Chương : 27
Chấn thương ở chân Lục Hoài Nhu dần bình phục, vì đoàn làm phim không thể giảm tốc độ quá lâu nên anh quay trở lại đoàn quay phim để bắt đầu công việc quay phim bình thường.
Giữa lúc trang điểm, anh nhận được một cuộc gọi từ một giáo viên trong trường—
“Xin chào anh Lục, anh là phụ huynh của em Lục Chúc Chúc phải không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Tôi là thầy Chung giáo viên của trường em Lục Chúc Chúc đang theo học.”
“Lục Chúc Chúc có việc gì sao?”
“Không, không phải ạ. Là thế này, nhà trường vừa cho các em học sinh kiểm tra giữa kỳ, tôi thấy điểm của Chúc Chúc rất tốt, vượt xa các bạn cùng lớp, đặc biệt là môn Toán học, tiếng Anh và các môn tự nhiên. Thành tích của cô bé rất khá, chúc mừng anh.”
Khóe miệng của Lục Hoài Nhu hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tự hào: “Xem ra nhà họ Lục của chúng ta…”
Allen ở gần đó, theo phản xạ, anh ta nói ra: “… tương lai sẽ có một nhà khoa học.”
Lục Hoài Nhu liếc anh ta, anh ta lập tức khóa miệng mình lại.
Thầy Chung tiếp tục: “Là thế này, trường chúng tôi mấy năm qua đã có lớp chọn trong suốt 2 năm qua.”
“Lớp chọn?”
“Đó là lớp dành cho các em học sinh xuất sắc nhất trường, lớp được mở đặc biệt nên việc dạy học và học tập không quá 15 em.”
Lục Hoài Nhu có lẽ đã hiểu ý của thầy Chung: “Ý thầy là muốn Lục Chúc Chúc tham gia vào lớp đó à?”
“Đúng vậy, lớp chọn của trường chúng tôi sẽ rút gọn chương trình học bình thường, để các em được tiếp xúc nhiều hơn với các môn ngoại ngữ như Olympic Toán, Vật lý, Hóa học, Tiếng Anh, Pháp và Nhật, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy,phù hợp với các em tài năng như Chúc Chúc.”
Sau khi nghe lời giới thiệu của giáo viên, Lục Hoài Nhu cảm thấy khá tốt. khoảng cách bồi dưỡng Lục Chúc Chúc trở thành nhà khoa học lại tiền gần thêm một bước.
“Anh Lục, anh nghĩ thế nào?”
Lục Hoài Nhu đồng ý ngay: “Được, cứ để Lục Chúc Chúc học lớp chọn.”
Thầy Chung không ngờ Lục Hoài Nhu đồng ý dễ dàng như vậy, ông bổ sung: “Anh Lục, vì giáo viên ở lớp chọn là các giáo viên chuyên môn được chọn, thậm chí còn có người có bằng tiến sĩ, nên… học phí, có thể đắt hơn nhiều so với lớp bình thường.”
“Không cần lo lắng về học phí.”
“Vậy được, anh Lục, tôi sẽ lập tức làm thủ tục cho Lục Chúc Chúc.”
Buổi chiều, Lục Chúc Chúc vừa học xong thủ công mỹ nghệ, thì bị cô Trần gọi lên văn phòng.
Cô Trần nói với Lục Chúc Chúc với vẻ mặt nuối tiếc: “Bạn học Chúc Chúc, con đi dọn dẹp đi, con sắp chuyển lớp rồi nên nhớ chào tạm biệt các bạn nhé.”
Lục Chúc Chúc sửng sốt: “Cô Trần, sao con lại… phải rời đi ạ? Do con làm bài kiểm tra giữa kỳ không tốt sao?”
“Không, không!” Cô Trần vội xua tay, “Vì con làm bài rất tốt nên thầy Chung đã phát hiện ra. Chúc Chúc, tài năng không thể bị che giấu, con rất thông minh nên lớp chọn hợp với con hơn.”
“Nhưng con không muốn đi.” Lục Chúc Chúc xoắn tay áo buồn bã: “Con không muốn rời đi. Con nhớ cô Trần, nhóc Lâm, Trương Hổ, cũng nhớ cô giáo Toán, cô Ngữ văn.”
Cô Trần thở dài.
Cô cũng sẽ nhớ Lục Chúc Chúc, cô bé ngoan ngoãn nhất lớp, thông minh, hiểu chuyện, hòa đồng với các bạn, hầu hết mọi người trong lớp đều quý cô bé.
“Chúc Chúc, trong quá trình lớn lên thì không thể tránh khỏi sự chia tay.” Cô Trần ngồi xổm xuống, chiều cao bằng với Lục Chúc Chúc, đặt hai tay lên vai cô bé, an ủi: “Tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp trung học cơ sở, trung học phổ thông, ngay cả sau này tốt nghiệp đại học, tất cả chúng ta đều phải trải qua sự chia tay. Bạn thân nhưng họ đều khác nhau, Chúc Chúc, con phải học cách thích nghi.”
“Chúc Chúc… không muốn thích nghi.” Lục Chúc Chúc bĩu môi, giọng nức nở: “Chúc Chúc rất ghét chia ly, ghét phải lớn lên.”
“Cho dù con đến lớp mới nhưng vẫn có thể đến tìm Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ khi tan học mà.” Cô Trần sờ đầu nhỏ của cô bé: “Hơn nữa, khi đến lớp mới, Chúc Chúc cũng sẽ gặp được những người bạn mới mà.”
Lục Chúc Chúc trong lòng không muốn nhưng cũng phải chuyển đi.
