Chương 20
Tang Vô Yên uống thuốc xong nằm trên giường của Tô Niệm Khâm, dựa vào gối anh, chăn bông mềm đắp trên người.
Cô nghĩ, bị bệnh cũng tốt.
Chẳng qua, ý tưởng này chỉ duy trì trong đầu Tang Vô Yên có nửa giờ. Bởi vì đầu cô bây giờ đau muốn chết, sốt cao còn ho khan.
Cô nằm trong phòng tối bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và Trình Nhân xem phim ma Thái rất kinh dị, hai mắt mở to, dần dần cảm thấy hơi sợ. Vài năm nay cô bắt đầu sợ tối, hơn nữa lúc này lại ở một nơi xa lạ.
Cô bật đèn, đi đến phòng khách uống nước, thấy Tô Niệm Khâm mặc một bộ áo ngủ ô vuông màu xanh ngồi ở trên sô pha đọc sách.
Chân mang dép lê, ngồi ngay ngắn. Có lẽ vừa sấy khô, tóc có chút xoã tung, so với bình thường nhìn hơi trẻ con một chút.
Trên đầu gối đặt một quyển sách cũng không dày lắm, trên mặt đất là một đống sách chữ nổi. Anh nhắm hai mắt, mà ngón giữa gõ gõ tiết tấu nhìn rất thành thạo.
Tang Vô Yên từ trong phòng chuồn ra, tay chân đều rất nhẹ nhàng, tự tin là không có phát ra tiếng gì, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Tô Niệm Khâm mở to mắt, ngón tay ngừng lại, nghiêng đầu,“ Còn chưa ngủ?”
“Anh ngủ sô pha?” Tang Vô Yên thấy trên sô pha khác đã trải sẵn chăn và gối.
Nhà không phải rất lớn sao? Tuy rằng dưới lầu chỉ có một phòng ngủ nhưng ,“ Lầu hai không còn phòng sao?” Cô hỏi.
“Lầu hai là phòng của Tiểu Lộ.”
“Nhà lớn như vậy chỉ có hai người ở àh? Nếu cô Dư không ở?” Tang Vô Yên ngụ ý, ai tới chiếu cố anh.
“Cô ấy không ở nhà, tôi ở một mình.”
“Anh……” Tang Vô Yên rất muốn nói anh, anh nói một câu thật vô nghĩa.
“Cái gì?”
“Tôi muốn uống nước.”
Anh hơi chút khựng lại, sau đó gấp một góc ở trang đang xem, đóng sách lại, đứng dậy quẹo phải đi rồi bảy, tám bước vừa vặn dừng lại ngay tủ lạnh, đưa tay ra muốn kéo cửa tủ lạnh kết quả do dự một chút, lại quẹo phải vào phòng bếp.
Tang Vô Yên nghe thấy tiếng bật lửa. Cô sợ làm phiền anh nhưng vẫn ôm chăn nghiêng ngả, lảo đảo, chạy tới xem.
Bình inox đặt trên bếp gaz, anh khoanh tay im lặng nhìn ngọn lửa, đôi mắt sáng ngời. Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, cực kỳ thu hút.
“Uống nước ấm đối với cơ thể tốt hơn” anh nói.
Tang Vô Yên mới hiểu được, “Cô ấy không ở nhà, tôi ở một mình.” Đây là ý nghĩa thật sự của những từ này.
Đôi tay mềm mại ôm mặt ngồi chồm hổm, nhìn chằm chằm vào ấm nước sôi, cổ họng khát nước rất khó chịu.
Cô lại nhìn Tô Niệm Khâm, anh vẫn thờ ơ tiếp tục “sờ sách”.
“Anh đang xem sách gì vậy?”
“Truyện về danh nhân.”
“Ai?”
“Một vị danh nhân.”
“……”
Tang Vô Yên cực kỳ hoài nghi anh có chứng mất tiếng, nói rất nhỏ (chê nói ít quá).
Im lặng một chút, Tang Vô Yên lại nhịn không được nói tiếp.
“Anh có xem phim không?” Đây là sở thích của Tang Vô Yên. Cô tự tin cho dù anh không hứng thú, cô cũng có thể nói một số chuyện tào lao. Sau khi hỏi xong, Tang Vô Yên mới cảm thấy mình rất ngốc.
