc Thành! Tìm cho bằng được con bé kia!”
Làm việc ăn ý cùng nhau bao nhiêu năm qua, trong nháy mắt Ngải Luân liền hiểu ra sự lo lắng của Lục Hoài Nhu: “Mẹ nó! Hoài gia, chuyện này không…không đến mức đó chứ!”
“Còn không mau đi đi!”
Lục Hoài Nhu cúp điện thoại rồi ra ngoài bắt một chiếc taxi chạy đến đại học Bắc Thành.
Trên mặt Tề Kỳ đỏ bừng, vẻ mặt phấn khích chạy ra khỏi phòng tự học. Lúc nãy Cảnh Tự vừa chủ động thêm Wechat của cô ta và nói rằng hiện tại anh đang ở trong trường, muốn gặp cô ta để nói chuyện.
Tề Kỳ sợ Cảnh Tự hiểu lầm mình nên lập tức giải thích với anh trong Wechat: “Em không có đẩy Lục Chúc Chúc xuống sông, là do cô ta tự giẫm lên chân mình rồi bị trượt chân, không liên quan tới em!”
Cảnh Tự không trả lời tin nhắn mà chỉ gửi định vị cho cô ta. Định vị cho thấy anh đang ở khu vực rừng núi phía sau trường.
Dưới ánh đèn đường, Tề Kỳ dừng bước lại rồi gửi tin nhắn trả lời: “Sao lại muốn gặp ở nơi vắng vẻ như vậy chứ, em thấy bên đường có tiệm trà sữa chưa đóng cửa đấy. Hẹn gặp ở tiệm trà sữa nhé.”
Cảnh Tự: “Không phải cô rất muốn giải thích với tôi sao?”
Tề Kỳ: “Cảnh Tự, em không hiểu anh nói vậy là có ý gì.【đáng yêu】”
Cảnh Tự: “Tôi cho cô một cơ hội giải thích, chỉ chờ đúng mười phút. Nếu như cô không đến thì sau này tôi sẽ không tìm cô nữa.”
Tề Kỳ đọc xong tin nhắn này thì nhịp tim đột nhiên bắt đầu tăng tốc, vô số ý nghĩ phức tạp lộn xộn xẹt qua trong đầu. Tối thế này rồi mà Cảnh Tự còn hẹn cô ta đến nơi hoang vắng như vậy để gặp mặt chắc chắn không phải là chuyện gì đứng đắn.
Đến bây giờ gò má cô ta vẫn còn đỏ ửng. Đi hay không đi…Đây là cả một vấn đề.
Nếu như không đi vậy thì giống như những gì anh đã nói lúc nãy, khả năng mãi mãi cũng sẽ không còn cơ hội nữa. Cảnh Tự bây giờ không giống với ngày xưa nữa, anh là tuyển thủ eSport đang nổi tiếng nhất trong giới. Fan trên Weibo lên tới hàng triệu người, tuỳ tiện đấu một trận thì tiền thưởng mang về cũng rất nhiều.
Con đường phía trước của anh được mạ một tầng vàng lấp lánh.
Tề Kỳ quyết định đánh cược, có lẽ sau đêm nay cô ta sẽ có được thứ mà cô ta hằng mong muốn…Khu núi rừng sau trường học là một cái hồ nhân tạo. Cô ta rọi đèn pin vô cùng cẩn thận bước qua từng bụi cỏ dại đến cạnh bờ hồ.
Cảnh Tự nhặt một hòn đá rồi ném nó xuống nước. Dưới ánh trăng, bóng lưng của anh tiêu sái, phóng khoáng.
Tề Kỳ đỏ cả mặt thử gọi anh một tiếng: “Cảnh Tự, em đến rồi đây.”
Dưới ánh trăng, anh tự châm cho mình một điếu thuốc, ánh lửa nơi đầu thuốc lúc sáng lúc tối. Tề Kỳ thấy anh liền cảm thấy rạo rực tim mình đập nhanh hơn, quả thật cô ta rất thích anh, hơn nữa còn là loại yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu không phải tại Lục Chúc Chúc ở giữa gây khó khăn thì cô ta có tự tin rằng mình cũng có thể theo đuổi được anh. Dù sao thì…cô ta cũng khá đẹp hơn nữa còn rất có năng lực, theo đuổi một học sinh trường nghề thôi mà chắc cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Cảnh Tự, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
“Tôi tìm cô làm gì chẳng lẽ cô không đoán được?”
Tề Kỳ ổn định lại tâm trạng rồi đi đến cạnh anh nói: “Nếu như là chuyện của Lục Chúc Chúc thì em không thẹn với lương tâm bởi vì em không cố ý đẩy cô ta xuống sông. Lúc đó tụi em nảy sinh tranh chấp, em chỉ kéo cô ta một cái chứ không có đẩy cô ta. Tự cô ta không dừng lại được rồi ngã xuống sông.”
“Em thừa nhận chuyện này em cũng sai nhưng thực tế là em không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào bởi vì tự cô ta giẫm lên chân mình rồi trượt chân. Cảnh sát cũng nhận định như vậy, em căn bản không có ý muốn làm hại cô ta.”
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tự: “Có phải Lục Chúc Chúc méc lại với anh không?”
“Em ấy đang ở bệnh viện, tôi vẫn chưa gặp được em ấy.” Giọng nói Cảnh Tự nhàn nhạt như gió đêm: “Sau hôm nay có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa.”
Nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng Tề Kỳ thoáng qua một tia vui sướng, cô ta đoán chắc rằng gia đình của Lục Chúc Chúc đã ngăn cản anh gặp con nhỏ đó rồi. Dù sao trình độ học vấn của Cảnh Tự thế này thì những gia đình bình thường đều sẽ không chấp nhận anh.
Cô ta che giấu vẻ mặt khoái trá của mình rồi nói: “Lục Chúc Chúc căn bản rất đơn thuần, cái gì cũng nghe lời người nhà chẳng có chủ kiến lại không kiên định, em với cô ta không giống nhau, em…”
Cô ta còn chưa dứt lời đã thấy Cảnh Tự dập điếu thuốc trong tay. Anh trực tiếp dùng đầu ngón tay để dập thuốc.
Tề Kỳ la lên một tiếng rồi vội vàng cầm tay anh lên: “Anh có bị phỏng không!”
Đôi mắt Cảnh Tự u ám liếc cô ta một cái rồi dùng sức bóp tay cô ta, trầm giọng nói: “Thích tôi đến thế sao?”
Tề Kỳ đỏ bừng cả mặt, thẹn thùng không dám nhìn anh: “Anh nới lỏng tay người ta ra một chút được không, anh làm em hơi đau…”
Cảnh Tự không nới lỏng ra mà còn kéo cô ta lại gần mình, hỏi từng chữ một: “Thích tôi đến nỗi muốn giết người luôn sao?”
Tề Kỳ không ngờ rằng sẽ nghe được câu này, cô ta sửng sốt nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Cảnh Tự, cuối cùng thì cô ta cũng cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.
“Không, không phải đâu, em…em không có giết người, em không có…”
“Thiếu chút nữa cô đã giết chết em ấy rồi.”