Làm trẻ nhỏ thật bất lực, nhiều thứ không thay đổi được.
Cô bé không làm cho cô Trần khó xử, bối rối chạy về lớp dọn đồ đạc.
Thấy cô bé quay lại với đôi mắt đỏ hoe, Tưởng Thanh Lâm hỏi: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại khóc?”
Trương Hổ cũng chạy tới hỏi: “Ai bắt nạt cậu, mình giúp cậu đánh nó!”
Lục Chúc Chúc cố hết sức chịu đựng, thút thít vừa nói xong thì nước mắt chảy ròng ròng, nằm vật ra bàn khóc nức nở.
Khi nhìn thấy điều này, Ninh Dung Nhi cười nói: “Chắc cô Trần mắng cậu ấy chứ gì!”
Tưởng Thanh Lâm quay đầu đẩy Ninh Dung Nhi: “Đáng ghét!”
Ninh Dung Nhi muốn đánh trả nhưng Trương Hổ đứng bên lối đi, xắn tay áo chặn đường: “Tránh ra!”
Ninh Dung Nhi bĩu môi quay đầu đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đừng khóc nữa, ai bắt nạt cậu hả? Cô Trần la cậu sao?”
Các bạn học đều chạy tới, quan tâm hỏi Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc lau nước mắt nói: “Mình đi nhé.”
“Đi đâu?”
“Cô Trần nói mình phải đi đến lớp khác, không được học chung với mọi người nữa.”
“Cái gì!” Tưởng Thanh Lâm kích động: “Cái gì, cái gì! Chúc béo, tại sao cậu lại phải chuyển lớp! Tại sao! Mình không muốn! Không muốn cậu đi!”
“Mình cũng không muốn.”
Ninh Dung Nhi không giấu được vẻ vui mừng khi nghe tin Lục Chúc Chúc sắp chuyển lớp.
Ngay khi Lục Chúc Chúc rời đi, thì đối thủ của cô bé cũng biến mất, từ giờ trở đi, trong lớp nhạc và vẽ sẽ không có ai cản đường cô bé!
“Chắc kiểm tra giữa kỳ vừa qua cậu ấy làm bài tệ nên phải chuyển đến lớp dở.” Ninh Dung Nhi vui mừng nói.
Các bạn phớt lờ và hỏi Lục Chúc Chúc: “Cậu học lớp nào?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Mình cũng không biết, cái gì mà lớp chọn ấy.”
“Lớp chọn là gì?”
“Mình không biết.”
Ninh Dung Nhi nghe vậy, vẻ mặt thay đổi: “Không thể nào, làm sao cậu có thể vào lớp chọn!”
Lớp chọn là lớp thiên tài do trường đặc biệt thành lập, có đội ngũ giáo viên giỏi và nguồn tài liệu giảng dạy phong phú. Mẹ của Ninh Dung Nhi đã nhiều lần tìm hiệu trưởng để chuyển cô bé nhưng nhà trường từ chối, vì việc đó không dễ dàng như vậy.
Vậy mà Lục Chúc Chúc lại dễ dàng vào được.
Ninh Dung Nhi giậm chân tại chỗ.
Tức điên.
Tưởng Thanh Lâm vừa khóc vừa giúp Lục Chúc Chúc thu dọn cặp sách, các bạn trong lớp cũng tiễn cô bé lên đến trước cửa phòng lớp chọn trên tầng 3.
“Chúc béo, sau này nhớ tìm bọn mình chơi nhé.”
“Đừng quen bạn mới mà quên tụi mình.”
“Không đâu!”
Tưởng Thanh Lâm nghiêm khắc cảnh báo: “Mình mãi mãi là bạn thân của cậu, cậu không được phép đổi ý!”
Lục Chúc Chúc nắm tay cô bé: “Chúng ta là bạn thân.”
Chuông vào lớp vang lên, các bạn nhỏ miễn cưỡng chào tạm biệt cô bé rồi về lớp.
Lục Chúc Chúc bước vào.
Phòng học này nhỏ hơn nhiều so với phòng học bình thường, ít bạn học, chỉ có chục bộ bàn ghế, nhưng không có vẻ chật chội.
Các bức tường của lớp học không còn được bao phủ bởi những đường cắt giấy sặc sỡ như những lớp học bình thường mà trở nên trắng không tì vết, với khẩu hiệu đầy cảm hứng ở mặt trước của bảng đen-
Thiên tài cần chăm chỉ.
Bàn ghế ở đây không còn được sắp xếp liền nhau, mỗi học sinh cách nhau khoảng một mét, không còn cảnh học sinh chung bàn hay dãy trước sau.
Thầy Chung là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, là giáo viên cao cấp trong trường và là giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn.
“Các bạn cùng lớp, hôm nay chúng ta chào đón một bạn mới nhé, bạn Lục Chúc Chúc.”
Bọn trẻ đang làm bài tập đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lục Chúc Chúc, nhưng không có phản ứng.
Lục Chúc Chúc lo lắng giới thiệu: “Mình… mình tên là Lục Chúc Chúc, đến từ lớp mầm non 2. Năm nay mình gần 6 tuổi.” Cứ tưởng các bạn ở lớp chọn sẽ vỗ tay nhiệt liệt như các bạn ở lớp mình, nhưng không phải, họ chỉ nhìn cô bé một cái rồi vùi đầu đọc sách và làm bài tập.
Thầy Chung tiếp tục giới thiệu: “Bạn Lục Chúc Chúc đã giành vị trí đứng nhất trong kỳ kiểm tra vừa qua. Bạn ấy rất giỏi.”
