Chương 1
1.
"Vân Vãn, cô đừng có không biết tốt xấu như vậy."
Tạ Nghiễn đứng trước mặt tôi, ôm Liễu Tinh Tinh, đứng từ xa ném một tập tài liệu về phía tôi.
Tôi nhìn đôi chân còn nguyên vẹn không một chút hao tổn của anh ấy, cười khổ.
Mười năm, vì để anh ấy có thể đứng lên một lần nữa, tôi đã cố gắng không ít, đồng hành cùng anh ấy trong từng quá trình hồi phục, là gậy đỡ cho anh ấy, chấp nhận tính khí thất thường của anh ấy, thật cẩn thận an ủi anh ấy.
Tôi tìm kiếm tất cả các tư liệu, không chê phiền phức động viên anh ấy không được bỏ cuộc, ở bên cạnh hết đợt điều trị này đến đợt điều trị khác.
Ngày anh ấy có thể tự đứng lên được, tôi đã thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng tôi không ngờ tới, ngày hôm sau anh lại quay người bay ra nước ngoài tìm Liễu Tinh Tinh.
Chính người phụ nữ này sau khi anh ấy bị g.ã.y chân đã nhanh chóng chia tay, bỏ đi thật xa.
"Vì sao chứ……"
Vì sao cô ta đã bỏ anh ấy như bỏ một chiếc giày rách, anh ấy vẫn yêu cô ta như cũ?
Vì sao anh ấy có thể làm tổn thương tôi, khi tôi cho anh ấy tất cả những gì tôi có?
Hôm nay là sinh nhật anh ấy, anh ấy chỉ nhắn tin cho tôi nói sẽ về, nhưng tôi lại không biết anh ấy sẽ trở về cùng với Liễu Tinh Tinh.
Đến lúc này tôi mới nhận ra mình n.g.u ngốc đến mức nào.
"Nếu không phải tôi cứu cô, tôi cũng sẽ không g.ã.y chân, chuyện xảy ra năm đó tôi đã tha thứ cho cô rồi, 10 năm này xem như là cô chuộc tội đi, bây giờ cô cũng nên trả lại tự do cho tôi."
"Người tôi yêu vẫn luôn là Tinh Tinh."
Vậy trước đây âu yếm thề non hẹn biển thì tình là cái gì?
Lúc anh ấy bị hành hạ ngày đêm không ngủ được vì chân đau, tôi hết lần này đến lần khác chườm nước ấm để giảm đau, anh ấy vuốt mặt tôi khóc lóc thảm thiết, nói rằng anh ấy có lỗi với tôi, là anh ấy liên lụy tôi.
Lúc tôi đang thu dọn những mảnh vỡ mà anh ấy đã đ.ậ.p vỡ trong lúc tức giận, anh ấy ở trước mặt tôi, h.è.n mọ.n cầu xin tôi đừng rời đi.
Đêm đến anh ấy sẽ ôm tôi vào lòng hỏi đi hỏi lại, tôi có thể đừng rời xa anh ấy được hay không, lúc nào nhận được câu trả lời khẳng định thì mới chịu đi ngủ
Vào một buổi chiều đầy nắng, anh ấy nắm tay tôi và nói:
“Có em, là may mắn cả đời của anh.”
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, ba mẹ Tạ Nghiễn bất giác tránh đi ánh mắt của tôi.
Tạ Kiều Kiều bất mãn bước tới, kéo lấy quần áo của Liễu Tinh Tinh:
"Anh, sao anh lại nói nhiều với người phụ nữ này như vậy làm gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một bảo mẫu chăm sóc anh thôi, cô ta thật sự coi mình như người trong nhà luôn rồi hả. Trực tiếp đuổi đi luôn là tốt rồi."
Liễu Tinh Tinh nhẹ nhàng xoa mặt cô ta, cười nói:
“Đừng nói như vậy chứ, dù sao Vãn Vãn cũng đã chiếu cố A Nghiễn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên chúng ta vẫn phải cảm ơn.”