“Tôi không có xem phim.” Tô Niệm Khâm rốt cục dừng động tác, chậm rãi nói ra từng chữ.
Anh hình như bị cô chọc giận rồi.
Nhưng mà, tức giận so với không có phản ứng thì thú vị hơn, Tang Vô Yên đạt được hiệu quả mong muốn, vừa lòng tiếp tục đề tài này.
“Lần sau tôi mời anh xem phim.”
“Không cần. Cảm ơn.” anh nghiến răng, nói
“Anh có thể thử xem. Trên thế giới này có muôn màu muôn vẻ cách sống, chúng ta chỉ có thể chọn một trong số đó. Điện ảnh lại rất giống như một cuộc sống khác vậy. Trong thời gian ngắn có thể cho anh nếm thử những cảm giác khác nhau. Giống như một cuộc phiêu lưu vậy.”
“Đọc sách cũng vậy.”
“Phim trực tiếp hơn.”
“Đối tôi mà nói không có gì khác nhau.”
“Lúc đọc tiểu thuyết anh sẽ khóc sao?”
“……”
“Tôi xem phim sẽ khóc. Đến cảnh buồn, tôi sẽ cảm động.”
“Đó là bởi vì cấu tạo xúc giác của nam và nữ khác nhau.” anh dừng một chút, “Có lẽ cô thích khóc.” Trong giọng nói tất cả đều là ý tứ trào phúng, hoàn toàn khác với lúc nãy anh ôm cô xuống lầu.
Tang Vô Yên nghe thấy cách nói chuyện cực kỳ không khách khí của anh, liền nói.
“Đúng vậy, giống như hiện tại tôi thật muốn khóc.”
Câu này thật sự mang đến tiếng khóc nức nở, làm cho Tô Niệm Khâm hơi kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy Tang Vô Yên khóc lớn lên.
Tang Vô Yên vốn là muốn dọa anh, coi thử xem người đàn ông này có phải thật sự cố chấp không. Anh nói chuyện vừa hờ hững, vừa lạnh lùng, cảm thấy rất khó gần. Cô chỉ mong có thể cùng anh nói mấy câu, làm tan một chút lớp băng của anh. Cô cũng không nghĩ tới lại không ngừng được nước mắt.
Nước mắt như đê vỡ, càng ngày càng không thể thu hồi.
“Tôi làm sai cái gì? Vì sao anhluôn dữ với tôi như vậy. Lần đó trong thang máy, tôi muốn giúp anh là sai àh. Ngày lễ tình nhân, tôi muốn đưa anh về nhà là sai àh. Tôi muốn anh giúp tôi giả vờ làm người yêu cũng là sai àh. Tôi tặng Tiểu Vi này nọ, vẫn là sai. Tôi bị bệnh nặng, ngủ không được tìm anh nói chuyện phiếm, đúng là sai càng thêm sai. Cho nên anh liền chán ghét tôi, càng muốn châm chọc khiêu khích tôi, có phải hay không?”
Cô lấy khăn giấy, lau nước mũi, tiếp tục khiếu nại: “Đầu tôi hiện tại rất đau, giống như có cái búa đánh vào vậy, khó chịu muốn chết. Anh chẳng những không thông cảm với tôi, còn làm dữ với tôi.”
Phòng khách vốn im lặng, bây giờ lại tràn ngập tiếng Tang Vô Yên khóc lóc, kể lể.
Tô Niệm Khâm ngồi ở bên cạnh, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghe thấy cô khóc nháo, liền nói: “Nước lạnh rồi.” liền đưa ly nước cho cô, hi vọng có thể dời sự chú ý của cô.
Giọng so với vừa rồi dịu đi rất nhiều.
Tang Vô Yên uống xong mấy ngụm, thông cổ họng tiếp tục lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi là bệnh nhân, anh như thế nào nhất quyết muốn khi dễ tôi.”
Tô Niệm Khâm không dám trả lời cô, sợ mang đến tai họa gì nữa. Vì thế mở sách ra, tiếp tục đọc. Chẳng qua, tốc độ so với vừa rồi chậm rất nhiều.
