Chương 23
Editor: Tiểu Tiên Nữ
7 rưỡi sáng, Lâm Mộ An bị tiếng đập cửa đánh thức, anh cau mày trở mình, kéo chăn lên che đầu lại.
Nhưng tiếng đập cửa bám riết không tha.
Từng tiếng như ma âm xuyên qua não.
Giọng nữ trước kia vô cùng dễ nghe, giờ phút này nghe thế nào cũng thấy ồn ào.
Lâm Mộ An bực bội vò đầu, xốc chăn lên đi ra.
“Làm sao?!” Một tay anh giữ cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người trước mặt.
“Dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng còn đi học nữa.”
Mộc Miên bình tĩnh nhìn anh nói.
“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.
“7 rưỡi.”
“Cậu biết trước kia mấy giờ tôi dậy không?” Anh lại hỏi.
“7 giờ 50.” Mộc Miên trả lời trôi chảy.
Mỗi ngày 7 giờ 50 rời giường, 8 giờ ra cửa, 8 giờ 10 đến trường, trực tiếp bỏ qua tiết chuẩn bị bài đầu giờ.
Lâm Mộ An gật đầu, vẻ mặt cậu hiểu rồi đó, rồi muốn đóng cửa lại.
“Nếu không nghe lời thì hôm nay cậu trở về nhà cậu ngủ đi.”
Khóe miệng Mộc Miên gợi lên nụ cười, chậm rãi đe dọa, giọng nói tràn ngập sự mạnh mẽ.
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Mộ An thay đổi, hai mắt giăng kín mây mù, lập tức đóng sầm cửa.
Một tiếng rầm vang to, cánh cửa gỗ trước mặt Mộc Miên khép lại, mang theo trận gió thổi bay tóc cô.
Nhè nhẹ phất vào mặt, cô sờ sờ mũi, vẻ mặt hậm hực, không còn dáng vẻ vững vàng như núi Thái Sơn như vừa rồi nữa.
Đúng là đứa trẻ chỉ ăn cứng không ăn mềm.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, bưng ly sữa nóng ra đặt trên bàn, bên cạnh là lát sandwich mới làm.
Trứng, giăm bông và rau, màu sắc đỏ vàng xanh hỗn hợp nhau trông rất ngon mắt.
Đặc biệt là có chiếc khăn trải bàn ca rô màu vàng nhạt làm nền.
Mộc Miên đã quay lại để thay đổi nó vào ngày hôm trước.
Không đến mười phút, anh đã đi ra, vẫn mang bộ mặt thối hoắc như cũ, chỉ khi nhìn bữa sáng trên bàn mới hòa hoãn vài phần.
Anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Mộc Miên.
Sau đó im lặng bắt đầu ăn những thứ trên bàn.
“Ăn ngon không?” Mộc Miên nhìn anh cười nhẹ.
Người đối diện không thèm ngước nhìn mà phớt lờ cô.
Hai má phồng lên, nhai miếng sandwich.
Mộc Miên chậm rãi ăn đồ ăn, một tay đặt lên bàn chống cằm, dù bận vẫn ung dung nói.
“Không nói chính là không ngon, mai tớ vẫn sẽ mua bánh mỳ kẹp cho cậu —“
Đó là loại bánh mỳ anh ăn mỗi ngày, được bán ở trong siêu thị nhỏ, trông rất ngọt ngào béo ngậy.
Quả nhiên, trên mặt người nọ hiện lên sự đấu tranh, sau đó cất tiếng nói ồm ồm, mang theo vẻ không tình nguyện.
“Ăn ngon.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Cô cảm thấy mỹ mãn gật đầu, cầm cốc sữa bò uống một ngụm.
Hai người cùng đi ra ngoài, Mộc Miên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, 7 giờ 50, đi bộ đến trường vẫn kịp tiết chuẩn bị bài đầu giờ.
Cô đã vắng mặt hơn một tháng rồi.
Ăn xong bữa sáng, vẻ mặt Lâm Mộ An dịu đi rất nhiều, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ít nhất cũng không lạnh lẽo như trước.