Trong mắt cô ta tràn đầy khinh thường cùng đắc ý, giống như đang cười nhạo tôi là đồ vô dụng.
Tạ Nghiễn cười lạnh nói:
“Yên tâm, ly hôn cũng sẽ không thiếu tiền của cô đâu.”
“Chị Tinh Tinh tốt bụng quá đi, có người nào đó không nhìn lại bộ dáng của chính mình xem, xứng đôi với anh trai tôi sao?
“Trước đây nếu không phải vì cô, anh ấy đã không phải xa chị Tinh Tinh nhiều năm như vậy."
"Hơn nữa, nếu anh trai tôi không bị g.ã.y c.h.â.n, cô nghĩ cô có thể trèo cao với tới anh ấy sao? Là người thì phải biết tự mình hiểu lấy, cô đã ở bên anh trai tôi mười năm, nên cảm thấy biết đủ."
Ah……
Trong lúc nhất thời, trong đầu tôi chỉ có hai chữ "vô lý".
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tạ Nghiễn, nhẹ nhàng nói:
“Được.”
Tạ Nghiên cau mày.
Tôi nhặt tờ giấy ly hôn dưới đất lên rồi nói:
“10 giờ sáng mai tôi sẽ đợi anh ở Cục Dân Chính.”
Tạ Nghiên dường như không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi nhếch môi cười:
"Nếu bỏ lỡ cơ hội, có thể tôi sẽ hối hận rồi đổi ý. Khi đó, anh và Liễu Tinh Tinh mãi mãi là một đôi tình nhân kh*n n*n."
Sắc mặt Tạ Nghiễn thay đổi rõ rệt, nghiến răng nghiến lợi:
"10 giờ, cô nhất định phải giữ lời.”
"Đương nhiên rồi."
Tôi bước ra khỏi nhà họ Tạ không một chút lưu luyến, vô tình nhìn thấy gương mặt của mình trong bể bơi.
Tuổi còn trẻ nhưng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, tóc mai rủ xuống hai bên mặt dường như đã có màu xám trắng
Rõ ràng mới ba mươi tuổi nhưng trông giống như bốn mươi, năm mươi tuổi.
Đứng cạnh Tạ Nghiễn và Liễu Tinh Tinh, trông tôi già hơn họ cách hai thế hệ.
Tất cả đều là nhờ Tạ Nghiễn, hắn uống máo của tôi, ăn thanh xuân của tôi, hút cạn sinh mệnh của tôi, rồi nhẹ nhàng vứt bỏ tôi như là rác rưởi, nằm mơ đi.
Những gì tôi nợ anh ấy, mười năm qua đã trả hết rồi. Những gì anh ấy nợ tôi sẽ không dễ dàng trả hết được.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho một người quen rồi về nhà.
Ngày hôm sau, Tạ Nghiễn lái xe tới đón tôi.
Chiếc xe này là xe Tạ gia mua cho tôi, dùng để đón đưa Tạ Nghiên, anh ấy muốn đi đâu, tôi đều bế anh ấy từ trên lầu xuống dưới, từ ngoài xe vào trong xe.
Anh ấy tức giận trong lòng, cố tình không sử dụng thang máy, trong tòa nhà sáu tầng kiểu cổ này, lần nào tôi cũng phải bế anh ấy lên xuống mà không hề phàn nàn.
Dù sau này thái độ với tôi đã dịu hơn một chút, nhưng vẫn không chọn sống trong một căn hộ chung cư tầng thấp ở thành phố.
Anh ấy muốn hành hạ tôi theo cách này, luôn nhấn mạnh rằng anh ấy thật đáng thương, làm tôi không thể buông tay anh ta.
Sau khi lên xe, tôi nhìn nội thất mới toanh ở bên trong, mím môi không nói gì.
Tạ Nghiễn liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, khịt mũi:
"Tinh Tinh nói những đồ trong xe này quá lỗi thời, quá thô tục nên cô ấy đã thay hết tất cả chỗ này. Số tiền tôi đưa cho cô, đủ để cô mua một chiếc xe mới."