Cả người tang Vô Yên cuộn trong chăn dựa lưng vào anh, khóc một chút hơi mệt, hơn nữa Tô Niệm Khâm giống như đầu gỗ, một câu cũng không nói. Cô dần dần cũng cảm thấy không thú vị, càng về sau, đau lòng cũng không còn, dường như quênmất mình vì sao muốn khóc.
Một lát sau, Tô Niệm Khâm nghe thấy cô dần dần bình tĩnh lại, cũng ngừng nói, thỉnh thoảng tự nói thầm, sau lại cơ hồ nhỏ đến không nghe được gì, đến cuối cùng, hô hấp của cô cũng bình thường lại.
Đại khái là đang ngủ?
Ngón tay anh dừng lại, nghiêng tai lẳng lặng chờ vài giây, xác định cô là đã ngủ.
Kết luận xong, Tô Niệm Khâm mới dám thở phào nhẹ nhõm, day day cái trán. Cô đã từng khóc hai lần trước mặt anh, mỗi lần đều kinh thiên động địa.
Anh nhẹ nhàng đưa ly và sách qua một bên, sợ đánh thức cô. Anh đi được vài bước lại quay đầu, có chút chần chờ.
Bởi vì thảm phòng khách rất dày và rộng, cho nên cô mới có thể ngồi ở đó cùng anh nói chuyện. Nhưng nếu cho cô ở trên mặt đất ngủ thẳng đền trời sáng, chỉ sợ bệnh càng thêm nghiêm trọng hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Niệm Khâm hơi thở dài, lại quay trở lại.
“Tang Vô Yên.” anh gọi cô, “Cô lên giường ngủ.”
Cô lên tiếng mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ. Tô Niệm Khâm chỉ còn cách ôm cô vào phòng. Vừa rồi anh ôm Tang Vô Yên, là được cô đồng ý. Nay cô lại ngủ bất tỉnh nhân sự. Chợt nhớ lại vừa rồi ôm cô xuống lầu hơi xấu hổ, thôi tốt nhất là không ôm cô.
Nhưng, anh biết cô khó lắm mới ngủ được, nếu lại gọi cô tỉnh, có lẽ sẽ khó chịu hơn. Anh đứng ở giữa phòng, trầm mặc một lát chút rồi mở máy sưởi, sau đó về phòng ngủ.
Anh một mình nằm trên giường mà Tang Vô Yên vừa mới nằm qua, ngủ không được. Nhắm mắt lại nghĩ hợp đồng mới ký ngày hôm qua, nhớ tới lời nhạc, nhớ tới một đống giai điệu tùm lum, nhớ tới tiết mục ở viện mồ côi, lại nghĩ đến Tang Vô Yên.
Tô Niệm Khâm không khỏi sờ sờ vết thương trên tay đã tróc da, chưa kịp thoa thuốc vì bị cô nàng quậy. Anh mở mặt đồng hồ ra, lại sờ sờ: sắp 1h sáng rồi.
Anh rời giường, khoác áo đen đi đến phòng khách. Lúc giữa đêm trời hơi lạnh, cho nên anh cố ý đem mở máy sưởi cao hơn. Giờ đang là đầu xuân, có thể coi là có chút rất ấm áp.
Anh ngồi xổm xuống, đụng đến tấm chăn vì nóng quá mà bị Tang Vô Yên ném qua một bên. Anh sờ soạng tìm được góc chăn, thay cô đắp lại. Vừa buông tay, Tang Vô Yên lại vén xuống. Anh lại đắp lên, cô lại vén xuống.
Này, Tô Niệm Khâm bắt đầu hơi bực. Anh đời này cho tới bây giờ chưa từng chăm sóc qua người nào, nhất là lọai tình huống này.
Anh hơi bực đem chăn một lần nữa đắp lại, hơn nữa còn giữ chặt, không buông tay. Anh định giữ một hai phút, trong lúc Tang Vô Yên cố gắng phản kháng, nhưng cô khi đẩy, thấy không hiệu quả liền thay đổi tư thế ngủ tiếp.
Lúc buông tay anh nghĩ, nếu Tang Vô Yên dám vén chăn lên nữa, anh sẽ lấy dây thừng cột cô lại trong chăn.
Kết quả anh rất vừa lòng, cô rất nghe lời, không cử động nữa.
