Chương 22
Đến giữa trưa, Trình Tinh Lâm vì bốn cái bánh bao thịt và một phần xôi gà lá sen mà bỏ ăn, sáng sớm dạ dày trướng đến khó chịu, còn bị đau bụng.
Sau đó anh đi một chuyến đến tiệm thuốc.
Lúc sau trở về, Trình Tinh Lâm uống một liều thuốc đau bụng.
Một lát sau anh mở WeChat, tìm được nhóm chat của Tứ nhân Bang, nhanh chóng đánh một dòng tin nhắn:
[honorificabilitudinitatibus]: @Ning Ngày mai tôi muốn ăn xôi gà lá sen nữa. (vô cùng dáng thương.jpg)
Qua vài phút, không ai trả lời anh.
Anh nghĩ Lộ Dĩ Nịnh không thấy thông báo tin nhắn nên cứ trông chằm chằm vào điện thoại.
Lại qua vài phút nữa, khung chat mới xuất hiện một tin nhắn mới.
[Ning]: Được, sẽ mang cho cậu.
Trình Tinh Lâm cứ nhìn mãi tin nhắn trả lời của cô, đọc lại từng chữ.
Mang cho cậu.
Cho cậu.
Người khác không có cái đãi ngộ này đâu.
Trình Tinh Lâm tươi cười, ôm điện thoại vào lòng ngực, lăn lộn vài vòng trên giường.
Sau đó anh đi tắm với tâm trạng vui vẻ, còn hát hò.
Lúc anh lau tóc đi ra, thấy Thái Hậu nương nương nhà mình xuất hiện trong phòng, vẻ mặt… ý vị thâm sâu.
Trên người Trình Tinh Lâm chỉ mặc quần đùi vận động màu đen, trên vai đắp khăn lông màu trắng.
Anh cầm áo thun vắt trên ghế mặc vào người.
Mặc xong quần áo, Thẩm Y còn đang nhìn anh.
Trình Tinh Lâm bị mẹ nhìn đến mức khó chịu, “Mẹ, mẹ có thể thu hồi ánh mắt ra đa của mẹ đi được không.”
Thẩm Y nhìn anh từ trên xuống dưới, “Hôm nay con vui lắm à?”
Khoé miệng Trình Tinh Lâm không khỏi cong lên, “Cũng tạm ạ.”
Thẩm Y lấy một quyển từ điển từ phía sau ra, lật lật, “Vậy tốt, kiểm tra từ đơn.”
Khăn lông của Trình Tinh Lâm rơi xuống đất, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh quan sát gương mặt của Thái Hậu nương nương nhà mình, cẩn thận hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không được vui à?”
Thẩm Y hừ một tiếng, vẻ mặt hờ hững.
Bà nhanh chóng vào chủ đề chính: “Chứng sợ hãi.”
Trình Tinh Lâm buột miệng thốt ra, “Honorificabilitudinitatibus.”
Sau khi đọc xong còn phải đánh vần từng chữ.
Thẩm Y: “”Giải phẫu nối liền gan mật và dạ dày.”
Trình Tinh Lâm nhanh chóng tìm từ đơn trong đầu. “Hepaticocholangiogastrostomy.”
Thẩm Y: “”Tâm thần học nội tiết tố.”
Trình Tinh Lâm: “Psychoneuroendocrinological.”
Thẩm Y: “”Suy tuyến cận giáp giả.”
Trình Tinh Lâm: “Pseudopseudohy…”
Phía sau bị đứt quãng.
Thẩm Y nghiêng đầu nhìn anh, cuối cùng trên mặt cũng có chút vui vẻ.
Trình Tinh Lâm nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ rồi liều mạng nói ra, “Đợi chút, phía sau là poparathyrodis.m.”
Thẩm Y nhướng mày, khép lại cuốn từ điển.
Trình Tinh Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng mình qua chuông rồi.
Giây tiếp theo, Thẩm Y phát âm chính xác từ lúc nãy, đọc từng chữ cho anh nghe: “Là pseudopseudohypoparathyroidis.m.”
“Con thiếu một chữ i.”
