Chương 19: Quả chanh
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh mặt trời vàng ươm rơi xuống đất, cũng chiếu sáng toàn bộ sân vườn.
Bầu trời thỉnh thoảng còn có mấy con chim nhỏ bay qua, cất tiếng hót lanh lảnh, báo hiệu trời sắp sáng.
Lộ Dĩ Nịnh tối hôm qua nửa đêm trở về, khó có được một giấc ngủ tới sáng.
Hơn nữa là ngủ đến tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Cô mở to mắt, nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ.
Sau đó cô ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.
Thay quần áo xong, cô mở cửa nhà ra, ánh nắng chói chang lập tức ập vào.
Toàn bộ thế giới đều sáng ngời, một luồng gió mát lạnh thổi tới, làm người dễ chịu.
Trong khoảng sân nhỏ, có một mảnh rau nhỏ, xung quanh đó là một ít hoa cỏ.
Ông ngoại Lộ đang tập Thái Cực quyền, đây là thói quen ông đã có mấy năm nay.
Ông mặc một bộ đồ luyện công màu trắng, kiểu dáng rộng rãi, cổ lá sen, trên vạt áo cài cúc, dưới chân là đôi giày bệt mềm mại cùng màu.
Đứng hai bên trái phải là hai thiếu niên có chiều cao tương đương nhau, đều ăn mặc đồ luyện công rộng rãi, học tư thế của ông mà múa may ở đó.
Giọng nói của ông ngoại Lộ mạnh mẽ: "Làm theo ông này, khởi thế trước."
Ông vừa làm vừa chỉ đạo: "Quay mũi chân trái ra ngoài, hơi xoay người sang trái, dồn trọng tâm về phía trước, sau đó chuyển sang chân trái, đồng thời nhấc gót chân phải lên khỏi mặt đất."
Ông ngoại Lộ nhìn phía trước, lớn tiếng đọc tên chiêu thức: "Ngựa hoang chẻ bờm."
"Bạch hạc tung cánh."
"Tay gảy tỳ bà."
"Tay mây."
Làm xong một loạt động tác, ông ngoại Lộ tiếp tục nói: "Lại một lần nữa."
Lộ Dĩ Nịnh nhìn hai thiếu niên không phối hợp với nhau, động tác cũng ngã trái ngã phải, hình ảnh quả thực hỗn loạn.
Trình Tinh Lâm thừa dịp cơ thể ông ngoại Lộ hướng lên phía trước lộ ra khe hở, cách một người, lè lưỡi với Cố Dĩ Trăn phía sau, làm mặt quỷ.
Cố Dĩ Trăn theo bản năng thả tay mình xuống, còn chưa bắt đầu phản kích, đầu đã bị một người đập mạnh.
"Cố Dĩ Trăn, sao con không làm theo, một chút cũng không tập trung, có phải không muốn học không hả!"
Ông ngoại Lộ chỉ vào Trình Tinh Lâm đang thực hiện "Bạch hạc tung cánh cánh" một cách nghiêm túc ở bên cạnh: "Con nhìn người ta xem, làm rất là tiêu chuẩn."
Tay Trình Tinh Lâm ôm quyền, vẻ mặt khiêm tốn: "Vẫn là ông ngoại làm tiêu chuẩn nhất, động tác kia, thần thái kia, đều hoàn hảo như thế, con chỉ là học vẹt mà thôi."
Ông ngoại Lộ sờ râu bạc của mình, vẻ mặt đắc ý, rất hưởng thụ lời khen này.
Nhưng mà Cố Dĩ Trăn lại xù lông: "Trình Tinh Lâm cậu còn có mặt mũi không, cậu kêu ai là ông ngoại đó?"
Trình Tinh Lâm rất vô tội a một tiếng, sau đó nhìn về phía ông lão, trên mặt bày ra biểu cảm bi thương: "Ông ngoại con mấy năm trước đã qua đời, bây giờ nhìn thấy ngài, liền cảm thấy rất là thân thiết làm con nhớ tới ông của mình, cho nên nhịn không được đã kêu như thế."
Sau đó cậu cúi thấp đầu, duỗi tay xoa phía dưới mí mắt của mình căn bản không có nước mắt, rất là nhu nhược đáng thương.
Hai ngày này ở chung, ông ngoại Lộ phát hiện đứa nhỏ này cũng là người hiếu thảo, hơn nữa tâm tính lương thiện.
