Chương 12
Ngụy Hạo không nói gì.
Tang Vô Yên thấy anh tỏ thái độ từ chối cho ý kiến, “hứ”, xoay người hướng đến cửa lớn.
Khi quay bước đi cảm thấy rất sảng khoái, Tang Vô Yên hoàn toàn quên mất nhu cầu sinh lý đang cần phát tiết, chạy đến đường lớn, mới bắt đầu nôn nóng.
Cô tìm tiệm KFC, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, có gì suy nghĩ sau. Ngộ nhỡ Ngụy Hạo còn chưa đi, hoặc là mẹ cô lại muốn tiếp tục giao chiến, suy ra nhà chưa thể về.
Trong ngoài đều khó khăn.
Cô chỉ có thể đến nhà Văn Dao, bạn học của cô, ở nhờ thôi. May mắn, lúc này ở nhà chỉ có mình Văn Dao. Thấy Văn Dao đang lên mạng, Tang Vô Yên nhanh trí nói: “Trên mạng có thể tìm nhạc không, nếu được, cậu giúp tớ tìm một bài đi.”
Hai người nhìn vào máy tính, đánh ba chữ “Lương gian yến”.
Hiện ra rất nhiều mục, nhưng mà Tang Vô Yên đều thử nghe hết, cùng không có đầy đủ nguyên bài, đều chỉ có nửa đoạn.
Từ trong loa phát ra giai điệu, tuy nói chỉ có nửa đoạn nhưng số lượng người vào nghe thì càng ngày càng tăng.
“Nghe rất hay.” Văn Dao tán thưởng
Tang Vô Yên thở dài. Quả thật rất hay, nhưng lại không mang lại cảm giác như lúc Tô Niệm Khâm tự tay đàn.
Văn Dao không biết cho nên nghĩ đến cô vì không tìm được nguyên bài hát mà buồn, đang muốn an ủi cô, lại nhìn đến tên nhạc sĩ, lẩm bẩm: “Lại là Nhất Kim viết.”
Tang Vô Yên nghe vậy, cũng nhìn vào màn hình.
Tuy nói chỉ có nửa bài, nhưng mà lời thì hát hết. vì thế đã có một bạn trên mạng post lên lời bài hát.
Lương gian yến
Ngoài cửa sổ chân yến đi xiêu vẹo, hai hai bay lên, giữa nước biếc các nhà.
Trước đây Vương Tạ, tầm thường đường ruộng, đều là cố hương.
Lương gian yến, trước nhìn trộm,
Có người phiền muộn hoàng hôn,
Nghe gió nghe mưa nghe triền miên.
Lá đào chồng là đào, gió xuân vô hạn.
Con cháu Vương gia đi bến đò,
Có lá đào cười, tiếng Yến ân cần.
Hai chuyện vui, cảm thấy mình gặt hái,
Nhưng vượt không chỗ nào khổ, nhè nhẹ mật ngọt.
Kéo dài.
Trăm ngàn năm sau, có ngõ Ô Y, có độ diệp độ, có lương gian yến.
Phong lưu.
Mây khói trên giấy, có tình trên thơ, có ý trong tranh, có tiên trong lòng.
Chân đi xiêu vẹo.
Hàng năm tới đây, có ngói lợp nhà, có sào dưới hiên, bùn mới hàm cũ.
Chỉ người dưới cửa sỏ này, đứng thật lâu sau,
Nghe tiếng Yến cùng mị quyên.
Qua đào tươi đẹp, lại là liễu tàn, yến yến.
Qua hoàng hôn, lại là sáng sớm, mỗi ngày.
Qua đầu xuân, lại là trễ thu, hàng năm.
Oanh oanh yến yến, ngữ ngữ Yên Yên,
Sớm sớm líu lo tròn tròn.
Rõ ràng sâu kín, tâm tâm niệm niệm,
Cần cần tha thiết kéo dài.