“Với lại lần trước con thiếu mẹ 13 hạt gạo.”
Trí nhớ của Trình Tinh Lâm rất tốt, anh phản bác: “Không phải 10 hạt à?”
Thẩm Y: “Chín ra mười ba về, con chưa nghe à? Mẹ còn giúp con giảm bớt một hạt đấy.”
Trình Tinh Lâm: “…”
Tính kiểu vậy đó hả?
Dù gì cũng nhiều hơn mà.
Cửa phòng Trình Tinh Lâm được mở toang, ba Trình vừa lúc đi ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua bên này.
Anh không khỏi hô to ra bên ngoài: “Ba, ba lo quản vợ của mình đi.”
Ba Trình nhìn lại, “Quản không được, mẹ con hôm nay nhìn trúng một cái túi xách mà ba không mua cho mẹ.”
Trình Tinh Lâm nghe được thì lên án: “Sao ba lại như thế chứ, một cái túi xách thôi mà cũng không mua cho mẹ con.”
Vẻ mặt anh bất bình, lời nói hùng hồn, “Mẹ, con mua cho mẹ!”
Ba Trình nghe xong thì mặt vẫn hiển nhiên, trên mặt viết “Tuổi trẻ chưa trải sự đời”.
Gương mặt Thẩm Y nở hoa, đôi tay áp lên gương mặt tuấn tú của anh, “Con trai, không ngờ con yêu mẹ như thế, mẹ cũng yêu con!”
Đột nhiên Trình Tinh Lâm cảm thấy không đúng chỗ nào.
Anh mập mờ hỏi: “Mẹ, cái túi xách kia, bao nhiêu tiền?”
Thẩm Yý xua tay, “Không đắt đâu mà, năm vạn mà thôi. Cho hỏi con định lựa chọn thanh toán bằng tiền mặt, WeChat hay Alipay?”
Trình Tinh Lâm: “…”
Anh vừa ôm lấy bả vai Thái Hậu nương nương nhà mình, vừa đi ra ngoài, cẩn thận: “Mẹ, đây không phải là số tiền nhỏ nhỉ?”
Thẩm Y bị anh ôm đi, bà gật gật đầu: “Mẹ cũng biết, nhưng mà mẹ thích lắm, nó cũng là hàng mới ra mắt nữa. Không phải con thi đua được rất nhiều tiền thưởng sao, có thể dùng…”
Ngay sau đó là một tiếng bang, phía sau là tiếng đóng cửa.
Bất giác Thẩm Y đã ra khỏi phòng, đứng lẻ loi ngoài cửa.
Cái người lúc nãy bảo mua túi xách cho bà giờ lại không thấy đâu.
Bà nhìn cửa phòng đóng chặt, diễn y chang cảnh ngày cô Tuyết đi tìm Phó Văn Bội: “Trình Tinh Lâm, cái đồ hỗn láo này! Con có bản lĩnh thì mua túi xách cho mẹ đi, sao lại không thể hiện bản lĩnh vậy hả!”
“Mở cửa ra, có bản lĩnh thì mở cửa ra, đừng trốn bên trong, mở cửa mau!”
Mà bên trong phòng là Trình Tinh Lâm không bị dao động, đeo tai nghe đang nghe nhạc.
Đương sự Trình mỗ đang vô cùng hối hận, lúc nãy đáng lẽ ra anh không nên xuất đầu vì mẹ mình nữa chứ.
Dù sao thì đằng nào mà ba anh sẽ không mua cho mẹ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Trình Tinh Lâm lại lấy điện thoại của mình đang đặt một bên, chỉnh lại nick name của mình.
Lúc trả lời có thấy tin nhắn mới trong nhóm chat.
Đến khi anh lướt xem tin nhắn thì liền đen mặt.
[Shakespeare không có học giả]: @Ning Ngày mai mình cũng muốn ăn xôi gà lá sen (vô cùng đáng thương.jpg)
[Ning]: Ừm, sẽ mang cho cậu.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: @Ning ngày mai mình cũng muốn ăn xôi gà lá sen (vô cùng đáng thương.jpg)
[Ning]: Ừm, sẽ mang hco cậu.