Ông thấy bộ dáng cậu như vậy, tâm sinh thương tiếc, vội vàng nói: "Không cần phải để ý tiểu tử kia, sau này con cứ kêu ông là ông ngoại, ông cũng coi như có thêm một đứa cháu trai."
"Ông thấy cốt cách con thanh kỳ(*), cũng là hạt giống tốt để luyện Thái Cực quyền."
(*) Thanh: thanh cao, Kỳ: lạ lùng. Cao xa lạ lùng
Sau đó ông trừng mắt liếc Cố Dĩ Trăn bên cạnh: "Không giống người nào đó, không chịu chăm chỉ học!"
Trình Tinh Lâm không quên vuốt mông ngựa: "Vẫn là ông ngoại ngài dạy hay."
Ông ngoại Lộ vui vẻ sờ râu mình.
Trình Tinh Lâm càng vui vẻ hơn: "Ông ngoại, ngài lại dạy con mấy chiêu đi, con còn muốn học thêm."
Ông ngoại Lộ vội vàng đồng ý "Được, con học theo ông này."
Nếu là trong mắt người ngoài, sẽ cho rằng cặp già trẻ sống hoà thuận với nhau này mới là một cặp ông cháu.
Cố Dĩ Trăn chỉ cảm thấy này kỹ thuật diễn này có thể đoạt giải ảnh đế.
Da mặt sao lại có thể dày như vậy.
Mà lúc này bà ngoại Lộ đang ngồi bên cạnh giếng rửa đồ, chú ý đến sự tồn tại của Lộ Dĩ Nịnh đầu tiên.
Bà hô một tiếng: "A Nịnh dậy rồi à?"
Ba người còn lại trong sân nghe thấy thế, ánh mắt cũng đồng thời rơi xuống trên người cô.
Lộ Dĩ Nịnh vẫn còn nghĩ về cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, không thể nhịn cười.
Cô nở một nụ cười hiếm hoi, khóe miệng nhếch lên, tựa như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng hơn tuyết của cô, mái tóc đen óng ả xoã trên vai, trông rất đáng yêu.
Một đôi mắt nai trong veo sáng ngời, linh động có thần, có vụn ánh sáng nhỏ tràn ra.
Đôi lông mày dịu dàng nhu hòa, xinh đẹp làm người khác không rời được mắt.
Lộ Dĩ Nịnh chào hỏi bọn họ: "Chào buổi sáng ông ngoại bà ngoại."
Ánh mắt lại nhìn về phía hai thiếu niên khác: "Chào buổi sáng."
Một câu nói đơn giản đều có thể nghe ra tâm trạng tốt của cô.
Cố Dĩ Trăn đang muốn nói chuyện, lại bị Trình Tinh Lâm ở bên cắt ngang ——
"Chào buổi sáng."
Cậu vẫy vẫy tay với cô, nở một nụ cười rạng rỡ, còn lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, đẹp trai loá mắt, tràn ngập khí chất thanh xuân.
Trình Tinh Lâm nghĩ trong lòng chính là, thì ra khi cô ấy thật sự cười là trông như thế này.
Tựa như 《 Kinh Thi 》 nói vậy ——
Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề.(*)
(*) Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh. (trích phần dịch nghĩa của bài thơ Thạc Nhân 2)
Lộ Dĩ Nịnh cũng đang nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn đắm chìm trong nụ cười của thiếu niên.
Có một số người sinh ra đã rực rỡ.
Như mặt trời ban ngày, như những vì sao ban đêm.
Chỉ là cô sợ ánh sáng.
Lộ Dĩ Nịnh dời ánh mắt trước, che giấu những suy nghĩ không thể giải thích trong lòng.
Ông ngoại Lộ tiếp tục làm mẫu động tác Thái Cực quyền cho hai người.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn về phía bà ngoại Lộ đang ngồi ở giếng nước bên cạnh rửa đồ, rồi đi qua.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, tùy tay cầm lấy một lá sen lớn: "Bà ngoại, bà rửa nhiều lá sen như vậy để làm gì vậy ạ?"
Bà ngoại Lộ vừa rửa vừa trả lời cô: "Để lát nữa làm chút xôi gà, buổi chiều con đến viện phúc lợi thuận tiện mang cho bọn nhỏ."
"Còn lại sẽ để cho con ngày mai mang về ăn dần."
