Chương 63: Tài khoản phụ
Nửa tháng sau, lễ trao giải Liên hoan phim tại Pháp chính thức bắt đầu.
Bởi vì lần này có bộ phim “20 Tuổi” được lọt vào danh sách đề sử nên truyền thông trong nước đặc biệt chú ý. WeiBo mở topic điện ảnh, trong 48 tiếng trước sự kiện liên tục cập nhật tin tức. Khâu đi thảm đỏ chính thức phát sóng trong nước lúc bảy giờ tối, trùng hợp hôm đó lại là thứ bảy, vì vậy lượng người xem trực tiếp nhiều vô số.
Mới phần tóm tắt liên hoan phim thôi đã thấy hấp dẫn, phần bình luận chạy màn hình chi chít, vô cùng sinh động. Tới lúc đoàn phim “20 Tuổi” đi thảm đỏ, phần bình luận tăng đột biến, che lấp cả hình ảnh trực tiếp:
[Rất tự hào về nền điện ảnh Hoa Ngữ!!!]
[“20 Tuổi” trước khi công chiếu đã thành công vang dội thế này rồi, khẳng định tới lúc công chiếu chính thức sẽ khuấy động phòng bán vé!]
[Vãi chưởng!! Hôm nay Lê Chi mặc sườn xám kìa mọi người!!]
[Dáng người cô ấy đẹp thật đấy! Huhuhu nhìn cái ngực thôi đã muốn sờ!]
[Cái tên khùng điên muốn sờ ngực con gái người ta kia, mau đứng lại, add WeChat tôi đi.]
Bởi đây là sân khấu quốc tế, Lê Chi cố ý chọn một bộ sườn xám cách tân, màu váy xanh nhạt biểu trưng cho vùng sông nước Giang Nam, những sợi tơ vàng được thêu thành nụ hoa mẫu đơn đang chớm nở, làn váy được may bằng chất vải vừa mỏng vừa đẹp, được cắt ghép từ vải lụa, trông vừa trang nhã lại thời thượng. Lê Chi trang điểm vừa tới, nhẹ nhàng tinh tế, không cố ý lấn át người khác nhưng vẫn giữ được nét đặc sắc riêng của bản thân.
Trong hàng trăm ánh đèn flash, mặt mày cô bừng sáng, sống động chân thực, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Không ít bộ phận truyền thông trong nước đăng bài đáng giá, nói rằng tác phong lên sân khấu của Lê Chi lần này rất vừa vặn, vừa chặt chẽ lại vừa linh hoạt, chính là nữ minh tinh nổi tiếng có tạo hình đi thảm đỏ xuất sắc nhất năm nay.
Cô kéo tay Thạch Nhất Lan, Thạch Nhất Lan tốt bụng trấn an: “Đừng căng thẳng, tâm lý vững vàng quan trọng hơn tất cả.”
Lê Chi cảm kích, cười với anh, “Cảm ơn Thạch lão sư.”
Lần đầu được tham dự một lễ trao giải quy mô lớn như vậy, nói không căng thẳng là giả, nhưng Lê Chi coi như vẫn rất xuất sắc, tự bình ổn lại tâm trạng của mình. Ánh đèn flash như những vì tinh tú, tiếng hoan hô của hàng ngàn người nóng bỏng như vầng dương, còn cô chính là một chiếc hộp châu báu, là ánh sáng rực rỡ, là số mệnh trời thương.
Một tiếng sau, màn đi thảm đỏ kết thúc, một khúc nghỉ giải lao ngắn ngủi diễn ra.
Lê Chi ngồi ở hậu trường, cũng không đi loạn, cũng không đi giao du làm quen với người khác, điện thoại cô cũng không tiện mang theo, giờ đã để ở chỗ trợ lý. Không cần nhìn Lê Chi cũng biết, trong điện thoại nhất định sẽ có tin nhắn của Tống Ngạn Thành.
Vừa nghĩ tới anh, Lê Chi không tự chủ được mà cúi đầu xuống khẽ cười một tiếng.
Đối với giải thưởng này cô thực sự rất khao khát, mà nỗi nhớ nhung với người nào đó cũng là thật. Cô thậm chí bắt đầu mất kiên nhẫn, định chấm dứt hết thảy, mặc kệ kết quả ra sao, đối với cô mà nói, đều sẽ là kết quả tốt.
Điển lễ trao giải chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều tham gia đầy đủ.
Tại lễ giao trải, khi vị khách quý Stewen đọc kết quả bằng tiếng Anh: “Giải Phim Điện ảnh Hoa Ngữ xuất sắc nhất đã thuộc về —— “20 Tuổi””, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, ánh đèn sân khấu được chiếu chính xác vào chỗ đoàn phim đang ngồi. Mà ở trong topic trên WeiBo trong nước, cư dân mạng cũng đang spam bình luận:
[Aaaa!! Chúc mừng!!]
[“20 Tuổi” vô địch!!]
[Ngầu đét luôn người ơi! Gửi lời chúc mừng tới tất cả các nhân viên đã cùng nhau tạo nên bộ phim này!]
[Trời đất ơi, Giải Nữ diễn viên tốt nhất làng điện ảnh Hoa Ngữ sẽ được công bố cũng với Giải Phim điện ảnh sao? Kích thích vậy luôn à!]
Sau khi đại biểu đoàn phim “20 Tuổi” lên phát biểu và nhận giải xong, Stewen liền đưa tay ra hiệu cho mọi người trong hội trường yên tĩnh lại, sau đó dùng giọng nói trầm bổng du dương, tiếng Anh lưu loát của mình để đọc kết quả tiếp theo, mà các trang trực tiếp trong nước cũng đang đồng bộ phụ đề phiên dịch: “Nếu như bầu không khí ở đây đã tốt như vậy, chi bằng song hỷ lâm môn thì thế nào nhỉ?”
Ông vừa nói lời này ra, toàn trường liền vỗ tay rầm rầm, hò hét điên cuồng.
“Giải Nữ chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Đằng Ca, mảng Điện ảnh Hoa Ngữ lần thứ 45 chính là ——” Vị khách quý được mời lên trao giải thưởng vỗ ngực một cái, hít một hơi sâu, sau đó mỉm cười thiện ý với khán đài, “Lê Chi của tác phẩm “20 Tuổi”.”