Tô Niệm Khâm kiểm tra thành quả thắng lợi của mình sau đó trở về phòng ngủ ngủ tiếp. Sau khi nằm xuống, lại bắt đầu suy nghĩ . Từ nơi này đến sô pha là mười bảy bước; ra cửa phải bước xuống ba bậc thang, rẽ phải lại đi hai mươi hai bước mở hàng rào là đường lớn; từ văn phòng giáo viên đến lớp học đối diện phải đi mười chín bước? có thể hơn nữa? cũng không chắc chắn. Anh đã nửa tháng không đi dạy, huống hồ trước kia mỗi lần đi đâu cũng đo bước chân. Lúc ấy luôn có đứa nhỏ chạy tới chạy lui, cũng không thể làm anh phân tâm, thế mà Tang Vô Yên lại làm được.
Nghĩ đến ba chữ Tang Vô Yên, Tô Niệm Khâm lại đứng dậy đi tới phòng khách. Anh cúi người dò xét trán cô, so với ban đêm nóng một chút.
Anh không có kiến thức cơ bản về y học, suy ra không biết phải làm gì, chỉ có thể tìm miếng dán hạ nhiệt trong hòm thuốc để giảm sốt.
Tang Vô Yên xoay qua xoay lại, tựa hồ ngủ không ngon, lâu lâu lại nói mớ. Anh nhíu mi lo lắng, sau đó ôm cô và chăn vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm hỏi: “Tôi đang mơ àh, rõ ràng tối hôm qua tôi ngủ ở phòng khách. Sao giờ lại ở phòng ngủ?”
“Uhm.” Tô Niệm Khâm không chút để ý, đem trứng ốp lếp đặt lên bàn.
Nhìn thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm có chút mỏi mệt, Tang Vô Yên hỏi: “Tối hôm qua anh không có ngủ àh?”
“Cô không ăn cơm sao?” anh không kiên nhẫn hỏi, lại đem đôi đũa cho cô.
Tang Vô Yên cúi đầu nhìn trứng ốp lếp trên bàn, do dự hỏi một câu: “Anh xác định ăn thứ này sẽ không xảy ra tai nạn chết người?”
Cô nghĩ, bị bệnh cũng tốt.
Chẳng qua, ý tưởng này chỉ duy trì trong đầu Tang Vô Yên có nửa giờ. Bởi vì đầu cô bây giờ đau muốn chết, sốt cao còn ho khan.
Cô nằm trong phòng tối bắt đầu suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và Trình Nhân xem phim ma Thái rất kinh dị, hai mắt mở to, dần dần cảm thấy hơi sợ. Vài năm nay cô bắt đầu sợ tối, hơn nữa lúc này lại ở một nơi xa lạ.
Cô bật đèn, đi đến phòng khách uống nước, thấy Tô Niệm Khâm mặc một bộ áo ngủ ô vuông màu xanh ngồi ở trên sô pha đọc sách.
Chân mang dép lê, ngồi ngay ngắn. Có lẽ vừa sấy khô, tóc có chút xoã tung, so với bình thường nhìn hơi trẻ con một chút.
Trên đầu gối đặt một quyển sách cũng không dày lắm, trên mặt đất là một đống sách chữ nổi. Anh nhắm hai mắt, mà ngón giữa gõ gõ tiết tấu nhìn rất thành thạo.
Tang Vô Yên từ trong phòng chuồn ra, tay chân đều rất nhẹ nhàng, tự tin là không có phát ra tiếng gì, nhưng vẫn bị anh phát hiện. Tô Niệm Khâm mở to mắt, ngón tay ngừng lại, nghiêng đầu,“ Còn chưa ngủ?”
“Anh ngủ sô pha?” Tang Vô Yên thấy trên sô pha khác đã trải sẵn chăn và gối.
Nhà không phải rất lớn sao? Tuy rằng dưới lầu chỉ có một phòng ngủ nhưng ,“ Lầu hai không còn phòng sao?” Cô hỏi.
“Lầu hai là phòng của Tiểu Lộ.”
“Nhà lớn như vậy chỉ có hai người ở àh? Nếu cô Dư không ở?” Tang Vô Yên ngụ ý, ai tới chiếu cố anh.
“Cô ấy không ở nhà, tôi ở một mình.”