Ngày mai Lộ Dĩ Nịnh các cô phải trở về Thanh Thành.
Lộ Dĩ Nịnh: "Cảm ơn bà ngoại."
Bà ngoại Lộ nghiêng đầu tới, vươn một ngón tay sạch sẽ chọt chọt trán cô.
"Đừng chỉ nói cảm ơn, lần sau trở về, con ít nhất cũng phải tăng lên mười kí mới được."
"Buổi tối không ngủ được thì pha một chút sữa ấm rồi uống, chăm sóc bản thân thật tốt cho bà."
Giữa lời dặn dò của bà mang theo quan tâm.
Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ngoại Lộ bên này cũng vừa vặn rửa sạch sẽ lá sen xong, Lộ Dĩ Nịnh giúp bà đem lá sen vào nhà.
Các nguyên liệu khác để làm gà bó xôi đã chuẩn bị xong từ trước, gà xào thái hạt lựu, nấm đông cô, hạt dẻ, lạp xưởng và sò điệp.
Gạo nếp cũng đã được chưng trước, bà ngoại Lộ bà ngoại dùng nước ấm làm mềm lá sen xong vớt ra để dùng sau, trải cơm gạo nếp lên lá sen, sau đó lại nhồi các nguyên liệu khác vào.
Cuối cùng gói lá sen thành hình vuông, dùng lạt tre buột bên ngoài để cơm gạo nếp hoàn toàn gói gọn trong lá sen, bảo đảm không bị lọt ra ngoài.
Lộ Dĩ Nịnh làm theo từng bước của bà ngoại, vừa xem vừa làm.
Sau khi toàn bộ lá sen đều trở thành một những hình vuông nhỏ, thì cho vào lò lửa hấp chính.
Khoảng 20-30 phút sau, màu sắc của lá sen dần sẫm lại và đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
—
Sau bữa trưa, trời bắt đầu mưa nhỏ, tí tách tí tách.
Ông ngoại Lộ ra ngoài mua đồ, Cố Dĩ Trăn đi cùng ông.
Bà ngoại Lộ lấy món xôi gà đã chưng sáng nay từ trong phòng bếp ra, nhét đầy một túi lớn đưa cho Lộ Dĩ Nịnh: "Đây là cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi."
Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay nhận, đặt túi đồ chung với những món quà mình đã chuẩn bị trước đó.
Trình Tinh Lâm đúng lúc đứng ở cửa, nghe thấy những lời này, nhịn không được hỏi: "Đến viện phúc lợi gì vậy? Con có thể đi cùng không ạ?"
Bà ngoại Lộ giải thích: "Là một viện phúc lợi gần đây, trong đó đều là những đứa trẻ đáng thương, không cha không mẹ. A Nịnh thỉnh thoảng sẽ mang một chút quà đến thăm bọn chúng."
"Nếu con muốn đi thì để A Nịnh dẫn con đi, nhưng mà đám trẻ kia có hơi ồn ào......"
Trình Tinh Lâm tự động nhận túi trong tay cô gái, cười nói: "Vậy làm phiền A Ninh mang tớ đi cùng đi nhé ~"
Lộ Dĩ Nịnh: "......"
Vì sao lại đột nhiên dùng giọng điệu kỳ quái này nói chuyện vậy.
Bà ngoại Lộ nhìn thoáng qua bên ngoài còn mưa: "A Nịnh, hay là xíu nữa rồi đi, đợi mưa tạnh......"
Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu: "Không sao đâu bà ngoại, mưa không lớn."
Cô cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân nam sinh, hình như gọi là AJ gì đó, bởi vì Cố Dĩ Trăn cũng có một đôi tương tự.
Lại còn rất quý.
Cô nhắc nhở: "Bên ngoài đang mưa, cậu muốn đi đổi giày không, đường chỗ đó không dễ đi lắm đâu."
Trình Tinh Lâm cảm thấy cô nói có lý, trùng hợp cậu cũng có một đôi giày khác.
Vì thế đặt túi lớn trong tay xuống: "Vậy cậu chờ tớ một chút."
Chờ Trình Tinh Lâm đổi giày xong, hai người mới xuất phát.
Khi đi tới cửa, bà ngoại Lộ lấy ra một cây dù: "Trong nhà chỉ còn lại cây dù này, cũng may là dù cho ba người, đủ lớn."
Là dù tự động, Trình Tinh Lâm duỗi tay nhận lấy, trực tiếp mở ra.