Tiếng hò reo chói tay vang lên, những tràng pháo tay kéo dài không dứt, rất người người đã đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Trong phút chốc, Lê Chi cảm thấy như đang nằm mơ, ánh đèn sân khấu đột ngột bao phủ lấy người cô. Các ngọn đèn trong cả khán phòng giờ phút này chỉ vì cô mà sáng, toàn bộ thế giới đều đang vui mừng cho cô.
Lê Chi ngơ ngác đứng lên, sau đó Thạch Nhất Lan là người đầu tiên ôm cô nồng nhiệt, anh chân thành chúc mừng: “Chúc mừng em, Tiểu Lê.”
Lê Chi lệ nóng quanh tròng, “Cảm ơn anh, Thạch lão sư.”
Cô điềm tĩnh thong dong bước lên bục, lễ độ ổn trọng mà tiếp nhận cúp từ tay khách quý. Cô cười thật xán lạn, trước khi phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, cô cúi đầu thật sâu với đoàn phim. Trong phút chốc, tiếng vỗ tay lại vang lên mãnh liệt như thủy triều dâng cao.
Trước microphone, Lê Chi hít sâu một hơi, tiếng Anh của cô trở nên trôi chảy một cách bất ngờ: “Cảm ơn tất cả dàn diễn viên và ê-kíp của tác phẩm “20 Tuổi”, các bạn chính là những người đã làm nên tuyệt tác này. Tiếp theo, tôi xin được chân thành cảm ơn biên kịch của “20 Tuổi”.”
Mắt Lê Chi đã dần nhòe đi vì nước mắt, cô dừng lại một chút, giống như là đang cố hết sức ổn định tâm trạng, khi nói tiếp, thanh âm cô đã nghẹn ngào: “Cảm ơn anh vì đã viết ra một câu chuyện về hồi ức tốt đẹp như vậy, hi vọng anh luôn được thuận buồm xuôi gió trong cuộc sống, dù ở bất cứ nơi đâu.”
…
Em mãi mãi lo lắng cho anh.
…
Cùng lúc đó, giới truyền thông trong nước cũng đổ xô đưa tin, toàn bộ không gian mạng đều là tin nóng, “Giải Phim điện ảnh tốt nhất làng giải trí Hoa Ngữ – “20 Tuổi””, “Lê Chi nhận Giải Nữ chính xuất sắc nhất nền giải trí nước nhà”, hai cái tin này chiếm luôn hai vị trí đầu trong top hot search. Độ thảo luận về Lê Chi hiện đang dâng cao, fan dung nhan, fan diễn xuất, fan chương trình tạp kỹ, thậm chí cả fan CP Thạch Nhất Lan – Lê Chi cũng tụ hội cùng một chỗ, hô vang chúc mừng. Thậm chí có cư dân mạng còn khởi xướng một cuộc bình chọn:
Mọi người cho rằng bao giờ Lê Chi sẽ đăng WeiBo?
A. Đêm nay
B. Trong 48 tiếng tới
C. Không đăng
Sau đó 95% người bình chọn phương án C.
Quả Lê Cam bắt đầu nhao nhao lên tiếng: “Chờ Lê Chi đăng WeiBo ấy à, thà rằng chờ ông bà tôi đăng WeiBo nghe còn có lý hơn.”
“Fact: Lần cuối cô ấy đăng WeiBo là ba tháng trước, lần trước nữa còn là năm ngoái.”
Nhưng mà, các bạn nhỏ lần này lại đoán sai rồi, sau khi Lê Chi nhận được giải thưởng, tới 20h theo giờ Bắc Kinh, cô đã đăng WeiBo:
[25 tuổi, vi vu theo gió, ngày đêm đi xa —— mãi một tình yêu, mãi một đam mê.]
Bài đăng WeiBo này đã nhận được hai vạn bình luận trong vòng chưa đầy mấy giây. Lần này nhóm Quả Lê Cam không khống chế bình luận nữa, cũng không khoa trương thành tích của idol nhà mình, mãi cho tới khi tài khoản fan club chính thức share lại bài đăng của Lê Chi, họ mới bày tỏ sự vui sướng của mình, năm bình luận top đầu đều là gói sticker biểu cảm đẫm nước mắt.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Ngạn Thành sắp bị Mạnh Duy Tất gọi đến nổ tung. Dù là anh em chí cốt, nhưng Mạnh Duy Tất vẫn là một người làm ăn giỏi. Anh lại bắt đầu điên cuồng niệm chú tẩy não Tống Ngạn Thành: “Mau đi thuyết phục cô ấy cho tao! Tháng sau hợp đồng với công ty kia hết hạn rồi đó, mau tới ký kết hợp đồng với tao đi! Ký với tao đi! Ký đi mà!”
Tống Ngạn Thành cực kỳ đắc ý, dáng ngồi bắt chéo chân rất thanh lịch, nhả một ngụm khói thuốc, ra dáng đại gia bạc tỷ, cà lơ lất phất hỏi: “Mày là ai thế?”
Mạnh Duy Tất được nhiên là người linh hoạt, đến cả mấy lời sến rện tới buồn nôn cũng nói được, cuối cùng đến cả mấy lời mất mặt như “Công chúa nhỏ Thành Thành, van mày đó” cũng dám nói ra.
Tống Ngạn Thành ngồi yên không đáp, anh vẫn luôn chú ý tới truyền hình trực tiếp, hiện tại anh đang làm mới phần bình luận để đọc, từng câu từng chữ, mỗi một lời ca ngợi, những thứ náo nhiệt này đều thuộc về Lê Chi.
Trong lồng ngực Tống Ngạn Thành như có ai phóng hỏa, bắn thành nhiều đóa pháo hoa rực rỡ. Anh nắm chặt điện thoại, trầm giọng: “Duy Tất, tao thực sự thấy phấn khởi cho cô ấy.”
Im lặng nối tiếp im lặng, sau đó Mạnh Duy Tất nói: “Tao biết.”