Càng xem xuống, càng cảm thấy có chút khéo. Lời bài hát lại đề cặp đến câu chuyện xưa về Vương Hiến mà cô và Tô Niệm Khâm nói qua, vừa có ngõ Ô Y cùng đào diệp độ.
“Cậu nói ai viết?” Tang Vô Yên hỏi.
“Nhất Kim.” Văn Dao chỉ chỉ phía bên phải của màn hình.
Tang Vô Yên đột nhiên thẳng đứng dậy, hơi nghi ngờ. Nhưng ngay lập tức, chính mình đem nó phủ định: Không có khả năng, rất…… Không thể tin được.
Đến dưới lầu nhà cô cũng đã là mười một giờ tối, nhìn lên dãy nhà của mình đều tắt hết, mới an tâm vào nhà.
Cô mở đèn trên bàn học, dùng năng lực phân tích logic của mình, đem những chuyện của Tô Niệm Khâm và Nhất Kim mà mình biết viết hết ra giấy.
Thứ nhất: ngày mà Nhất Kim nhận phỏng vấn của Nhiếp Hi, cô ở đài gặp Tô Niệm Khâm.
Cô gật đầu, cuối dòng ghi √ một cái.
Thứ hai: Chính là bài hát này, cô lần trước nghe Tô Niệm Khâm đàn qua.
Cô lại gật đầu, lại vẽ √.
Thứ ba…… thứ ba……
Hình như không có cái thứ ba……
Chỉ có hai điểm giống nhau thì không thể nói lên được gì. Tang Vô Yên cắn cắn cán bút, lại ghi thêm một cái.
Thứ ba: Nhất Kim cùng Tô Niệm Khâm đều ở thành phố A.
Không biết, Tang Vô Yên lắc đầu, đánh dấu X. Ở thành phố A có nhiều người ở như vậy, cô cũng là một trong số đó.
Còn vấn đề nào có thể phân biệt Tô Niệm Khâm có phải là Nhất Kim không. A, chính là Nhiếp Hi, chị ấy đã từng phỏng vấn qua Nhất Kim, tiếp xúc nhiều như vậy, chị hẳn hoàn toàn có thể phân biệt giọng Tô Niệm Khâm.
Suy nghĩ xong, tâm tình trở nên tốt hơn.
Liên tục mấy ngày, hai mẹ con cũng chưa giải hòa, cô làm gì mẹ cũng không vừa ý.
Cô cũng không muốn ra khỏi cửa, miễn cho gặp Hứa Thiến và Ngụy Hạo, lại bị người ta chỉ vào mũi nói cô là kẻ thứ ba.
Đây có thể là một ví dụ tốt cho câu trong ngoài đều khốn đốn?
Sơ sơ đã bảy ngày trôi qua, rất nhiều bạn đều vì bận việc công việc đã trở về trường. Tang Vô Yên muốn trở lại thành phố A, miễn cho cứ ở nhà sớm muộn gì cũng nghẹn ra bệnh.
Về lại trường cô liền hối hận. Tết năm nay đến trễ, mùng chín vừa vặn là ngày 14 /2. trong trường học, tất cả cặp đôi đều là tìm cớ để có thể trở về trường trước thời gian, đón lễ tình nhân.
Nhưng Trình Nhân vẫn chưa trở lại. Tang Vô Yên cả ngày không có việc gì làm, liền đăng ký một tài khoản QQ, làm quen bạn ở QQ cũng tốt, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tuy rằng cô đối với Internet không thành thạo, đánh chữ cũng chậm, tốt xấu cũng là học qua hai ba năm cũng có thể thông qua được. Cô bắt đầu quen nhiều bạn hơn. Lúc ăn cơm, cũng mở QQ, lúc nào cũng dán hai mắt vào nó.
“Cậu thành quỷ rồi àh.” Trình Nhân nói.
“Không thành ma không sống nổi.”
Buổi tối, thầy Lí ở trên mạng nhắn lại: “Cô giáo Tang, mong cô có thể giúp tôi một chuyện, chuyện nhỏ thôi.”