Giọng của Cảnh Tự ngày càng đanh lại giống như cành cây khô bị giẫm nát: “Cô có biết rằng thiếu chút nữa cô đã giết chết em ấy rồi không!”
Tề Kỳ bắt đầu giãy giụa mãnh liệt: “Không! Em không muốn! Em không muốn giết người, là nó tự trượt chân rơi xuống, không liên quan gì đến em! Em không có đẩy nó!”
Cảnh Tự lôi cô ta đến bờ hồ, nắm tóc cô ta nhấn xuống mặt nước. Tề Kỳ liều mạng phản kháng nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của anh, trong tay anh thì cô ta chỉ như một con gà con mà thôi.
Cảm giác nghẹt thở kinh khủng lúc này đang bao lấy cô ta. Dường như cô ta có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của Lục Chúc Chúc khi rơi vào dòng sông, đó là nỗi khủng hoảng vô hạn khi kề vai với thần chết.
“Xin, xin lỗi!” Giữa lúc anh kéo cô ta ra khỏi mặt nước, cô ta liền điên cuồng cầu xin: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi! Tôi…”
“Em ấy là cục cưng của tôi, là bảo vật mà đến một đầu ngón tay tôi cũng không nỡ chạm vào.”
Cảnh Tự kéo tóc cô ta, nổi điên gia tăng sức lực nói: “Còn cô thì thiếu chút nữa giết chết em ấy!”
“Xin…” Giây tiếp theo anh lại dìm cô ta xuống nước một lần nữa.
Cảnh Tự của ngày trước sẽ không làm ra loại chuyện thế này, nhưng anh đã trải qua cái chết một lần cũng đã từng chìm vào vực sâu của địa ngục, cùng lắm thì anh lại rơi xuống địa ngục một lần nữa thôi.
Đột nhiên có một luồng sức mạnh từ phía sau ấn lên bả vai rồi trực tiếp ngắt ngang toàn bộ sức mạnh trên cánh tay phải của anh. Ngay khi tay Cảnh Tự vừa nới lỏng thì Tề Kỳ liền mạnh mẽ ngoi lên khỏi mặt nước rồi ngã ra đất như con cá chạch trốn đi. Cổ họng tê rần, hít vào từng ngụm không khí thật lớn.
Cảnh Tự xoay người lại thì thấy Lục Hoài Nhu đang đứng trước mặt anh. Lục Hoài Nhu hít thở không đều giống như chạy một mạch như điên đến đây. Ông nhìn anh chằm chằm, trong mắt mắt hiện lên vẻ thất vọng cũng có vài phần không thể tin được.
“Ông nội Lục…”
Anh còn chưa kịp nói gì thì Lục Hoài Nhu đã giơ tay lên tát vào bên mặt trái của anh một cái “bốp”. Đầu Cảnh Tự lệch sang một bên, gò má cũng tê rần.
Lục Hoài Nhu chỉ vào anh, ngón tay vẫn đang run rẩy: “Con…con điên rồi!”
Cảnh Tự từng bị cha mình đánh, khi đó anh quả thật cảm thấy rất nhục nhã. Nhưng khi ăn một cái bạt tai này của Lục Hoài Nhu thì Cảnh Tự lại cảm thấy vui sướng, bởi vì anh biết người đàn ông trước mặt này mới là người thật sự quan tâm anh.
Lời nói của anh như nghẹn trong cổ họng: “Ông nội…”
“Con là cái thá gì mà dám làm tội phạm giết người hả, con có muốn ngồi tù rồi bị phán tử hình thì cũng chẳng liên quan cây chổi lông gà* gì tới ông đây đâu!”
*Nguyên văn tác giả, không hiểu sao lại là cây chổi lông gà (~ ̄▽ ̄)~.
Lục Hoài Nhu tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát nổi, chỉ vào Cảnh Tự tức giận sôi trào: “Nhưng con làm cháu gái ông đau lòng, con dám huỷ hoại hạnh phúc của con bé thì bây giờ ông…ông sẽ đánh chết con.”
Ngay khi Lục Hoài Nhu vừa nhấc chân lên muốn đạp Cảnh Tự thì anh đã quỳ xuống: “Ông nội, con xin lỗi.”
Cú đá này của Lục Hoài Nhu đúng là vẫn không nỡ đạp xuống.
Ông xoay người nhìn thân ảnh Tề Kỳ đang thất tha thất thểu bỏ chạy thì lấy điện thoại ra gọi cho Ngải Luân: “Đã đến chưa?”
“Vừa vào trường, lập tức qua đó.”
“Chặn con bé kia lại, làm cho nó quên chuyện tối nay đi. Không được nói lung tung, càng không được báo cảnh sát!”
“Hoài gia, anh yên tâm!”
Lục Hoài Nhu cúp điện thoại rồi quay đầu liếc Cảnh Tự một cái. Cảnh Tự vẫn còn quỳ trên đất. Mãi đến lúc này anh mới từ từ khôi phục tinh thần, rốt cuộc cũng ý thức được mới nãy mình đã làm những gì nên cơ thể anh không kiềm chế được mà run lên.
“Đứng lên đi, quỳ trước mặt ông làm gì.” Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Dưới đầu gối đàn ông là vàng, ngoại trừ quỳ ván giặt thì lạy trời lạy đất cũng không được quỳ.”
Cảnh Tự chống đầu gối đứng dậy bước đến trước mặt Lục Hoài Nhu kính trọng nói: “Ông nội, con sai rồi.”
“Con giống y chang Lục Chúc Chúc, biết là sai nhưng mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.” Tâm trạng Lục Hoài Nhu dần bình tĩnh trở lại, tay run run châm điếu thuốc: “Càng lớn càng khiến người ta nhọc lòng, còn không bằng lúc nhỏ…”
Cảnh Tự không nói lời nào, đôi mắt đen không thấy đáy.
Lục Hoài Nhu bước tới xốc áo Cảnh Tự lên, anh theo bản năng đưa tay ngăn lại nhưng làm sao có thể ngăn được sức tay của Lục Hoài Nhu nên ngay lập tức liền bị kéo ra.
Lục Hoài Nhu xốc áo anh lên, mắt nhìn thấy vết phỏng sau lưng anh thì cau mày nói: “Làm sao lại thành ra dáng vẻ quỷ quái thế này, cha mẹ con sau đó vẫn chưa đưa con đi bệnh viện thẩm mỹ à?”
Cảnh Tự nghiến răng nói: “Không có.”
“Thế thì không được, con thế này sẽ doạ Chúc Chúc sợ.”
“Con xin lỗi.”
“Ông giúp con hẹn trước bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất thành Nam, con trước tiên phẫu thuật cho phần lưng của con đỡ hơn một chút cho ông.”
Cảnh Tự khó hiểu nhìn ông: “Thành Nam?”
“Không muốn thi đại học à, ông đã điều tra rồi. Con không làm thủ tục nhập học bình thường ở trường nghề mà học bạ vẫn ở thành Nam vì thế thi đại học cũng phải về đó thi.”