Trình Tinh Lâm gắt gao nhìn câu nói kia, lại lật lên trên tin nhắn của mình.
Thử tìm một chữ kahsc nhau ai dè phát hiện ngay cả dấu chấm câu cũng y chang.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: Mặt dày vậy?
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: @Shakespeare không có học giả @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Shakespeare không có học giả]: Cậu có cái gì tôi cũng phải có.
[Shakespeare không có học giả]: Không thèm tag, tự biết nha, nick name của cậu dài như quỷ chiếm vị trí của khung chat tôi.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Không thèm tag, tự biết nha, nick name của cậu dài như quỷ chiếm vị trí của khung chat tôi.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: Ông là máy đọc lại à? @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Đúng đó, chấm chỗ nào đọc chỗ đó.
[Shakespeare không có học giả]: Đồ ngốc, đó là máy đọc sách @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Khác chỗ nào?
[Ning]: Khác một chữ.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: …
[Shakespeare không có học giả]: …
Sao… đột nhiên thấy lạnh lạnh.
—
Bên này Trác Khởi đang chat riêng với Trình Tinh Lâm, cậu gửi một liên kết qua WeChat.
Tiêu đề là, [Mười loại thức ăn không thích hợp ăn sáng, xem mọi người đã ăn trúng hết chưa?]
Nhấn vào xem, thấy có xôi gà lá sen bên trong đó.
Chuyên gia nói: “Xôi gà lá sen thuộc loại thực phẩm nhiều dầu mỡ, ăn sáng sẽ khó tiêu hoá, tốc độ nhu động dạ dày chậm lại, tăng gánh nặng cho dạ dày, từ đó gây khó tiêu và các triệu chứng khác. … Vì vậy, không nên ăn vào buổi sáng, đặc biệt là những người có chức năng dạ dày kém. “
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Lâm Thần, đừng hành hạ cái dạ dày của ông nữa, tôi nói cũng là vì tốt cho ông đấy.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Cho nên phần xôi gà lá sen ngày mai để tôi giải quyết hộ cho, mình nguyện ý nhận phần xấu về tôi!!
Dạ dày của Trình Tinh Lâm trước giờ đều được người nhà họ Trình chăm sóc, ngay cả thói quen hằng ngày cũng được quan tâm.
Hiếm lắm tình huống như hôm nay mới xuất hiện một lần.
Kết quả là ngày mai anh cũng muốn ăn xôi gà lá sen tiếp?
Nhưng Trình Tinh Lâm đã phát một bao lì xì cho cậu, là “Phí câm miệng”.
Trác Khởi không do dự mà nhấn mở, nhắn sticker “Cảm ơn ông chủ” rồi im miệng không nói nữa.
Có cụ Mao trước mặt nên dẹp hết sang một bên.
*
Ngày hôm sau đi học, Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh đều chưa tới.
Trác Khởi không nhịn nổi nên nói cho Đan Ý, cũng bảo cô giữ bí mật.
Đan Ý nghe xong thì phản ứng đầu tiên chính là chìa tay với cậu, “Phí câm miệng, tôi nửa cậu nửa.”
Trác Khởi má nó một tiếng: “Cậu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nha.”
Vẻ mặt Đan Ý thản nhiên, “Rõ ràng, tôi thế đấy.”
Trác Khởi nhỏ giọng hừ, sau đó mở WeChat phát một bao lì xì cho cô.
Đan Ý nhấn mới, đôi mắt trợn lớn, “2 tệ rưỡi?”
“cậu ta cho cậu 5 tệ làm phí câm miệng à?”
Trác Khởi gật đầu, “Đúng đó, bữa sáng của tôi là năm cái bánh bao thịt, một cái một tệ, phí câm miệng đủ bằng bữa sáng của mình.”
“Tôichia cho cậu 2 tệ rưỡi là ngày mai chỉ có thể mua hai cái bánh bao thôi đấy. Không biết dì bán hàng có thấy tôi đẹp trai không để bán cho tôi cái thứ ba giá nửa tệ…”
Đan Ý: “…”
Tên ngốc này sao sống được đến tận giờ thế.