Cả người tăm tối như vừa chui ra từ địa ngục.
Rất dọa người.
Mộc Miên nghĩ, mất công cô tự thừa nhận sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.
Hai người bước vào lớp trong tiếng chuông, nhưng lần này thu hút rất nhiều sự chú ý, Mộc Miên đặt cặp sách xuống, Phương Vân ngay lập tức nghiêng người.
“Ủy viên học tập, thế mà cậu lại đến tiết chuẩn bị bài đầu giờ, trời ạ! Thật không thể tin vào mắt mình.”
Cô ấy khoa trương kêu lên.
Mộc Miên tập mãi thành thói quen nâng khóe miệng, từ trong cặp lấy sách giáo khoa Tiếng anh.
Cô ấy không thuận theo, không buông tha lải nhải.
“Không phải, tớ nói này, cậu làm cách nào mà đưa được Lâm Mộ An đến lớp trước khi chuông vào tiết đầu vang lên thế?!”
Phương Vân vừa chấn động lại vừa kinh ngạc, học cùng Lâm Mộ An gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh đến lớp sớm như vậy.
Trên khuôn mặt Mộc Miên hiện lên nụ cười tinh ranh, cô lắc đầu ra vẻ cao thâm khó đoán.
“Cao nhân tự có diệu kế —“
Phương Vân trợn trắng mắt, còn muốn nói gì đó thì Mộc Miên đã bắt đầu đọc theo bài giảng tiếng anh mà Lý Tần đang dạy, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc.
Cô ấy hậm hực ngậm miệng lại, sự tôn kính của cô ấy với Mộc Miên lại tăng thêm một bậc.
“Tĩnh Tĩnh, hôm nay tớ làm sandwich đó!”
Mộc Miên vừa tan học liền nhảy nhót tới trước bàn Từ Tĩnh, đem túi trong tay đặt lên bàn.
“Cậu làm sao? Ngon quá!” Cô ấy mở túi ra, ngạc nhiên khi thấy nó sánh ngang với những chiếc sandwich được bán ở cửa hàng bên ngoài.
“Ừ.”
Mộc Miên gật đầu đầy tự hào.
“Miên Miên nhà chúng ta thật là một cô gái lợi hại —“
Từ Tĩnh cười nhéo mặt cô.
Mộc Miên có chút ngượng ngùng cười.
Sau khi nói chuyện với Từ Tĩnh, Mộc Miên cầm cốc lấy nước, bình nước ở phía sau lớp học, muốn đến đó phải đi qua chỗ ngồi của Lâm Mộ An.
Mắt anh vẫn luôn nhìn mặt cô.
“Có chuyện gì vậy?” Mộc Miên có chút kỳ quái sờ lên mặt mình.
“Đỏ.” Anh nhẹ nói.
“Hả?”
“Mặt đỏ.”
Anh nói xong, liền không mở miệng nữa.
??? Cô cực mông lung.
Lấy nước xong, Mộc Miên hỏi mượn gương từ Phương Vân, nghiêm túc nhìn kỹ mặt mới phát hiện dấu đỏ vừa mới bị Từ Tĩnh véo.
Gần như là không thấy được.
Nhưng da cô trắng, non mịn mà mỏng, cho nên nhìn qua có hơi ửng đỏ.
Mộc Miên có chút kỳ lạ mà cất gương đi.
Sao đột nhiên anh ấy lại… để ý những chi tiết nhỏ này.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, cô thấy ánh mắt luôn hướng về mình, Mộc Miên dừng lại, nhìn anh với ooid mắt sáng rực.
“Sao cậu luôn lén lút nhìn tớ thế!”
Ánh mắt Lâm Mộ An hơi lóe, đang muốn nói thì bên tai lại vang lên giọng nói của cô.
“Tớ rất vui nếu cậu quang minh chính đại nhìn tớ.”
“……”
Anh tập mãi thành thói quen ngừng câu chuyện.
Nhưng người bên cạnh không muốn thuận theo tiếp tục nói.