Thì ra, trong lớp khiếm thị có em nhỏ tên Tô Tiểu Vi, là một cô nhi sống ở trại trẻ mồ côi trong thành phố A. Ngày mai là sinh nhật bé, năm trước thầy Lí đáp ứng cô bé trong ngày sinh nhật sẽ tặng quà và bánh kem cho bé, nhưng mà thầy Lí vừa vặn về nhà. Cho nên muốn Tang Vô Yên đi xem cô bé một chút.
Tang Vô Yên vẻ mặt hớn hở: “Không thành vấn đề.”
Cô chỉ là đi theo thầy Lí thực tập, có thể gọi là phó chủ nhiệm lớp, lâu lâu mới có một nhiệm vụ.
Tang Vô Yên còn hào phóng nói: “Tớ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tình yêu.”
Trình Nhân liếc mắt một cái, “Tim cũng thiếu?”
Cô trước kia không biết Tiểu Vi có hoàn cảnh như vậy, chỉ cảm thấy Tô Niệm Khâm ở trên lớp, đặc biệt thiên vị cô bé này. Có lẽ hai người đều họ Tô, trước kia Tang Vô Yên còn hoài nghi hai người có họ hàng với nhau. Hiện tại nhớ lại, có lẽ Tô Niệm Khâm sớm biết hoàn cảnh của Tiểu Vi.
Lại nói, trại trẻ mồ côi bình thường có loại thói quen, đứa nhỏ do một cô chăm sóc, cứ một năm lại đổi một lần. Giống như, năm nay đến phiên cô Ngô, vì thế những đứa bé được nhận vào năm nay đều mang họ Ngô. Sinh nhật cũng gần nhau, trừ phi lúc bị vứt bỏ có người còn tốt bụng ghi lại ngày sinh nhật.
Tang Vô Yên mang theo bánh kem đến viện gặp Tiểu Vi, phát hiện bé Vi đang ăn cùng một nhóm bé.
Tô Niệm Khâm cư nhiên lại ngồi bên cạnh.
Dì Trương trong viện bên cạnh cười giải thích: “ThầyTô, vừa mới tới.”
Tang Vô Yên lần đầu tiên tới đây, hơi tò mò, thừa dịp bọn nhỏ đang dồn lực chú ý vào hai cái bánh ngọt, liền cùng dì Trương tán gẫu.
“Nếu đứa bé không bị khiếm khuyết gì hết, thì bình thường ở nơi này không bao lâu sẽ có người nhận nuôi.” Dì Trương dừng một chút giải thích, “Có khi là bị lạc đường, mấy hôm trước công an có đưa hai đứa bé đến, là bị lừa bán, không tìm được cha mẹ, tạm thời ở nơi này. Nhưng đa phần, đều bị cha mẹ vứt bỏ.”
“Vì bị bệnh?”
Dì Trương gật đầu, “Trời sinh có chỗ thiếu hụt, hoặc là vốn muốn sinh bé trai, lại sinh bé gái liền vứt bỏ sinh đứa khác.”
“Thiên hạ có cha mẹ như vậy sao.” Tang Vô Yên oán giận.
“Kỳ thật cũng có nổi khổ, không có tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ, đành phải ném cho chính phủ. Cháu xem đứa bé kia.” Tang Vô Yên nhìn hướng dì Trương chỉ, có đứa bé mười tuổi đang ôm một bé nhỏ hơn. Bé lớn hơi gầy, đang liếm bơ trên miệng, cười ha ha.
“Lúc tám tuổi thấy bé ở cửa Uy ban, bệnh tim từ nhỏ, chúng ta đưa đi Bắc Kinh làm phẩu thuật hai lần, mới cứu được. Phí chữa trị không dưới năm mươi vạn, cháu xem, bao nhiêu gia đình có thể gánh chịu số tiền này. Nếu lúc ấy không đưa tới, nói không chừng đứa nhỏ sớm không còn, nhà cũng suy sụp. Mỗi nhà mỗi cảnh.” Dì Trương cảm thán.