–
Lộ Dĩ Nịnh vừa đến phòng học thì chuông vào lớp vang lên.
Hôm nay cô đem bốn phần xôi.
Lúc ra cửa còn chưa kịp ăn sáng.
Trình Tinh Lâm, Trác Khởi, Đan Ý đều đã ngồi trên chỗ ngồi của mình.
Cả ba người đều đang đợi cho ăn.
Lộ Dĩ Nịnh phát ra từng phần cho bọn họ.
Tiết sau là tiết chạy thể dục sáng.
Chạy xong, Tứ Nhân Bang lại về phòng học.
Đan Ý: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Đang là mùa hè, mọi người vận động xong nên thân thể ra mồ hôi, phòng học lại kín mít nên có mùi khó chịu.
Ba người còn lại thấy được nên cùng nhau ra khỏi phòng học.
Vì vậy, khi học sinh lớp 11-1 lần lượt trở lại, những gì họ nhìn thấy là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Bốn người đứng bên ngoài hành lang, trong tay ai cũng cầm xôi gà lá sen, trai xinh gái đẹp.
Có không ít học sinh tò mò.
“Ngày mai mình cũng mua xôi gà lá sen ăn sáng thì cũng được vào hội của họ đúng không.”
“Sao cậu biết ngày mai họ cũng ăn xôi gà lá sen, lỡ đổi món khác thì sao.”
“Vậy bây giờ đi mua luôn còn kịp không?”
“Giờ này cậu mua ở đâu, còn nữa, lúc cậu mua về thì chắc bọn họ ăn xong rồi.”
…
Hôm nay không biết tại sao Trình Tinh Lâm lại buồn ngủ vô cùng, mí mắt cứ đánh nhau, nuốt từng miếng xôi như là robot.
Lộ Dĩ Nịnh đứng bên cạnh anh, vừa ngẩng đầu thì thấy cảnh anh mơ màng buồn ngủ.
Nam sinh có mái tóc đen ngắn, mặt mày thanh tuấn, trên đỉnh đầu có nhúm tóc dựng lên.
Bỗng cảm thấy có chút… đáng yêu.
Sau đó anh đi một chuyến đến tiệm thuốc.
Lúc sau trở về, Trình Tinh Lâm uống một liều thuốc đau bụng.
Một lát sau anh mở WeChat, tìm được nhóm chat của Tứ nhân Bang, nhanh chóng đánh một dòng tin nhắn:
[honorificabilitudinitatibus]: @Ning Ngày mai tôi muốn ăn xôi gà lá sen nữa. (vô cùng dáng thương.jpg)
Qua vài phút, không ai trả lời anh.
Anh nghĩ Lộ Dĩ Nịnh không thấy thông báo tin nhắn nên cứ trông chằm chằm vào điện thoại.
Lại qua vài phút nữa, khung chat mới xuất hiện một tin nhắn mới.
[Ning]: Được, sẽ mang cho cậu.
Trình Tinh Lâm cứ nhìn mãi tin nhắn trả lời của cô, đọc lại từng chữ.
Mang cho cậu.
Cho cậu.
Người khác không có cái đãi ngộ này đâu.
Trình Tinh Lâm tươi cười, ôm điện thoại vào lòng ngực, lăn lộn vài vòng trên giường.
Sau đó anh đi tắm với tâm trạng vui vẻ, còn hát hò.
Lúc anh lau tóc đi ra, thấy Thái Hậu nương nương nhà mình xuất hiện trong phòng, vẻ mặt… ý vị thâm sâu.
Trên người Trình Tinh Lâm chỉ mặc quần đùi vận động màu đen, trên vai đắp khăn lông màu trắng.
Anh cầm áo thun vắt trên ghế mặc vào người.
Mặc xong quần áo, Thẩm Y còn đang nhìn anh.
Trình Tinh Lâm bị mẹ nhìn đến mức khó chịu, “Mẹ, mẹ có thể thu hồi ánh mắt ra đa của mẹ đi được không.”
Thẩm Y nhìn anh từ trên xuống dưới, “Hôm nay con vui lắm à?”
