Chương 13
Editor: Bánh Trứng
~ Nhân ngày 20/10 này, tớ chúc các bạn nữ ngày càng xinh đẹp, ngày càng giàu sang phú quý, cuối cùng tìm được một Lâm Mộ An cho riêng mình:). Cảm ơn vì sự ủng hộ từ các bạn (о"∀"о)~~
———————————————————————————
Núi Phật vô cùng nổi tiếng bởi trên đỉnh núi có một ngôi đền nhỏ, danh tiếng hùng hậu, hương khói lẩn quẩn vây quanh, nghe nói những lời bói toán ở đây cực kì linh nghiệm.
Hơn nữa ở khu hậu viện còn có một mảnh đất để khách thăm quan có thể nghỉ ngơi ăn uống.
Vừa vặn là nơi thích hợp để bọn họ giải quyết bữa trưa.
Thời điểm đoàn người đến đền vừa quá mười hai giờ một chút. Những người chăm chỉ thì đi nấu cơm, những người ham chơi thì đã bắt đầu tán loạn khắp núi.
Mộc Miên lôi Lâm Mộ An đi qua một đống miếu nhấp nhô, xuyên qua một đám khách du lịch, đến thẳng Đại điện.
"Nghe nói nơi này đặc biệt linh nghiệm, chúng ta cũng thử đi." Mộc Miên hứng thú bừng bừng, Lâm Mộ An cứ thế làm theo cô.
"Thí chủ đây muốn cầu cái gì?"
Mộc Miên: "Nhân duyên!"
Lâm Mộ An: "???"
Mộc Miên ôm ống thăm bằng tre, quỳ xuống trước mặt Bồ Tát, gương mặt cô vô cùng thành kính.
Ống thăm lay động, lách cách một tiếng, một cây rơi xuống.
Mộc Miên hưng phấn nhặt lên, ánh mắt đầy mong đợi.
Thanh gỗ màu nâu nhạt, bên trên viết một dòng chữ nhỏ bằng mực đen: Nước hồ lạnh lẽo, cá khó cắn câu, tâm nguyện khó mà toại nguyện.
Mặc dù Mộc Miên không quá thông hiểu, nhưng cái câu khó đạt tâm nguyện kia lại cực kỳ dễ hiểu, sắc mặt cô nhất thời trầm xuống, Lâm Mộ An cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn quẻ bói.
Sau đó chính anh cũng có chút sững sờ.
Môi anh khẽ mấp máy đang định nói gì đó nhưng Mộc Miên đã thật nhanh đi tới trước mặt một người đứng bên cạnh, điềm đạm hỏi: "Đại sư, ngài giúp cháu nhìn quẻ này với."
Nhà sư nhìn vào thanh tre một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh giải thích:
"Vị thí chủ kia, thí chủ cầu nhân duyên, quẻ này ám chỉ là cơ duyên trước mắt không đúng, không hợp để thí chủ đặt niềm tin, nếu không mọi chuyện sẽ không đi đến đâu cả, không đạt được gì."
Sắc mặt Mộc Miên lập tức tức giận.
Lâm Mộ An cuối cùng cũng đem câu nói đang nghẹn trong cổ họng nói ra.
"Tin thì linh nghiệm, không tin thì không linh."
Mộc Miên nghe vậy, lại phấn chấn, ngẩng đầu đem đôi mắt sáng đáng thương nhìn anh đầy mong chờ:
"Cho nên cậu sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tớ sao?"
Lâm Mộ An: "..."
"Đi."
Anh nhấc chân, xoay người đi ra ngoài. Mộc Miên cảm tạ nhà sư kia, vội vàng đuổi theo anh. Bóng lưng hai người dần biến mất ở cửa, còn mơ hồ nghe được giọng nói thanh thúy của thiếu nữ truyền tới.
"Cậu đợi tớ với."
Trong Đại Điện, nhà sư với khuôn mặt hiền lành nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, ánh mắt mang vẻ hoài niệm, hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu một cái.
Lúc Mộc Miên và Lâm Mộ An trở về, phía sân sau đã lan ra mùi thơm của thức ăn. Trên chiếc bàn bằng gỗ bày mấy đĩa thức ăn ngon mắt, vẫn còn rất nóng.