Lúc hai người đang nói chuyện, Tô Niệm Khâm chống gậy đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Vậy họ có tìm lại cha mẹ mình không?”
“Có, nhưng không nhiều lắm. Đa số vẫn là chờ bị nhận nuôi. Nhưng con người ai cũng có tư tâm mà, đứa nhỏ được nhận nuôi phần lớn đều là khoẻ mạnh, hơn nữa còn nhỏ tuổi, không biết việc gì. Giống như Tiểu Vi, bị khiếm thị, lại mười tuổi, hy vọng không lớn. Chỉ hy vọng học thật tốt, lớn lên có thể nuôi sống chính mình. Nếu không được, liền lưu lại ở đây làm việc. Cháu nhìn đứa trẻ lớn nhất kia,” dì Trương nói là bé lớn lúc nãy. “Thành tích tốt lắm, thầy cô trong trường kêu thi vào đại học, chỉ cần thi đậu, chúng ta đều cho bé học tiếp.”
Rời khỏi trại mồ côi, Tang Vô Yên cứ nghĩ rằng sẻ chia tình cảnh thì sẽ cảm thấy thỏa mãn, không ngờ lại cảm thấy nặng nề hơn.
Cô và Tô Niệm Khâm cùng nhau rời khỏi. Cô đi phía trước quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm. Anh lúc nào cũng giữ khuôn mặt đó.
“Anh đi đâu vậy, tôi tiễn anh.” Tang Vô Yên hỏi
“Không cần.” Tô Niệm Khâm tìm ghế ven đường, ngồi xuống.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Anh ngậm miệng không nói, Tang Vô Yên đành phải tự mình nói tiếp tục.
“Anh có phải là Nhất Kim không?”
Tang Vô Yên nói xong, quan sát biểu tình Tô Niệm Khâm, một bộ dạng vững như Thái Sơn, tựa như không nghe thấy gì hết, mặc kệ cô.
Cô liền nổi nóng, “Cho dù không muốn thừa nhận, anh cũng nên trả lời lại. Làm như nói chuyện với tôi sẽ bị bệnh dịch vậy.” Tang Vô Yên nói chuyện hơi nhanh, chưa gì đã tung ra cả một đoạn dài.
“Cô đi đường cô, tôi ngồi ở chỗ này cũng không gây trở ngại. Nhưng mời cô đừng đứng trước mặt tôi nữa, cũng đừng phiền tôi.” Tô Niệm Khâm hơi bực
Nhìn anh tức giận, Tang Vô Yên đột nhiên vui vẻ, “Thầy Tô , chỗ thầy nói là chỗ nào a, vừa rồi tôi đi phía trước anh, nhưng bây giờ là anh ngồi tôi đứng, ngay cả ghế cũng anh chiếm trước, nhưng mà đường này cũng không phải nhà anh xây, chỉ cần tôi thấy thích, tôi đứng chỗ nào đều được.”
Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại không muốn nói nữa. Anh một người đàn ông không muốn cùng một cô gái cãi nhau trên đường.
Tang Vô Yên thấy anh có ý lùi bước, liền ngồi xuống. Tô Niệm Khâm phát hiện kế bên có người xê dịch, tránh sang một bên.
“Tôi đưa anh đi.”
Anh ta không có phản ứng.
“Anh ngồi như vậy cũng không tốt. Trời sắp tối rồi, sắp ăn cơm chiều. Có người đón anh sao?”
Anh ta không lên tiếng.
“Anh một mình ngồi ngốc ở đây không buồn àh? Tôi có thể cùng anh nói chuyện.”
Anh ta nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục trầm mặc.
“Anh nghĩ như vậy rất cool àh?”
Tang Vô Yên nói nửa ngày, nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì, không khỏi không phục, “Này, sao anh không nói chuyện?”
“Tôi dường như cũng có quyền không nói.” Tô Niệm Khâm mở miệng phản kháng, sau đó lại khép miệng lại không nói một chữ nào nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc cạc cạc~~ ngẫu nhiên cảm thấy kiêu ngạo
Tang Vô Yên thấy anh tỏ thái độ từ chối cho ý kiến, “hứ”, xoay người hướng đến cửa lớn.
