Chương 24: Có anh là đủ
Ngô Lan bị chọc cho tức điên lên, mắt nổ đôm đốp, toàn thân run rẩy. Ả cắn chặt môi đến mức bật máu. Tuy rất muốn xông lên đánh Tô Liên Dĩ, nhưng Ngô Lan thật sự không dám làm liều.
Bảo hiểm mười tỷ kia khiến ả e ngại.
Ngô gia là một gia tộc nhỏ bé, không thể đổ tiền chỉ vì cô ta làm ra loại chuyện ngu ngốc.
"Tô Liên Dĩ, anh ấy rồi cũng sẽ chán mày. Mày cuối cùng cũng phải trả lại anh ấy cho tao thôi!"
Tô Liên Dĩ nhếch khóe miệng, cười trào phúng.
Trả?
Rốt cuộc ai mới là người phải trả lại mọi thứ?
Có lẽ sống trong nhung lụa quá lâu, Ngô Lan đã sớm quên mất bản thân đang vay mượn Tô Liên Dĩ những gì. Tất cả mọi thứ cô ta có được, đáng lẽ ra đều thuộc về Tô Liên Dĩ. Cô hoàn toàn có thể mạnh mẽ yêu cầu Ngô Lan trả lại, nhưng cô đã không làm vậy.
Căn bản chỉ vì, đồ đã bị người khác dùng qua, Tô Liên Dĩ ngay cả liếc mắt cũng không thèm!
Tô Liên Dĩ gạt phăng tay Ngô Lan ra, lực đạo mạnh mẽ khiến ả lảo đảo, lùi lại phía sau mấy bước.
Cô ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng khí thế lại chẳng hề suy giảm, dọa cho Ngô Lan sợ ngây người.
"Chó ở đâu thì cút về đấy. Đừng có đến đây cắn loạn. Phiền bà đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh!"
"Mày!"
Cạch.
Cửa phòng bệnh bỗng bật mở.
Mục Gia Liệt đằng đằng sát khí bước vào. Dáng vẻ đầy tàn độc khiến sắc mặt Ngô Lan thoáng chốc đã trắng bệch. Ả không có chút mặt mũi nào, ngồi phịch xuống đất, run như nhìn thấy Tử Thần hiện thân.
Xong rồi!
Có phải ả sẽ bị Mục Gia Liệt giết chết không?
Mục Gia Liệt trực tiếp ngó lơ sự tồn tại của Ngô Lan, hắn rảo bước, đi thẳng đến bên Tô Liên Dĩ. Vươn tay nhéo nhéo cái mũi của cô, hắn hừ lạnh, nghiêm giọng.
"Anh rất tức giận."
"Sao em phải tốn nước bọt với một con dở hơi chứ?"
Tô Liên Dĩ bị mắng yêu, không những không buồn, ngược lại còn vô cùng cao hứng mà bật cười thành tiếng.
Nắm lấy tay Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ mỉm cười, gai nhọn trên người khi đối đầu với Ngô Lan đều bị thu lại một cách nhanh chóng.
"Em sai rồi. Anh đừng tức giận."
Mục Gia Liệt hừ lạnh không lên tiếng. Thế nhưng cánh tay vòng qua ôm lấy eo Tô Liên Dĩ đã nói lên tất cả.
Hắn không giận cô.
Hắn chỉ trách mình không bảo vệ tốt cho cô, để cô phải đối diện với một kẻ điên thích nói nhăng nói cuội.
Nâng mắt nhìn Ngô Lan, đáy mắt Mục Gia Liệt là một mảng lạnh lẽo, u tối không thấy ánh sáng. Hắn rít lên đầy giận dữ: "Cút!"
Bị dọa cho sợ vỡ mật, cơ thể Ngô Lan giống như chịu sự chi phối của Mục Gia Liệt, nghe hắn quát liền đứng bật dậy, lảo đảo tông mạnh vào cửa phòng bệnh, chạy ra ngoài.
Tô Liên Dĩ cũng bị khí thế bức người của Mục Gia Liệt làm cho kinh ngạc, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn.
"Anh ơi, đừng tức giận, được không?"
"Tức giận vì cô ta, đâu có đáng."
Mục Gia Liệt không nói không rằng, đột nhiên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tô Liên Dĩ. Thân thể to lớn của hắn khẽ run lên với tần suất nhỏ.
Có lẽ... hắn cần cô để ổn định lại kích động trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Mục Gia Liệt bỗng lên tiếng: "Dĩ Dĩ, em có cần tình thương giả tạo kia không?"
Mục Gia Liệt là đang nói đến nhà họ Ngô. Xét cho cùng, trong người Tô Liên Dĩ vẫn đang chảy dòng máu của Ngô gia. Nếu cô muốn cái tình thân rẻ mạt kia, hắn sẽ không đụng đến đám người kia.
Thế nhưng...
Tô Liên Dĩ lắc đầu, quả quyết lên tiếng:
"Không cần."
"Liệt, em có anh là đủ rồi."
Mục Gia Liệt nhếch cao khóe môi, vẽ thành một nụ cười tà ác mà đẹp đẽ.