Anh biết Tống Ngạn Thành thật lòng thật dạ, biết anh trao gởi hết lòng mình cho Lê Chi, cũng biết khi nghe tới chuyện không thể công bố cuộc tình này, anh đã uất ức, cay đắng bao nhiêu. Tống Ngạn Thành thực chất là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại nguyện ý vì một cô gái mà đắp lên mặt mình cái mặt nạ vui vẻ chịu đựng. Mạnh Duy Tất biết, người anh em chí cốt này của anh chính là người vô cùng si tình, đã yêu thì rất chân thành tha thiết.
Anh chợt cảm thấy chuyện của Tống Ngạn Thành đúng là không dễ dàng gì, nhưng cũng không quên chính sự, “Mọe, mấy cái lời sến như con hến này vợ chồng chúng mày tự đóng cửa mà bảo ban nhau nhá! Cái tên họ Tống kia, mày có định đi thuyết phục vợ mày không, nếu mày không thuyết phục được vợ mày ký với công ty tao, mày nhất định sẽ phải chết.”
Tống Ngạn Thành cười thành tiếng, “Ừ thì thuyết phục, nhưng quyết định thì hoàn toàn là do cô ấy.”
“Mày có lời là được rồi.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Bao giờ thì cô ấy về nước?”
“Sáng ngày kia.” Tống Ngạn Thành nhìn mấy tin nhắn Lê Chi gửi cho anh, giọng dịu dàng, “Tao sẽ ra hẳn sân bay đón cô ấy.”
Lê Chi ở nước ngoài còn phải nhận thêm hai lần phỏng vấn tạp chí nữa, lấy được giải thưởng lớn như vậy đồng nghĩa với việc sức hot của tên tuổi cô đang tăng cao, hai ngày nay WeiBo vẫn luôn tập trung vào các tin tức của cô. Tiếng lành vừa đồn xa, các loại tin đồn từ A tới Z về cô bắt đầu nổ ra, ăn không nói có, tam nhân thành hổ*, mấy lời đồn đãi thật thật giả giả trộn chung lại thành một nồi cám heo.
(*) Tam nhân thành hổ: là một thành ngữ xuất phát từ điển tích, nghĩa gốc là: ba người cho là có cọp, thì thiên hạ ai cũng tin là có cọp. Câu thành ngữ này dùng để ám chỉ việc lời đồn lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người ta tin là thật.
Có người nói Lê Chi có gia cảnh ưu việt, đường đường chính chính là cô chiêu nhà giàu, có người còn nói cô có bối cảnh không thể đùa được, ô dù chắc chắn. Nhưng thứ khiến người ta phải tò mò nhất, quyết tâm đào tận gốc nhất chính là tình sử của cô, nào bới nào bịa, cuối cùng mấy lời đó ghép lại chắc có thể viết được cả một bộ ngôn tình.
Những thứ này không quan trọng gì, Lê Chi chỉ cười xòa, không để ý, vậy nên cũng không gây chấn động dư luận. Mà cô sớm đã hiểu rõ, nếu đã lựa chọn nghề nghiệp này, chuyện có được đời sống riêng tư chỉ là lời nói suông mà thôi.
Đã là nhân vật của công chúng thì làm gì có cuộc sống riêng tư tuyệt đối.
Thứ sáu, Tống Ngạn Thành dậy từ rất sớm, thoái thác không đi làm hôm nay. Anh phân phó với Quý Tả, không được phép để bất kỳ ai tới quấy rầy. Anh tắm rửa sạch sẽ, dùng chính bộ sữa tắm mà Lê Chi hay dùng. Sau đó anh vào phòng để đồ chọn quần áo, chọn đúng bộ hôm trước vừa mới đặt thiết kế riêng. Trước khi ra ngoài, Tống Ngạn Thành còn xịt lên cổ áo chút nước hoa, chính là loại nước hoa mà Lê Chi thích – Passage d’Enfer.
Sau đó anh còn mang cả Lông Vàng đi theo, ném vào trong spa cho thú cưng. Tống Ngạn Thành sờ sờ đầu chú chó, giọng nói chất chứa niềm vui, “Tắm táp thơm tho vào, đừng có để mẹ con chịu không nổi cái mùi.”
Lông Vàng lè lưỡi, mặt mỉm cười, có lẽ cậu nhóc này có chút hưng phấn.
Tống Ngạn Thành đứng thẳng lên, đeo kính râm, hỏi cửa hàng trưởng: “Giống chó Golden Retreiver, 45 cân*, nếu muốn triệt sản thì cần bao nhiêu thời gian?”
(*) 45 cân Trung Quốc = 22.5 kg.
Lông Vàng: “???”
Dường như Lông Vàng có thể nghe hiểu được lời chủ nhân nói, nó sủa nhặng lên, sau đó quẫy đuôi nhảy tùm vào trong bồn tắm, chìm vào trong nước không dám ngóc đầu lên.
Tống Ngạn Thành rất vui vẻ, anh rời khỏi cửa hàng, tiếp tục lái xe tới sân bay.
Anh biết rõ, lịch trình đi lại của Lê Chi sớm đã bị truyền thông biết được, nhất định sẽ có nhiều phóng viên và fan chờ ở đó. Anh cũng biết, ở một nơi như vậy, Lê Chi sẽ không thể nào ôm, hôn anh, thậm chí gật đầu chào cũng là điều bất khả thi. Anh cũng biết, có lẽ, trong cả biển người, Lê Chi căn bản là không nhìn thấy anh.
Tống Ngạn Thành thật sự cảm thấy ổn, chỉ cần được nhìn thấy cô, dù là rất xa, cũng đã thỏa mãn rồi.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc tới sân bay, chỉ cần đi qua thêm ba cái giao lộ là tới nơi.
Trong lúc chờ đèn đỏ, tay anh gõ nhẹ vô lăng, mở lớn âm lượng của radio để nghe bản tình ca lãng mạn đang được phát.
Thời gian chờ đèn đỏ hơi dài, Tống Ngạn Thành nhân lúc rảnh lại mở WeiBo ra xem. Chuyện này như đã thành thói quen, giờ anh như biến thành một thiếu niên nghiện mạng xã hội.
Vừa mới mở ra, một cái hotsearch đã đập vào mắt anh: [Tài khoản phụ của Lê Chi]
Tống Ngạn Thành ngẩn người, ấn mở chủ đề.