Họ vẫn không trả lời.
“Lục Chúc Chúc, em vừa đến lớp nên có thể không quen. Ở lớp có các anh chị học lớp 1 và lớp 2 nhưng nội dung học đều giống nhau cả, nên em phải cố gắng học tập, em làm được không?”
Lục Chúc Chúc không hoàn toàn chắc chắn về việc tự học, cô bé hỏi: “Có nhất thiết phải học hết nội dung của lớp 1 và lớp 2 không ạ?”
“Đương nhiên, em phải bắt kịp tiến độ học của mọi người càng sớm càng tốt.” Thầy Chung vỗ vai cô bé: “Thầy tin rằng với tài năng của Lục Chúc Chúc, em có thể làm được, nhưng em cần phải cố gắng hơn nữa, khẩu hiệu của lớp chính là Thiên tài cần siêng năng. Mọi người trong lớp ai cũng chăm chỉ, em phải bắt kịp mọi người.”
Lục Chúc Chúc cất cặp sách vào ngăn bàn, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà … em không có nhiều thời gian. Sau khi tan học, em phải cùng anh Cảnh Tự thi Olympic Toán.”
“Lục Chúc Chúc, sau khi tham gia học lớp chọn, em không cần phải thi Olympic Toán nữa. Dù có thi thì em cũng không có thời gian.”
“Nhưng em thích cô Diệp dạy Toán. Lớp của cô ấy rất thú vị.” Lục Chúc Chúc càu nhàu, “Gần đây cô có dạy em nhảy múa và chơi piano nữa cơ.”
Vẻ mặt của thầy Chung trở nên nghiêm nghị: “Lục Chúc Chúc, có lẽ em chưa hình dung được vấn đề rồi. Các bạn trong lớp đều là những người thông minh chăm chỉ. Những người thực sự xuất sắc mới có thể nhìn ra mục tiêu, rồi theo đuổi nó, không bao giờ làm những việc vô ích.”
Nói xong, thầy nói với cậu bé bên cạnh: “Kiều Vĩ, em đứng dậy nói cho Lục Chúc Chúc biết về lý tưởng của mình đi.”
Một cậu bé gầy gò đeo kính đứng lên nói: “Ước mơ của em là thi vào Đại học Thanh Hoa!”
“Thanh … Thanh Hoa là cái gì?”
“Cậu còn không biết Thanh Hoa sao? Là đại học tốt nhất ở nước ta.”
“Ồ!” Lục Chúc Chúc gật đầu, “Vậy tại sao cậu lại muốn thi vào Đại học Thanh Hoa?”
“Mình…” Kiều Vĩ được hỏi, ngập ngừng chỉ nói: “Thầy cô giáo ai cũng mong mình vào Thanh Hoa, ba mẹ mình cũng vậy!”
“Vậy à.”
Thầy Chung hài lòng là vỗ vai Chúc Chúc: “Giờ thì em biết rồi đấy, tất cả học sinh trong lớp chúng ta đều đang phải chạy nước rút vào các trường đại học danh tiếng. Đại học Thanh Hoa chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất. Nhiều học sinh sẽ vào các trường đại học hàng đầu nước ngoài trong tương lai. Ngay từ bây giờ, chúng ta cũng phải đặt ra mục tiêu.”
“Em… không biết.” Lục Chúc Chúc hoàn toàn không biết trường Đại học là gì: “Vậy để em đi hỏi anh Cảnh Tự đã.”
“Thôi được rồi, thế là kết thúc phần giới thiệu học sinh mới. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học. Đầu tiên, chúng ta sẽ học môn Vật lý.”
….
Lớp chọn sắp xếp các tiết học khá dày đặc trong ngày, buổi sáng có các lớp tiếng Anh và Vật lý, buổi chiều có các lớp tiếng Nhật và Toán, dung lượng kiến thức của các lớp cũng khá lớn. Ít nhất, với trình độ lớp mầm non hiện tại của Lục Chúc Chúc, nghe như tiếng nước ngoài.
Hết giờ học, các học sinh không ra chơi mà đắm chìm làm bài tập của giáo viên vừa giao.
Lục Chúc Chúc nằm trên bàn, cảm thấy mệt mỏi và chán nản.
Cô bé không hiểu gì cả.
Bạn học Kiều Vĩ nhỏ gầy ở bên cạnh nói: “Cậu bây giờ nhất định không quen, ngày đầu tiên của mình cũng vậy.”
Lục Chúc Chúc nhìn cậu: “Cậu học lớp mấy?”
“Hồi mới vào mình cũng học lớp mầm non, còn mọi người học lớp1. Mình chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng sau nửa năm tự học, mỗi ngày ngủ 5 tiếng mới theo kịp.”
“Tiêu rồi.” Lục Chúc Chúc chống tay lên bàn: “Một ngày chỉ ngủ 5 tiếng là không được.”
“Cậu sẽ sớm quen thôi.” Kiều Vĩ tỏ ra tự tin: “Ban đầu mình cũng nghĩ mình không làm được, nhưng không khí trong lớp cứ như thế này, dần dần cậu sẽ có cảm giác khẩn trương và muốn vượt lên những người khác.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuối năm nếu đứng vị trí cuối cùng của lớp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp chọn, nên mọi người đều rất chăm chỉ.”
Ánh mắt Lục Chúc Chúc sáng lên: “Vậy mình sẽ là người xếp chót!”
Kiều Vĩ cười gằn: “Hừ, ngây thơ, cậu là người mới nên năm nay được miễn. Vì vậy, phải đợi ít nhất một năm mới có thể tham gia cuộc thi của tụi mình.”