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì, thời điểm xe chạy lên đường cao tốc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hoảng hốt nhớ lại ngày lĩnh chứng, lấy được cuốn sổ kết hôn màu đỏ tôi rất vui mừng, nhưng vừa bước ra ngoài, Tạ Nghiễn liền tức giận c.h.ử.i bới nhân viên công tác đã coi thường anh ấy.
Hôm đó nhìn thấy bộ mặt cáu kỉnh của anh ấy bỗng nhiên tôi cảm thấy thật mệt mỏi, không buồn hé răng nói một lời.
Anh ấy thấy tôi im lặng, cẩn thận nắm tay tôi hỏi:
"Vãn Vãn, anh không nói gì nữa, em đừng tức giận được không? Từ hôm nay trở đi chúng ta là người một nhà rồi, em không vui sao?"
Một câu, làm cho tôi có muốn cũng không thể tức giận được.
"Tạ Nghiễn, tôi vì anh hi sinh cả m.ạ.n.g số.ng, anh cũng nên đem m.ạ.ng của anh cho tôi."
Tôi lẩm bẩm một mình, Tạ Nghiễn không nghe rõ, quay sang hỏi tôi vừa nói gì.
Tôi nhìn chiếc xe đang lao tới, mỉm cười, Tạ Nghiễn kinh hãi đạp phanh nhưng lại phát hiện chẳng có tác dụng gì. Trong nháy mắt, anh ấy chợt nghĩ đến tôi, khoé mắt như muốn nứt ra ngay lập tức:
“Vân Vãn!”
"Bùm" một tiếng, xoay vài vòng kèm theo đau đớn, tôi mở mắt ra thì thấy Tạ Nghiễn đầy máo, tôi cũng nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu, cũng chẳng khá hơn là bao.
"Tạ Nghiễn, nếu như có thể làm lại lần nữa, tôi tình nguyện không cần anh cứu tôi."
Tạ Nghiễn đang cố gắng tự cứu mình, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng rồi ch.ửi ầm lên:
"Vân Vãn, cô đừng có tưởng bở, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, tôi bị g.ã.y chân không phải vì cứu cô mà là cứu Tinh Tinh. Lúc đó cô cách tôi tương đối gần, được đội cứu hộ đưa đến bệnh viện cùng tôi. Sau khi Tinh Tinh được cứu ra ngoài, cô ấy cầu xin tôi đừng nói cho cô ấy biết. Nếu cô ấy có gánh nặng tâm lý sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tiếp theo của cô ấy. nên tôi nói là tôi đã cứu cô."
"Cô cũng không nghĩ tới, vì sao tôi lại trả giá cao như vậy để cứu cô, cô xứng sao?"
Trong nháy mắt, tôi đã hiểu hết mọi chuyện.
Tôi nhớ đến khi đó cách Tạ Nghiễn đối xử với tôi không một chút giả tạo nào, nghĩ đến anh ấy thỉnh thoảng dành cho tôi ánh mắt khi.n.h thường khi bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của tôi...
"Anh lừa tôi, anh vậy mà lại lừa tôi!"
Tôi hét lên,
"Anh đã lừa dối tôi suốt mười ba năm trời!"
"Thành thật mà nói, tôi cũng không ngờ em lại n.g.u ng.ốc như vậy!"
Tạ Nghiễn không chút để ý nói:
"Nhưng tôi vẫn rất hài lòng với vai trò bảo mẫu của cô. Cô yên tâm, chờ đến lúc cô chếc tôi sẽ đ.ố.t thêm chút tiền giấy cho cô."
Anh ấy đã tháo dây an toàn, hai tay chống lên định trèo ra ngoài.
Nhờ lúc trước được huấn luyện phục hồi chức năng nên bây giờ anh ấy rất linh hoạt, tôi chạm vào chiếc bật lửa trong tay, hung tợn nhìn anh ấy:
“Tạ Nghiễn, anh chỉ có thể chếc cùng tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của anh ấy tôi mở bật l.ử.a lên ném vào chỗ bình xăng đang chảy rò rỉ.