Tay kia cầm túi lớn đựng quà.
Hai tay Lộ Dĩ Nịnh đều trống không, cô có chút ngượng ngùng, duỗi tay lấy cái túi lớn kia, lại bị thiếu niên giấu ra sau.
"Để con gái cầm đồ làm tớ không ra dáng quý ông lắm."
Lộ Dĩ Nịnh chỉ cảm thấy những lời này có chút quen tai.
Cô tính đổi cách khác: "Vậy......tớ cầm dù."
Trình Tinh Lâm lại trốn: "Để con gái cầm dù làm tớ không ra dáng quý ông lắm."
"......"
Bà ngoại Lộ cười cười, ở một bên quyết định: "A Nịnh, con cứ để cho Tiểu Trình làm một quý ông đi."
"Mau đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Lộ Dĩ Nịnh cũng không nói thêm cái gì nữa.
Hai người che cùng một cây dù, đi vào trong màn mưa.
—
Mưa không lớn chỉ nhiều, giống như mưa bụi tạo thành một bức màn trắng xoá.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng mưa rơi.
Trên đường trấn cổ có rất người, những ngôi nhà lộ ra những đường nét mơ hồ.
Trình Tinh Lâm cầm ô, cô gái đi bên cạnh cạnh, khoảng cách rất gần, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô.
Dưới bóng tối đêm qua, cảm giác rung động trong tim dường như lại xuất hiện.
Cậu cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn, có một loại cảm xúc rất xa lạ đã lặng yên nảy mầm.
Đây là điều mà cậu chưa từng có.
Cậu biết, đây là vì cô.
Nam sinh híp mắt, trộm nhìn sườn mặt tinh tế của nữ sinh một cái, sợi tóc đen nhánh dán vào, trông càng thêm trắng nõn.
Cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt, yết hầu vô thức lăn lên lăn xuống.
Nhưng trái tim nơi đó, lại đập càng nhanh.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Trình Tinh Lâm
Hôm nay có phải tớ rất quý ông không? ( lắc lắc cái đuôi cầu khen ngợi)
Lộ Dĩ Nịnh: Từ từ, tớ tìm thẻ người tốt của tớ một chút.
Ánh mặt trời vàng ươm rơi xuống đất, cũng chiếu sáng toàn bộ sân vườn.
Bầu trời thỉnh thoảng còn có mấy con chim nhỏ bay qua, cất tiếng hót lanh lảnh, báo hiệu trời sắp sáng.
Lộ Dĩ Nịnh tối hôm qua nửa đêm trở về, khó có được một giấc ngủ tới sáng.
Hơn nữa là ngủ đến tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Cô mở to mắt, nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ.
Sau đó cô ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.
Thay quần áo xong, cô mở cửa nhà ra, ánh nắng chói chang lập tức ập vào.
Toàn bộ thế giới đều sáng ngời, một luồng gió mát lạnh thổi tới, làm người dễ chịu.
Trong khoảng sân nhỏ, có một mảnh rau nhỏ, xung quanh đó là một ít hoa cỏ.
Ông ngoại Lộ đang tập Thái Cực quyền, đây là thói quen ông đã có mấy năm nay.
Ông mặc một bộ đồ luyện công màu trắng, kiểu dáng rộng rãi, cổ lá sen, trên vạt áo cài cúc, dưới chân là đôi giày bệt mềm mại cùng màu.
Đứng hai bên trái phải là hai thiếu niên có chiều cao tương đương nhau, đều ăn mặc đồ luyện công rộng rãi, học tư thế của ông mà múa may ở đó.
Giọng nói của ông ngoại Lộ mạnh mẽ: "Làm theo ông này, khởi thế trước."
Ông vừa làm vừa chỉ đạo: "Quay mũi chân trái ra ngoài, hơi xoay người sang trái, dồn trọng tâm về phía trước, sau đó chuyển sang chân trái, đồng thời nhấc gót chân phải lên khỏi mặt đất."
Ông ngoại Lộ nhìn phía trước, lớn tiếng đọc tên chiêu thức: "Ngựa hoang chẻ bờm."
"Bạch hạc tung cánh."
"Tay gảy tỳ bà."
"Tay mây."
Làm xong một loạt động tác, ông ngoại Lộ tiếp tục nói: "Lại một lần nữa."