Lục Chúc Chúc nằm gục trên bàn như quả bóng bị xì hơi: “Khi nào mới có tiết mỹ thuật vậy?”
“Tiết mỹ thuật?” Kiều Vĩ cười nói: “Sẽ không có tiết mỹ thuật, cũng đừng mong.”
“Ý cậu là sao?”
“Lớp chọn sẽ không cung cấp các khóa học vô bổ như mỹ thuật.”
“Còn âm nhạc thì sao? Còn có.. các tiết xã hội?”
“Cậu nghĩ cậu còn học lớp mẫu giáo sao?” Kiều Vĩ chế giễu: “Không có đâu, thậm chí một tuần chỉ có 1 tiết thể dục.”
Tin này làm chấn động Lục Chúc Chúc.
Trước đây, ở các lớp học bình thường, mỗi tuần có ba tiết thể dục, tiết âm nhạc, tiết lao động và tiết nghệ thuật yêu thích của cô bé, tất cả đều tan rã …
“Chấp nhận sự thật đi.” Kiều Vĩ vỗ vai cô bé: “Thầy Chung nói rằng những vĩ nhân thực sự kiệt xuất đều phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được”.
Lục Chúc Chúc nghĩ câu này cũng có lý, nhưng cô không muốn trở thành một người vĩ đại, chỉ muốn làm Lục Chúc Chúc vui vẻ chơi với bạn bè.
Cô bé nằm vật ra bàn giả vờ chết, vô tình nhìn thấy Cảnh Tự đang cầm bình nước đi ngang qua hành lang, cô bé vội đuổi theo: “Anh trai Cảnh Tự!”
Cảnh Tự quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đi ra khỏi phòng học lớp chọn, cậu kinh ngạc, “Em… vào lớp chọn sao.”
Lục Chúc Chúc trầm mặc nói: “Đúng vậy, hôm nay em mới chuyển lớp.”
“Ồ.”
Lục Chúc Chúc hỏi cậu: “Anh Cảnh Tự, sao anh không vào lớp chọn? Mọi người nói ai học giỏi đạt điểm cao sẽ được vào lớp chọn.”
“Năm ngoái anh được chọn nhưng từ chối rồi.”
“Hả???”
Cảnh Tự nhẹ giọng nói: “Chủ nhiệm lớp này trông không giống người tốt, nên anh không thích.”
Lục Chúc Chúc: …
Hoa hồng nhỏ của em cũng quá thất thường mà.
Lục Chúc Chúc thấy con vật nhỏ trên vai thầy Chung là một con chồn.
Lúc đầu cô bé có hơi sợ nhưng đó là một thầy giáo nên Lục Chúc Chúc cảm thấy đáng kính hơn.
Chắc Cảnh Tự cũng có thể thấy.
“Vậy anh Cảnh Tự không muốn thì không vào sao?”
“Ừm, mẹ anh tương đối dân chủ, mẹ tôn trọng ý kiến của anh nên nếu anh không thích thì mẹ không ép.”
“Em cũng không thích mà họ vẫn đóng cặp sách của em chuyển tới!”
Cảnh Tự phân tích: “Chắc là do ông nội em, ông quen với giáo viên nên ý kiến của em không quan trọng.”
Lục Chúc Chúc hiểu ra: “Thì ra là vậy! Thật đáng giận! Ông nội vậy mà không hỏi em!”
Cảnh Tự mím môi, tựa như đang cười, nhưng nụ cười mờ nhạt.
“Anh còn cười em!”
“Anh không có.”
“Rõ ràng có.”
Cảnh Tự nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lẽo bỗng chốc trở nên rối tinh rối mù.
Lục Chúc Chúc sững sờ nhìn cậu.
Trong lúc cô bé còn chưa hoàn hồn, Cảnh Tự đã nhéo cặp má đang phồng lên của cô bé: “Anh cười thì làm sao.”
“Hừ! Anh Cảnh Tự đáng ghét!”
“Thật không.”
Cảnh Tự lấy một viên socola đen từ trong túi ra, Lục Chúc Chúc ngay lập tức bị thu hút.
“Em muốn ăn không?”
Cô bé nhìn cậu, rồi nhìn những viên socola, nói một cách vô tư: “Em muốn.”
“Còn ghét anh không?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu nguầy nguậy: “Anh trai Cảnh Tự là tốt nhất.”
Cảnh Tự lấy thêm vài viên socola ra, nhét hết vào túi của Lục Chúc Chúc, làm cho cái túi nhỏ phồng lên.
Lục Chúc Chúc nịnh nọt: “Anh cho em hết hả?”
Cô bé biết rằng loại socola nhập khẩu này rất đắt, vậy mà Cảnh Tự cho cô bé ít nhất là 7, 8 viên.
“Socola đắt lắm.”
“Tiền tiêu vặt 1 tháng của anh đấy.” Cảnh Tự nói thẳng: “Anh định cho em 1 viên khi nào em không vui. Nhưng hôm nay có vẻ Lục Chúc Chúc rất không vui nên anh cho em tất.”
“Anh trai Cảnh Tự thật tốt với em!”
Cảnh Tự xoa đầu cô bé: “Anh đi đây.”
“Dạ!”
Lục Chúc Chúc nhìn bóng lưng cậu, bóc socola ra ném vào miệng, vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ai cũng nói rằng Cảnh Tự không vui vẻ và hoạt bát thân thiện như Cảnh Triết, nhưng Lục Chúc Chúc biết rằng, đó là bởi vì Cảnh Triết luôn tốt bụng với mọi người, nhưng Cảnh Tự thì…
Chỉ tốt với một mình cô bé mà thôi.