Lục Hoài Nhu xoay lưng bỏ đi nói: “Trong vòng một năm này đừng quay lại, bình tĩnh lại thật tốt. Vị trí đội trưởng của con, ông sẽ giữ lại cho con. Năm sau quay lại, ông muốn thấy sự thay đổi của con.”
“...”
“Thời gian một năm này nếu như vẫn nghĩ không thông, vẫn cảm thấy tự khinh bỉ chính mình, lúc nào cũng tự đày đoạ bản thân như một thứ đồ bỏ đi thì ông sẽ không để thứ bỏ đi như cháu…tiếp tục lại gần cháu gái ông nửa bước.”
Cuối tháng tám, hai cha con Lục Tuỳ Ý và Lục Phương Tiện thu dọn hành lý cho Lục Chúc Chúc xong thì đón cô về nhà. Thật ra sức khoẻ của Lục Chúc Chúc đã hồi phục lại từ lâu nhưng mà Lục Hoài Nhu lại không yên tâm, bắt buộc cô phải tiếp tục ở lại bệnh viện thêm hai tuần nữa.
Bước ra khỏi toà nhà của bệnh viên tư nhân, Lục Tuỳ Ý cất vali vào cốp xe rồi quay đầu thấy Lục Chúc Chúc ngẩn người nhìn vườn hoa phía trước. Nhìn theo tầm mắt của cô thì hắn nhìn thấy Cảnh Tự đang đứng cạnh vườn hoa, đợi cô từ phía xa.
“Cha, bạn con tới…”
Lục Tuỳ Ý thở dài nói: “Đúng là con gái lớn không giữ được, được rồi, được rồi, con đi đi.”
“Cảm ơn cha!”
“Nhưng mà buổi tối phải về nhà trước chín giờ! Nếu không cha sẽ nói với ông nội con, chắc chắn sẽ không tha cho con.”
“Dạ.”
Lục Chúc Chúc tạm biệt cha mình và Lục Phương Tiện rồi băng qua lối đi dành cho người đi bộ, chạy bước nhỏ về phía Cảnh Tự. Hôm nay Cảnh Tự vẫn mặc áo thun đen, đội mũ lưỡi trai, chiếc quần đen tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của anh.
Lục Chúc Chúc chạy tới trước mặt anh, cướp chiếc mũ lưỡi trai của anh rồi cười nói: “Anh ơi, bây giờ anh đã là ngôi sao lớn rồi sao, ra ngoài còn phải mang cả mũ lưỡi trai nữa.
Cảnh Tự đoạt lại mũ lưỡi trai trong tay cô, xoay mũ ngược ra sau rồi đội lên đầu cô gái nhỏ: “Anh có phải là ngôi sao lớn gì đâu, ông nội em mới đúng.”
“Ừ, có đạo lý.” Lục Chúc Chúc đi cạnh anh: “Giới này của chúng ta vẫn chỉ là thiểu số, nhưng mà thiểu số có điểm tốt của thiểu số, chỉ nổi tiếng ở trong giới nên không cần phải lo lắng đi trên đường lớn sẽ bị vây xem.”
“Em lại còn xưng chúng ta…em rành về eSport lắm sao?” Lúc Cảnh Tự nói chuyện rồi khoác cánh tay lên bả vai cô gái nhỏ, mọi thứ cứ diễn ra thật tự nhiên.
Lục Chúc Chúc có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn dựa vào lòng anh nói: “Em hiểu rất ít về eSport nhưng em hiểu anh nè, vậy là đủ rồi.”
Cô gái nhỏ nũng nịu rúc vào người anh giống như dây leo quấn chặt đại thụ. Anh có thể nhận thấy cảm giác hấp dẫn mãnh liệt từ trên người cô. Cảnh Tự nhận ra rằng bản thân dường như ỷ lại vào cảm giác này. Anh lưu luyến hưởng thụ từng phút từng giây ở bên cạnh cô, tham lam hút từng tấc mùi hương trên cơ thể cô. Ánh mắt anh không muốn rời khỏi cô một giây nào.
Có lẽ anh thật sự bị bệnh mất rồi.
“Anh ơi tối nay anh mời em ăn gì đấy?”
“Em muốn ăn cái gì?”
“Vậy ăn KFC nhé!”
Cảnh Tự nở một nụ cười nhẹ: “Em vẫn còn là em bé sao?”
“Ai quy định người lớn không thể ăn KFC chứ.”
Lục Chúc Chúc kéo Cảnh Tự đến tiệm KFC trong quảng trường thương mại. Phần ăn trẻ em có sự kiện tặng quà nên Lục Chúc Chúc không chút do dự gọi một phần trẻ em rồi gọi cho Cảnh Tự một phần hamburger cá.
Cảnh Tự thấy cô vui vẻ chơi với mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng trong phần trẻ em thì hỏi: “Bạn nhỏ Lục Chúc chơi vui không?”
“Chơi vui lắm.” Lục Chúc Chúc để vịt vàng lên bàn vờ như nó đang bơi lội trong nước: “Vịt nhỏ chưa bao giờ đi qua bờ sông đối diện, mẹ nó nói với nó bờ sông đối diện là thiên đường. Nơi thiên đường vĩnh viễn sẽ không có đau khổ chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.”
“Vì vậy, ngày nào vịt nhỏ cũng tập bơi lội trong nước, nó bơi rồi lại bơi. Cuối cùng bơi đến bờ sông đối diện, anh đoán xem ở thiên đường có gì?”
Cảnh Tự cắn một miếng hamburger rồi nói: “Một đống đồ ăn vặt.”
“Thật là chẳng có trí tưởng tượng gì cả.” Lục Chúc Chúc cầm vịt nhỏ từng chút từng chút bò lên cánh tay trắng nõn của Cảnh Tự: “Thì ra ông chủ của thiên đường là anh Cảnh Tự nha, vì thế vịt nhỏ với anh sống hạnh phúc bên nhau.”
Mặt Cảnh Tự không cảm xúc nói: “Tối hôm đó, Cảnh Tự mổ con vịt nhỏ ra làm một bát vịt hấp bia thơm ngào ngạt.”
“...”
Lục Chúc Chúc lấy lại mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng còn Cảnh Tự lại nắm lấy tay cô, cười nói: “Tặng anh đi.”
“Không phải anh muốn hấp nó sao!”
“Không hấp nữa, anh nuôi nó như nuôi con gái cưng luôn.”
Lục Chúc Chúc bĩu môi xốc ba lô màu đen của Cảnh Tự lên rồi đặt mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng vào trong đó kéo khoá lại: “Tặng anh đó.”
“Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
....
Hai người ra khỏi cửa hàng KFC thì bên ngoài đã đổ cơn mưa nhỏ rả rích, đường phố ướt sũng phản chiếu các bảng hiệu đèn neon trên đường phố. Rất nhiều người qua đường đứng trước cửa của cửa hàng sốt ruột đợi mưa ngừng rơi.
Cảnh Tự lấy điện thoại ra đặt xe, anh nói: “Hơn sáu mươi người đang xếp hàng, xem ra tối nay chúng ta không về được rồi.”