Khi quay bước đi cảm thấy rất sảng khoái, Tang Vô Yên hoàn toàn quên mất nhu cầu sinh lý đang cần phát tiết, chạy đến đường lớn, mới bắt đầu nôn nóng.
Cô tìm tiệm KFC, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, có gì suy nghĩ sau. Ngộ nhỡ Ngụy Hạo còn chưa đi, hoặc là mẹ cô lại muốn tiếp tục giao chiến, suy ra nhà chưa thể về.
Trong ngoài đều khó khăn.
Cô chỉ có thể đến nhà Văn Dao, bạn học của cô, ở nhờ thôi. May mắn, lúc này ở nhà chỉ có mình Văn Dao. Thấy Văn Dao đang lên mạng, Tang Vô Yên nhanh trí nói: “Trên mạng có thể tìm nhạc không, nếu được, cậu giúp tớ tìm một bài đi.”
Hai người nhìn vào máy tính, đánh ba chữ “Lương gian yến”.
Hiện ra rất nhiều mục, nhưng mà Tang Vô Yên đều thử nghe hết, cùng không có đầy đủ nguyên bài, đều chỉ có nửa đoạn.
Từ trong loa phát ra giai điệu, tuy nói chỉ có nửa đoạn nhưng số lượng người vào nghe thì càng ngày càng tăng.
“Nghe rất hay.” Văn Dao tán thưởng
Tang Vô Yên thở dài. Quả thật rất hay, nhưng lại không mang lại cảm giác như lúc Tô Niệm Khâm tự tay đàn.
Văn Dao không biết cho nên nghĩ đến cô vì không tìm được nguyên bài hát mà buồn, đang muốn an ủi cô, lại nhìn đến tên nhạc sĩ, lẩm bẩm: “Lại là Nhất Kim viết.”
Tang Vô Yên nghe vậy, cũng nhìn vào màn hình.
Tuy nói chỉ có nửa bài, nhưng mà lời thì hát hết. vì thế đã có một bạn trên mạng post lên lời bài hát.
Lương gian yến
Ngoài cửa sổ chân yến đi xiêu vẹo, hai hai bay lên, giữa nước biếc các nhà.
Trước đây Vương Tạ, tầm thường đường ruộng, đều là cố hương.
Lương gian yến, trước nhìn trộm,
Có người phiền muộn hoàng hôn,
Nghe gió nghe mưa nghe triền miên.
Lá đào chồng là đào, gió xuân vô hạn.
Con cháu Vương gia đi bến đò,
Có lá đào cười, tiếng Yến ân cần.
Hai chuyện vui, cảm thấy mình gặt hái,
Nhưng vượt không chỗ nào khổ, nhè nhẹ mật ngọt.
Kéo dài.
Trăm ngàn năm sau, có ngõ Ô Y, có độ diệp độ, có lương gian yến.
Phong lưu.
Mây khói trên giấy, có tình trên thơ, có ý trong tranh, có tiên trong lòng.
Chân đi xiêu vẹo.
Hàng năm tới đây, có ngói lợp nhà, có sào dưới hiên, bùn mới hàm cũ.
Chỉ người dưới cửa sỏ này, đứng thật lâu sau,
Nghe tiếng Yến cùng mị quyên.
Qua đào tươi đẹp, lại là liễu tàn, yến yến.
Qua hoàng hôn, lại là sáng sớm, mỗi ngày.
Qua đầu xuân, lại là trễ thu, hàng năm.
Oanh oanh yến yến, ngữ ngữ Yên Yên,
Sớm sớm líu lo tròn tròn.
Rõ ràng sâu kín, tâm tâm niệm niệm,
Cần cần tha thiết kéo dài.
Càng xem xuống, càng cảm thấy có chút khéo. Lời bài hát lại đề cặp đến câu chuyện xưa về Vương Hiến mà cô và Tô Niệm Khâm nói qua, vừa có ngõ Ô Y cùng đào diệp độ.