“Anh……” Tang Vô Yên rất muốn nói anh, anh nói một câu thật vô nghĩa.
“Cái gì?”
“Tôi muốn uống nước.”
Anh hơi chút khựng lại, sau đó gấp một góc ở trang đang xem, đóng sách lại, đứng dậy quẹo phải đi rồi bảy, tám bước vừa vặn dừng lại ngay tủ lạnh, đưa tay ra muốn kéo cửa tủ lạnh kết quả do dự một chút, lại quẹo phải vào phòng bếp.
Tang Vô Yên nghe thấy tiếng bật lửa. Cô sợ làm phiền anh nhưng vẫn ôm chăn nghiêng ngả, lảo đảo, chạy tới xem.
Bình inox đặt trên bếp gaz, anh khoanh tay im lặng nhìn ngọn lửa, đôi mắt sáng ngời. Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, cực kỳ thu hút.
“Uống nước ấm đối với cơ thể tốt hơn” anh nói.
Tang Vô Yên mới hiểu được, “Cô ấy không ở nhà, tôi ở một mình.” Đây là ý nghĩa thật sự của những từ này.
Đôi tay mềm mại ôm mặt ngồi chồm hổm, nhìn chằm chằm vào ấm nước sôi, cổ họng khát nước rất khó chịu.
Cô lại nhìn Tô Niệm Khâm, anh vẫn thờ ơ tiếp tục “sờ sách”.
“Anh đang xem sách gì vậy?”
“Truyện về danh nhân.”
“Ai?”
“Một vị danh nhân.”
“……”
Tang Vô Yên cực kỳ hoài nghi anh có chứng mất tiếng, nói rất nhỏ (chê nói ít quá).
Im lặng một chút, Tang Vô Yên lại nhịn không được nói tiếp.
“Anh có xem phim không?” Đây là sở thích của Tang Vô Yên. Cô tự tin cho dù anh không hứng thú, cô cũng có thể nói một số chuyện tào lao. Sau khi hỏi xong, Tang Vô Yên mới cảm thấy mình rất ngốc.
“Tôi không có xem phim.” Tô Niệm Khâm rốt cục dừng động tác, chậm rãi nói ra từng chữ.
Anh hình như bị cô chọc giận rồi.
Nhưng mà, tức giận so với không có phản ứng thì thú vị hơn, Tang Vô Yên đạt được hiệu quả mong muốn, vừa lòng tiếp tục đề tài này.
“Lần sau tôi mời anh xem phim.”
“Không cần. Cảm ơn.” anh nghiến răng, nói
“Anh có thể thử xem. Trên thế giới này có muôn màu muôn vẻ cách sống, chúng ta chỉ có thể chọn một trong số đó. Điện ảnh lại rất giống như một cuộc sống khác vậy. Trong thời gian ngắn có thể cho anh nếm thử những cảm giác khác nhau. Giống như một cuộc phiêu lưu vậy.”
“Đọc sách cũng vậy.”
“Phim trực tiếp hơn.”
“Đối tôi mà nói không có gì khác nhau.”
“Lúc đọc tiểu thuyết anh sẽ khóc sao?”
“……”
“Tôi xem phim sẽ khóc. Đến cảnh buồn, tôi sẽ cảm động.”
“Đó là bởi vì cấu tạo xúc giác của nam và nữ khác nhau.” anh dừng một chút, “Có lẽ cô thích khóc.” Trong giọng nói tất cả đều là ý tứ trào phúng, hoàn toàn khác với lúc nãy anh ôm cô xuống lầu.
Tang Vô Yên nghe thấy cách nói chuyện cực kỳ không khách khí của anh, liền nói.
“Đúng vậy, giống như hiện tại tôi thật muốn khóc.”
Câu này thật sự mang đến tiếng khóc nức nở, làm cho Tô Niệm Khâm hơi kinh ngạc, sau đó lại nghe thấy Tang Vô Yên khóc lớn lên.
Tang Vô Yên vốn là muốn dọa anh, coi thử xem người đàn ông này có phải thật sự cố chấp không. Anh nói chuyện vừa hờ hững, vừa lạnh lùng, cảm thấy rất khó gần. Cô chỉ mong có thể cùng anh nói mấy câu, làm tan một chút lớp băng của anh. Cô cũng không nghĩ tới lại không ngừng được nước mắt.