Trong sân, mọi người phân công nhau làm việc, bạn rửa rau thì tôi đun củi, bạn nấu ăn, tôi hỗ trợ, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Lâm Mộ An đi thẳng tới trước một cái bàn có ghế dài, cúi đầu bấm điện thoại.
Anh còn mang theo vẻ: Người sống đừng lại gần.
Mộc Miên vòng qua một vòng, phát hiện cô đã không còn chỗ nào nữa rồi, vì vậy cô nhàm chán ngồi cạnh anh, bày ra dáng vẻ ngây thơ. Chốc lát, cô đảo mắt, dịch tới gần anh một chút.
Đợi mấy giây, thấy anh không có phản ứng gì, cô lại nhích thêm một tí.
Cô cứ nhích đến khi ống tay áo của hai người chạm vào nhau.
Mộc Miên mới hài lòng dừng lại.
Mùi thơm của thức ăn cứ quanh quẩn trước mũi, trước mặt là mấy cái bát sứ xanh trắng, trên đó đặt mấy đôi đũa. Mộc Miên nhìn xung quanh mấy lần, thấy không có ai chú ý đến phía này mới lặng lẽ đưa tay ra.
Lâm Mộ An đang nhìn điện thoại bỗng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Mộc Miên nắm đũa, thò tay ra đĩa gắp lên một miếng đậu phụ khô có vẻ thơm ngon đưa vào trong miệng, lập tức xuýt xoa khen ngợi*.
"Ngon quá! Cậu muốn thử một chút không?"
Mộc Miên lập tức gắp thêm một miếng nữa, đẩy đẩy Lâm Mộ An, đưa đến bên miệng anh, mặt đầy kích động.
"Ăn rất ngon luôn!"
Cô kích động như một đứa trẻ đang vui mừng chia sẻ đồ chơi vậy.
Lúc này đã là gần hai giờ chiều, lúc tập trung nghỉ ngơi khi trước cũng đã trôi qua mấy tiếng rồi. Lâm Mộ An cũng mới uống một hộp sữa, giờ phút này lại có ngay một món ăn thơm phức lượn trước mặt.
Anh... không kìm được mà mở miệng cắn một miếng.
Đậu phụ mềm mềm vừa miệng, nước tương đậm đà, trong đó còn chút vị cay nhẹ của ớt xanh, vị ngon lan tỏa qua từng kẽ răng.
Lâm Mộ An gật đầu, thầm khen, quả thật không tệ.
Mộc Miên nhìn anh, nắm đũa vừa ăn vừa cười, mi mắt cong cong hết sức vui vẻ.
Đa số mọi người trong sân đều bận rộn, không ai để ý đến phía bên này, chỉ có một vài người lơ đãng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt sửng sốt, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thực chất nội tâm đang có sóng to dữ dội.
Bận rộn một hồi, cuối cùng thức ăn cũng được bày hết lên bàn, một đám thầy trò cùng ngồi ăn ầm ĩ. Sau khi ăn xong, thầy giáo lại tổ chức cho học sinh đi ra phía sau núi.
Leo thêm mấy bậc thang nữa, dọc theo bức tường đầy rêu xanh của ngôi đền có một góc ngoặt, qua góc ngoặt, tầm mắt mọi người như được mở rộng.
Một bãi cỏ xanh rờn, bên cạnh có mấy cây đại thụ xanh um tươi tốt, ánh mặt trời rải rác tản xuống, xuyên qua các kẽ lá, tạo thành các đốm sáng nho nhỏ trên mặt đất. Chủ nhiệm lớp đi tìm một chỗ tương đối râm mát, để mọi người trải chiếu ra ngồi.
Mộc Miên tiếp tục bỏ qua khâu hình tượng, trực tiếp ngồi bệt xuống, khoanh chân lại, ngắm nhìn bốn phía.
Cái này đúng là khổ cho những nữ sinh mặc váy, chỉ có thể ngồi nghiêng chân, ép đầu gối xuống, giống như tiên cá vậy.
Nhưng mà cũng không đẹp như tiên cá.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, chủ nhiệm đứng ở chính giữa, tuyên bố trò chơi.