“Cậu nói đi, mau nói!”
“Tớ muốn nghe!”
Lâm Mộ An vẫn đi về phía trước, bước chân không ngừng.
Phía sau truyền đến giọng nói tức giận của cô.
“Lâm Mộ An có phải cậu muốn tớ tức chết đúng không!”
Anh bất đắc dĩ dừng lại, nghiêng đâu, Mộc Miên phồng má đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh.
Anh thầm thở dài.
“Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ —“
“Chỉ mới véo nhẹ một cái, mặt liền đỏ.”
Hả?
Mộc Miên chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu một cách đáng yêu.
“Cậu thử là biết mà —-“
Lâm Mộ An: “……”
Anh không nói một lời xoay người tiếp tục đi.
Cô cười đắc ý chạy theo sau.
Giọng cô tràn đầy sự vui sướng.
“Lâm Mộ An Lâm Mộ An!”
“Cậu thật đáng yêu!”
Anh nhịn không được nhếch khóe miệng.
Tan học, Lâm Mộ An trở về nhà, không gian quen thuộc lại đập vào mắt, khiến cả người anh cảm thấy không thoải mái, anh bước nhanh vào.
Phải mất nửa tiếng để thu dọn những thứ anh thường xuyên sử dụng, khi anh kéo vali ra ngoài, anh không khỏi ngoái lại nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Sau đó, không chút lưu luyến đi nhanh về phía trước.
Khi trở về, Mộc Miên đã nấu cơm xong. Dưới ánh đèn sáng rực, cô đang khom lưng sắp xếp bát đũa, trên chiếc bàn ấm cúng là hai món nóng hôi hổi và một canh.
Nghe được tiếng vang, cô ngẩng đầu cười nhẹ.
“Cậu về rồi!”
“Ừ, tôi về rồi.”
Lâm Mộ An từ từ nở nụ cười với cô.
Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng một lần nữa anh được cảm nhận cảm giác mình có một ngôi nhà.
Sau khi ăn xong, Mộc Miên bắt đầu làm bài tập, Lâm Mộ An đi tắm sớm, nằm ôm gối trên sô pha chơi điện thoại.
Thỉnh thoảng còn quay người sang bên này bên kia.
“Cậu có muốn làm bài tập không?”
“Tớ sẽ dạy cho cậu.”
Trong một lúc mà không biết anh đã quay đi quay lại bao nhiêu lần, Mộc Miên không nhịn được nữa mở miệng.
Động tác của anh lập tức dừng lại, tự như đang tự hỏi ba giây, sau đó chậm rì rì từ trên sô pha ngồi dậy, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe được.
“Cũng được…”
Anh ôm một đống bài tập ngồi xuống bên cạnh Mộc Miên, chiếc bàn nhỏ màu trắng trước sô pha làm bàn học của bọn họ, hai người ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
“Câu này phải làm như thế này…”
Mộc Miên cúi đầu viết cách làm lên giấy nháp cho anh, sườn mặt thanh tú điềm tĩnh, tóc bên tai rũ xuống, cô vươn tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
Ngón tay thon dài trắng nõn, động tác đơn giản thôi nhưng khiến người ta cảm thấy thật dịu dàng.
Không hiểu sao anh không thể rời mắt được.
“Lâm Mộ An, cậu nhìn đi đâu thế?”
Mộc Miên dừng bút lại, nhướng mày lạnh giọng mắng.
Anh thu hồi tầm mắt ngay lập tức, chớp chớp mắt rồi mím môi, vẻ mặt hậm hực.
Tựa như bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
Mộc Miên bình tĩnh lại, nghiêng người qua xoa đầu anh, ngữ khí dịu dàng lại cưng chiều.
“Nghe lời, làm xong tớ lại cho cậu nhìn.”
Lâm Mộ An lập tức khôi phục vẻ mặt không biểu cảm như cũ.
Ban đêm rất yên tĩnh, lời giải thích nhẹ nhàng của cô gái nghe cực dễ chịu, cùng với tiếng cọ cọ của bút trên giấy.