Lộ Dĩ Nịnh nhìn hai thiếu niên không phối hợp với nhau, động tác cũng ngã trái ngã phải, hình ảnh quả thực hỗn loạn.
Trình Tinh Lâm thừa dịp cơ thể ông ngoại Lộ hướng lên phía trước lộ ra khe hở, cách một người, lè lưỡi với Cố Dĩ Trăn phía sau, làm mặt quỷ.
Cố Dĩ Trăn theo bản năng thả tay mình xuống, còn chưa bắt đầu phản kích, đầu đã bị một người đập mạnh.
"Cố Dĩ Trăn, sao con không làm theo, một chút cũng không tập trung, có phải không muốn học không hả!"
Ông ngoại Lộ chỉ vào Trình Tinh Lâm đang thực hiện "Bạch hạc tung cánh cánh" một cách nghiêm túc ở bên cạnh: "Con nhìn người ta xem, làm rất là tiêu chuẩn."
Tay Trình Tinh Lâm ôm quyền, vẻ mặt khiêm tốn: "Vẫn là ông ngoại làm tiêu chuẩn nhất, động tác kia, thần thái kia, đều hoàn hảo như thế, con chỉ là học vẹt mà thôi."
Ông ngoại Lộ sờ râu bạc của mình, vẻ mặt đắc ý, rất hưởng thụ lời khen này.
Nhưng mà Cố Dĩ Trăn lại xù lông: "Trình Tinh Lâm cậu còn có mặt mũi không, cậu kêu ai là ông ngoại đó?"
Trình Tinh Lâm rất vô tội a một tiếng, sau đó nhìn về phía ông lão, trên mặt bày ra biểu cảm bi thương: "Ông ngoại con mấy năm trước đã qua đời, bây giờ nhìn thấy ngài, liền cảm thấy rất là thân thiết làm con nhớ tới ông của mình, cho nên nhịn không được đã kêu như thế."
Sau đó cậu cúi thấp đầu, duỗi tay xoa phía dưới mí mắt của mình căn bản không có nước mắt, rất là nhu nhược đáng thương.
Hai ngày này ở chung, ông ngoại Lộ phát hiện đứa nhỏ này cũng là người hiếu thảo, hơn nữa tâm tính lương thiện.
Ông thấy bộ dáng cậu như vậy, tâm sinh thương tiếc, vội vàng nói: "Không cần phải để ý tiểu tử kia, sau này con cứ kêu ông là ông ngoại, ông cũng coi như có thêm một đứa cháu trai."
"Ông thấy cốt cách con thanh kỳ(*), cũng là hạt giống tốt để luyện Thái Cực quyền."
(*) Thanh: thanh cao, Kỳ: lạ lùng. Cao xa lạ lùng
Sau đó ông trừng mắt liếc Cố Dĩ Trăn bên cạnh: "Không giống người nào đó, không chịu chăm chỉ học!"
Trình Tinh Lâm không quên vuốt mông ngựa: "Vẫn là ông ngoại ngài dạy hay."
Ông ngoại Lộ vui vẻ sờ râu mình.
Trình Tinh Lâm càng vui vẻ hơn: "Ông ngoại, ngài lại dạy con mấy chiêu đi, con còn muốn học thêm."
Ông ngoại Lộ vội vàng đồng ý "Được, con học theo ông này."
Nếu là trong mắt người ngoài, sẽ cho rằng cặp già trẻ sống hoà thuận với nhau này mới là một cặp ông cháu.
Cố Dĩ Trăn chỉ cảm thấy này kỹ thuật diễn này có thể đoạt giải ảnh đế.
Da mặt sao lại có thể dày như vậy.
Mà lúc này bà ngoại Lộ đang ngồi bên cạnh giếng rửa đồ, chú ý đến sự tồn tại của Lộ Dĩ Nịnh đầu tiên.
Bà hô một tiếng: "A Nịnh dậy rồi à?"
Ba người còn lại trong sân nghe thấy thế, ánh mắt cũng đồng thời rơi xuống trên người cô.
Lộ Dĩ Nịnh vẫn còn nghĩ về cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, không thể nhịn cười.
Cô nở một nụ cười hiếm hoi, khóe miệng nhếch lên, tựa như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng hơn tuyết của cô, mái tóc đen óng ả xoã trên vai, trông rất đáng yêu.
Một đôi mắt nai trong veo sáng ngời, linh động có thần, có vụn ánh sáng nhỏ tràn ra.