Nước mắt như đê vỡ, càng ngày càng không thể thu hồi.
“Tôi làm sai cái gì? Vì sao anhluôn dữ với tôi như vậy. Lần đó trong thang máy, tôi muốn giúp anh là sai àh. Ngày lễ tình nhân, tôi muốn đưa anh về nhà là sai àh. Tôi muốn anh giúp tôi giả vờ làm người yêu cũng là sai àh. Tôi tặng Tiểu Vi này nọ, vẫn là sai. Tôi bị bệnh nặng, ngủ không được tìm anh nói chuyện phiếm, đúng là sai càng thêm sai. Cho nên anh liền chán ghét tôi, càng muốn châm chọc khiêu khích tôi, có phải hay không?”
Cô lấy khăn giấy, lau nước mũi, tiếp tục khiếu nại: “Đầu tôi hiện tại rất đau, giống như có cái búa đánh vào vậy, khó chịu muốn chết. Anh chẳng những không thông cảm với tôi, còn làm dữ với tôi.”
Phòng khách vốn im lặng, bây giờ lại tràn ngập tiếng Tang Vô Yên khóc lóc, kể lể.
Tô Niệm Khâm ngồi ở bên cạnh, cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghe thấy cô khóc nháo, liền nói: “Nước lạnh rồi.” liền đưa ly nước cho cô, hi vọng có thể dời sự chú ý của cô.
Giọng so với vừa rồi dịu đi rất nhiều.
Tang Vô Yên uống xong mấy ngụm, thông cổ họng tiếp tục lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi là bệnh nhân, anh như thế nào nhất quyết muốn khi dễ tôi.”
Tô Niệm Khâm không dám trả lời cô, sợ mang đến tai họa gì nữa. Vì thế mở sách ra, tiếp tục đọc. Chẳng qua, tốc độ so với vừa rồi chậm rất nhiều.
Cả người tang Vô Yên cuộn trong chăn dựa lưng vào anh, khóc một chút hơi mệt, hơn nữa Tô Niệm Khâm giống như đầu gỗ, một câu cũng không nói. Cô dần dần cũng cảm thấy không thú vị, càng về sau, đau lòng cũng không còn, dường như quênmất mình vì sao muốn khóc.
Một lát sau, Tô Niệm Khâm nghe thấy cô dần dần bình tĩnh lại, cũng ngừng nói, thỉnh thoảng tự nói thầm, sau lại cơ hồ nhỏ đến không nghe được gì, đến cuối cùng, hô hấp của cô cũng bình thường lại.
Đại khái là đang ngủ?
Ngón tay anh dừng lại, nghiêng tai lẳng lặng chờ vài giây, xác định cô là đã ngủ.
Kết luận xong, Tô Niệm Khâm mới dám thở phào nhẹ nhõm, day day cái trán. Cô đã từng khóc hai lần trước mặt anh, mỗi lần đều kinh thiên động địa.
Anh nhẹ nhàng đưa ly và sách qua một bên, sợ đánh thức cô. Anh đi được vài bước lại quay đầu, có chút chần chờ.
Bởi vì thảm phòng khách rất dày và rộng, cho nên cô mới có thể ngồi ở đó cùng anh nói chuyện. Nhưng nếu cho cô ở trên mặt đất ngủ thẳng đền trời sáng, chỉ sợ bệnh càng thêm nghiêm trọng hơn.
Nghĩ như vậy, Tô Niệm Khâm hơi thở dài, lại quay trở lại.
“Tang Vô Yên.” anh gọi cô, “Cô lên giường ngủ.”
Cô lên tiếng mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ. Tô Niệm Khâm chỉ còn cách ôm cô vào phòng. Vừa rồi anh ôm Tang Vô Yên, là được cô đồng ý. Nay cô lại ngủ bất tỉnh nhân sự. Chợt nhớ lại vừa rồi ôm cô xuống lầu hơi xấu hổ, thôi tốt nhất là không ôm cô.
Nhưng, anh biết cô khó lắm mới ngủ được, nếu lại gọi cô tỉnh, có lẽ sẽ khó chịu hơn. Anh đứng ở giữa phòng, trầm mặc một lát chút rồi mở máy sưởi, sau đó về phòng ngủ.