Khoé miệng Trình Tinh Lâm không khỏi cong lên, “Cũng tạm ạ.”
Thẩm Y lấy một quyển từ điển từ phía sau ra, lật lật, “Vậy tốt, kiểm tra từ đơn.”
Khăn lông của Trình Tinh Lâm rơi xuống đất, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh quan sát gương mặt của Thái Hậu nương nương nhà mình, cẩn thận hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không được vui à?”
Thẩm Y hừ một tiếng, vẻ mặt hờ hững.
Bà nhanh chóng vào chủ đề chính: “Chứng sợ hãi.”
Trình Tinh Lâm buột miệng thốt ra, “Honorificabilitudinitatibus.”
Sau khi đọc xong còn phải đánh vần từng chữ.
Thẩm Y: “”Giải phẫu nối liền gan mật và dạ dày.”
Trình Tinh Lâm nhanh chóng tìm từ đơn trong đầu. “Hepaticocholangiogastrostomy.”
Thẩm Y: “”Tâm thần học nội tiết tố.”
Trình Tinh Lâm: “Psychoneuroendocrinological.”
Thẩm Y: “”Suy tuyến cận giáp giả.”
Trình Tinh Lâm: “Pseudopseudohy…”
Phía sau bị đứt quãng.
Thẩm Y nghiêng đầu nhìn anh, cuối cùng trên mặt cũng có chút vui vẻ.
Trình Tinh Lâm nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ rồi liều mạng nói ra, “Đợi chút, phía sau là poparathyrodis.m.”
Thẩm Y nhướng mày, khép lại cuốn từ điển.
Trình Tinh Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng mình qua chuông rồi.
Giây tiếp theo, Thẩm Y phát âm chính xác từ lúc nãy, đọc từng chữ cho anh nghe: “Là pseudopseudohypoparathyroidis.m.”
“Con thiếu một chữ i.”
“Với lại lần trước con thiếu mẹ 13 hạt gạo.”
Trí nhớ của Trình Tinh Lâm rất tốt, anh phản bác: “Không phải 10 hạt à?”
Thẩm Y: “Chín ra mười ba về, con chưa nghe à? Mẹ còn giúp con giảm bớt một hạt đấy.”
Trình Tinh Lâm: “…”
Tính kiểu vậy đó hả?
Dù gì cũng nhiều hơn mà.
Cửa phòng Trình Tinh Lâm được mở toang, ba Trình vừa lúc đi ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua bên này.
Anh không khỏi hô to ra bên ngoài: “Ba, ba lo quản vợ của mình đi.”
Ba Trình nhìn lại, “Quản không được, mẹ con hôm nay nhìn trúng một cái túi xách mà ba không mua cho mẹ.”
Trình Tinh Lâm nghe được thì lên án: “Sao ba lại như thế chứ, một cái túi xách thôi mà cũng không mua cho mẹ con.”
Vẻ mặt anh bất bình, lời nói hùng hồn, “Mẹ, con mua cho mẹ!”
Ba Trình nghe xong thì mặt vẫn hiển nhiên, trên mặt viết “Tuổi trẻ chưa trải sự đời”.
Gương mặt Thẩm Y nở hoa, đôi tay áp lên gương mặt tuấn tú của anh, “Con trai, không ngờ con yêu mẹ như thế, mẹ cũng yêu con!”
Đột nhiên Trình Tinh Lâm cảm thấy không đúng chỗ nào.
Anh mập mờ hỏi: “Mẹ, cái túi xách kia, bao nhiêu tiền?”
Thẩm Yý xua tay, “Không đắt đâu mà, năm vạn mà thôi. Cho hỏi con định lựa chọn thanh toán bằng tiền mặt, WeChat hay Alipay?”
Trình Tinh Lâm: “…”
Anh vừa ôm lấy bả vai Thái Hậu nương nương nhà mình, vừa đi ra ngoài, cẩn thận: “Mẹ, đây không phải là số tiền nhỏ nhỉ?”