“Cậu nói ai viết?” Tang Vô Yên hỏi.
“Nhất Kim.” Văn Dao chỉ chỉ phía bên phải của màn hình.
Tang Vô Yên đột nhiên thẳng đứng dậy, hơi nghi ngờ. Nhưng ngay lập tức, chính mình đem nó phủ định: Không có khả năng, rất…… Không thể tin được.
Đến dưới lầu nhà cô cũng đã là mười một giờ tối, nhìn lên dãy nhà của mình đều tắt hết, mới an tâm vào nhà.
Cô mở đèn trên bàn học, dùng năng lực phân tích logic của mình, đem những chuyện của Tô Niệm Khâm và Nhất Kim mà mình biết viết hết ra giấy.
Thứ nhất: ngày mà Nhất Kim nhận phỏng vấn của Nhiếp Hi, cô ở đài gặp Tô Niệm Khâm.
Cô gật đầu, cuối dòng ghi √ một cái.
Thứ hai: Chính là bài hát này, cô lần trước nghe Tô Niệm Khâm đàn qua.
Cô lại gật đầu, lại vẽ √.
Thứ ba…… thứ ba……
Hình như không có cái thứ ba……
Chỉ có hai điểm giống nhau thì không thể nói lên được gì. Tang Vô Yên cắn cắn cán bút, lại ghi thêm một cái.
Thứ ba: Nhất Kim cùng Tô Niệm Khâm đều ở thành phố A.
Không biết, Tang Vô Yên lắc đầu, đánh dấu X. Ở thành phố A có nhiều người ở như vậy, cô cũng là một trong số đó.
Còn vấn đề nào có thể phân biệt Tô Niệm Khâm có phải là Nhất Kim không. A, chính là Nhiếp Hi, chị ấy đã từng phỏng vấn qua Nhất Kim, tiếp xúc nhiều như vậy, chị hẳn hoàn toàn có thể phân biệt giọng Tô Niệm Khâm.
Suy nghĩ xong, tâm tình trở nên tốt hơn.
Liên tục mấy ngày, hai mẹ con cũng chưa giải hòa, cô làm gì mẹ cũng không vừa ý.
Cô cũng không muốn ra khỏi cửa, miễn cho gặp Hứa Thiến và Ngụy Hạo, lại bị người ta chỉ vào mũi nói cô là kẻ thứ ba.
Đây có thể là một ví dụ tốt cho câu trong ngoài đều khốn đốn?
Sơ sơ đã bảy ngày trôi qua, rất nhiều bạn đều vì bận việc công việc đã trở về trường. Tang Vô Yên muốn trở lại thành phố A, miễn cho cứ ở nhà sớm muộn gì cũng nghẹn ra bệnh.
Về lại trường cô liền hối hận. Tết năm nay đến trễ, mùng chín vừa vặn là ngày 14 /2. trong trường học, tất cả cặp đôi đều là tìm cớ để có thể trở về trường trước thời gian, đón lễ tình nhân.
Nhưng Trình Nhân vẫn chưa trở lại. Tang Vô Yên cả ngày không có việc gì làm, liền đăng ký một tài khoản QQ, làm quen bạn ở QQ cũng tốt, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tuy rằng cô đối với Internet không thành thạo, đánh chữ cũng chậm, tốt xấu cũng là học qua hai ba năm cũng có thể thông qua được. Cô bắt đầu quen nhiều bạn hơn. Lúc ăn cơm, cũng mở QQ, lúc nào cũng dán hai mắt vào nó.
“Cậu thành quỷ rồi àh.” Trình Nhân nói.
“Không thành ma không sống nổi.”
Buổi tối, thầy Lí ở trên mạng nhắn lại: “Cô giáo Tang, mong cô có thể giúp tôi một chuyện, chuyện nhỏ thôi.”