Danh tiếng của Lê Chi ngày càng lan xa, gần đây được mọi người chú ý rất nhiều, cư dân mạng bắt đầu đào bới các tài khoản phụ của cô. Thực ra chuyện kiểu này trước kia cũng từng xảy ra, nhưng đều là mấy chuyện ông nói gà bà nói vịt, hoặc là để lăng xê, hoặc đoán mò, phần lớn đều không giải quyết được chuyện gì. Nhưng lúc này đây, chứng cứ lại vô cùng xác thực, các loại biểu đồ so sánh phân tích gì đó đều dược liệt kê rõ ràng.
Cái tài khoản phụ này có tên là “Tinh Tinh Hội Phát Quang” (Tinh Tinh chắc chắn sẽ xán lạn), trên tường nhà chỉ toàn là mấy bài chia sẻ về cuộc sống hàng ngày. Bài mới nhất là từ mùa đông năm ngoái, Tống Ngạn Thành ấn mở xem qua, liền lập tức khẳng định, đây chính là tài khoản phụ của Lê Chi.
Bởi vì nội dung mới nhất kia giống như cái anh đã từng xem ——
[Ngày đó đi thử vai, tôi đã rất sợ hãi, nhưng khi nghĩ tới anh ấy, trong lòng liền tràn ngập can đảm.]
[Ánh mắt của anh, sống mũi, bờ môi, từng biểu cảm một, trong ký ức của tôi vẫn luôn như mới.]
[Tối hôm qua đọc lời thoại, có một câu trong đó có ghi “Vạn vật rồi sẽ có ngày phải về với đất mẹ, chỉ có người chính là bông hồng mãi mãi chẳng tàn phai”.]
[Độ ấm khi tay đan chặt tay dường như còn thể trường tồn cả trăm năm, em nhớ anh, S.]
Cái này chẳng phải là mấy dòng chữ khiến anh phát hiện ra cô yêu thầm mình năm đó sao? Tống Ngạn Thành đột nhiên cảm thấy hình như sai sai, anh thoát ra ngoài, quay qua mấy blog hay tung tin. Vị blogger đó dù là dùng cửu cung đồ cũng không thể chứa hết nội dung, bắt mắt nhất chính là một cái ảnh chụp màn hình, chính là một bài viết mà Lê Chi đã đăng lên từ năm trước:
[Lúc đi ngang qua tiệm hoa gần trường, hoa hồng ở đó tươi lắm, anh xem có thơm hay không. Nếu anh thích, buổi tối tới tìm em trong mơ nhé, lần sau em sẽ mang hoa tới cho anh.]
Kết hợp với nội dung trên tài khoản WeiBo phụ của cô, hầu như 99% chắc chắn đây là người mà Lê Chi thích.
Thực ra nội dung trên tài khoản phụ này của Lê Chi cũng rất đơn giản, chỉ có mấy câu triết lý cuộc cống, mấy chuyện lý thú mà cô gặp qua, còn có một số ảnh chụp đời thưởng rất xinh đẹp. Dân cư mạng bắt đầu cảm thán ầm ầm:
[Trời ơi cô ấy sao mà chất phác thế! Cuộc sống cũng thật vất vả!]
[Cái anh tên S này là mối tình đầu của cô ấy sao?]
[Mối tình đầu thời còn đi học đúng không? Trời mẹ ơi!!]
[Không đúng, mọi người chú ý tới tấm ảnh thứ ba ấy, cảm giác ngữ khí của cô ấy có hơi là lạ, thời gian đăng bài là Tết Thanh minh. Có phải mối tình đầu của cô ấy đã… qua đời rồi không?]
[Huhuhuhu! Sao là chị đẹp si tình vậy chứ!]
Tống Ngạn Thành tái nhợt cả mặt, hình ảnh đèn xanh đèn đỏ phía trước trở nên hỗn loạn. Anh lại nhìn truy cập vào bài viết kia một lần nữa:
[Ánh mắt của anh, sống mũi, bờ môi, từng biểu cảm một, trong ký ức của tôi vẫn luôn như mới.]
Cái lời kia có thể ngầm hiểu là, nhìn anh liền nghĩ tới người ấy, cô nhớ nhung người ấy chứ chẳng phải là anh.
Trái tim Tống Ngạn Thành như ngừng đập, trong tai chỉ toàn những tiếng ong ong. Tay anh run rẩy, bấm sai số điện thoại tới mấy lần mới có thể gọi điện được cho Mạnh Duy Tất.
Mạnh Duy Tất bắt máy, “Làm sao thế?”
Tống Ngạn Thành thì thào, đầu lưỡi đắng chát, chậm rì rì hỏi anh: “Lần trước mày nói với tao, cái câu mà Phó Bảo Ngọc không phải là biên kịch gốc của bộ “20 Tuổi” ấy, trên kịch bản ghi tên của người khác, tên là gì?”
Mạnh Duy Tất không nghi ngờ gì, đáp: “Thịnh Tinh, nhưng mấy năm trước đã qua đời rồi.”
Sắc mặt của Tống Ngạn Thành trắng bệch, giọt nước tràn ly, không còn một tia hi vọng nào.
Thịnh Tinh.
S*.
(*) Thịnh Tinh có phiên âm pinyin là Sheng Xing.
Hóa ra, mấy lời yêu mến và nhớ thương kia của Lê Chi, không phải là dành cho anh.
Hai chữ “thế thân” như xé rách mặt nạ, với khuôn mặt xanh lè, nó nhe nanh cười nhạo anh, dáng vẻ vô cùng mỉa mai, cũng hết sức tà ác ——
Bàn tay của Tống Ngạn Thành bóp chặt vô lăng, gân tay nổi lên, đầu ngón tay đã trắng toát. Đèn xanh đã sáng, nhắc nhở mọi người tiếp tục chặng đường của mình,những tiếng còi xe sau lưng vang lên inh ỏi, thúc giục liên hồi, đầy nôn nóng và bất an ——
Mọi thứ bên tai Tống Ngạn Thành như hóa thành hư không, dòng máu chảy trong người anh như bị đình trệ, lòng anh cũng đã hóa đá, chỉ cần đụng một cái thôi là có thể tan thành tro mà bay đi, giờ đây, thứ mà anh nghe thấy chỉ có tiếng của cõi lòng vỡ nát.