"Vân Vãn, cô đừng có không biết tốt xấu như vậy."
Tạ Nghiễn đứng trước mặt tôi, ôm Liễu Tinh Tinh, đứng từ xa ném một tập tài liệu về phía tôi.
Tôi nhìn đôi chân còn nguyên vẹn không một chút hao tổn của anh ấy, cười khổ.
Mười năm, vì để anh ấy có thể đứng lên một lần nữa, tôi đã cố gắng không ít, đồng hành cùng anh ấy trong từng quá trình hồi phục, là gậy đỡ cho anh ấy, chấp nhận tính khí thất thường của anh ấy, thật cẩn thận an ủi anh ấy.
Tôi tìm kiếm tất cả các tư liệu, không chê phiền phức động viên anh ấy không được bỏ cuộc, ở bên cạnh hết đợt điều trị này đến đợt điều trị khác.
Ngày anh ấy có thể tự đứng lên được, tôi đã thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng tôi không ngờ tới, ngày hôm sau anh lại quay người bay ra nước ngoài tìm Liễu Tinh Tinh.
Chính người phụ nữ này sau khi anh ấy bị g.ã.y chân đã nhanh chóng chia tay, bỏ đi thật xa.
"Vì sao chứ……"
Vì sao cô ta đã bỏ anh ấy như bỏ một chiếc giày rách, anh ấy vẫn yêu cô ta như cũ?
Vì sao anh ấy có thể làm tổn thương tôi, khi tôi cho anh ấy tất cả những gì tôi có?
Hôm nay là sinh nhật anh ấy, anh ấy chỉ nhắn tin cho tôi nói sẽ về, nhưng tôi lại không biết anh ấy sẽ trở về cùng với Liễu Tinh Tinh.
Đến lúc này tôi mới nhận ra mình n.g.u ngốc đến mức nào.
"Nếu không phải tôi cứu cô, tôi cũng sẽ không g.ã.y chân, chuyện xảy ra năm đó tôi đã tha thứ cho cô rồi, 10 năm này xem như là cô chuộc tội đi, bây giờ cô cũng nên trả lại tự do cho tôi."
"Người tôi yêu vẫn luôn là Tinh Tinh."
Vậy trước đây âu yếm thề non hẹn biển thì tình là cái gì?
Lúc anh ấy bị hành hạ ngày đêm không ngủ được vì chân đau, tôi hết lần này đến lần khác chườm nước ấm để giảm đau, anh ấy vuốt mặt tôi khóc lóc thảm thiết, nói rằng anh ấy có lỗi với tôi, là anh ấy liên lụy tôi.
Lúc tôi đang thu dọn những mảnh vỡ mà anh ấy đã đ.ậ.p vỡ trong lúc tức giận, anh ấy ở trước mặt tôi, h.è.n mọ.n cầu xin tôi đừng rời đi.
Đêm đến anh ấy sẽ ôm tôi vào lòng hỏi đi hỏi lại, tôi có thể đừng rời xa anh ấy được hay không, lúc nào nhận được câu trả lời khẳng định thì mới chịu đi ngủ
Vào một buổi chiều đầy nắng, anh ấy nắm tay tôi và nói:
“Có em, là may mắn cả đời của anh.”
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, ba mẹ Tạ Nghiễn bất giác tránh đi ánh mắt của tôi.
Tạ Kiều Kiều bất mãn bước tới, kéo lấy quần áo của Liễu Tinh Tinh:
"Anh, sao anh lại nói nhiều với người phụ nữ này như vậy làm gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một bảo mẫu chăm sóc anh thôi, cô ta thật sự coi mình như người trong nhà luôn rồi hả. Trực tiếp đuổi đi luôn là tốt rồi."
Liễu Tinh Tinh nhẹ nhàng xoa mặt cô ta, cười nói:
“Đừng nói như vậy chứ, dù sao Vãn Vãn cũng đã chiếu cố A Nghiễn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho nên chúng ta vẫn phải cảm ơn.”