Sự kiên nhẫn của cô ấy cực tốt, đối với Lâm Mộ An dốt đặc cán mai cũng không giận.
Cô ấy chỉ cho anh những kiến thức cơ bản nhất, sau ba giờ, thế mà cũng khiến anh hiểu một chút.
Trước khi đi ngủ, Mộc Miên bưng một ly sữa nóng vào cho anh. Lâm Mộ An nằm ở trên giường, nhìn cô mặc váy ngủ màu trắng, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Khi còn nhỏ, anh cũng nằm trên giường như này, nhìn An Lăng mỉm cười bưng ly sữa đi đến.
Lúc ấy, khuôn mặt bà vẫn còn sự ôn hòa, bà để tóc đen dài, mặc váy ngủ, cười dịu dàng với anh.
Anh chớp chớp mắt, giấu đi sự đen tối phức tạp.
“Uống xong rồi đi ngủ, ngủ ngon.”
Mộc Miên đem ly sữa trong tay đặt vào chiếc tủ cạnh đầu giường, cúi người xoa đầu anh.
Khóe miệng chứa ý cười ấm áp, động tác mềm mại.
“Ngủ ngon.”
Lâm Mộ An nhẹ nhàng nói.
Mộc Miên giúp anh đóng cửa lại, trở về phòng, nhìn trên bàn là đống bài tập chưa làm xong, cô bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngồi xuống, nhận mệnh bắt đầu làm bài.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh ngồi ngay ngắn cả đêm mới bắt đầu cử động.
Mộc Miên lười biếng duỗi eo, nhìn đồng hồ bên cạnh, 12 giờ đúng.
Cô đứng dậy, đi phòng bếp lấy nước.
Khi đi qua cửa phòng của Lâm Mộ An chợt nghe thấy có âm thanh, rất lớn, tựa như tiếng nức nở vì đau đớn tột cùng.
Trái tim nhảy dựng lên, cô lập tức đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi đẩy cửa ra.
7 rưỡi sáng, Lâm Mộ An bị tiếng đập cửa đánh thức, anh cau mày trở mình, kéo chăn lên che đầu lại.
Nhưng tiếng đập cửa bám riết không tha.
Từng tiếng như ma âm xuyên qua não.
Giọng nữ trước kia vô cùng dễ nghe, giờ phút này nghe thế nào cũng thấy ồn ào.
Lâm Mộ An bực bội vò đầu, xốc chăn lên đi ra.
“Làm sao?!” Một tay anh giữ cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người trước mặt.
“Dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng còn đi học nữa.”
Mộc Miên bình tĩnh nhìn anh nói.
“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.
“7 rưỡi.”
“Cậu biết trước kia mấy giờ tôi dậy không?” Anh lại hỏi.
“7 giờ 50.” Mộc Miên trả lời trôi chảy.
Mỗi ngày 7 giờ 50 rời giường, 8 giờ ra cửa, 8 giờ 10 đến trường, trực tiếp bỏ qua tiết chuẩn bị bài đầu giờ.
Lâm Mộ An gật đầu, vẻ mặt cậu hiểu rồi đó, rồi muốn đóng cửa lại.
“Nếu không nghe lời thì hôm nay cậu trở về nhà cậu ngủ đi.”
Khóe miệng Mộc Miên gợi lên nụ cười, chậm rãi đe dọa, giọng nói tràn ngập sự mạnh mẽ.
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Mộ An thay đổi, hai mắt giăng kín mây mù, lập tức đóng sầm cửa.
Một tiếng rầm vang to, cánh cửa gỗ trước mặt Mộc Miên khép lại, mang theo trận gió thổi bay tóc cô.
Nhè nhẹ phất vào mặt, cô sờ sờ mũi, vẻ mặt hậm hực, không còn dáng vẻ vững vàng như núi Thái Sơn như vừa rồi nữa.
Đúng là đứa trẻ chỉ ăn cứng không ăn mềm.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, bưng ly sữa nóng ra đặt trên bàn, bên cạnh là lát sandwich mới làm.