Bởi vì lần này có bộ phim “20 Tuổi” được lọt vào danh sách đề sử nên truyền thông trong nước đặc biệt chú ý. WeiBo mở topic điện ảnh, trong 48 tiếng trước sự kiện liên tục cập nhật tin tức. Khâu đi thảm đỏ chính thức phát sóng trong nước lúc bảy giờ tối, trùng hợp hôm đó lại là thứ bảy, vì vậy lượng người xem trực tiếp nhiều vô số.
Mới phần tóm tắt liên hoan phim thôi đã thấy hấp dẫn, phần bình luận chạy màn hình chi chít, vô cùng sinh động. Tới lúc đoàn phim “20 Tuổi” đi thảm đỏ, phần bình luận tăng đột biến, che lấp cả hình ảnh trực tiếp:
[Rất tự hào về nền điện ảnh Hoa Ngữ!!!]
[“20 Tuổi” trước khi công chiếu đã thành công vang dội thế này rồi, khẳng định tới lúc công chiếu chính thức sẽ khuấy động phòng bán vé!]
[Vãi chưởng!! Hôm nay Lê Chi mặc sườn xám kìa mọi người!!]
[Dáng người cô ấy đẹp thật đấy! Huhuhu nhìn cái ngực thôi đã muốn sờ!]
[Cái tên khùng điên muốn sờ ngực con gái người ta kia, mau đứng lại, add WeChat tôi đi.]
Bởi đây là sân khấu quốc tế, Lê Chi cố ý chọn một bộ sườn xám cách tân, màu váy xanh nhạt biểu trưng cho vùng sông nước Giang Nam, những sợi tơ vàng được thêu thành nụ hoa mẫu đơn đang chớm nở, làn váy được may bằng chất vải vừa mỏng vừa đẹp, được cắt ghép từ vải lụa, trông vừa trang nhã lại thời thượng. Lê Chi trang điểm vừa tới, nhẹ nhàng tinh tế, không cố ý lấn át người khác nhưng vẫn giữ được nét đặc sắc riêng của bản thân.
Trong hàng trăm ánh đèn flash, mặt mày cô bừng sáng, sống động chân thực, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Không ít bộ phận truyền thông trong nước đăng bài đáng giá, nói rằng tác phong lên sân khấu của Lê Chi lần này rất vừa vặn, vừa chặt chẽ lại vừa linh hoạt, chính là nữ minh tinh nổi tiếng có tạo hình đi thảm đỏ xuất sắc nhất năm nay.
Cô kéo tay Thạch Nhất Lan, Thạch Nhất Lan tốt bụng trấn an: “Đừng căng thẳng, tâm lý vững vàng quan trọng hơn tất cả.”
Lê Chi cảm kích, cười với anh, “Cảm ơn Thạch lão sư.”
Lần đầu được tham dự một lễ trao giải quy mô lớn như vậy, nói không căng thẳng là giả, nhưng Lê Chi coi như vẫn rất xuất sắc, tự bình ổn lại tâm trạng của mình. Ánh đèn flash như những vì tinh tú, tiếng hoan hô của hàng ngàn người nóng bỏng như vầng dương, còn cô chính là một chiếc hộp châu báu, là ánh sáng rực rỡ, là số mệnh trời thương.
Một tiếng sau, màn đi thảm đỏ kết thúc, một khúc nghỉ giải lao ngắn ngủi diễn ra.
Lê Chi ngồi ở hậu trường, cũng không đi loạn, cũng không đi giao du làm quen với người khác, điện thoại cô cũng không tiện mang theo, giờ đã để ở chỗ trợ lý. Không cần nhìn Lê Chi cũng biết, trong điện thoại nhất định sẽ có tin nhắn của Tống Ngạn Thành.
Vừa nghĩ tới anh, Lê Chi không tự chủ được mà cúi đầu xuống khẽ cười một tiếng.
Đối với giải thưởng này cô thực sự rất khao khát, mà nỗi nhớ nhung với người nào đó cũng là thật. Cô thậm chí bắt đầu mất kiên nhẫn, định chấm dứt hết thảy, mặc kệ kết quả ra sao, đối với cô mà nói, đều sẽ là kết quả tốt.
Điển lễ trao giải chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều tham gia đầy đủ.
Tại lễ giao trải, khi vị khách quý Stewen đọc kết quả bằng tiếng Anh: “Giải Phim Điện ảnh Hoa Ngữ xuất sắc nhất đã thuộc về —— “20 Tuổi””, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, ánh đèn sân khấu được chiếu chính xác vào chỗ đoàn phim đang ngồi. Mà ở trong topic trên WeiBo trong nước, cư dân mạng cũng đang spam bình luận:
[Aaaa!! Chúc mừng!!]
[“20 Tuổi” vô địch!!]
[Ngầu đét luôn người ơi! Gửi lời chúc mừng tới tất cả các nhân viên đã cùng nhau tạo nên bộ phim này!]
[Trời đất ơi, Giải Nữ diễn viên tốt nhất làng điện ảnh Hoa Ngữ sẽ được công bố cũng với Giải Phim điện ảnh sao? Kích thích vậy luôn à!]
Sau khi đại biểu đoàn phim “20 Tuổi” lên phát biểu và nhận giải xong, Stewen liền đưa tay ra hiệu cho mọi người trong hội trường yên tĩnh lại, sau đó dùng giọng nói trầm bổng du dương, tiếng Anh lưu loát của mình để đọc kết quả tiếp theo, mà các trang trực tiếp trong nước cũng đang đồng bộ phụ đề phiên dịch: “Nếu như bầu không khí ở đây đã tốt như vậy, chi bằng song hỷ lâm môn thì thế nào nhỉ?”
Ông vừa nói lời này ra, toàn trường liền vỗ tay rầm rầm, hò hét điên cuồng.
“Giải Nữ chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Đằng Ca, mảng Điện ảnh Hoa Ngữ lần thứ 45 chính là ——” Vị khách quý được mời lên trao giải thưởng vỗ ngực một cái, hít một hơi sâu, sau đó mỉm cười thiện ý với khán đài, “Lê Chi của tác phẩm “20 Tuổi”.”