Giữa lúc trang điểm, anh nhận được một cuộc gọi từ một giáo viên trong trường—
“Xin chào anh Lục, anh là phụ huynh của em Lục Chúc Chúc phải không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Tôi là thầy Chung giáo viên của trường em Lục Chúc Chúc đang theo học.”
“Lục Chúc Chúc có việc gì sao?”
“Không, không phải ạ. Là thế này, nhà trường vừa cho các em học sinh kiểm tra giữa kỳ, tôi thấy điểm của Chúc Chúc rất tốt, vượt xa các bạn cùng lớp, đặc biệt là môn Toán học, tiếng Anh và các môn tự nhiên. Thành tích của cô bé rất khá, chúc mừng anh.”
Khóe miệng của Lục Hoài Nhu hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tự hào: “Xem ra nhà họ Lục của chúng ta…”
Allen ở gần đó, theo phản xạ, anh ta nói ra: “… tương lai sẽ có một nhà khoa học.”
Lục Hoài Nhu liếc anh ta, anh ta lập tức khóa miệng mình lại.
Thầy Chung tiếp tục: “Là thế này, trường chúng tôi mấy năm qua đã có lớp chọn trong suốt 2 năm qua.”
“Lớp chọn?”
“Đó là lớp dành cho các em học sinh xuất sắc nhất trường, lớp được mở đặc biệt nên việc dạy học và học tập không quá 15 em.”
Lục Hoài Nhu có lẽ đã hiểu ý của thầy Chung: “Ý thầy là muốn Lục Chúc Chúc tham gia vào lớp đó à?”
“Đúng vậy, lớp chọn của trường chúng tôi sẽ rút gọn chương trình học bình thường, để các em được tiếp xúc nhiều hơn với các môn ngoại ngữ như Olympic Toán, Vật lý, Hóa học, Tiếng Anh, Pháp và Nhật, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy,phù hợp với các em tài năng như Chúc Chúc.”
Sau khi nghe lời giới thiệu của giáo viên, Lục Hoài Nhu cảm thấy khá tốt. khoảng cách bồi dưỡng Lục Chúc Chúc trở thành nhà khoa học lại tiền gần thêm một bước.
“Anh Lục, anh nghĩ thế nào?”
Lục Hoài Nhu đồng ý ngay: “Được, cứ để Lục Chúc Chúc học lớp chọn.”
Thầy Chung không ngờ Lục Hoài Nhu đồng ý dễ dàng như vậy, ông bổ sung: “Anh Lục, vì giáo viên ở lớp chọn là các giáo viên chuyên môn được chọn, thậm chí còn có người có bằng tiến sĩ, nên… học phí, có thể đắt hơn nhiều so với lớp bình thường.”
“Không cần lo lắng về học phí.”
“Vậy được, anh Lục, tôi sẽ lập tức làm thủ tục cho Lục Chúc Chúc.”
Buổi chiều, Lục Chúc Chúc vừa học xong thủ công mỹ nghệ, thì bị cô Trần gọi lên văn phòng.
Cô Trần nói với Lục Chúc Chúc với vẻ mặt nuối tiếc: “Bạn học Chúc Chúc, con đi dọn dẹp đi, con sắp chuyển lớp rồi nên nhớ chào tạm biệt các bạn nhé.”
Lục Chúc Chúc sửng sốt: “Cô Trần, sao con lại… phải rời đi ạ? Do con làm bài kiểm tra giữa kỳ không tốt sao?”
“Không, không!” Cô Trần vội xua tay, “Vì con làm bài rất tốt nên thầy Chung đã phát hiện ra. Chúc Chúc, tài năng không thể bị che giấu, con rất thông minh nên lớp chọn hợp với con hơn.”
“Nhưng con không muốn đi.” Lục Chúc Chúc xoắn tay áo buồn bã: “Con không muốn rời đi. Con nhớ cô Trần, nhóc Lâm, Trương Hổ, cũng nhớ cô giáo Toán, cô Ngữ văn.”
Cô Trần thở dài.
Cô cũng sẽ nhớ Lục Chúc Chúc, cô bé ngoan ngoãn nhất lớp, thông minh, hiểu chuyện, hòa đồng với các bạn, hầu hết mọi người trong lớp đều quý cô bé.
“Chúc Chúc, trong quá trình lớn lên thì không thể tránh khỏi sự chia tay.” Cô Trần ngồi xổm xuống, chiều cao bằng với Lục Chúc Chúc, đặt hai tay lên vai cô bé, an ủi: “Tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp trung học cơ sở, trung học phổ thông, ngay cả sau này tốt nghiệp đại học, tất cả chúng ta đều phải trải qua sự chia tay. Bạn thân nhưng họ đều khác nhau, Chúc Chúc, con phải học cách thích nghi.”
“Chúc Chúc… không muốn thích nghi.” Lục Chúc Chúc bĩu môi, giọng nức nở: “Chúc Chúc rất ghét chia ly, ghét phải lớn lên.”
“Cho dù con đến lớp mới nhưng vẫn có thể đến tìm Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ khi tan học mà.” Cô Trần sờ đầu nhỏ của cô bé: “Hơn nữa, khi đến lớp mới, Chúc Chúc cũng sẽ gặp được những người bạn mới mà.”
Lục Chúc Chúc trong lòng không muốn nhưng cũng phải chuyển đi.
Làm trẻ nhỏ thật bất lực, nhiều thứ không thay đổi được.
Cô bé không làm cho cô Trần khó xử, bối rối chạy về lớp dọn đồ đạc.