Thả lụa*.
[*]: Trò chơi này tương tự với trò Duck Duck Goose, bạn nào từng chơi thử sẽ biết. Người được chọn sẽ đi đến từng bạn hô "Duck", cho đến khi người được chọn hô "Goose" thì người bị chạm phải đuổi theo người được chọn, nếu người bị đuổi chạy được hết một vòng và ngồi xuống trước thì coi như an toàn, người đuổi sẽ phải bắt đầu một vòng mới. Trò chơi Thả Lụa cũng gần như tương tự, nhưng thay vì chạm và hô "Duck/Goose" thì người chơi sẽ thả một tấm lụa xuống tay người mình chọn (làm sao để người bị chọn không biết), sau đó chạy thật nhanh để người mình chọn không bắt được mình, cuối cùng chiếm chỗ của người đó.
Người bị bắt sẽ phải biểu diễn văn nghệ cho cả lớp.
Cả lớp rì rầm bàn tán, thầy giáo tiếp tục giới thiệu luật chơi.
Mộc Miên chống tay, chăm chú lắng nghe.
Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc mai của cô, để lộ ra gò má thanh tú điềm tĩnh.
Lâm Mộ An lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Sau vài vòng chơi, Mộc Miên ngồi thưởng thức mấy tiết mục âm nhạc bất hủ, đọc thơ, thậm chí cả bắt chước tiếng động vật.
Một vòng chơi mới lại bắt đầu.
Lâm Mộ An đang nhìn về phía trước bỗng ngẩn người.
Sau lưng anh là một chiếc khăn tay.
Mọi người nín thở, cô gái thả khăn lụa đang vô cùng khẩn trương, tăng nhanh nhịp bước dưới chân.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng nhanh, cô đã chạy được nửa vòng rồi, sắp được rồi!
Mộc Miên nhanh tay đụng vào anh một cái.
Lâm Mộ An cảnh giác, lập tức xoay người, cầm khăn tay đứng dậy, chạy, sau đó tiện thể ném luôn khăn đi. Khăn tay rơi trúng một người, người đó cũng chạy, Lâm Mộ An từ từ ngồi xuống.
Người ngồi cạnh Mộc Miên biến thành một cô em.
Cô ta còn đang thở gấp, nhìn Mộc Miên với ánh mắt vô cùng oán trách.
Mộc Miên cười cười, nhìn người vừa ngồi xuống ở phía đối diện mình.
Trùng hợp là anh cũng đang nhìn cô, con ngươi đen nhánh trong suốt như hồ nước mùa thu. Nụ cười bên khóe miệng Mộc Miên càng sâu.
Anh cụp mắt xuống.
Hoàng hôn đã dần buông xuống, cây cối đều bị bóng tối từ từ bao phủ, ánh mặt trời cùng không còn gay gắt như lúc mới đầu giờ chiều nữa. Gió nhẹ nhàng thổi từng trận, man mát, hơi lạnh thấm vào từng kẽ tóc.
Buổi tối trên núi, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, mặt trời đang lặn đã thấy có chút lạnh lạnh, Mộc Miên khép hai tay lại, hà hơi vào lòng bàn tay.
Mọi người chuẩn bị xuống núi.
Đoàn người chậm rãi đi xuống, ánh nắng còn sót lại vương trên con đường mòn. Có lẽ cả buổi chiều chơi rất vui nên ai cũng cười vui vẻ, bầu không khí thoải mái dễ chịu.
Mộc Miên cùng Lâm Mộ An đi cùng nhau, dần dần tụt lại phía sau đám người.
Chân trời nhuộm một màu đỏ của ánh nắng chiều, mây bay tầng tầng lớp lớp như gấm lụa, phía xa xa là những ngọn núi với con sông uốn lượn dưới chân.
Cảnh đẹp hiện lên ngay dưới tầm mắt, vô cùng tráng lệ, đẹp đẽ không thể tả.
Gió lại nhẹ nhàng thổi tới, cả người đều khoan khoái.
Mộc Miên đưa tay ra, dò xét nắm lấy tay người kia.
Anh không trả lời, cũng không cự tuyệt.
Mộc Miên cười, đan từng ngón tay vào nhau.