Tiếng hò reo chói tay vang lên, những tràng pháo tay kéo dài không dứt, rất người người đã đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Trong phút chốc, Lê Chi cảm thấy như đang nằm mơ, ánh đèn sân khấu đột ngột bao phủ lấy người cô. Các ngọn đèn trong cả khán phòng giờ phút này chỉ vì cô mà sáng, toàn bộ thế giới đều đang vui mừng cho cô.
Lê Chi ngơ ngác đứng lên, sau đó Thạch Nhất Lan là người đầu tiên ôm cô nồng nhiệt, anh chân thành chúc mừng: “Chúc mừng em, Tiểu Lê.”
Lê Chi lệ nóng quanh tròng, “Cảm ơn anh, Thạch lão sư.”
Cô điềm tĩnh thong dong bước lên bục, lễ độ ổn trọng mà tiếp nhận cúp từ tay khách quý. Cô cười thật xán lạn, trước khi phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, cô cúi đầu thật sâu với đoàn phim. Trong phút chốc, tiếng vỗ tay lại vang lên mãnh liệt như thủy triều dâng cao.
Trước microphone, Lê Chi hít sâu một hơi, tiếng Anh của cô trở nên trôi chảy một cách bất ngờ: “Cảm ơn tất cả dàn diễn viên và ê-kíp của tác phẩm “20 Tuổi”, các bạn chính là những người đã làm nên tuyệt tác này. Tiếp theo, tôi xin được chân thành cảm ơn biên kịch của “20 Tuổi”.”
Mắt Lê Chi đã dần nhòe đi vì nước mắt, cô dừng lại một chút, giống như là đang cố hết sức ổn định tâm trạng, khi nói tiếp, thanh âm cô đã nghẹn ngào: “Cảm ơn anh vì đã viết ra một câu chuyện về hồi ức tốt đẹp như vậy, hi vọng anh luôn được thuận buồm xuôi gió trong cuộc sống, dù ở bất cứ nơi đâu.”
…
Em mãi mãi lo lắng cho anh.
…
Cùng lúc đó, giới truyền thông trong nước cũng đổ xô đưa tin, toàn bộ không gian mạng đều là tin nóng, “Giải Phim điện ảnh tốt nhất làng giải trí Hoa Ngữ – “20 Tuổi””, “Lê Chi nhận Giải Nữ chính xuất sắc nhất nền giải trí nước nhà”, hai cái tin này chiếm luôn hai vị trí đầu trong top hot search. Độ thảo luận về Lê Chi hiện đang dâng cao, fan dung nhan, fan diễn xuất, fan chương trình tạp kỹ, thậm chí cả fan CP Thạch Nhất Lan – Lê Chi cũng tụ hội cùng một chỗ, hô vang chúc mừng. Thậm chí có cư dân mạng còn khởi xướng một cuộc bình chọn:
Mọi người cho rằng bao giờ Lê Chi sẽ đăng WeiBo?
A. Đêm nay
B. Trong 48 tiếng tới
C. Không đăng
Sau đó 95% người bình chọn phương án C.
Quả Lê Cam bắt đầu nhao nhao lên tiếng: “Chờ Lê Chi đăng WeiBo ấy à, thà rằng chờ ông bà tôi đăng WeiBo nghe còn có lý hơn.”
“Fact: Lần cuối cô ấy đăng WeiBo là ba tháng trước, lần trước nữa còn là năm ngoái.”
Nhưng mà, các bạn nhỏ lần này lại đoán sai rồi, sau khi Lê Chi nhận được giải thưởng, tới 20h theo giờ Bắc Kinh, cô đã đăng WeiBo:
[25 tuổi, vi vu theo gió, ngày đêm đi xa —— mãi một tình yêu, mãi một đam mê.]
Bài đăng WeiBo này đã nhận được hai vạn bình luận trong vòng chưa đầy mấy giây. Lần này nhóm Quả Lê Cam không khống chế bình luận nữa, cũng không khoa trương thành tích của idol nhà mình, mãi cho tới khi tài khoản fan club chính thức share lại bài đăng của Lê Chi, họ mới bày tỏ sự vui sướng của mình, năm bình luận top đầu đều là gói sticker biểu cảm đẫm nước mắt.
Cùng lúc đó, điện thoại của Tống Ngạn Thành sắp bị Mạnh Duy Tất gọi đến nổ tung. Dù là anh em chí cốt, nhưng Mạnh Duy Tất vẫn là một người làm ăn giỏi. Anh lại bắt đầu điên cuồng niệm chú tẩy não Tống Ngạn Thành: “Mau đi thuyết phục cô ấy cho tao! Tháng sau hợp đồng với công ty kia hết hạn rồi đó, mau tới ký kết hợp đồng với tao đi! Ký với tao đi! Ký đi mà!”
Tống Ngạn Thành cực kỳ đắc ý, dáng ngồi bắt chéo chân rất thanh lịch, nhả một ngụm khói thuốc, ra dáng đại gia bạc tỷ, cà lơ lất phất hỏi: “Mày là ai thế?”
Mạnh Duy Tất được nhiên là người linh hoạt, đến cả mấy lời sến rện tới buồn nôn cũng nói được, cuối cùng đến cả mấy lời mất mặt như “Công chúa nhỏ Thành Thành, van mày đó” cũng dám nói ra.
Tống Ngạn Thành ngồi yên không đáp, anh vẫn luôn chú ý tới truyền hình trực tiếp, hiện tại anh đang làm mới phần bình luận để đọc, từng câu từng chữ, mỗi một lời ca ngợi, những thứ náo nhiệt này đều thuộc về Lê Chi.
Trong lồng ngực Tống Ngạn Thành như có ai phóng hỏa, bắn thành nhiều đóa pháo hoa rực rỡ. Anh nắm chặt điện thoại, trầm giọng: “Duy Tất, tao thực sự thấy phấn khởi cho cô ấy.”
Im lặng nối tiếp im lặng, sau đó Mạnh Duy Tất nói: “Tao biết.”