Thẩm Y bị anh ôm đi, bà gật gật đầu: “Mẹ cũng biết, nhưng mà mẹ thích lắm, nó cũng là hàng mới ra mắt nữa. Không phải con thi đua được rất nhiều tiền thưởng sao, có thể dùng…”
Ngay sau đó là một tiếng bang, phía sau là tiếng đóng cửa.
Bất giác Thẩm Y đã ra khỏi phòng, đứng lẻ loi ngoài cửa.
Cái người lúc nãy bảo mua túi xách cho bà giờ lại không thấy đâu.
Bà nhìn cửa phòng đóng chặt, diễn y chang cảnh ngày cô Tuyết đi tìm Phó Văn Bội: “Trình Tinh Lâm, cái đồ hỗn láo này! Con có bản lĩnh thì mua túi xách cho mẹ đi, sao lại không thể hiện bản lĩnh vậy hả!”
“Mở cửa ra, có bản lĩnh thì mở cửa ra, đừng trốn bên trong, mở cửa mau!”
Mà bên trong phòng là Trình Tinh Lâm không bị dao động, đeo tai nghe đang nghe nhạc.
Đương sự Trình mỗ đang vô cùng hối hận, lúc nãy đáng lẽ ra anh không nên xuất đầu vì mẹ mình nữa chứ.
Dù sao thì đằng nào mà ba anh sẽ không mua cho mẹ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Trình Tinh Lâm lại lấy điện thoại của mình đang đặt một bên, chỉnh lại nick name của mình.
Lúc trả lời có thấy tin nhắn mới trong nhóm chat.
Đến khi anh lướt xem tin nhắn thì liền đen mặt.
[Shakespeare không có học giả]: @Ning Ngày mai mình cũng muốn ăn xôi gà lá sen (vô cùng đáng thương.jpg)
[Ning]: Ừm, sẽ mang cho cậu.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: @Ning ngày mai mình cũng muốn ăn xôi gà lá sen (vô cùng đáng thương.jpg)
[Ning]: Ừm, sẽ mang hco cậu.
Trình Tinh Lâm gắt gao nhìn câu nói kia, lại lật lên trên tin nhắn của mình.
Thử tìm một chữ kahsc nhau ai dè phát hiện ngay cả dấu chấm câu cũng y chang.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: Mặt dày vậy?
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: @Shakespeare không có học giả @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Shakespeare không có học giả]: Cậu có cái gì tôi cũng phải có.
[Shakespeare không có học giả]: Không thèm tag, tự biết nha, nick name của cậu dài như quỷ chiếm vị trí của khung chat tôi.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Không thèm tag, tự biết nha, nick name của cậu dài như quỷ chiếm vị trí của khung chat tôi.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: Ông là máy đọc lại à? @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Đúng đó, chấm chỗ nào đọc chỗ đó.
[Shakespeare không có học giả]: Đồ ngốc, đó là máy đọc sách @Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Khác chỗ nào?
[Ning]: Khác một chữ.
[pseudopseudohypoparathyroidis.m]: …
[Shakespeare không có học giả]: …
Sao… đột nhiên thấy lạnh lạnh.
—
Bên này Trác Khởi đang chat riêng với Trình Tinh Lâm, cậu gửi một liên kết qua WeChat.
Tiêu đề là, [Mười loại thức ăn không thích hợp ăn sáng, xem mọi người đã ăn trúng hết chưa?]
Nhấn vào xem, thấy có xôi gà lá sen bên trong đó.
Chuyên gia nói: “Xôi gà lá sen thuộc loại thực phẩm nhiều dầu mỡ, ăn sáng sẽ khó tiêu hoá, tốc độ nhu động dạ dày chậm lại, tăng gánh nặng cho dạ dày, từ đó gây khó tiêu và các triệu chứng khác. … Vì vậy, không nên ăn vào buổi sáng, đặc biệt là những người có chức năng dạ dày kém. “
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Lâm Thần, đừng hành hạ cái dạ dày của ông nữa, tôi nói cũng là vì tốt cho ông đấy.
[Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành]: Cho nên phần xôi gà lá sen ngày mai để tôi giải quyết hộ cho, mình nguyện ý nhận phần xấu về tôi!!