Đôi lông mày dịu dàng nhu hòa, xinh đẹp làm người khác không rời được mắt.
Lộ Dĩ Nịnh chào hỏi bọn họ: "Chào buổi sáng ông ngoại bà ngoại."
Ánh mắt lại nhìn về phía hai thiếu niên khác: "Chào buổi sáng."
Một câu nói đơn giản đều có thể nghe ra tâm trạng tốt của cô.
Cố Dĩ Trăn đang muốn nói chuyện, lại bị Trình Tinh Lâm ở bên cắt ngang ——
"Chào buổi sáng."
Cậu vẫy vẫy tay với cô, nở một nụ cười rạng rỡ, còn lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, đẹp trai loá mắt, tràn ngập khí chất thanh xuân.
Trình Tinh Lâm nghĩ trong lòng chính là, thì ra khi cô ấy thật sự cười là trông như thế này.
Tựa như 《 Kinh Thi 》 nói vậy ——
Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề.(*)
(*) Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh. (trích phần dịch nghĩa của bài thơ Thạc Nhân 2)
Lộ Dĩ Nịnh cũng đang nhìn cậu, trong khoảng thời gian ngắn đắm chìm trong nụ cười của thiếu niên.
Có một số người sinh ra đã rực rỡ.
Như mặt trời ban ngày, như những vì sao ban đêm.
Chỉ là cô sợ ánh sáng.
Lộ Dĩ Nịnh dời ánh mắt trước, che giấu những suy nghĩ không thể giải thích trong lòng.
Ông ngoại Lộ tiếp tục làm mẫu động tác Thái Cực quyền cho hai người.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn về phía bà ngoại Lộ đang ngồi ở giếng nước bên cạnh rửa đồ, rồi đi qua.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, tùy tay cầm lấy một lá sen lớn: "Bà ngoại, bà rửa nhiều lá sen như vậy để làm gì vậy ạ?"
Bà ngoại Lộ vừa rửa vừa trả lời cô: "Để lát nữa làm chút xôi gà, buổi chiều con đến viện phúc lợi thuận tiện mang cho bọn nhỏ."
"Còn lại sẽ để cho con ngày mai mang về ăn dần."
Ngày mai Lộ Dĩ Nịnh các cô phải trở về Thanh Thành.
Lộ Dĩ Nịnh: "Cảm ơn bà ngoại."
Bà ngoại Lộ nghiêng đầu tới, vươn một ngón tay sạch sẽ chọt chọt trán cô.
"Đừng chỉ nói cảm ơn, lần sau trở về, con ít nhất cũng phải tăng lên mười kí mới được."
"Buổi tối không ngủ được thì pha một chút sữa ấm rồi uống, chăm sóc bản thân thật tốt cho bà."
Giữa lời dặn dò của bà mang theo quan tâm.
Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ngoại Lộ bên này cũng vừa vặn rửa sạch sẽ lá sen xong, Lộ Dĩ Nịnh giúp bà đem lá sen vào nhà.
Các nguyên liệu khác để làm gà bó xôi đã chuẩn bị xong từ trước, gà xào thái hạt lựu, nấm đông cô, hạt dẻ, lạp xưởng và sò điệp.
Gạo nếp cũng đã được chưng trước, bà ngoại Lộ bà ngoại dùng nước ấm làm mềm lá sen xong vớt ra để dùng sau, trải cơm gạo nếp lên lá sen, sau đó lại nhồi các nguyên liệu khác vào.
Cuối cùng gói lá sen thành hình vuông, dùng lạt tre buột bên ngoài để cơm gạo nếp hoàn toàn gói gọn trong lá sen, bảo đảm không bị lọt ra ngoài.
Lộ Dĩ Nịnh làm theo từng bước của bà ngoại, vừa xem vừa làm.
Sau khi toàn bộ lá sen đều trở thành một những hình vuông nhỏ, thì cho vào lò lửa hấp chính.
Khoảng 20-30 phút sau, màu sắc của lá sen dần sẫm lại và đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
—
Sau bữa trưa, trời bắt đầu mưa nhỏ, tí tách tí tách.
Ông ngoại Lộ ra ngoài mua đồ, Cố Dĩ Trăn đi cùng ông.
Bà ngoại Lộ lấy món xôi gà đã chưng sáng nay từ trong phòng bếp ra, nhét đầy một túi lớn đưa cho Lộ Dĩ Nịnh: "Đây là cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi."
Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay nhận, đặt túi đồ chung với những món quà mình đã chuẩn bị trước đó.
Trình Tinh Lâm đúng lúc đứng ở cửa, nghe thấy những lời này, nhịn không được hỏi: "Đến viện phúc lợi gì vậy? Con có thể đi cùng không ạ?"
Bà ngoại Lộ giải thích: "Là một viện phúc lợi gần đây, trong đó đều là những đứa trẻ đáng thương, không cha không mẹ. A Nịnh thỉnh thoảng sẽ mang một chút quà đến thăm bọn chúng."
"Nếu con muốn đi thì để A Nịnh dẫn con đi, nhưng mà đám trẻ kia có hơi ồn ào......"
Trình Tinh Lâm tự động nhận túi trong tay cô gái, cười nói: "Vậy làm phiền A Ninh mang tớ đi cùng đi nhé ~"
Lộ Dĩ Nịnh: "......"
Vì sao lại đột nhiên dùng giọng điệu kỳ quái này nói chuyện vậy.
Bà ngoại Lộ nhìn thoáng qua bên ngoài còn mưa: "A Nịnh, hay là xíu nữa rồi đi, đợi mưa tạnh......"
Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu: "Không sao đâu bà ngoại, mưa không lớn."
Cô cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân nam sinh, hình như gọi là AJ gì đó, bởi vì Cố Dĩ Trăn cũng có một đôi tương tự.
Lại còn rất quý.
Cô nhắc nhở: "Bên ngoài đang mưa, cậu muốn đi đổi giày không, đường chỗ đó không dễ đi lắm đâu."
Trình Tinh Lâm cảm thấy cô nói có lý, trùng hợp cậu cũng có một đôi giày khác.
Vì thế đặt túi lớn trong tay xuống: "Vậy cậu chờ tớ một chút."
Chờ Trình Tinh Lâm đổi giày xong, hai người mới xuất phát.
Khi đi tới cửa, bà ngoại Lộ lấy ra một cây dù: "Trong nhà chỉ còn lại cây dù này, cũng may là dù cho ba người, đủ lớn."
Là dù tự động, Trình Tinh Lâm duỗi tay nhận lấy, trực tiếp mở ra.
Tay kia cầm túi lớn đựng quà.
Hai tay Lộ Dĩ Nịnh đều trống không, cô có chút ngượng ngùng, duỗi tay lấy cái túi lớn kia, lại bị thiếu niên giấu ra sau.
"Để con gái cầm đồ làm tớ không ra dáng quý ông lắm."
Lộ Dĩ Nịnh chỉ cảm thấy những lời này có chút quen tai.
Cô tính đổi cách khác: "Vậy......tớ cầm dù."
Trình Tinh Lâm lại trốn: "Để con gái cầm dù làm tớ không ra dáng quý ông lắm."
"......"
Bà ngoại Lộ cười cười, ở một bên quyết định: "A Nịnh, con cứ để cho Tiểu Trình làm một quý ông đi."
"Mau đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Lộ Dĩ Nịnh cũng không nói thêm cái gì nữa.
Hai người che cùng một cây dù, đi vào trong màn mưa.
—
Mưa không lớn chỉ nhiều, giống như mưa bụi tạo thành một bức màn trắng xoá.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng mưa rơi.
Trên đường trấn cổ có rất người, những ngôi nhà lộ ra những đường nét mơ hồ.
Trình Tinh Lâm cầm ô, cô gái đi bên cạnh cạnh, khoảng cách rất gần, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô.
Dưới bóng tối đêm qua, cảm giác rung động trong tim dường như lại xuất hiện.
Cậu cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn, có một loại cảm xúc rất xa lạ đã lặng yên nảy mầm.
Đây là điều mà cậu chưa từng có.
Cậu biết, đây là vì cô.
Nam sinh híp mắt, trộm nhìn sườn mặt tinh tế của nữ sinh một cái, sợi tóc đen nhánh dán vào, trông càng thêm trắng nõn.
Cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt, yết hầu vô thức lăn lên lăn xuống.
Nhưng trái tim nơi đó, lại đập càng nhanh.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Trình Tinh Lâm
Hôm nay có phải tớ rất quý ông không? ( lắc lắc cái đuôi cầu khen ngợi)
Lộ Dĩ Nịnh: Từ từ, tớ tìm thẻ người tốt của tớ một chút.