Trong mắt cô ta tràn đầy khinh thường cùng đắc ý, giống như đang cười nhạo tôi là đồ vô dụng.
Tạ Nghiễn cười lạnh nói:
“Yên tâm, ly hôn cũng sẽ không thiếu tiền của cô đâu.”
“Chị Tinh Tinh tốt bụng quá đi, có người nào đó không nhìn lại bộ dáng của chính mình xem, xứng đôi với anh trai tôi sao?
“Trước đây nếu không phải vì cô, anh ấy đã không phải xa chị Tinh Tinh nhiều năm như vậy."
"Hơn nữa, nếu anh trai tôi không bị g.ã.y c.h.â.n, cô nghĩ cô có thể trèo cao với tới anh ấy sao? Là người thì phải biết tự mình hiểu lấy, cô đã ở bên anh trai tôi mười năm, nên cảm thấy biết đủ."
Ah……
Trong lúc nhất thời, trong đầu tôi chỉ có hai chữ "vô lý".
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tạ Nghiễn, nhẹ nhàng nói:
“Được.”
Tạ Nghiên cau mày.
Tôi nhặt tờ giấy ly hôn dưới đất lên rồi nói:
“10 giờ sáng mai tôi sẽ đợi anh ở Cục Dân Chính.”
Tạ Nghiên dường như không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi nhếch môi cười:
"Nếu bỏ lỡ cơ hội, có thể tôi sẽ hối hận rồi đổi ý. Khi đó, anh và Liễu Tinh Tinh mãi mãi là một đôi tình nhân kh*n n*n."
Sắc mặt Tạ Nghiễn thay đổi rõ rệt, nghiến răng nghiến lợi:
"10 giờ, cô nhất định phải giữ lời.”
"Đương nhiên rồi."
Tôi bước ra khỏi nhà họ Tạ không một chút lưu luyến, vô tình nhìn thấy gương mặt của mình trong bể bơi.
Tuổi còn trẻ nhưng trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, tóc mai rủ xuống hai bên mặt dường như đã có màu xám trắng
Rõ ràng mới ba mươi tuổi nhưng trông giống như bốn mươi, năm mươi tuổi.
Đứng cạnh Tạ Nghiễn và Liễu Tinh Tinh, trông tôi già hơn họ cách hai thế hệ.
Tất cả đều là nhờ Tạ Nghiễn, hắn uống máo của tôi, ăn thanh xuân của tôi, hút cạn sinh mệnh của tôi, rồi nhẹ nhàng vứt bỏ tôi như là rác rưởi, nằm mơ đi.
Những gì tôi nợ anh ấy, mười năm qua đã trả hết rồi. Những gì anh ấy nợ tôi sẽ không dễ dàng trả hết được.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho một người quen rồi về nhà.
Ngày hôm sau, Tạ Nghiễn lái xe tới đón tôi.
Chiếc xe này là xe Tạ gia mua cho tôi, dùng để đón đưa Tạ Nghiên, anh ấy muốn đi đâu, tôi đều bế anh ấy từ trên lầu xuống dưới, từ ngoài xe vào trong xe.
Anh ấy tức giận trong lòng, cố tình không sử dụng thang máy, trong tòa nhà sáu tầng kiểu cổ này, lần nào tôi cũng phải bế anh ấy lên xuống mà không hề phàn nàn.
Dù sau này thái độ với tôi đã dịu hơn một chút, nhưng vẫn không chọn sống trong một căn hộ chung cư tầng thấp ở thành phố.
Anh ấy muốn hành hạ tôi theo cách này, luôn nhấn mạnh rằng anh ấy thật đáng thương, làm tôi không thể buông tay anh ta.
Sau khi lên xe, tôi nhìn nội thất mới toanh ở bên trong, mím môi không nói gì.
Tạ Nghiễn liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, khịt mũi:
"Tinh Tinh nói những đồ trong xe này quá lỗi thời, quá thô tục nên cô ấy đã thay hết tất cả chỗ này. Số tiền tôi đưa cho cô, đủ để cô mua một chiếc xe mới."