Được sự cho phép của Tô Liên Dĩ, đất Tây Đô hôm nay sẽ nổi lên một trận mưa gió máu tanh.
Bảo hiểm mười tỷ kia khiến ả e ngại.
Ngô gia là một gia tộc nhỏ bé, không thể đổ tiền chỉ vì cô ta làm ra loại chuyện ngu ngốc.
"Tô Liên Dĩ, anh ấy rồi cũng sẽ chán mày. Mày cuối cùng cũng phải trả lại anh ấy cho tao thôi!"
Tô Liên Dĩ nhếch khóe miệng, cười trào phúng.
Trả?
Rốt cuộc ai mới là người phải trả lại mọi thứ?
Có lẽ sống trong nhung lụa quá lâu, Ngô Lan đã sớm quên mất bản thân đang vay mượn Tô Liên Dĩ những gì. Tất cả mọi thứ cô ta có được, đáng lẽ ra đều thuộc về Tô Liên Dĩ. Cô hoàn toàn có thể mạnh mẽ yêu cầu Ngô Lan trả lại, nhưng cô đã không làm vậy.
Căn bản chỉ vì, đồ đã bị người khác dùng qua, Tô Liên Dĩ ngay cả liếc mắt cũng không thèm!
Tô Liên Dĩ gạt phăng tay Ngô Lan ra, lực đạo mạnh mẽ khiến ả lảo đảo, lùi lại phía sau mấy bước.
Cô ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng khí thế lại chẳng hề suy giảm, dọa cho Ngô Lan sợ ngây người.
"Chó ở đâu thì cút về đấy. Đừng có đến đây cắn loạn. Phiền bà đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh!"
"Mày!"
Cạch.
Cửa phòng bệnh bỗng bật mở.
Mục Gia Liệt đằng đằng sát khí bước vào. Dáng vẻ đầy tàn độc khiến sắc mặt Ngô Lan thoáng chốc đã trắng bệch. Ả không có chút mặt mũi nào, ngồi phịch xuống đất, run như nhìn thấy Tử Thần hiện thân.
Xong rồi!
Có phải ả sẽ bị Mục Gia Liệt giết chết không?
Mục Gia Liệt trực tiếp ngó lơ sự tồn tại của Ngô Lan, hắn rảo bước, đi thẳng đến bên Tô Liên Dĩ. Vươn tay nhéo nhéo cái mũi của cô, hắn hừ lạnh, nghiêm giọng.
"Anh rất tức giận."
"Sao em phải tốn nước bọt với một con dở hơi chứ?"
Tô Liên Dĩ bị mắng yêu, không những không buồn, ngược lại còn vô cùng cao hứng mà bật cười thành tiếng.
Nắm lấy tay Mục Gia Liệt, Tô Liên Dĩ mỉm cười, gai nhọn trên người khi đối đầu với Ngô Lan đều bị thu lại một cách nhanh chóng.
"Em sai rồi. Anh đừng tức giận."
Mục Gia Liệt hừ lạnh không lên tiếng. Thế nhưng cánh tay vòng qua ôm lấy eo Tô Liên Dĩ đã nói lên tất cả.
Hắn không giận cô.
Hắn chỉ trách mình không bảo vệ tốt cho cô, để cô phải đối diện với một kẻ điên thích nói nhăng nói cuội.
Nâng mắt nhìn Ngô Lan, đáy mắt Mục Gia Liệt là một mảng lạnh lẽo, u tối không thấy ánh sáng. Hắn rít lên đầy giận dữ: "Cút!"
Bị dọa cho sợ vỡ mật, cơ thể Ngô Lan giống như chịu sự chi phối của Mục Gia Liệt, nghe hắn quát liền đứng bật dậy, lảo đảo tông mạnh vào cửa phòng bệnh, chạy ra ngoài.
Tô Liên Dĩ cũng bị khí thế bức người của Mục Gia Liệt làm cho kinh ngạc, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn.
"Anh ơi, đừng tức giận, được không?"
"Tức giận vì cô ta, đâu có đáng."
Mục Gia Liệt không nói không rằng, đột nhiên ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tô Liên Dĩ. Thân thể to lớn của hắn khẽ run lên với tần suất nhỏ.
Có lẽ... hắn cần cô để ổn định lại kích động trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Mục Gia Liệt bỗng lên tiếng: "Dĩ Dĩ, em có cần tình thương giả tạo kia không?"
Mục Gia Liệt là đang nói đến nhà họ Ngô. Xét cho cùng, trong người Tô Liên Dĩ vẫn đang chảy dòng máu của Ngô gia. Nếu cô muốn cái tình thân rẻ mạt kia, hắn sẽ không đụng đến đám người kia.
Thế nhưng...
Tô Liên Dĩ lắc đầu, quả quyết lên tiếng:
"Không cần."
"Liệt, em có anh là đủ rồi."
Mục Gia Liệt nhếch cao khóe môi, vẽ thành một nụ cười tà ác mà đẹp đẽ.
Được sự cho phép của Tô Liên Dĩ, đất Tây Đô hôm nay sẽ nổi lên một trận mưa gió máu tanh.