Trứng, giăm bông và rau, màu sắc đỏ vàng xanh hỗn hợp nhau trông rất ngon mắt.
Đặc biệt là có chiếc khăn trải bàn ca rô màu vàng nhạt làm nền.
Mộc Miên đã quay lại để thay đổi nó vào ngày hôm trước.
Không đến mười phút, anh đã đi ra, vẫn mang bộ mặt thối hoắc như cũ, chỉ khi nhìn bữa sáng trên bàn mới hòa hoãn vài phần.
Anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Mộc Miên.
Sau đó im lặng bắt đầu ăn những thứ trên bàn.
“Ăn ngon không?” Mộc Miên nhìn anh cười nhẹ.
Người đối diện không thèm ngước nhìn mà phớt lờ cô.
Hai má phồng lên, nhai miếng sandwich.
Mộc Miên chậm rãi ăn đồ ăn, một tay đặt lên bàn chống cằm, dù bận vẫn ung dung nói.
“Không nói chính là không ngon, mai tớ vẫn sẽ mua bánh mỳ kẹp cho cậu —“
Đó là loại bánh mỳ anh ăn mỗi ngày, được bán ở trong siêu thị nhỏ, trông rất ngọt ngào béo ngậy.
Quả nhiên, trên mặt người nọ hiện lên sự đấu tranh, sau đó cất tiếng nói ồm ồm, mang theo vẻ không tình nguyện.
“Ăn ngon.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Cô cảm thấy mỹ mãn gật đầu, cầm cốc sữa bò uống một ngụm.
Hai người cùng đi ra ngoài, Mộc Miên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, 7 giờ 50, đi bộ đến trường vẫn kịp tiết chuẩn bị bài đầu giờ.
Cô đã vắng mặt hơn một tháng rồi.
Ăn xong bữa sáng, vẻ mặt Lâm Mộ An dịu đi rất nhiều, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ít nhất cũng không lạnh lẽo như trước.
Cả người tăm tối như vừa chui ra từ địa ngục.
Rất dọa người.
Mộc Miên nghĩ, mất công cô tự thừa nhận sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.
Hai người bước vào lớp trong tiếng chuông, nhưng lần này thu hút rất nhiều sự chú ý, Mộc Miên đặt cặp sách xuống, Phương Vân ngay lập tức nghiêng người.
“Ủy viên học tập, thế mà cậu lại đến tiết chuẩn bị bài đầu giờ, trời ạ! Thật không thể tin vào mắt mình.”
Cô ấy khoa trương kêu lên.
Mộc Miên tập mãi thành thói quen nâng khóe miệng, từ trong cặp lấy sách giáo khoa Tiếng anh.
Cô ấy không thuận theo, không buông tha lải nhải.
“Không phải, tớ nói này, cậu làm cách nào mà đưa được Lâm Mộ An đến lớp trước khi chuông vào tiết đầu vang lên thế?!”
Phương Vân vừa chấn động lại vừa kinh ngạc, học cùng Lâm Mộ An gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh đến lớp sớm như vậy.
Trên khuôn mặt Mộc Miên hiện lên nụ cười tinh ranh, cô lắc đầu ra vẻ cao thâm khó đoán.
“Cao nhân tự có diệu kế —“
Phương Vân trợn trắng mắt, còn muốn nói gì đó thì Mộc Miên đã bắt đầu đọc theo bài giảng tiếng anh mà Lý Tần đang dạy, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc.
Cô ấy hậm hực ngậm miệng lại, sự tôn kính của cô ấy với Mộc Miên lại tăng thêm một bậc.
“Tĩnh Tĩnh, hôm nay tớ làm sandwich đó!”
Mộc Miên vừa tan học liền nhảy nhót tới trước bàn Từ Tĩnh, đem túi trong tay đặt lên bàn.
“Cậu làm sao? Ngon quá!” Cô ấy mở túi ra, ngạc nhiên khi thấy nó sánh ngang với những chiếc sandwich được bán ở cửa hàng bên ngoài.