Lục Chúc Chúc nghe tiếng mưa rơi trên mặt đất, ngắm nhìn những hạt mưa rơi nhỏ giọt dưới mái hiên rồi nói: “Đẹp nhất không phải ngày mưa mà là mái hiên em đứng bên anh ngày mưa ấy*.”
*Bài ‘Bí mật không thể nói’ – Châu Kiệt Luân.
Cảnh Tự cúi đầu nhìn cô một cái: “Đừng đọc, em hát đi.”
“Không hát! Anh biết là em hát toàn bị lạc giọng mà.”
“Nhưng anh muốn nghe em hát.”
“Không hát, không hát đâu!”
Lục Chúc Chúc cười rồi chạy vào trong cơn mưa to, đứng dưới mưa quay đầu cười thản nhiên với anh: “Anh ơi, anh thích tắm mưa không?”
“Quay lại đây.” Cảnh Tự cau mày nói: “Sẽ bị cảm mất, em vừa mới xuất viện đấy.”
Đột nhiên mưa ào xuống tầm tã như trút nước rơi lộp bộp trên đầu Lục Chúc Chúc, tóc cô nhanh chóng ướt sũng, đôi mắt bị mưa xối ướt đẫm không thể mở ra được.
Cô nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên mỉm cười và cúi gập xuống: “Tắm mưa vui quá! Anh ơi!”
Cảnh Tự nhìn cô gái đứng trong cơn mưa to. Cô mặc sức vui cười giống như khi còn nhỏ, vào những ngày mưa cả hai vô số lần cùng nắm tay nhau chạy trên đường về nhà …
Lúc nhỏ luôn muốn lớn thật nhanh nhưng sau khi lớn rồi thì lại vô cùng muốn quay về khi còn nhỏ. Quay về khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh có xích đu trong ký ức, con đường cây ngô đồng, cô bé ngồi xổm dưới tàng cây….
Lục Chúc Chúc xoay người, tự do tự tại đi dưới cơn mưa to. Sau lưng là Cảnh Tự đang chạy theo rồi bất ngờ không kịp phòng bị…ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh ôm chặt vô cùng chặt, dùng hết sức lực toàn thân gắt gao ôm chầm lấy cô.
Lục Chúc Chúc không biết rằng nhiệt độ trên người chàng trai lại cao như vậy, vây lấy cô giống như lò lửa. Cô tựa vào ngực anh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” dồn dập trong lồng ngực vì chạy quá nhanh của anh.
“Cảnh Tự, anh vẫn đồng ý tắm mưa cùng em sao?”
“Anh đồng ý.”
Mãi mãi…
Lục Chúc Chúc quay đầu rồi kiễng chân lên, giơ tay lau nước mưa chảy trên khuôn mặt anh. Nhưng dù có lau thế nào thì cơn mưa tầm tã vẫn sẽ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ấm áp của anh, cô như vừa bị giật điện nên vội rụt tay về, gò má cũng đỏ cả lên: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Lần này, Cảnh Tự nắm lấy tay cô rồi kéo cô chạy thật nhanh trong mưa: “Lục Chúc, hát cho anh nghe đi.”
“Vậy em hát đấy, nhưng anh không được phép cười em.” Lục Chúc Chúc thanh thanh cổ họng rồi hát: “Rất lâu trước đây, có một người yêu anh rất sâu đậm nhưng nào ngờ cơn gió đến dần thổi khoảng cách bay đi thật xa*…”
*Bài Ngày nắng – Châu Kiệt Luân.
“Anh cảm thấy hay là em cứ đọc diễn cảm đi.”
“Anh hiểu không đấy, đây gọi là đọc rap.”
Cảnh Tự bật cười: “Được, đọc rap. Em tiếp tục đi.”
“Nhưng kết thúc câu chuyện, anh dường như vẫn muốn nói…”
“Tạm biệt.”
Cảnh Tự buông tay cô ra.
Lục Chúc Chúc quay đầu nhìn thấy nhà họ Lục ở trước mặt: “À, đến nhà rồi.”
Cô bước vào hàng vào rồi lại quay đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, bóng hình thiếu niên lẻ loi phản chiếu trong màn mưa ướt sũng.
Lục Chúc Chúc giơ tay cao hơn đỉnh đầu rồi làm thành hình trái tim với anh: “Anh ơi, em thích anh!”
Hạt mưa từng giọt nhỏ “tí tách”, “tí tách” rơi dọc theo khuôn mặt trên mặt anh.
Khoé miệng anh giương lên cười với cô: “Tạm biệt.”
Cảnh Tự không thể báo đáp lại sự yêu thích của Lục Chúc Chúc nhiều như thế. Anh chỉ có thể yêu cô…dùng toàn bộ nhiệt tình, niềm tin và sự kiên định cả đời còn lại của anh, để yêu cô.
Màn thổ lộ thế này ngược lại rất hiếm thấy, có rất nhiều bệnh nhân ghé vào bên hành lang xem náo nhiệt còn có người ồn ào hô lên “bên nhau đi”, “bên nhau đi”… Lục Hoài Nhu đang chầm chậm rửa chén bên bồn nước, vẻ mặt bình tĩnh giống như không nghe thấy gì trước sự náo nhiệt bên ngoài.
Lục Tuỳ Ý bên cạnh ông ngược lại đứng ngồi không yên. Hắn cẩn thận từng li từng tí đánh giá nét mặt của ông cha nhà mình, xấu hổ đến mức không biết phải làm sao mới ổn. Sợ rằng lỡ may mà Lục Hoài Nhu không vui thì sẽ lao xuống đánh thằng nhóc kia một trận, hắn cần phải sẵn sàng kéo cha hắn ra bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lục Tuỳ Ý vẫn rất vừa ý Cảnh Tự, thứ nhất là vì con gái cưng thích thằng nhóc này, nếu con gái cưng thích nó thì hắn tất nhiên cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Thứ hai là vì Cảnh Tự đã từng giúp đỡ con trai hắn, Lục Tuỳ Ý luôn ghi nhớ phần tình nghĩa này thật sâu trong lòng. Hắn chấp nhận Cảnh Tự nhưng cũng không có nghĩa rằng Lục Hoài Nhu cũng chấp nhận anh, dù sao thì trọng lượng của Lục Chúc Chúc trong lòng của Lục Hoài Nhu không thể tự tuỳ tiện ước lượng được.
Lục Hoài Nhu giống như không nghe thấy sự náo nhiệt bên ngoài ung dung rửa chén, lau khô nước đọng rồi tiện tay ném cho Lục Tuỳ Ý: “Mang đi đi.”
“Cha à…chuyện đó thì sao…”
Lục Tuỳ Ý lắp bắp nói: “Có lẽ cha cũng biết thằng nhóc kia, hình như là hàng xóm cạnh nhà cha đấy, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã với Chúc Chúc. Dù sao thì biết rõ tận gốc rễ, chăm sóc lẫn nhau cũng…không có gì xấu, đúng không?”
Lục Hoài Nhu liếc hắn một cái: “Chút chuyện nhỏ này mà còn cần con giải thích với cha sao? Thằng nhóc đó đứng canh ở dưới lầu mấy ngày rồi, cha đâu có bị mù.”