Thấy cô bé quay lại với đôi mắt đỏ hoe, Tưởng Thanh Lâm hỏi: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại khóc?”
Trương Hổ cũng chạy tới hỏi: “Ai bắt nạt cậu, mình giúp cậu đánh nó!”
Lục Chúc Chúc cố hết sức chịu đựng, thút thít vừa nói xong thì nước mắt chảy ròng ròng, nằm vật ra bàn khóc nức nở.
Khi nhìn thấy điều này, Ninh Dung Nhi cười nói: “Chắc cô Trần mắng cậu ấy chứ gì!”
Tưởng Thanh Lâm quay đầu đẩy Ninh Dung Nhi: “Đáng ghét!”
Ninh Dung Nhi muốn đánh trả nhưng Trương Hổ đứng bên lối đi, xắn tay áo chặn đường: “Tránh ra!”
Ninh Dung Nhi bĩu môi quay đầu đi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đừng khóc nữa, ai bắt nạt cậu hả? Cô Trần la cậu sao?”
Các bạn học đều chạy tới, quan tâm hỏi Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc lau nước mắt nói: “Mình đi nhé.”
“Đi đâu?”
“Cô Trần nói mình phải đi đến lớp khác, không được học chung với mọi người nữa.”
“Cái gì!” Tưởng Thanh Lâm kích động: “Cái gì, cái gì! Chúc béo, tại sao cậu lại phải chuyển lớp! Tại sao! Mình không muốn! Không muốn cậu đi!”
“Mình cũng không muốn.”
Ninh Dung Nhi không giấu được vẻ vui mừng khi nghe tin Lục Chúc Chúc sắp chuyển lớp.
Ngay khi Lục Chúc Chúc rời đi, thì đối thủ của cô bé cũng biến mất, từ giờ trở đi, trong lớp nhạc và vẽ sẽ không có ai cản đường cô bé!
“Chắc kiểm tra giữa kỳ vừa qua cậu ấy làm bài tệ nên phải chuyển đến lớp dở.” Ninh Dung Nhi vui mừng nói.
Các bạn phớt lờ và hỏi Lục Chúc Chúc: “Cậu học lớp nào?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Mình cũng không biết, cái gì mà lớp chọn ấy.”
“Lớp chọn là gì?”
“Mình không biết.”
Ninh Dung Nhi nghe vậy, vẻ mặt thay đổi: “Không thể nào, làm sao cậu có thể vào lớp chọn!”
Lớp chọn là lớp thiên tài do trường đặc biệt thành lập, có đội ngũ giáo viên giỏi và nguồn tài liệu giảng dạy phong phú. Mẹ của Ninh Dung Nhi đã nhiều lần tìm hiệu trưởng để chuyển cô bé nhưng nhà trường từ chối, vì việc đó không dễ dàng như vậy.
Vậy mà Lục Chúc Chúc lại dễ dàng vào được.
Ninh Dung Nhi giậm chân tại chỗ.
Tức điên.
Tưởng Thanh Lâm vừa khóc vừa giúp Lục Chúc Chúc thu dọn cặp sách, các bạn trong lớp cũng tiễn cô bé lên đến trước cửa phòng lớp chọn trên tầng 3.
“Chúc béo, sau này nhớ tìm bọn mình chơi nhé.”
“Đừng quen bạn mới mà quên tụi mình.”
“Không đâu!”
Tưởng Thanh Lâm nghiêm khắc cảnh báo: “Mình mãi mãi là bạn thân của cậu, cậu không được phép đổi ý!”
Lục Chúc Chúc nắm tay cô bé: “Chúng ta là bạn thân.”
Chuông vào lớp vang lên, các bạn nhỏ miễn cưỡng chào tạm biệt cô bé rồi về lớp.
Lục Chúc Chúc bước vào.
Phòng học này nhỏ hơn nhiều so với phòng học bình thường, ít bạn học, chỉ có chục bộ bàn ghế, nhưng không có vẻ chật chội.
Các bức tường của lớp học không còn được bao phủ bởi những đường cắt giấy sặc sỡ như những lớp học bình thường mà trở nên trắng không tì vết, với khẩu hiệu đầy cảm hứng ở mặt trước của bảng đen-
Thiên tài cần chăm chỉ.
Bàn ghế ở đây không còn được sắp xếp liền nhau, mỗi học sinh cách nhau khoảng một mét, không còn cảnh học sinh chung bàn hay dãy trước sau.
Thầy Chung là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, là giáo viên cao cấp trong trường và là giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn.
“Các bạn cùng lớp, hôm nay chúng ta chào đón một bạn mới nhé, bạn Lục Chúc Chúc.”
Bọn trẻ đang làm bài tập đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lục Chúc Chúc, nhưng không có phản ứng.
Lục Chúc Chúc lo lắng giới thiệu: “Mình… mình tên là Lục Chúc Chúc, đến từ lớp mầm non 2. Năm nay mình gần 6 tuổi.” Cứ tưởng các bạn ở lớp chọn sẽ vỗ tay nhiệt liệt như các bạn ở lớp mình, nhưng không phải, họ chỉ nhìn cô bé một cái rồi vùi đầu đọc sách và làm bài tập.
Thầy Chung tiếp tục giới thiệu: “Bạn Lục Chúc Chúc đã giành vị trí đứng nhất trong kỳ kiểm tra vừa qua. Bạn ấy rất giỏi.”
Họ vẫn không trả lời.
“Lục Chúc Chúc, em vừa đến lớp nên có thể không quen. Ở lớp có các anh chị học lớp 1 và lớp 2 nhưng nội dung học đều giống nhau cả, nên em phải cố gắng học tập, em làm được không?”
