Chương 4
7.
Vào ngày tôi mất, tôi đã sử dụng điện thoại công cộng của trường để gọi cho bố mẹ mình.
Tôi nói rằng tôi cảm thấy không khỏe và hỏi liệu họ có thể bớt chút thời gian đến đón tôi được hay không.
Lúc đó tôi vừa được Hứa Ngôn Tịnh ‘tắm rửa sạch sẽ’ trong nhà vệ sinh, một nửa mặt sưng vù, gần như không thể nói câu chữ rõ ràng.
Bố tôi bận giao hàng nên vội vàng cúp điện thoại, nói rằng ông không rảnh.
Tôi không bỏ cuộc, vì vậy tôi đã gọi lại cho mẹ tôi.
Tôi rơm rớm nước mắt van xin mẹ, nói rằng tôi thực sự khó chịu, xin mẹ hãy đến đón tôi về, chỉ một lần thôi.
Mẹ tôi chỉ dừng lại vài giây, và cuối cùng nói với vẻ vô cùng bối rối rằng bà đang rất bận.
" Con không thể tự đi về một mình sao? Con xem con cũng lớn như vậy rồi mà.”
“ Không thì gọi taxi về đi, mẹ mới cho con sinh hoạt phí mà, con đừng nói là nhanh như vậy đã hết tiền đó nha…”
Sau một hồi trách móc, tôi nghe thấy giọng nói của một vị khách từ đằng kia vọng lại.
Mẹ tôi mặc kệ tôi, cuối cùng cúp điện thoại mà không nói lời nào.
Bà ta nói:
“ Mẹ cùng bố con vì con mà vất vả nhiều như vậy, con có thể hiểu chuyện chút được không, tự mình đi về đi.”
Lúc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi không phải là một người không hiểu chuyện.
Nếu không phải thực sự khó chịu, hay thực sự sợ hãi thì tôi đã không như thế này.
Họ rõ ràng là người thân của tôi, là mối ràng buộc duy nhất tôi có trên thế giới này,
Nhưng sao họ lại xa lạ với tôi quá.
Có phải do tôi chưa đủ nỗ lực? Do tôi chưa đủ hiểu chuyện? Hay do tôi chưa đủ kiên cường?
Vì cái gì mà đến cuối cùng, một ánh mắt họ cũng không thèm để ý tôi?
Phải chăng vì tôi là con gái?
Không, không phải như vậy.
Là bởi vì sự tồn tại của tôi chỉ là sự dư thừa, trói buộc và không nên có.
Họ khiến tôi cảm thấy rằng chính vì tôi sinh ra mới mang đến cho bọn họ sự vất vả và nghèo túng.
Dù điểm số của tôi có tốt đến đâu, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn luôn là gánh nặng cho bọn họ.
Vậy tôi có đáng chet hay không?
Có thể nào khi tôi chet đi, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng?
Họ sẽ không còn thờ ơ, trách móc, mắng mỏ tôi nữa…
Tôi không đủ thời gian để thực hiện cuộc gọi thứ ba cho cảnh sát.
Hứa Ngôn Tịnh đã dẫn người đến chỗ tôi
Vào ngày tôi mất, tôi đã sử dụng điện thoại công cộng của trường để gọi cho bố mẹ mình.
Tôi nói rằng tôi cảm thấy không khỏe và hỏi liệu họ có thể bớt chút thời gian đến đón tôi được hay không.
Lúc đó tôi vừa được Hứa Ngôn Tịnh ‘tắm rửa sạch sẽ’ trong nhà vệ sinh, một nửa mặt sưng vù, gần như không thể nói câu chữ rõ ràng.
Bố tôi bận giao hàng nên vội vàng cúp điện thoại, nói rằng ông không rảnh.
Tôi không bỏ cuộc, vì vậy tôi đã gọi lại cho mẹ tôi.
Tôi rơm rớm nước mắt van xin mẹ, nói rằng tôi thực sự khó chịu, xin mẹ hãy đến đón tôi về, chỉ một lần thôi.
Mẹ tôi chỉ dừng lại vài giây, và cuối cùng nói với vẻ vô cùng bối rối rằng bà đang rất bận.
" Con không thể tự đi về một mình sao? Con xem con cũng lớn như vậy rồi mà.”
“ Không thì gọi taxi về đi, mẹ mới cho con sinh hoạt phí mà, con đừng nói là nhanh như vậy đã hết tiền đó nha…”
Sau một hồi trách móc, tôi nghe thấy giọng nói của một vị khách từ đằng kia vọng lại.
Mẹ tôi mặc kệ tôi, cuối cùng cúp điện thoại mà không nói lời nào.
Bà ta nói:
“ Mẹ cùng bố con vì con mà vất vả nhiều như vậy, con có thể hiểu chuyện chút được không, tự mình đi về đi.”
Lúc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi không phải là một người không hiểu chuyện.
Nếu không phải thực sự khó chịu, hay thực sự sợ hãi thì tôi đã không như thế này.
Họ rõ ràng là người thân của tôi, là mối ràng buộc duy nhất tôi có trên thế giới này,
Nhưng sao họ lại xa lạ với tôi quá.
Có phải do tôi chưa đủ nỗ lực? Do tôi chưa đủ hiểu chuyện? Hay do tôi chưa đủ kiên cường?
Vì cái gì mà đến cuối cùng, một ánh mắt họ cũng không thèm để ý tôi?
Phải chăng vì tôi là con gái?
Không, không phải như vậy.
Là bởi vì sự tồn tại của tôi chỉ là sự dư thừa, trói buộc và không nên có.
Họ khiến tôi cảm thấy rằng chính vì tôi sinh ra mới mang đến cho bọn họ sự vất vả và nghèo túng.
Dù điểm số của tôi có tốt đến đâu, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn luôn là gánh nặng cho bọn họ.
Vậy tôi có đáng chet hay không?
Có thể nào khi tôi chet đi, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chăng?
Họ sẽ không còn thờ ơ, trách móc, mắng mỏ tôi nữa…
Tôi không đủ thời gian để thực hiện cuộc gọi thứ ba cho cảnh sát.
Hứa Ngôn Tịnh đã dẫn người đến chỗ tôi