Lục Tuỳ Ý nhìn biểu hiện của Lục Hoài Nhu liền biết rằng chắc chắn ông đã tra rõ ràng nguồn gốc của Cảnh Tự rồi.
“Con đây không phải là vì…sợ cha không vui sao.” Lục Tuỳ Ý cười thoải mái nói: “Nhà chúng ta không phải là kiểu gia đình phong kiến gì, mấy cái chuyện yêu đương của tụi trẻ thời nay có là gì đâu. Thằng nhóc nhà chúng ta lớp sáu đã được con gái viết thư tình rồi. Nếu cứ luôn áp chế bọn trẻ cũng không tốt, phải không cha?”
“Được rồi.” Lục Hoài Nhu bước ra khỏi khu vực rửa tay: “Lục Chúc Chúc là do cha chăm sóc, con lo cho Lục Phương Tiện đi. Chuyện này tự ta có giới hạn.”
“Cha đã nói vậy thì con yên tâm rồi.” Lục Tuỳ Ý ngoài miệng nói yên tâm nhưng thật ra trong lòng chẳng yên tâm tẹo nào còn lo lắng bổ sung thêm một câu: “Cha là người thương yêu con bé nhất trên đời này, chắc chắn sẽ không nỡ làm con bé buồn.”
Ngày hôm sau lúc Lục Hoài Nhu xuống lầu còn đặc biệt căn dặn y tá quản lý tầng thang máy của khu VIP rằng có thể để cho Cảnh Tự lên lầu thăm bệnh. Thế nhưng buổi tối sau khi ông tan ca đến kiểm tra ghi chép thăm bệnh thì lại không thấy tên của Cảnh Tự đâu.
“Thằng nhóc kia không đến à?”
“Không đến.” Y tá trực ban nói: “Nói ra cũng thật là kỳ lạ, khoảng thời gian này ngày nào cũng đến rồi ngẩn ngơ cả ngày trời. Hôm nay thì một lần cũng chưa đến.”
Trong lòng Lục Hoài Nhu có hơi lo lắng, xoay người gọi điện thoại cho Ngải Luân: “Cảnh Tự có ở trụ sở không?”
Ngải Luân: “Cậu béo nói rằng sau khi cậu ấy ăn tối xong thì đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không nghe. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy đến bệnh viện thăm Chúc Chúc chứ.”
Trong lòng Lục Hoài Nhu rơi lộp bộp vài cái thầm nghĩ không ổn rồi, nói với Ngải Luân: “Lập tức đi đến đại học Bắc Thành! Tìm cho bằng được con bé kia!”
Làm việc ăn ý cùng nhau bao nhiêu năm qua, trong nháy mắt Ngải Luân liền hiểu ra sự lo lắng của Lục Hoài Nhu: “Mẹ nó! Hoài gia, chuyện này không…không đến mức đó chứ!”
“Còn không mau đi đi!”
Lục Hoài Nhu cúp điện thoại rồi ra ngoài bắt một chiếc taxi chạy đến đại học Bắc Thành.
Trên mặt Tề Kỳ đỏ bừng, vẻ mặt phấn khích chạy ra khỏi phòng tự học. Lúc nãy Cảnh Tự vừa chủ động thêm Wechat của cô ta và nói rằng hiện tại anh đang ở trong trường, muốn gặp cô ta để nói chuyện.
Tề Kỳ sợ Cảnh Tự hiểu lầm mình nên lập tức giải thích với anh trong Wechat: “Em không có đẩy Lục Chúc Chúc xuống sông, là do cô ta tự giẫm lên chân mình rồi bị trượt chân, không liên quan tới em!”
Cảnh Tự không trả lời tin nhắn mà chỉ gửi định vị cho cô ta. Định vị cho thấy anh đang ở khu vực rừng núi phía sau trường.
Dưới ánh đèn đường, Tề Kỳ dừng bước lại rồi gửi tin nhắn trả lời: “Sao lại muốn gặp ở nơi vắng vẻ như vậy chứ, em thấy bên đường có tiệm trà sữa chưa đóng cửa đấy. Hẹn gặp ở tiệm trà sữa nhé.”
Cảnh Tự: “Không phải cô rất muốn giải thích với tôi sao?”
Tề Kỳ: “Cảnh Tự, em không hiểu anh nói vậy là có ý gì.【đáng yêu】”
Cảnh Tự: “Tôi cho cô một cơ hội giải thích, chỉ chờ đúng mười phút. Nếu như cô không đến thì sau này tôi sẽ không tìm cô nữa.”
Tề Kỳ đọc xong tin nhắn này thì nhịp tim đột nhiên bắt đầu tăng tốc, vô số ý nghĩ phức tạp lộn xộn xẹt qua trong đầu. Tối thế này rồi mà Cảnh Tự còn hẹn cô ta đến nơi hoang vắng như vậy để gặp mặt chắc chắn không phải là chuyện gì đứng đắn.
Đến bây giờ gò má cô ta vẫn còn đỏ ửng. Đi hay không đi…Đây là cả một vấn đề.
Nếu như không đi vậy thì giống như những gì anh đã nói lúc nãy, khả năng mãi mãi cũng sẽ không còn cơ hội nữa. Cảnh Tự bây giờ không giống với ngày xưa nữa, anh là tuyển thủ eSport đang nổi tiếng nhất trong giới. Fan trên Weibo lên tới hàng triệu người, tuỳ tiện đấu một trận thì tiền thưởng mang về cũng rất nhiều.
Con đường phía trước của anh được mạ một tầng vàng lấp lánh.
Tề Kỳ quyết định đánh cược, có lẽ sau đêm nay cô ta sẽ có được thứ mà cô ta hằng mong muốn…Khu núi rừng sau trường học là một cái hồ nhân tạo. Cô ta rọi đèn pin vô cùng cẩn thận bước qua từng bụi cỏ dại đến cạnh bờ hồ.
Cảnh Tự nhặt một hòn đá rồi ném nó xuống nước. Dưới ánh trăng, bóng lưng của anh tiêu sái, phóng khoáng.
Tề Kỳ đỏ cả mặt thử gọi anh một tiếng: “Cảnh Tự, em đến rồi đây.”
Dưới ánh trăng, anh tự châm cho mình một điếu thuốc, ánh lửa nơi đầu thuốc lúc sáng lúc tối. Tề Kỳ thấy anh liền cảm thấy rạo rực tim mình đập nhanh hơn, quả thật cô ta rất thích anh, hơn nữa còn là loại yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu không phải tại Lục Chúc Chúc ở giữa gây khó khăn thì cô ta có tự tin rằng mình cũng có thể theo đuổi được anh. Dù sao thì…cô ta cũng khá đẹp hơn nữa còn rất có năng lực, theo đuổi một học sinh trường nghề thôi mà chắc cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Cảnh Tự, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
“Tôi tìm cô làm gì chẳng lẽ cô không đoán được?”