Lục Chúc Chúc không hoàn toàn chắc chắn về việc tự học, cô bé hỏi: “Có nhất thiết phải học hết nội dung của lớp 1 và lớp 2 không ạ?”
“Đương nhiên, em phải bắt kịp tiến độ học của mọi người càng sớm càng tốt.” Thầy Chung vỗ vai cô bé: “Thầy tin rằng với tài năng của Lục Chúc Chúc, em có thể làm được, nhưng em cần phải cố gắng hơn nữa, khẩu hiệu của lớp chính là Thiên tài cần siêng năng. Mọi người trong lớp ai cũng chăm chỉ, em phải bắt kịp mọi người.”
Lục Chúc Chúc cất cặp sách vào ngăn bàn, ngượng ngùng nói: “Nhưng mà … em không có nhiều thời gian. Sau khi tan học, em phải cùng anh Cảnh Tự thi Olympic Toán.”
“Lục Chúc Chúc, sau khi tham gia học lớp chọn, em không cần phải thi Olympic Toán nữa. Dù có thi thì em cũng không có thời gian.”
“Nhưng em thích cô Diệp dạy Toán. Lớp của cô ấy rất thú vị.” Lục Chúc Chúc càu nhàu, “Gần đây cô có dạy em nhảy múa và chơi piano nữa cơ.”
Vẻ mặt của thầy Chung trở nên nghiêm nghị: “Lục Chúc Chúc, có lẽ em chưa hình dung được vấn đề rồi. Các bạn trong lớp đều là những người thông minh chăm chỉ. Những người thực sự xuất sắc mới có thể nhìn ra mục tiêu, rồi theo đuổi nó, không bao giờ làm những việc vô ích.”
Nói xong, thầy nói với cậu bé bên cạnh: “Kiều Vĩ, em đứng dậy nói cho Lục Chúc Chúc biết về lý tưởng của mình đi.”
Một cậu bé gầy gò đeo kính đứng lên nói: “Ước mơ của em là thi vào Đại học Thanh Hoa!”
“Thanh … Thanh Hoa là cái gì?”
“Cậu còn không biết Thanh Hoa sao? Là đại học tốt nhất ở nước ta.”
“Ồ!” Lục Chúc Chúc gật đầu, “Vậy tại sao cậu lại muốn thi vào Đại học Thanh Hoa?”
“Mình…” Kiều Vĩ được hỏi, ngập ngừng chỉ nói: “Thầy cô giáo ai cũng mong mình vào Thanh Hoa, ba mẹ mình cũng vậy!”
“Vậy à.”
Thầy Chung hài lòng là vỗ vai Chúc Chúc: “Giờ thì em biết rồi đấy, tất cả học sinh trong lớp chúng ta đều đang phải chạy nước rút vào các trường đại học danh tiếng. Đại học Thanh Hoa chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất. Nhiều học sinh sẽ vào các trường đại học hàng đầu nước ngoài trong tương lai. Ngay từ bây giờ, chúng ta cũng phải đặt ra mục tiêu.”
“Em… không biết.” Lục Chúc Chúc hoàn toàn không biết trường Đại học là gì: “Vậy để em đi hỏi anh Cảnh Tự đã.”
“Thôi được rồi, thế là kết thúc phần giới thiệu học sinh mới. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học. Đầu tiên, chúng ta sẽ học môn Vật lý.”
….
Lớp chọn sắp xếp các tiết học khá dày đặc trong ngày, buổi sáng có các lớp tiếng Anh và Vật lý, buổi chiều có các lớp tiếng Nhật và Toán, dung lượng kiến thức của các lớp cũng khá lớn. Ít nhất, với trình độ lớp mầm non hiện tại của Lục Chúc Chúc, nghe như tiếng nước ngoài.
Hết giờ học, các học sinh không ra chơi mà đắm chìm làm bài tập của giáo viên vừa giao.
Lục Chúc Chúc nằm trên bàn, cảm thấy mệt mỏi và chán nản.
Cô bé không hiểu gì cả.
Bạn học Kiều Vĩ nhỏ gầy ở bên cạnh nói: “Cậu bây giờ nhất định không quen, ngày đầu tiên của mình cũng vậy.”
Lục Chúc Chúc nhìn cậu: “Cậu học lớp mấy?”
“Hồi mới vào mình cũng học lớp mầm non, còn mọi người học lớp1. Mình chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng sau nửa năm tự học, mỗi ngày ngủ 5 tiếng mới theo kịp.”
“Tiêu rồi.” Lục Chúc Chúc chống tay lên bàn: “Một ngày chỉ ngủ 5 tiếng là không được.”
“Cậu sẽ sớm quen thôi.” Kiều Vĩ tỏ ra tự tin: “Ban đầu mình cũng nghĩ mình không làm được, nhưng không khí trong lớp cứ như thế này, dần dần cậu sẽ có cảm giác khẩn trương và muốn vượt lên những người khác.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuối năm nếu đứng vị trí cuối cùng của lớp sẽ bị đuổi ra khỏi lớp chọn, nên mọi người đều rất chăm chỉ.”
Ánh mắt Lục Chúc Chúc sáng lên: “Vậy mình sẽ là người xếp chót!”
Kiều Vĩ cười gằn: “Hừ, ngây thơ, cậu là người mới nên năm nay được miễn. Vì vậy, phải đợi ít nhất một năm mới có thể tham gia cuộc thi của tụi mình.”