~ Nhân ngày 20/10 này, tớ chúc các bạn nữ ngày càng xinh đẹp, ngày càng giàu sang phú quý, cuối cùng tìm được một Lâm Mộ An cho riêng mình:). Cảm ơn vì sự ủng hộ từ các bạn (о"∀"о)~~
———————————————————————————
Núi Phật vô cùng nổi tiếng bởi trên đỉnh núi có một ngôi đền nhỏ, danh tiếng hùng hậu, hương khói lẩn quẩn vây quanh, nghe nói những lời bói toán ở đây cực kì linh nghiệm.
Hơn nữa ở khu hậu viện còn có một mảnh đất để khách thăm quan có thể nghỉ ngơi ăn uống.
Vừa vặn là nơi thích hợp để bọn họ giải quyết bữa trưa.
Thời điểm đoàn người đến đền vừa quá mười hai giờ một chút. Những người chăm chỉ thì đi nấu cơm, những người ham chơi thì đã bắt đầu tán loạn khắp núi.
Mộc Miên lôi Lâm Mộ An đi qua một đống miếu nhấp nhô, xuyên qua một đám khách du lịch, đến thẳng Đại điện.
"Nghe nói nơi này đặc biệt linh nghiệm, chúng ta cũng thử đi." Mộc Miên hứng thú bừng bừng, Lâm Mộ An cứ thế làm theo cô.
"Thí chủ đây muốn cầu cái gì?"
Mộc Miên: "Nhân duyên!"
Lâm Mộ An: "???"
Mộc Miên ôm ống thăm bằng tre, quỳ xuống trước mặt Bồ Tát, gương mặt cô vô cùng thành kính.
Ống thăm lay động, lách cách một tiếng, một cây rơi xuống.
Mộc Miên hưng phấn nhặt lên, ánh mắt đầy mong đợi.
Thanh gỗ màu nâu nhạt, bên trên viết một dòng chữ nhỏ bằng mực đen: Nước hồ lạnh lẽo, cá khó cắn câu, tâm nguyện khó mà toại nguyện.
Mặc dù Mộc Miên không quá thông hiểu, nhưng cái câu khó đạt tâm nguyện kia lại cực kỳ dễ hiểu, sắc mặt cô nhất thời trầm xuống, Lâm Mộ An cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn quẻ bói.
Sau đó chính anh cũng có chút sững sờ.
Môi anh khẽ mấp máy đang định nói gì đó nhưng Mộc Miên đã thật nhanh đi tới trước mặt một người đứng bên cạnh, điềm đạm hỏi: "Đại sư, ngài giúp cháu nhìn quẻ này với."
Nhà sư nhìn vào thanh tre một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh giải thích:
"Vị thí chủ kia, thí chủ cầu nhân duyên, quẻ này ám chỉ là cơ duyên trước mắt không đúng, không hợp để thí chủ đặt niềm tin, nếu không mọi chuyện sẽ không đi đến đâu cả, không đạt được gì."
Sắc mặt Mộc Miên lập tức tức giận.
Lâm Mộ An cuối cùng cũng đem câu nói đang nghẹn trong cổ họng nói ra.
"Tin thì linh nghiệm, không tin thì không linh."
Mộc Miên nghe vậy, lại phấn chấn, ngẩng đầu đem đôi mắt sáng đáng thương nhìn anh đầy mong chờ:
"Cho nên cậu sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tớ sao?"
Lâm Mộ An: "..."
"Đi."
Anh nhấc chân, xoay người đi ra ngoài. Mộc Miên cảm tạ nhà sư kia, vội vàng đuổi theo anh. Bóng lưng hai người dần biến mất ở cửa, còn mơ hồ nghe được giọng nói thanh thúy của thiếu nữ truyền tới.
"Cậu đợi tớ với."
Trong Đại Điện, nhà sư với khuôn mặt hiền lành nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, ánh mắt mang vẻ hoài niệm, hồi lâu mới chậm rãi lắc đầu một cái.
Lúc Mộc Miên và Lâm Mộ An trở về, phía sân sau đã lan ra mùi thơm của thức ăn. Trên chiếc bàn bằng gỗ bày mấy đĩa thức ăn ngon mắt, vẫn còn rất nóng.