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì, thời điểm xe chạy lên đường cao tốc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ hoảng hốt nhớ lại ngày lĩnh chứng, lấy được cuốn sổ kết hôn màu đỏ tôi rất vui mừng, nhưng vừa bước ra ngoài, Tạ Nghiễn liền tức giận c.h.ử.i bới nhân viên công tác đã coi thường anh ấy.
Hôm đó nhìn thấy bộ mặt cáu kỉnh của anh ấy bỗng nhiên tôi cảm thấy thật mệt mỏi, không buồn hé răng nói một lời.
Anh ấy thấy tôi im lặng, cẩn thận nắm tay tôi hỏi:
"Vãn Vãn, anh không nói gì nữa, em đừng tức giận được không? Từ hôm nay trở đi chúng ta là người một nhà rồi, em không vui sao?"
Một câu, làm cho tôi có muốn cũng không thể tức giận được.
"Tạ Nghiễn, tôi vì anh hi sinh cả m.ạ.n.g số.ng, anh cũng nên đem m.ạ.ng của anh cho tôi."
Tôi lẩm bẩm một mình, Tạ Nghiễn không nghe rõ, quay sang hỏi tôi vừa nói gì.
Tôi nhìn chiếc xe đang lao tới, mỉm cười, Tạ Nghiễn kinh hãi đạp phanh nhưng lại phát hiện chẳng có tác dụng gì. Trong nháy mắt, anh ấy chợt nghĩ đến tôi, khoé mắt như muốn nứt ra ngay lập tức:
“Vân Vãn!”
"Bùm" một tiếng, xoay vài vòng kèm theo đau đớn, tôi mở mắt ra thì thấy Tạ Nghiễn đầy máo, tôi cũng nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu, cũng chẳng khá hơn là bao.
"Tạ Nghiễn, nếu như có thể làm lại lần nữa, tôi tình nguyện không cần anh cứu tôi."
Tạ Nghiễn đang cố gắng tự cứu mình, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng rồi ch.ửi ầm lên:
"Vân Vãn, cô đừng có tưởng bở, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, tôi bị g.ã.y chân không phải vì cứu cô mà là cứu Tinh Tinh. Lúc đó cô cách tôi tương đối gần, được đội cứu hộ đưa đến bệnh viện cùng tôi. Sau khi Tinh Tinh được cứu ra ngoài, cô ấy cầu xin tôi đừng nói cho cô ấy biết. Nếu cô ấy có gánh nặng tâm lý sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tiếp theo của cô ấy. nên tôi nói là tôi đã cứu cô."
"Cô cũng không nghĩ tới, vì sao tôi lại trả giá cao như vậy để cứu cô, cô xứng sao?"
Trong nháy mắt, tôi đã hiểu hết mọi chuyện.
Tôi nhớ đến khi đó cách Tạ Nghiễn đối xử với tôi không một chút giả tạo nào, nghĩ đến anh ấy thỉnh thoảng dành cho tôi ánh mắt khi.n.h thường khi bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của tôi...
"Anh lừa tôi, anh vậy mà lại lừa tôi!"
Tôi hét lên,
"Anh đã lừa dối tôi suốt mười ba năm trời!"
"Thành thật mà nói, tôi cũng không ngờ em lại n.g.u ng.ốc như vậy!"
Tạ Nghiễn không chút để ý nói:
"Nhưng tôi vẫn rất hài lòng với vai trò bảo mẫu của cô. Cô yên tâm, chờ đến lúc cô chếc tôi sẽ đ.ố.t thêm chút tiền giấy cho cô."
Anh ấy đã tháo dây an toàn, hai tay chống lên định trèo ra ngoài.
Nhờ lúc trước được huấn luyện phục hồi chức năng nên bây giờ anh ấy rất linh hoạt, tôi chạm vào chiếc bật lửa trong tay, hung tợn nhìn anh ấy:
“Tạ Nghiễn, anh chỉ có thể chếc cùng tôi!”
Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của anh ấy tôi mở bật l.ử.a lên ném vào chỗ bình xăng đang chảy rò rỉ.