Lục Chúc Chúc nằm gục trên bàn như quả bóng bị xì hơi: “Khi nào mới có tiết mỹ thuật vậy?”
“Tiết mỹ thuật?” Kiều Vĩ cười nói: “Sẽ không có tiết mỹ thuật, cũng đừng mong.”
“Ý cậu là sao?”
“Lớp chọn sẽ không cung cấp các khóa học vô bổ như mỹ thuật.”
“Còn âm nhạc thì sao? Còn có.. các tiết xã hội?”
“Cậu nghĩ cậu còn học lớp mẫu giáo sao?” Kiều Vĩ chế giễu: “Không có đâu, thậm chí một tuần chỉ có 1 tiết thể dục.”
Tin này làm chấn động Lục Chúc Chúc.
Trước đây, ở các lớp học bình thường, mỗi tuần có ba tiết thể dục, tiết âm nhạc, tiết lao động và tiết nghệ thuật yêu thích của cô bé, tất cả đều tan rã …
“Chấp nhận sự thật đi.” Kiều Vĩ vỗ vai cô bé: “Thầy Chung nói rằng những vĩ nhân thực sự kiệt xuất đều phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được”.
Lục Chúc Chúc nghĩ câu này cũng có lý, nhưng cô không muốn trở thành một người vĩ đại, chỉ muốn làm Lục Chúc Chúc vui vẻ chơi với bạn bè.
Cô bé nằm vật ra bàn giả vờ chết, vô tình nhìn thấy Cảnh Tự đang cầm bình nước đi ngang qua hành lang, cô bé vội đuổi theo: “Anh trai Cảnh Tự!”
Cảnh Tự quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đi ra khỏi phòng học lớp chọn, cậu kinh ngạc, “Em… vào lớp chọn sao.”
Lục Chúc Chúc trầm mặc nói: “Đúng vậy, hôm nay em mới chuyển lớp.”
“Ồ.”
Lục Chúc Chúc hỏi cậu: “Anh Cảnh Tự, sao anh không vào lớp chọn? Mọi người nói ai học giỏi đạt điểm cao sẽ được vào lớp chọn.”
“Năm ngoái anh được chọn nhưng từ chối rồi.”
“Hả???”
Cảnh Tự nhẹ giọng nói: “Chủ nhiệm lớp này trông không giống người tốt, nên anh không thích.”
Lục Chúc Chúc: …
Hoa hồng nhỏ của em cũng quá thất thường mà.
Lục Chúc Chúc thấy con vật nhỏ trên vai thầy Chung là một con chồn.
Lúc đầu cô bé có hơi sợ nhưng đó là một thầy giáo nên Lục Chúc Chúc cảm thấy đáng kính hơn.
Chắc Cảnh Tự cũng có thể thấy.
“Vậy anh Cảnh Tự không muốn thì không vào sao?”
“Ừm, mẹ anh tương đối dân chủ, mẹ tôn trọng ý kiến của anh nên nếu anh không thích thì mẹ không ép.”
“Em cũng không thích mà họ vẫn đóng cặp sách của em chuyển tới!”
Cảnh Tự phân tích: “Chắc là do ông nội em, ông quen với giáo viên nên ý kiến của em không quan trọng.”
Lục Chúc Chúc hiểu ra: “Thì ra là vậy! Thật đáng giận! Ông nội vậy mà không hỏi em!”
Cảnh Tự mím môi, tựa như đang cười, nhưng nụ cười mờ nhạt.
“Anh còn cười em!”
“Anh không có.”
“Rõ ràng có.”
Cảnh Tự nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt lạnh lẽo bỗng chốc trở nên rối tinh rối mù.
Lục Chúc Chúc sững sờ nhìn cậu.
Trong lúc cô bé còn chưa hoàn hồn, Cảnh Tự đã nhéo cặp má đang phồng lên của cô bé: “Anh cười thì làm sao.”
“Hừ! Anh Cảnh Tự đáng ghét!”
“Thật không.”
Cảnh Tự lấy một viên socola đen từ trong túi ra, Lục Chúc Chúc ngay lập tức bị thu hút.
“Em muốn ăn không?”
Cô bé nhìn cậu, rồi nhìn những viên socola, nói một cách vô tư: “Em muốn.”
“Còn ghét anh không?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu nguầy nguậy: “Anh trai Cảnh Tự là tốt nhất.”
Cảnh Tự lấy thêm vài viên socola ra, nhét hết vào túi của Lục Chúc Chúc, làm cho cái túi nhỏ phồng lên.
Lục Chúc Chúc nịnh nọt: “Anh cho em hết hả?”
Cô bé biết rằng loại socola nhập khẩu này rất đắt, vậy mà Cảnh Tự cho cô bé ít nhất là 7, 8 viên.
“Socola đắt lắm.”
“Tiền tiêu vặt 1 tháng của anh đấy.” Cảnh Tự nói thẳng: “Anh định cho em 1 viên khi nào em không vui. Nhưng hôm nay có vẻ Lục Chúc Chúc rất không vui nên anh cho em tất.”
“Anh trai Cảnh Tự thật tốt với em!”
Cảnh Tự xoa đầu cô bé: “Anh đi đây.”
“Dạ!”
Lục Chúc Chúc nhìn bóng lưng cậu, bóc socola ra ném vào miệng, vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ai cũng nói rằng Cảnh Tự không vui vẻ và hoạt bát thân thiện như Cảnh Triết, nhưng Lục Chúc Chúc biết rằng, đó là bởi vì Cảnh Triết luôn tốt bụng với mọi người, nhưng Cảnh Tự thì…
Chỉ tốt với một mình cô bé mà thôi.