Anh biết Tống Ngạn Thành thật lòng thật dạ, biết anh trao gởi hết lòng mình cho Lê Chi, cũng biết khi nghe tới chuyện không thể công bố cuộc tình này, anh đã uất ức, cay đắng bao nhiêu. Tống Ngạn Thành thực chất là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại nguyện ý vì một cô gái mà đắp lên mặt mình cái mặt nạ vui vẻ chịu đựng. Mạnh Duy Tất biết, người anh em chí cốt này của anh chính là người vô cùng si tình, đã yêu thì rất chân thành tha thiết.
Anh chợt cảm thấy chuyện của Tống Ngạn Thành đúng là không dễ dàng gì, nhưng cũng không quên chính sự, “Mọe, mấy cái lời sến như con hến này vợ chồng chúng mày tự đóng cửa mà bảo ban nhau nhá! Cái tên họ Tống kia, mày có định đi thuyết phục vợ mày không, nếu mày không thuyết phục được vợ mày ký với công ty tao, mày nhất định sẽ phải chết.”
Tống Ngạn Thành cười thành tiếng, “Ừ thì thuyết phục, nhưng quyết định thì hoàn toàn là do cô ấy.”
“Mày có lời là được rồi.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Bao giờ thì cô ấy về nước?”
“Sáng ngày kia.” Tống Ngạn Thành nhìn mấy tin nhắn Lê Chi gửi cho anh, giọng dịu dàng, “Tao sẽ ra hẳn sân bay đón cô ấy.”
Lê Chi ở nước ngoài còn phải nhận thêm hai lần phỏng vấn tạp chí nữa, lấy được giải thưởng lớn như vậy đồng nghĩa với việc sức hot của tên tuổi cô đang tăng cao, hai ngày nay WeiBo vẫn luôn tập trung vào các tin tức của cô. Tiếng lành vừa đồn xa, các loại tin đồn từ A tới Z về cô bắt đầu nổ ra, ăn không nói có, tam nhân thành hổ*, mấy lời đồn đãi thật thật giả giả trộn chung lại thành một nồi cám heo.
(*) Tam nhân thành hổ: là một thành ngữ xuất phát từ điển tích, nghĩa gốc là: ba người cho là có cọp, thì thiên hạ ai cũng tin là có cọp. Câu thành ngữ này dùng để ám chỉ việc lời đồn lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người ta tin là thật.
Có người nói Lê Chi có gia cảnh ưu việt, đường đường chính chính là cô chiêu nhà giàu, có người còn nói cô có bối cảnh không thể đùa được, ô dù chắc chắn. Nhưng thứ khiến người ta phải tò mò nhất, quyết tâm đào tận gốc nhất chính là tình sử của cô, nào bới nào bịa, cuối cùng mấy lời đó ghép lại chắc có thể viết được cả một bộ ngôn tình.
Những thứ này không quan trọng gì, Lê Chi chỉ cười xòa, không để ý, vậy nên cũng không gây chấn động dư luận. Mà cô sớm đã hiểu rõ, nếu đã lựa chọn nghề nghiệp này, chuyện có được đời sống riêng tư chỉ là lời nói suông mà thôi.
Đã là nhân vật của công chúng thì làm gì có cuộc sống riêng tư tuyệt đối.
Thứ sáu, Tống Ngạn Thành dậy từ rất sớm, thoái thác không đi làm hôm nay. Anh phân phó với Quý Tả, không được phép để bất kỳ ai tới quấy rầy. Anh tắm rửa sạch sẽ, dùng chính bộ sữa tắm mà Lê Chi hay dùng. Sau đó anh vào phòng để đồ chọn quần áo, chọn đúng bộ hôm trước vừa mới đặt thiết kế riêng. Trước khi ra ngoài, Tống Ngạn Thành còn xịt lên cổ áo chút nước hoa, chính là loại nước hoa mà Lê Chi thích – Passage d’Enfer.
Sau đó anh còn mang cả Lông Vàng đi theo, ném vào trong spa cho thú cưng. Tống Ngạn Thành sờ sờ đầu chú chó, giọng nói chất chứa niềm vui, “Tắm táp thơm tho vào, đừng có để mẹ con chịu không nổi cái mùi.”
Lông Vàng lè lưỡi, mặt mỉm cười, có lẽ cậu nhóc này có chút hưng phấn.
Tống Ngạn Thành đứng thẳng lên, đeo kính râm, hỏi cửa hàng trưởng: “Giống chó Golden Retreiver, 45 cân*, nếu muốn triệt sản thì cần bao nhiêu thời gian?”
(*) 45 cân Trung Quốc = 22.5 kg.
Lông Vàng: “???”
Dường như Lông Vàng có thể nghe hiểu được lời chủ nhân nói, nó sủa nhặng lên, sau đó quẫy đuôi nhảy tùm vào trong bồn tắm, chìm vào trong nước không dám ngóc đầu lên.
Tống Ngạn Thành rất vui vẻ, anh rời khỏi cửa hàng, tiếp tục lái xe tới sân bay.
Anh biết rõ, lịch trình đi lại của Lê Chi sớm đã bị truyền thông biết được, nhất định sẽ có nhiều phóng viên và fan chờ ở đó. Anh cũng biết, ở một nơi như vậy, Lê Chi sẽ không thể nào ôm, hôn anh, thậm chí gật đầu chào cũng là điều bất khả thi. Anh cũng biết, có lẽ, trong cả biển người, Lê Chi căn bản là không nhìn thấy anh.
Tống Ngạn Thành thật sự cảm thấy ổn, chỉ cần được nhìn thấy cô, dù là rất xa, cũng đã thỏa mãn rồi.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc tới sân bay, chỉ cần đi qua thêm ba cái giao lộ là tới nơi.
Trong lúc chờ đèn đỏ, tay anh gõ nhẹ vô lăng, mở lớn âm lượng của radio để nghe bản tình ca lãng mạn đang được phát.
Thời gian chờ đèn đỏ hơi dài, Tống Ngạn Thành nhân lúc rảnh lại mở WeiBo ra xem. Chuyện này như đã thành thói quen, giờ anh như biến thành một thiếu niên nghiện mạng xã hội.
Vừa mới mở ra, một cái hotsearch đã đập vào mắt anh: [Tài khoản phụ của Lê Chi]
Tống Ngạn Thành ngẩn người, ấn mở chủ đề.