“Ừ.”
Mộc Miên gật đầu đầy tự hào.
“Miên Miên nhà chúng ta thật là một cô gái lợi hại —“
Từ Tĩnh cười nhéo mặt cô.
Mộc Miên có chút ngượng ngùng cười.
Sau khi nói chuyện với Từ Tĩnh, Mộc Miên cầm cốc lấy nước, bình nước ở phía sau lớp học, muốn đến đó phải đi qua chỗ ngồi của Lâm Mộ An.
Mắt anh vẫn luôn nhìn mặt cô.
“Có chuyện gì vậy?” Mộc Miên có chút kỳ quái sờ lên mặt mình.
“Đỏ.” Anh nhẹ nói.
“Hả?”
“Mặt đỏ.”
Anh nói xong, liền không mở miệng nữa.
??? Cô cực mông lung.
Lấy nước xong, Mộc Miên hỏi mượn gương từ Phương Vân, nghiêm túc nhìn kỹ mặt mới phát hiện dấu đỏ vừa mới bị Từ Tĩnh véo.
Gần như là không thấy được.
Nhưng da cô trắng, non mịn mà mỏng, cho nên nhìn qua có hơi ửng đỏ.
Mộc Miên có chút kỳ lạ mà cất gương đi.
Sao đột nhiên anh ấy lại… để ý những chi tiết nhỏ này.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, cô thấy ánh mắt luôn hướng về mình, Mộc Miên dừng lại, nhìn anh với ooid mắt sáng rực.
“Sao cậu luôn lén lút nhìn tớ thế!”
Ánh mắt Lâm Mộ An hơi lóe, đang muốn nói thì bên tai lại vang lên giọng nói của cô.
“Tớ rất vui nếu cậu quang minh chính đại nhìn tớ.”
“……”
Anh tập mãi thành thói quen ngừng câu chuyện.
Nhưng người bên cạnh không muốn thuận theo tiếp tục nói.
“Cậu nói đi, mau nói!”
“Tớ muốn nghe!”
Lâm Mộ An vẫn đi về phía trước, bước chân không ngừng.
Phía sau truyền đến giọng nói tức giận của cô.
“Lâm Mộ An có phải cậu muốn tớ tức chết đúng không!”
Anh bất đắc dĩ dừng lại, nghiêng đâu, Mộc Miên phồng má đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh.
Anh thầm thở dài.
“Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ —“
“Chỉ mới véo nhẹ một cái, mặt liền đỏ.”
Hả?
Mộc Miên chớp chớp mắt, sau đó nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu một cách đáng yêu.
“Cậu thử là biết mà —-“
Lâm Mộ An: “……”
Anh không nói một lời xoay người tiếp tục đi.
Cô cười đắc ý chạy theo sau.
Giọng cô tràn đầy sự vui sướng.
“Lâm Mộ An Lâm Mộ An!”
“Cậu thật đáng yêu!”
Anh nhịn không được nhếch khóe miệng.
Tan học, Lâm Mộ An trở về nhà, không gian quen thuộc lại đập vào mắt, khiến cả người anh cảm thấy không thoải mái, anh bước nhanh vào.
Phải mất nửa tiếng để thu dọn những thứ anh thường xuyên sử dụng, khi anh kéo vali ra ngoài, anh không khỏi ngoái lại nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Sau đó, không chút lưu luyến đi nhanh về phía trước.
Khi trở về, Mộc Miên đã nấu cơm xong. Dưới ánh đèn sáng rực, cô đang khom lưng sắp xếp bát đũa, trên chiếc bàn ấm cúng là hai món nóng hôi hổi và một canh.
Nghe được tiếng vang, cô ngẩng đầu cười nhẹ.
“Cậu về rồi!”
“Ừ, tôi về rồi.”
Lâm Mộ An từ từ nở nụ cười với cô.
Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng một lần nữa anh được cảm nhận cảm giác mình có một ngôi nhà.
