Chương 4
4
Tôi đang có suy nghĩ muốn tránh mặt Tống Hạc, nhưng ông trời không thuận lòng người, tôi đụng mặt anh ấy ở phòng lấy nước.
Theo phép lịch sự, tôi cất giọng chào:
"Chào sếp."
Anh ấy gật nhẹ đầu, chẳng nói câu nào.
Chào hỏi xong, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Sao lại trùng hợp xui xẻo như vậy được, nước vẫn còn đang đun, tôi chỉ có thể cố gắng cười với Tống Hạc một cách tự nhiên nhất có thể.
"Sếp à, để tôi rót nước giúp anh."
Tôi dùng hết sức lực của mình để vào vai một đứa sai vặt.
Tống Hạc liếc nhìn tôi một chút, nét mặt lại bắt đầu ửng đỏ, chút đỏ này hiện lên cực kì sinh động trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của anh ấy.
"Không cần đâu."
Nói xong, anh ấy cầm cái ly rỗng chưa hề rót nước đi ra ngoài, đây là đang làm gì vậy?
Bộ tôi là chó sói hay hổ báo hả?
Bản thân tôi còn chưa bỏ chạy, tại sao Tống Hạc lại chạy đi trước nhỉ?
Tôi bất giác lại nghĩ đến mấy lời anh ấy nói.
"Không cho phép yêu đương trong công sở."
Kết hợp với phản ứng của anh ta.
Tống Hạc, tưởng là tôi thích anh ấy hả??
Mà cũng chỉ vì anh ấy nghĩ rằng tôi thích anh, cho nên ngại ngùng rồi?
Khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi, muốn trách thì đi trách khuôn mặt tuấn tú của anh ấy lúc đỏ mặt trông quá ngây thơ lại còn rất hiếm gặp. Làm việc cùng nhau hơn nửa năm trời, từ trước đến nay tất cả những gì tôi có thể thấy trên gương mặt anh là sự nghiêm túc cùng lạnh lùng, thật không ngờ rằng là anh ấy còn có vẻ mặt như vậy cơ đấy, phải nói là rất...thú vị, điều này rất giống như việc trước mặt bạn luôn là một chiếc cửa đen vô vị lạnh lẽo, nhưng khi cánh cửa ấy mở ra rồi thì trước mắt bạn là một căn phòng treo đầy những bức tranh rực rỡ sắc màu vậy.
Đối diện với việc này bảo tôi...làm sao có thể không nổi lên ác ý trêu chọc anh một chút đây?
Tôi đang có suy nghĩ muốn tránh mặt Tống Hạc, nhưng ông trời không thuận lòng người, tôi đụng mặt anh ấy ở phòng lấy nước.
Theo phép lịch sự, tôi cất giọng chào:
"Chào sếp."
Anh ấy gật nhẹ đầu, chẳng nói câu nào.
Chào hỏi xong, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Sao lại trùng hợp xui xẻo như vậy được, nước vẫn còn đang đun, tôi chỉ có thể cố gắng cười với Tống Hạc một cách tự nhiên nhất có thể.
"Sếp à, để tôi rót nước giúp anh."
Tôi dùng hết sức lực của mình để vào vai một đứa sai vặt.
Tống Hạc liếc nhìn tôi một chút, nét mặt lại bắt đầu ửng đỏ, chút đỏ này hiện lên cực kì sinh động trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của anh ấy.
"Không cần đâu."
Nói xong, anh ấy cầm cái ly rỗng chưa hề rót nước đi ra ngoài, đây là đang làm gì vậy?
Bộ tôi là chó sói hay hổ báo hả?
Bản thân tôi còn chưa bỏ chạy, tại sao Tống Hạc lại chạy đi trước nhỉ?
Tôi bất giác lại nghĩ đến mấy lời anh ấy nói.
"Không cho phép yêu đương trong công sở."
Kết hợp với phản ứng của anh ta.
Tống Hạc, tưởng là tôi thích anh ấy hả??
Mà cũng chỉ vì anh ấy nghĩ rằng tôi thích anh, cho nên ngại ngùng rồi?
Khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi, muốn trách thì đi trách khuôn mặt tuấn tú của anh ấy lúc đỏ mặt trông quá ngây thơ lại còn rất hiếm gặp. Làm việc cùng nhau hơn nửa năm trời, từ trước đến nay tất cả những gì tôi có thể thấy trên gương mặt anh là sự nghiêm túc cùng lạnh lùng, thật không ngờ rằng là anh ấy còn có vẻ mặt như vậy cơ đấy, phải nói là rất...thú vị, điều này rất giống như việc trước mặt bạn luôn là một chiếc cửa đen vô vị lạnh lẽo, nhưng khi cánh cửa ấy mở ra rồi thì trước mắt bạn là một căn phòng treo đầy những bức tranh rực rỡ sắc màu vậy.
Đối diện với việc này bảo tôi...làm sao có thể không nổi lên ác ý trêu chọc anh một chút đây?