Anh một mình nằm trên giường mà Tang Vô Yên vừa mới nằm qua, ngủ không được. Nhắm mắt lại nghĩ hợp đồng mới ký ngày hôm qua, nhớ tới lời nhạc, nhớ tới một đống giai điệu tùm lum, nhớ tới tiết mục ở viện mồ côi, lại nghĩ đến Tang Vô Yên.
Tô Niệm Khâm không khỏi sờ sờ vết thương trên tay đã tróc da, chưa kịp thoa thuốc vì bị cô nàng quậy. Anh mở mặt đồng hồ ra, lại sờ sờ: sắp 1h sáng rồi.
Anh rời giường, khoác áo đen đi đến phòng khách. Lúc giữa đêm trời hơi lạnh, cho nên anh cố ý đem mở máy sưởi cao hơn. Giờ đang là đầu xuân, có thể coi là có chút rất ấm áp.
Anh ngồi xổm xuống, đụng đến tấm chăn vì nóng quá mà bị Tang Vô Yên ném qua một bên. Anh sờ soạng tìm được góc chăn, thay cô đắp lại. Vừa buông tay, Tang Vô Yên lại vén xuống. Anh lại đắp lên, cô lại vén xuống.
Này, Tô Niệm Khâm bắt đầu hơi bực. Anh đời này cho tới bây giờ chưa từng chăm sóc qua người nào, nhất là lọai tình huống này.
Anh hơi bực đem chăn một lần nữa đắp lại, hơn nữa còn giữ chặt, không buông tay. Anh định giữ một hai phút, trong lúc Tang Vô Yên cố gắng phản kháng, nhưng cô khi đẩy, thấy không hiệu quả liền thay đổi tư thế ngủ tiếp.
Lúc buông tay anh nghĩ, nếu Tang Vô Yên dám vén chăn lên nữa, anh sẽ lấy dây thừng cột cô lại trong chăn.
Kết quả anh rất vừa lòng, cô rất nghe lời, không cử động nữa.
Tô Niệm Khâm kiểm tra thành quả thắng lợi của mình sau đó trở về phòng ngủ ngủ tiếp. Sau khi nằm xuống, lại bắt đầu suy nghĩ . Từ nơi này đến sô pha là mười bảy bước; ra cửa phải bước xuống ba bậc thang, rẽ phải lại đi hai mươi hai bước mở hàng rào là đường lớn; từ văn phòng giáo viên đến lớp học đối diện phải đi mười chín bước? có thể hơn nữa? cũng không chắc chắn. Anh đã nửa tháng không đi dạy, huống hồ trước kia mỗi lần đi đâu cũng đo bước chân. Lúc ấy luôn có đứa nhỏ chạy tới chạy lui, cũng không thể làm anh phân tâm, thế mà Tang Vô Yên lại làm được.
Nghĩ đến ba chữ Tang Vô Yên, Tô Niệm Khâm lại đứng dậy đi tới phòng khách. Anh cúi người dò xét trán cô, so với ban đêm nóng một chút.
Anh không có kiến thức cơ bản về y học, suy ra không biết phải làm gì, chỉ có thể tìm miếng dán hạ nhiệt trong hòm thuốc để giảm sốt.
Tang Vô Yên xoay qua xoay lại, tựa hồ ngủ không ngon, lâu lâu lại nói mớ. Anh nhíu mi lo lắng, sau đó ôm cô và chăn vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm hỏi: “Tôi đang mơ àh, rõ ràng tối hôm qua tôi ngủ ở phòng khách. Sao giờ lại ở phòng ngủ?”
“Uhm.” Tô Niệm Khâm không chút để ý, đem trứng ốp lếp đặt lên bàn.
Nhìn thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm có chút mỏi mệt, Tang Vô Yên hỏi: “Tối hôm qua anh không có ngủ àh?”
“Cô không ăn cơm sao?” anh không kiên nhẫn hỏi, lại đem đôi đũa cho cô.
Tang Vô Yên cúi đầu nhìn trứng ốp lếp trên bàn, do dự hỏi một câu: “Anh xác định ăn thứ này sẽ không xảy ra tai nạn chết người?”