Sau khi ăn xong, Mộc Miên bắt đầu làm bài tập, Lâm Mộ An đi tắm sớm, nằm ôm gối trên sô pha chơi điện thoại.
Thỉnh thoảng còn quay người sang bên này bên kia.
“Cậu có muốn làm bài tập không?”
“Tớ sẽ dạy cho cậu.”
Trong một lúc mà không biết anh đã quay đi quay lại bao nhiêu lần, Mộc Miên không nhịn được nữa mở miệng.
Động tác của anh lập tức dừng lại, tự như đang tự hỏi ba giây, sau đó chậm rì rì từ trên sô pha ngồi dậy, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe được.
“Cũng được…”
Anh ôm một đống bài tập ngồi xuống bên cạnh Mộc Miên, chiếc bàn nhỏ màu trắng trước sô pha làm bàn học của bọn họ, hai người ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
“Câu này phải làm như thế này…”
Mộc Miên cúi đầu viết cách làm lên giấy nháp cho anh, sườn mặt thanh tú điềm tĩnh, tóc bên tai rũ xuống, cô vươn tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
Ngón tay thon dài trắng nõn, động tác đơn giản thôi nhưng khiến người ta cảm thấy thật dịu dàng.
Không hiểu sao anh không thể rời mắt được.
“Lâm Mộ An, cậu nhìn đi đâu thế?”
Mộc Miên dừng bút lại, nhướng mày lạnh giọng mắng.
Anh thu hồi tầm mắt ngay lập tức, chớp chớp mắt rồi mím môi, vẻ mặt hậm hực.
Tựa như bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu.
Mộc Miên bình tĩnh lại, nghiêng người qua xoa đầu anh, ngữ khí dịu dàng lại cưng chiều.
“Nghe lời, làm xong tớ lại cho cậu nhìn.”
Lâm Mộ An lập tức khôi phục vẻ mặt không biểu cảm như cũ.
Ban đêm rất yên tĩnh, lời giải thích nhẹ nhàng của cô gái nghe cực dễ chịu, cùng với tiếng cọ cọ của bút trên giấy.
Sự kiên nhẫn của cô ấy cực tốt, đối với Lâm Mộ An dốt đặc cán mai cũng không giận.
Cô ấy chỉ cho anh những kiến thức cơ bản nhất, sau ba giờ, thế mà cũng khiến anh hiểu một chút.
Trước khi đi ngủ, Mộc Miên bưng một ly sữa nóng vào cho anh. Lâm Mộ An nằm ở trên giường, nhìn cô mặc váy ngủ màu trắng, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Khi còn nhỏ, anh cũng nằm trên giường như này, nhìn An Lăng mỉm cười bưng ly sữa đi đến.
Lúc ấy, khuôn mặt bà vẫn còn sự ôn hòa, bà để tóc đen dài, mặc váy ngủ, cười dịu dàng với anh.
Anh chớp chớp mắt, giấu đi sự đen tối phức tạp.
“Uống xong rồi đi ngủ, ngủ ngon.”
Mộc Miên đem ly sữa trong tay đặt vào chiếc tủ cạnh đầu giường, cúi người xoa đầu anh.
Khóe miệng chứa ý cười ấm áp, động tác mềm mại.
“Ngủ ngon.”
Lâm Mộ An nhẹ nhàng nói.
Mộc Miên giúp anh đóng cửa lại, trở về phòng, nhìn trên bàn là đống bài tập chưa làm xong, cô bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngồi xuống, nhận mệnh bắt đầu làm bài.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh ngồi ngay ngắn cả đêm mới bắt đầu cử động.
Mộc Miên lười biếng duỗi eo, nhìn đồng hồ bên cạnh, 12 giờ đúng.
Cô đứng dậy, đi phòng bếp lấy nước.
Khi đi qua cửa phòng của Lâm Mộ An chợt nghe thấy có âm thanh, rất lớn, tựa như tiếng nức nở vì đau đớn tột cùng.
Trái tim nhảy dựng lên, cô lập tức đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi đẩy cửa ra.