Thì ra, trong lớp khiếm thị có em nhỏ tên Tô Tiểu Vi, là một cô nhi sống ở trại trẻ mồ côi trong thành phố A. Ngày mai là sinh nhật bé, năm trước thầy Lí đáp ứng cô bé trong ngày sinh nhật sẽ tặng quà và bánh kem cho bé, nhưng mà thầy Lí vừa vặn về nhà. Cho nên muốn Tang Vô Yên đi xem cô bé một chút.
Tang Vô Yên vẻ mặt hớn hở: “Không thành vấn đề.”
Cô chỉ là đi theo thầy Lí thực tập, có thể gọi là phó chủ nhiệm lớp, lâu lâu mới có một nhiệm vụ.
Tang Vô Yên còn hào phóng nói: “Tớ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tình yêu.”
Trình Nhân liếc mắt một cái, “Tim cũng thiếu?”
Cô trước kia không biết Tiểu Vi có hoàn cảnh như vậy, chỉ cảm thấy Tô Niệm Khâm ở trên lớp, đặc biệt thiên vị cô bé này. Có lẽ hai người đều họ Tô, trước kia Tang Vô Yên còn hoài nghi hai người có họ hàng với nhau. Hiện tại nhớ lại, có lẽ Tô Niệm Khâm sớm biết hoàn cảnh của Tiểu Vi.
Lại nói, trại trẻ mồ côi bình thường có loại thói quen, đứa nhỏ do một cô chăm sóc, cứ một năm lại đổi một lần. Giống như, năm nay đến phiên cô Ngô, vì thế những đứa bé được nhận vào năm nay đều mang họ Ngô. Sinh nhật cũng gần nhau, trừ phi lúc bị vứt bỏ có người còn tốt bụng ghi lại ngày sinh nhật.
Tang Vô Yên mang theo bánh kem đến viện gặp Tiểu Vi, phát hiện bé Vi đang ăn cùng một nhóm bé.
Tô Niệm Khâm cư nhiên lại ngồi bên cạnh.
Dì Trương trong viện bên cạnh cười giải thích: “ThầyTô, vừa mới tới.”
Tang Vô Yên lần đầu tiên tới đây, hơi tò mò, thừa dịp bọn nhỏ đang dồn lực chú ý vào hai cái bánh ngọt, liền cùng dì Trương tán gẫu.
“Nếu đứa bé không bị khiếm khuyết gì hết, thì bình thường ở nơi này không bao lâu sẽ có người nhận nuôi.” Dì Trương dừng một chút giải thích, “Có khi là bị lạc đường, mấy hôm trước công an có đưa hai đứa bé đến, là bị lừa bán, không tìm được cha mẹ, tạm thời ở nơi này. Nhưng đa phần, đều bị cha mẹ vứt bỏ.”
“Vì bị bệnh?”
Dì Trương gật đầu, “Trời sinh có chỗ thiếu hụt, hoặc là vốn muốn sinh bé trai, lại sinh bé gái liền vứt bỏ sinh đứa khác.”
“Thiên hạ có cha mẹ như vậy sao.” Tang Vô Yên oán giận.
“Kỳ thật cũng có nổi khổ, không có tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ, đành phải ném cho chính phủ. Cháu xem đứa bé kia.” Tang Vô Yên nhìn hướng dì Trương chỉ, có đứa bé mười tuổi đang ôm một bé nhỏ hơn. Bé lớn hơi gầy, đang liếm bơ trên miệng, cười ha ha.
“Lúc tám tuổi thấy bé ở cửa Uy ban, bệnh tim từ nhỏ, chúng ta đưa đi Bắc Kinh làm phẩu thuật hai lần, mới cứu được. Phí chữa trị không dưới năm mươi vạn, cháu xem, bao nhiêu gia đình có thể gánh chịu số tiền này. Nếu lúc ấy không đưa tới, nói không chừng đứa nhỏ sớm không còn, nhà cũng suy sụp. Mỗi nhà mỗi cảnh.” Dì Trương cảm thán.