Dạ dày của Trình Tinh Lâm trước giờ đều được người nhà họ Trình chăm sóc, ngay cả thói quen hằng ngày cũng được quan tâm.
Hiếm lắm tình huống như hôm nay mới xuất hiện một lần.
Kết quả là ngày mai anh cũng muốn ăn xôi gà lá sen tiếp?
Nhưng Trình Tinh Lâm đã phát một bao lì xì cho cậu, là “Phí câm miệng”.
Trác Khởi không do dự mà nhấn mở, nhắn sticker “Cảm ơn ông chủ” rồi im miệng không nói nữa.
Có cụ Mao trước mặt nên dẹp hết sang một bên.
*
Ngày hôm sau đi học, Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh đều chưa tới.
Trác Khởi không nhịn nổi nên nói cho Đan Ý, cũng bảo cô giữ bí mật.
Đan Ý nghe xong thì phản ứng đầu tiên chính là chìa tay với cậu, “Phí câm miệng, tôi nửa cậu nửa.”
Trác Khởi má nó một tiếng: “Cậu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nha.”
Vẻ mặt Đan Ý thản nhiên, “Rõ ràng, tôi thế đấy.”
Trác Khởi nhỏ giọng hừ, sau đó mở WeChat phát một bao lì xì cho cô.
Đan Ý nhấn mới, đôi mắt trợn lớn, “2 tệ rưỡi?”
“cậu ta cho cậu 5 tệ làm phí câm miệng à?”
Trác Khởi gật đầu, “Đúng đó, bữa sáng của tôi là năm cái bánh bao thịt, một cái một tệ, phí câm miệng đủ bằng bữa sáng của mình.”
“Tôichia cho cậu 2 tệ rưỡi là ngày mai chỉ có thể mua hai cái bánh bao thôi đấy. Không biết dì bán hàng có thấy tôi đẹp trai không để bán cho tôi cái thứ ba giá nửa tệ…”
Đan Ý: “…”
Tên ngốc này sao sống được đến tận giờ thế.
–
Lộ Dĩ Nịnh vừa đến phòng học thì chuông vào lớp vang lên.
Hôm nay cô đem bốn phần xôi.
Lúc ra cửa còn chưa kịp ăn sáng.
Trình Tinh Lâm, Trác Khởi, Đan Ý đều đã ngồi trên chỗ ngồi của mình.
Cả ba người đều đang đợi cho ăn.
Lộ Dĩ Nịnh phát ra từng phần cho bọn họ.
Tiết sau là tiết chạy thể dục sáng.
Chạy xong, Tứ Nhân Bang lại về phòng học.
Đan Ý: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Đang là mùa hè, mọi người vận động xong nên thân thể ra mồ hôi, phòng học lại kín mít nên có mùi khó chịu.
Ba người còn lại thấy được nên cùng nhau ra khỏi phòng học.
Vì vậy, khi học sinh lớp 11-1 lần lượt trở lại, những gì họ nhìn thấy là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Bốn người đứng bên ngoài hành lang, trong tay ai cũng cầm xôi gà lá sen, trai xinh gái đẹp.
Có không ít học sinh tò mò.
“Ngày mai mình cũng mua xôi gà lá sen ăn sáng thì cũng được vào hội của họ đúng không.”
“Sao cậu biết ngày mai họ cũng ăn xôi gà lá sen, lỡ đổi món khác thì sao.”
“Vậy bây giờ đi mua luôn còn kịp không?”
“Giờ này cậu mua ở đâu, còn nữa, lúc cậu mua về thì chắc bọn họ ăn xong rồi.”
…
Hôm nay không biết tại sao Trình Tinh Lâm lại buồn ngủ vô cùng, mí mắt cứ đánh nhau, nuốt từng miếng xôi như là robot.
Lộ Dĩ Nịnh đứng bên cạnh anh, vừa ngẩng đầu thì thấy cảnh anh mơ màng buồn ngủ.
Nam sinh có mái tóc đen ngắn, mặt mày thanh tuấn, trên đỉnh đầu có nhúm tóc dựng lên.
Bỗng cảm thấy có chút… đáng yêu.