Tề Kỳ ổn định lại tâm trạng rồi đi đến cạnh anh nói: “Nếu như là chuyện của Lục Chúc Chúc thì em không thẹn với lương tâm bởi vì em không cố ý đẩy cô ta xuống sông. Lúc đó tụi em nảy sinh tranh chấp, em chỉ kéo cô ta một cái chứ không có đẩy cô ta. Tự cô ta không dừng lại được rồi ngã xuống sông.”
“Em thừa nhận chuyện này em cũng sai nhưng thực tế là em không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào bởi vì tự cô ta giẫm lên chân mình rồi trượt chân. Cảnh sát cũng nhận định như vậy, em căn bản không có ý muốn làm hại cô ta.”
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tự: “Có phải Lục Chúc Chúc méc lại với anh không?”
“Em ấy đang ở bệnh viện, tôi vẫn chưa gặp được em ấy.” Giọng nói Cảnh Tự nhàn nhạt như gió đêm: “Sau hôm nay có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa.”
Nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng Tề Kỳ thoáng qua một tia vui sướng, cô ta đoán chắc rằng gia đình của Lục Chúc Chúc đã ngăn cản anh gặp con nhỏ đó rồi. Dù sao trình độ học vấn của Cảnh Tự thế này thì những gia đình bình thường đều sẽ không chấp nhận anh.
Cô ta che giấu vẻ mặt khoái trá của mình rồi nói: “Lục Chúc Chúc căn bản rất đơn thuần, cái gì cũng nghe lời người nhà chẳng có chủ kiến lại không kiên định, em với cô ta không giống nhau, em…”
Cô ta còn chưa dứt lời đã thấy Cảnh Tự dập điếu thuốc trong tay. Anh trực tiếp dùng đầu ngón tay để dập thuốc.
Tề Kỳ la lên một tiếng rồi vội vàng cầm tay anh lên: “Anh có bị phỏng không!”
Đôi mắt Cảnh Tự u ám liếc cô ta một cái rồi dùng sức bóp tay cô ta, trầm giọng nói: “Thích tôi đến thế sao?”
Tề Kỳ đỏ bừng cả mặt, thẹn thùng không dám nhìn anh: “Anh nới lỏng tay người ta ra một chút được không, anh làm em hơi đau…”
Cảnh Tự không nới lỏng ra mà còn kéo cô ta lại gần mình, hỏi từng chữ một: “Thích tôi đến nỗi muốn giết người luôn sao?”
Tề Kỳ không ngờ rằng sẽ nghe được câu này, cô ta sửng sốt nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Cảnh Tự, cuối cùng thì cô ta cũng cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.
“Không, không phải đâu, em…em không có giết người, em không có…”
“Thiếu chút nữa cô đã giết chết em ấy rồi.”
Giọng của Cảnh Tự ngày càng đanh lại giống như cành cây khô bị giẫm nát: “Cô có biết rằng thiếu chút nữa cô đã giết chết em ấy rồi không!”
Tề Kỳ bắt đầu giãy giụa mãnh liệt: “Không! Em không muốn! Em không muốn giết người, là nó tự trượt chân rơi xuống, không liên quan gì đến em! Em không có đẩy nó!”
Cảnh Tự lôi cô ta đến bờ hồ, nắm tóc cô ta nhấn xuống mặt nước. Tề Kỳ liều mạng phản kháng nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của anh, trong tay anh thì cô ta chỉ như một con gà con mà thôi.
Cảm giác nghẹt thở kinh khủng lúc này đang bao lấy cô ta. Dường như cô ta có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của Lục Chúc Chúc khi rơi vào dòng sông, đó là nỗi khủng hoảng vô hạn khi kề vai với thần chết.
“Xin, xin lỗi!” Giữa lúc anh kéo cô ta ra khỏi mặt nước, cô ta liền điên cuồng cầu xin: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi! Tôi…”
“Em ấy là cục cưng của tôi, là bảo vật mà đến một đầu ngón tay tôi cũng không nỡ chạm vào.”
Cảnh Tự kéo tóc cô ta, nổi điên gia tăng sức lực nói: “Còn cô thì thiếu chút nữa giết chết em ấy!”
“Xin…” Giây tiếp theo anh lại dìm cô ta xuống nước một lần nữa.
Cảnh Tự của ngày trước sẽ không làm ra loại chuyện thế này, nhưng anh đã trải qua cái chết một lần cũng đã từng chìm vào vực sâu của địa ngục, cùng lắm thì anh lại rơi xuống địa ngục một lần nữa thôi.
Đột nhiên có một luồng sức mạnh từ phía sau ấn lên bả vai rồi trực tiếp ngắt ngang toàn bộ sức mạnh trên cánh tay phải của anh. Ngay khi tay Cảnh Tự vừa nới lỏng thì Tề Kỳ liền mạnh mẽ ngoi lên khỏi mặt nước rồi ngã ra đất như con cá chạch trốn đi. Cổ họng tê rần, hít vào từng ngụm không khí thật lớn.
Cảnh Tự xoay người lại thì thấy Lục Hoài Nhu đang đứng trước mặt anh. Lục Hoài Nhu hít thở không đều giống như chạy một mạch như điên đến đây. Ông nhìn anh chằm chằm, trong mắt mắt hiện lên vẻ thất vọng cũng có vài phần không thể tin được.
“Ông nội Lục…”
Anh còn chưa kịp nói gì thì Lục Hoài Nhu đã giơ tay lên tát vào bên mặt trái của anh một cái “bốp”. Đầu Cảnh Tự lệch sang một bên, gò má cũng tê rần.
Lục Hoài Nhu chỉ vào anh, ngón tay vẫn đang run rẩy: “Con…con điên rồi!”
Cảnh Tự từng bị cha mình đánh, khi đó anh quả thật cảm thấy rất nhục nhã. Nhưng khi ăn một cái bạt tai này của Lục Hoài Nhu thì Cảnh Tự lại cảm thấy vui sướng, bởi vì anh biết người đàn ông trước mặt này mới là người thật sự quan tâm anh.
Lời nói của anh như nghẹn trong cổ họng: “Ông nội…”
“Con là cái thá gì mà dám làm tội phạm giết người hả, con có muốn ngồi tù rồi bị phán tử hình thì cũng chẳng liên quan cây chổi lông gà* gì tới ông đây đâu!”
*Nguyên văn tác giả, không hiểu sao lại là cây chổi lông gà (~ ̄▽ ̄)~.
Lục Hoài Nhu tức tới mức nói chuyện cũng không lưu loát nổi, chỉ vào Cảnh Tự tức giận sôi trào: “Nhưng con làm cháu gái ông đau lòng, con dám huỷ hoại hạnh phúc của con bé thì bây giờ ông…ông sẽ đánh chết con.”
Ngay khi Lục Hoài Nhu vừa nhấc chân lên muốn đạp Cảnh Tự thì anh đã quỳ xuống: “Ông nội, con xin lỗi.”
Cú đá này của Lục Hoài Nhu đúng là vẫn không nỡ đạp xuống.
Ông xoay người nhìn thân ảnh Tề Kỳ đang thất tha thất thểu bỏ chạy thì lấy điện thoại ra gọi cho Ngải Luân: “Đã đến chưa?”
“Vừa vào trường, lập tức qua đó.”