Lúc hai người đang nói chuyện, Tô Niệm Khâm chống gậy đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Vậy họ có tìm lại cha mẹ mình không?”
“Có, nhưng không nhiều lắm. Đa số vẫn là chờ bị nhận nuôi. Nhưng con người ai cũng có tư tâm mà, đứa nhỏ được nhận nuôi phần lớn đều là khoẻ mạnh, hơn nữa còn nhỏ tuổi, không biết việc gì. Giống như Tiểu Vi, bị khiếm thị, lại mười tuổi, hy vọng không lớn. Chỉ hy vọng học thật tốt, lớn lên có thể nuôi sống chính mình. Nếu không được, liền lưu lại ở đây làm việc. Cháu nhìn đứa trẻ lớn nhất kia,” dì Trương nói là bé lớn lúc nãy. “Thành tích tốt lắm, thầy cô trong trường kêu thi vào đại học, chỉ cần thi đậu, chúng ta đều cho bé học tiếp.”
Rời khỏi trại mồ côi, Tang Vô Yên cứ nghĩ rằng sẻ chia tình cảnh thì sẽ cảm thấy thỏa mãn, không ngờ lại cảm thấy nặng nề hơn.
Cô và Tô Niệm Khâm cùng nhau rời khỏi. Cô đi phía trước quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm. Anh lúc nào cũng giữ khuôn mặt đó.
“Anh đi đâu vậy, tôi tiễn anh.” Tang Vô Yên hỏi
“Không cần.” Tô Niệm Khâm tìm ghế ven đường, ngồi xuống.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Anh ngậm miệng không nói, Tang Vô Yên đành phải tự mình nói tiếp tục.
“Anh có phải là Nhất Kim không?”
Tang Vô Yên nói xong, quan sát biểu tình Tô Niệm Khâm, một bộ dạng vững như Thái Sơn, tựa như không nghe thấy gì hết, mặc kệ cô.
Cô liền nổi nóng, “Cho dù không muốn thừa nhận, anh cũng nên trả lời lại. Làm như nói chuyện với tôi sẽ bị bệnh dịch vậy.” Tang Vô Yên nói chuyện hơi nhanh, chưa gì đã tung ra cả một đoạn dài.
“Cô đi đường cô, tôi ngồi ở chỗ này cũng không gây trở ngại. Nhưng mời cô đừng đứng trước mặt tôi nữa, cũng đừng phiền tôi.” Tô Niệm Khâm hơi bực
Nhìn anh tức giận, Tang Vô Yên đột nhiên vui vẻ, “Thầy Tô , chỗ thầy nói là chỗ nào a, vừa rồi tôi đi phía trước anh, nhưng bây giờ là anh ngồi tôi đứng, ngay cả ghế cũng anh chiếm trước, nhưng mà đường này cũng không phải nhà anh xây, chỉ cần tôi thấy thích, tôi đứng chỗ nào đều được.”
Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại không muốn nói nữa. Anh một người đàn ông không muốn cùng một cô gái cãi nhau trên đường.
Tang Vô Yên thấy anh có ý lùi bước, liền ngồi xuống. Tô Niệm Khâm phát hiện kế bên có người xê dịch, tránh sang một bên.
“Tôi đưa anh đi.”
Anh ta không có phản ứng.
“Anh ngồi như vậy cũng không tốt. Trời sắp tối rồi, sắp ăn cơm chiều. Có người đón anh sao?”
Anh ta không lên tiếng.
“Anh một mình ngồi ngốc ở đây không buồn àh? Tôi có thể cùng anh nói chuyện.”
Anh ta nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục trầm mặc.
“Anh nghĩ như vậy rất cool àh?”
Tang Vô Yên nói nửa ngày, nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì, không khỏi không phục, “Này, sao anh không nói chuyện?”
“Tôi dường như cũng có quyền không nói.” Tô Niệm Khâm mở miệng phản kháng, sau đó lại khép miệng lại không nói một chữ nào nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc cạc cạc~~ ngẫu nhiên cảm thấy kiêu ngạo