Trong sân, mọi người phân công nhau làm việc, bạn rửa rau thì tôi đun củi, bạn nấu ăn, tôi hỗ trợ, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.
Lâm Mộ An đi thẳng tới trước một cái bàn có ghế dài, cúi đầu bấm điện thoại.
Anh còn mang theo vẻ: Người sống đừng lại gần.
Mộc Miên vòng qua một vòng, phát hiện cô đã không còn chỗ nào nữa rồi, vì vậy cô nhàm chán ngồi cạnh anh, bày ra dáng vẻ ngây thơ. Chốc lát, cô đảo mắt, dịch tới gần anh một chút.
Đợi mấy giây, thấy anh không có phản ứng gì, cô lại nhích thêm một tí.
Cô cứ nhích đến khi ống tay áo của hai người chạm vào nhau.
Mộc Miên mới hài lòng dừng lại.
Mùi thơm của thức ăn cứ quanh quẩn trước mũi, trước mặt là mấy cái bát sứ xanh trắng, trên đó đặt mấy đôi đũa. Mộc Miên nhìn xung quanh mấy lần, thấy không có ai chú ý đến phía này mới lặng lẽ đưa tay ra.
Lâm Mộ An đang nhìn điện thoại bỗng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Mộc Miên nắm đũa, thò tay ra đĩa gắp lên một miếng đậu phụ khô có vẻ thơm ngon đưa vào trong miệng, lập tức xuýt xoa khen ngợi*.
"Ngon quá! Cậu muốn thử một chút không?"
Mộc Miên lập tức gắp thêm một miếng nữa, đẩy đẩy Lâm Mộ An, đưa đến bên miệng anh, mặt đầy kích động.
"Ăn rất ngon luôn!"
Cô kích động như một đứa trẻ đang vui mừng chia sẻ đồ chơi vậy.
Lúc này đã là gần hai giờ chiều, lúc tập trung nghỉ ngơi khi trước cũng đã trôi qua mấy tiếng rồi. Lâm Mộ An cũng mới uống một hộp sữa, giờ phút này lại có ngay một món ăn thơm phức lượn trước mặt.
Anh... không kìm được mà mở miệng cắn một miếng.
Đậu phụ mềm mềm vừa miệng, nước tương đậm đà, trong đó còn chút vị cay nhẹ của ớt xanh, vị ngon lan tỏa qua từng kẽ răng.
Lâm Mộ An gật đầu, thầm khen, quả thật không tệ.
Mộc Miên nhìn anh, nắm đũa vừa ăn vừa cười, mi mắt cong cong hết sức vui vẻ.
Đa số mọi người trong sân đều bận rộn, không ai để ý đến phía bên này, chỉ có một vài người lơ đãng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt sửng sốt, sau đó lại coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thực chất nội tâm đang có sóng to dữ dội.
Bận rộn một hồi, cuối cùng thức ăn cũng được bày hết lên bàn, một đám thầy trò cùng ngồi ăn ầm ĩ. Sau khi ăn xong, thầy giáo lại tổ chức cho học sinh đi ra phía sau núi.
Leo thêm mấy bậc thang nữa, dọc theo bức tường đầy rêu xanh của ngôi đền có một góc ngoặt, qua góc ngoặt, tầm mắt mọi người như được mở rộng.
Một bãi cỏ xanh rờn, bên cạnh có mấy cây đại thụ xanh um tươi tốt, ánh mặt trời rải rác tản xuống, xuyên qua các kẽ lá, tạo thành các đốm sáng nho nhỏ trên mặt đất. Chủ nhiệm lớp đi tìm một chỗ tương đối râm mát, để mọi người trải chiếu ra ngồi.
Mộc Miên tiếp tục bỏ qua khâu hình tượng, trực tiếp ngồi bệt xuống, khoanh chân lại, ngắm nhìn bốn phía.
Cái này đúng là khổ cho những nữ sinh mặc váy, chỉ có thể ngồi nghiêng chân, ép đầu gối xuống, giống như tiên cá vậy.
Nhưng mà cũng không đẹp như tiên cá.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, chủ nhiệm đứng ở chính giữa, tuyên bố trò chơi.