“Chặn con bé kia lại, làm cho nó quên chuyện tối nay đi. Không được nói lung tung, càng không được báo cảnh sát!”
“Hoài gia, anh yên tâm!”
Lục Hoài Nhu cúp điện thoại rồi quay đầu liếc Cảnh Tự một cái. Cảnh Tự vẫn còn quỳ trên đất. Mãi đến lúc này anh mới từ từ khôi phục tinh thần, rốt cuộc cũng ý thức được mới nãy mình đã làm những gì nên cơ thể anh không kiềm chế được mà run lên.
“Đứng lên đi, quỳ trước mặt ông làm gì.” Lục Hoài Nhu lạnh lùng nói: “Dưới đầu gối đàn ông là vàng, ngoại trừ quỳ ván giặt thì lạy trời lạy đất cũng không được quỳ.”
Cảnh Tự chống đầu gối đứng dậy bước đến trước mặt Lục Hoài Nhu kính trọng nói: “Ông nội, con sai rồi.”
“Con giống y chang Lục Chúc Chúc, biết là sai nhưng mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.” Tâm trạng Lục Hoài Nhu dần bình tĩnh trở lại, tay run run châm điếu thuốc: “Càng lớn càng khiến người ta nhọc lòng, còn không bằng lúc nhỏ…”
Cảnh Tự không nói lời nào, đôi mắt đen không thấy đáy.
Lục Hoài Nhu bước tới xốc áo Cảnh Tự lên, anh theo bản năng đưa tay ngăn lại nhưng làm sao có thể ngăn được sức tay của Lục Hoài Nhu nên ngay lập tức liền bị kéo ra.
Lục Hoài Nhu xốc áo anh lên, mắt nhìn thấy vết phỏng sau lưng anh thì cau mày nói: “Làm sao lại thành ra dáng vẻ quỷ quái thế này, cha mẹ con sau đó vẫn chưa đưa con đi bệnh viện thẩm mỹ à?”
Cảnh Tự nghiến răng nói: “Không có.”
“Thế thì không được, con thế này sẽ doạ Chúc Chúc sợ.”
“Con xin lỗi.”
“Ông giúp con hẹn trước bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất thành Nam, con trước tiên phẫu thuật cho phần lưng của con đỡ hơn một chút cho ông.”
Cảnh Tự khó hiểu nhìn ông: “Thành Nam?”
“Không muốn thi đại học à, ông đã điều tra rồi. Con không làm thủ tục nhập học bình thường ở trường nghề mà học bạ vẫn ở thành Nam vì thế thi đại học cũng phải về đó thi.”
Lục Hoài Nhu xoay lưng bỏ đi nói: “Trong vòng một năm này đừng quay lại, bình tĩnh lại thật tốt. Vị trí đội trưởng của con, ông sẽ giữ lại cho con. Năm sau quay lại, ông muốn thấy sự thay đổi của con.”
“...”
“Thời gian một năm này nếu như vẫn nghĩ không thông, vẫn cảm thấy tự khinh bỉ chính mình, lúc nào cũng tự đày đoạ bản thân như một thứ đồ bỏ đi thì ông sẽ không để thứ bỏ đi như cháu…tiếp tục lại gần cháu gái ông nửa bước.”
Cuối tháng tám, hai cha con Lục Tuỳ Ý và Lục Phương Tiện thu dọn hành lý cho Lục Chúc Chúc xong thì đón cô về nhà. Thật ra sức khoẻ của Lục Chúc Chúc đã hồi phục lại từ lâu nhưng mà Lục Hoài Nhu lại không yên tâm, bắt buộc cô phải tiếp tục ở lại bệnh viện thêm hai tuần nữa.
Bước ra khỏi toà nhà của bệnh viên tư nhân, Lục Tuỳ Ý cất vali vào cốp xe rồi quay đầu thấy Lục Chúc Chúc ngẩn người nhìn vườn hoa phía trước. Nhìn theo tầm mắt của cô thì hắn nhìn thấy Cảnh Tự đang đứng cạnh vườn hoa, đợi cô từ phía xa.
“Cha, bạn con tới…”
Lục Tuỳ Ý thở dài nói: “Đúng là con gái lớn không giữ được, được rồi, được rồi, con đi đi.”
“Cảm ơn cha!”
“Nhưng mà buổi tối phải về nhà trước chín giờ! Nếu không cha sẽ nói với ông nội con, chắc chắn sẽ không tha cho con.”
“Dạ.”
Lục Chúc Chúc tạm biệt cha mình và Lục Phương Tiện rồi băng qua lối đi dành cho người đi bộ, chạy bước nhỏ về phía Cảnh Tự. Hôm nay Cảnh Tự vẫn mặc áo thun đen, đội mũ lưỡi trai, chiếc quần đen tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của anh.
Lục Chúc Chúc chạy tới trước mặt anh, cướp chiếc mũ lưỡi trai của anh rồi cười nói: “Anh ơi, bây giờ anh đã là ngôi sao lớn rồi sao, ra ngoài còn phải mang cả mũ lưỡi trai nữa.
Cảnh Tự đoạt lại mũ lưỡi trai trong tay cô, xoay mũ ngược ra sau rồi đội lên đầu cô gái nhỏ: “Anh có phải là ngôi sao lớn gì đâu, ông nội em mới đúng.”
“Ừ, có đạo lý.” Lục Chúc Chúc đi cạnh anh: “Giới này của chúng ta vẫn chỉ là thiểu số, nhưng mà thiểu số có điểm tốt của thiểu số, chỉ nổi tiếng ở trong giới nên không cần phải lo lắng đi trên đường lớn sẽ bị vây xem.”
“Em lại còn xưng chúng ta…em rành về eSport lắm sao?” Lúc Cảnh Tự nói chuyện rồi khoác cánh tay lên bả vai cô gái nhỏ, mọi thứ cứ diễn ra thật tự nhiên.
Lục Chúc Chúc có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn dựa vào lòng anh nói: “Em hiểu rất ít về eSport nhưng em hiểu anh nè, vậy là đủ rồi.”
Cô gái nhỏ nũng nịu rúc vào người anh giống như dây leo quấn chặt đại thụ. Anh có thể nhận thấy cảm giác hấp dẫn mãnh liệt từ trên người cô. Cảnh Tự nhận ra rằng bản thân dường như ỷ lại vào cảm giác này. Anh lưu luyến hưởng thụ từng phút từng giây ở bên cạnh cô, tham lam hút từng tấc mùi hương trên cơ thể cô. Ánh mắt anh không muốn rời khỏi cô một giây nào.
Có lẽ anh thật sự bị bệnh mất rồi.
“Anh ơi tối nay anh mời em ăn gì đấy?”
“Em muốn ăn cái gì?”
“Vậy ăn KFC nhé!”
Cảnh Tự nở một nụ cười nhẹ: “Em vẫn còn là em bé sao?”
“Ai quy định người lớn không thể ăn KFC chứ.”
Lục Chúc Chúc kéo Cảnh Tự đến tiệm KFC trong quảng trường thương mại. Phần ăn trẻ em có sự kiện tặng quà nên Lục Chúc Chúc không chút do dự gọi một phần trẻ em rồi gọi cho Cảnh Tự một phần hamburger cá.