Danh tiếng của Lê Chi ngày càng lan xa, gần đây được mọi người chú ý rất nhiều, cư dân mạng bắt đầu đào bới các tài khoản phụ của cô. Thực ra chuyện kiểu này trước kia cũng từng xảy ra, nhưng đều là mấy chuyện ông nói gà bà nói vịt, hoặc là để lăng xê, hoặc đoán mò, phần lớn đều không giải quyết được chuyện gì. Nhưng lúc này đây, chứng cứ lại vô cùng xác thực, các loại biểu đồ so sánh phân tích gì đó đều dược liệt kê rõ ràng.
Cái tài khoản phụ này có tên là “Tinh Tinh Hội Phát Quang” (Tinh Tinh chắc chắn sẽ xán lạn), trên tường nhà chỉ toàn là mấy bài chia sẻ về cuộc sống hàng ngày. Bài mới nhất là từ mùa đông năm ngoái, Tống Ngạn Thành ấn mở xem qua, liền lập tức khẳng định, đây chính là tài khoản phụ của Lê Chi.
Bởi vì nội dung mới nhất kia giống như cái anh đã từng xem ——
[Ngày đó đi thử vai, tôi đã rất sợ hãi, nhưng khi nghĩ tới anh ấy, trong lòng liền tràn ngập can đảm.]
[Ánh mắt của anh, sống mũi, bờ môi, từng biểu cảm một, trong ký ức của tôi vẫn luôn như mới.]
[Tối hôm qua đọc lời thoại, có một câu trong đó có ghi “Vạn vật rồi sẽ có ngày phải về với đất mẹ, chỉ có người chính là bông hồng mãi mãi chẳng tàn phai”.]
[Độ ấm khi tay đan chặt tay dường như còn thể trường tồn cả trăm năm, em nhớ anh, S.]
Cái này chẳng phải là mấy dòng chữ khiến anh phát hiện ra cô yêu thầm mình năm đó sao? Tống Ngạn Thành đột nhiên cảm thấy hình như sai sai, anh thoát ra ngoài, quay qua mấy blog hay tung tin. Vị blogger đó dù là dùng cửu cung đồ cũng không thể chứa hết nội dung, bắt mắt nhất chính là một cái ảnh chụp màn hình, chính là một bài viết mà Lê Chi đã đăng lên từ năm trước:
[Lúc đi ngang qua tiệm hoa gần trường, hoa hồng ở đó tươi lắm, anh xem có thơm hay không. Nếu anh thích, buổi tối tới tìm em trong mơ nhé, lần sau em sẽ mang hoa tới cho anh.]
Kết hợp với nội dung trên tài khoản WeiBo phụ của cô, hầu như 99% chắc chắn đây là người mà Lê Chi thích.
Thực ra nội dung trên tài khoản phụ này của Lê Chi cũng rất đơn giản, chỉ có mấy câu triết lý cuộc cống, mấy chuyện lý thú mà cô gặp qua, còn có một số ảnh chụp đời thưởng rất xinh đẹp. Dân cư mạng bắt đầu cảm thán ầm ầm:
[Trời ơi cô ấy sao mà chất phác thế! Cuộc sống cũng thật vất vả!]
[Cái anh tên S này là mối tình đầu của cô ấy sao?]
[Mối tình đầu thời còn đi học đúng không? Trời mẹ ơi!!]
[Không đúng, mọi người chú ý tới tấm ảnh thứ ba ấy, cảm giác ngữ khí của cô ấy có hơi là lạ, thời gian đăng bài là Tết Thanh minh. Có phải mối tình đầu của cô ấy đã… qua đời rồi không?]
[Huhuhuhu! Sao là chị đẹp si tình vậy chứ!]
Tống Ngạn Thành tái nhợt cả mặt, hình ảnh đèn xanh đèn đỏ phía trước trở nên hỗn loạn. Anh lại nhìn truy cập vào bài viết kia một lần nữa:
[Ánh mắt của anh, sống mũi, bờ môi, từng biểu cảm một, trong ký ức của tôi vẫn luôn như mới.]
Cái lời kia có thể ngầm hiểu là, nhìn anh liền nghĩ tới người ấy, cô nhớ nhung người ấy chứ chẳng phải là anh.
Trái tim Tống Ngạn Thành như ngừng đập, trong tai chỉ toàn những tiếng ong ong. Tay anh run rẩy, bấm sai số điện thoại tới mấy lần mới có thể gọi điện được cho Mạnh Duy Tất.
Mạnh Duy Tất bắt máy, “Làm sao thế?”
Tống Ngạn Thành thì thào, đầu lưỡi đắng chát, chậm rì rì hỏi anh: “Lần trước mày nói với tao, cái câu mà Phó Bảo Ngọc không phải là biên kịch gốc của bộ “20 Tuổi” ấy, trên kịch bản ghi tên của người khác, tên là gì?”
Mạnh Duy Tất không nghi ngờ gì, đáp: “Thịnh Tinh, nhưng mấy năm trước đã qua đời rồi.”
Sắc mặt của Tống Ngạn Thành trắng bệch, giọt nước tràn ly, không còn một tia hi vọng nào.
Thịnh Tinh.
S*.
(*) Thịnh Tinh có phiên âm pinyin là Sheng Xing.
Hóa ra, mấy lời yêu mến và nhớ thương kia của Lê Chi, không phải là dành cho anh.
Hai chữ “thế thân” như xé rách mặt nạ, với khuôn mặt xanh lè, nó nhe nanh cười nhạo anh, dáng vẻ vô cùng mỉa mai, cũng hết sức tà ác ——
Bàn tay của Tống Ngạn Thành bóp chặt vô lăng, gân tay nổi lên, đầu ngón tay đã trắng toát. Đèn xanh đã sáng, nhắc nhở mọi người tiếp tục chặng đường của mình,những tiếng còi xe sau lưng vang lên inh ỏi, thúc giục liên hồi, đầy nôn nóng và bất an ——
Mọi thứ bên tai Tống Ngạn Thành như hóa thành hư không, dòng máu chảy trong người anh như bị đình trệ, lòng anh cũng đã hóa đá, chỉ cần đụng một cái thôi là có thể tan thành tro mà bay đi, giờ đây, thứ mà anh nghe thấy chỉ có tiếng của cõi lòng vỡ nát.