Thả lụa*.
[*]: Trò chơi này tương tự với trò Duck Duck Goose, bạn nào từng chơi thử sẽ biết. Người được chọn sẽ đi đến từng bạn hô "Duck", cho đến khi người được chọn hô "Goose" thì người bị chạm phải đuổi theo người được chọn, nếu người bị đuổi chạy được hết một vòng và ngồi xuống trước thì coi như an toàn, người đuổi sẽ phải bắt đầu một vòng mới. Trò chơi Thả Lụa cũng gần như tương tự, nhưng thay vì chạm và hô "Duck/Goose" thì người chơi sẽ thả một tấm lụa xuống tay người mình chọn (làm sao để người bị chọn không biết), sau đó chạy thật nhanh để người mình chọn không bắt được mình, cuối cùng chiếm chỗ của người đó.
Người bị bắt sẽ phải biểu diễn văn nghệ cho cả lớp.
Cả lớp rì rầm bàn tán, thầy giáo tiếp tục giới thiệu luật chơi.
Mộc Miên chống tay, chăm chú lắng nghe.
Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc mai của cô, để lộ ra gò má thanh tú điềm tĩnh.
Lâm Mộ An lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Sau vài vòng chơi, Mộc Miên ngồi thưởng thức mấy tiết mục âm nhạc bất hủ, đọc thơ, thậm chí cả bắt chước tiếng động vật.
Một vòng chơi mới lại bắt đầu.
Lâm Mộ An đang nhìn về phía trước bỗng ngẩn người.
Sau lưng anh là một chiếc khăn tay.
Mọi người nín thở, cô gái thả khăn lụa đang vô cùng khẩn trương, tăng nhanh nhịp bước dưới chân.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng nhanh, cô đã chạy được nửa vòng rồi, sắp được rồi!
Mộc Miên nhanh tay đụng vào anh một cái.
Lâm Mộ An cảnh giác, lập tức xoay người, cầm khăn tay đứng dậy, chạy, sau đó tiện thể ném luôn khăn đi. Khăn tay rơi trúng một người, người đó cũng chạy, Lâm Mộ An từ từ ngồi xuống.
Người ngồi cạnh Mộc Miên biến thành một cô em.
Cô ta còn đang thở gấp, nhìn Mộc Miên với ánh mắt vô cùng oán trách.
Mộc Miên cười cười, nhìn người vừa ngồi xuống ở phía đối diện mình.
Trùng hợp là anh cũng đang nhìn cô, con ngươi đen nhánh trong suốt như hồ nước mùa thu. Nụ cười bên khóe miệng Mộc Miên càng sâu.
Anh cụp mắt xuống.
Hoàng hôn đã dần buông xuống, cây cối đều bị bóng tối từ từ bao phủ, ánh mặt trời cùng không còn gay gắt như lúc mới đầu giờ chiều nữa. Gió nhẹ nhàng thổi từng trận, man mát, hơi lạnh thấm vào từng kẽ tóc.
Buổi tối trên núi, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, mặt trời đang lặn đã thấy có chút lạnh lạnh, Mộc Miên khép hai tay lại, hà hơi vào lòng bàn tay.
Mọi người chuẩn bị xuống núi.
Đoàn người chậm rãi đi xuống, ánh nắng còn sót lại vương trên con đường mòn. Có lẽ cả buổi chiều chơi rất vui nên ai cũng cười vui vẻ, bầu không khí thoải mái dễ chịu.
Mộc Miên cùng Lâm Mộ An đi cùng nhau, dần dần tụt lại phía sau đám người.
Chân trời nhuộm một màu đỏ của ánh nắng chiều, mây bay tầng tầng lớp lớp như gấm lụa, phía xa xa là những ngọn núi với con sông uốn lượn dưới chân.
Cảnh đẹp hiện lên ngay dưới tầm mắt, vô cùng tráng lệ, đẹp đẽ không thể tả.
Gió lại nhẹ nhàng thổi tới, cả người đều khoan khoái.
Mộc Miên đưa tay ra, dò xét nắm lấy tay người kia.
Anh không trả lời, cũng không cự tuyệt.
Mộc Miên cười, đan từng ngón tay vào nhau.