Cảnh Tự thấy cô vui vẻ chơi với mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng trong phần trẻ em thì hỏi: “Bạn nhỏ Lục Chúc chơi vui không?”
“Chơi vui lắm.” Lục Chúc Chúc để vịt vàng lên bàn vờ như nó đang bơi lội trong nước: “Vịt nhỏ chưa bao giờ đi qua bờ sông đối diện, mẹ nó nói với nó bờ sông đối diện là thiên đường. Nơi thiên đường vĩnh viễn sẽ không có đau khổ chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.”
“Vì vậy, ngày nào vịt nhỏ cũng tập bơi lội trong nước, nó bơi rồi lại bơi. Cuối cùng bơi đến bờ sông đối diện, anh đoán xem ở thiên đường có gì?”
Cảnh Tự cắn một miếng hamburger rồi nói: “Một đống đồ ăn vặt.”
“Thật là chẳng có trí tưởng tượng gì cả.” Lục Chúc Chúc cầm vịt nhỏ từng chút từng chút bò lên cánh tay trắng nõn của Cảnh Tự: “Thì ra ông chủ của thiên đường là anh Cảnh Tự nha, vì thế vịt nhỏ với anh sống hạnh phúc bên nhau.”
Mặt Cảnh Tự không cảm xúc nói: “Tối hôm đó, Cảnh Tự mổ con vịt nhỏ ra làm một bát vịt hấp bia thơm ngào ngạt.”
“...”
Lục Chúc Chúc lấy lại mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng còn Cảnh Tự lại nắm lấy tay cô, cười nói: “Tặng anh đi.”
“Không phải anh muốn hấp nó sao!”
“Không hấp nữa, anh nuôi nó như nuôi con gái cưng luôn.”
Lục Chúc Chúc bĩu môi xốc ba lô màu đen của Cảnh Tự lên rồi đặt mặt dây chuyền vịt nhỏ màu vàng vào trong đó kéo khoá lại: “Tặng anh đó.”
“Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
....
Hai người ra khỏi cửa hàng KFC thì bên ngoài đã đổ cơn mưa nhỏ rả rích, đường phố ướt sũng phản chiếu các bảng hiệu đèn neon trên đường phố. Rất nhiều người qua đường đứng trước cửa của cửa hàng sốt ruột đợi mưa ngừng rơi.
Cảnh Tự lấy điện thoại ra đặt xe, anh nói: “Hơn sáu mươi người đang xếp hàng, xem ra tối nay chúng ta không về được rồi.”
Lục Chúc Chúc nghe tiếng mưa rơi trên mặt đất, ngắm nhìn những hạt mưa rơi nhỏ giọt dưới mái hiên rồi nói: “Đẹp nhất không phải ngày mưa mà là mái hiên em đứng bên anh ngày mưa ấy*.”
*Bài ‘Bí mật không thể nói’ – Châu Kiệt Luân.
Cảnh Tự cúi đầu nhìn cô một cái: “Đừng đọc, em hát đi.”
“Không hát! Anh biết là em hát toàn bị lạc giọng mà.”
“Nhưng anh muốn nghe em hát.”
“Không hát, không hát đâu!”
Lục Chúc Chúc cười rồi chạy vào trong cơn mưa to, đứng dưới mưa quay đầu cười thản nhiên với anh: “Anh ơi, anh thích tắm mưa không?”
“Quay lại đây.” Cảnh Tự cau mày nói: “Sẽ bị cảm mất, em vừa mới xuất viện đấy.”
Đột nhiên mưa ào xuống tầm tã như trút nước rơi lộp bộp trên đầu Lục Chúc Chúc, tóc cô nhanh chóng ướt sũng, đôi mắt bị mưa xối ướt đẫm không thể mở ra được.
Cô nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên mỉm cười và cúi gập xuống: “Tắm mưa vui quá! Anh ơi!”
Cảnh Tự nhìn cô gái đứng trong cơn mưa to. Cô mặc sức vui cười giống như khi còn nhỏ, vào những ngày mưa cả hai vô số lần cùng nắm tay nhau chạy trên đường về nhà …
Lúc nhỏ luôn muốn lớn thật nhanh nhưng sau khi lớn rồi thì lại vô cùng muốn quay về khi còn nhỏ. Quay về khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh có xích đu trong ký ức, con đường cây ngô đồng, cô bé ngồi xổm dưới tàng cây….
Lục Chúc Chúc xoay người, tự do tự tại đi dưới cơn mưa to. Sau lưng là Cảnh Tự đang chạy theo rồi bất ngờ không kịp phòng bị…ôm chầm lấy cô từ phía sau. Anh ôm chặt vô cùng chặt, dùng hết sức lực toàn thân gắt gao ôm chầm lấy cô.
Lục Chúc Chúc không biết rằng nhiệt độ trên người chàng trai lại cao như vậy, vây lấy cô giống như lò lửa. Cô tựa vào ngực anh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” dồn dập trong lồng ngực vì chạy quá nhanh của anh.
“Cảnh Tự, anh vẫn đồng ý tắm mưa cùng em sao?”
“Anh đồng ý.”
Mãi mãi…
Lục Chúc Chúc quay đầu rồi kiễng chân lên, giơ tay lau nước mưa chảy trên khuôn mặt anh. Nhưng dù có lau thế nào thì cơn mưa tầm tã vẫn sẽ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ấm áp của anh, cô như vừa bị giật điện nên vội rụt tay về, gò má cũng đỏ cả lên: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
Lần này, Cảnh Tự nắm lấy tay cô rồi kéo cô chạy thật nhanh trong mưa: “Lục Chúc, hát cho anh nghe đi.”
“Vậy em hát đấy, nhưng anh không được phép cười em.” Lục Chúc Chúc thanh thanh cổ họng rồi hát: “Rất lâu trước đây, có một người yêu anh rất sâu đậm nhưng nào ngờ cơn gió đến dần thổi khoảng cách bay đi thật xa*…”
*Bài Ngày nắng – Châu Kiệt Luân.
“Anh cảm thấy hay là em cứ đọc diễn cảm đi.”
“Anh hiểu không đấy, đây gọi là đọc rap.”
Cảnh Tự bật cười: “Được, đọc rap. Em tiếp tục đi.”
“Nhưng kết thúc câu chuyện, anh dường như vẫn muốn nói…”
“Tạm biệt.”
Cảnh Tự buông tay cô ra.
Lục Chúc Chúc quay đầu nhìn thấy nhà họ Lục ở trước mặt: “À, đến nhà rồi.”
Cô bước vào hàng vào rồi lại quay đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, bóng hình thiếu niên lẻ loi phản chiếu trong màn mưa ướt sũng.
Lục Chúc Chúc giơ tay cao hơn đỉnh đầu rồi làm thành hình trái tim với anh: “Anh ơi, em thích anh!”
Hạt mưa từng giọt nhỏ “tí tách”, “tí tách” rơi dọc theo khuôn mặt trên mặt anh.
Khoé miệng anh giương lên cười với cô: “Tạm biệt.”