Chương 61: Tiểu Ngư
Hệ thống an ninh của khu biệt thự này được đặt ở mức hàng đầu, có hai trạm gác cách đường Bàn Sơn 5km, vô cùng an toàn. Tống Ngạn Thành đỗ xe xong, Lê Chi đẩy cửa xuống xe, xách một hộp anh đào tới, “Tống Ngạn Thành mua đó, chị nếm thử rồi, rất ngọt.”
Tiểu Chu nâng cái hộp như nâng trứng, hứng như hứng hoa, “Hôm nay em muốn ôm nó đi ngủ!”
Tống Ngạn Thành búng trán cậu một cái, “Thằng nhóc này, cậu có bạn gái rồi đó.”
Tiểu Chu gãi đầu, nhanh tay nhanh chân chui tọt ra sau lưng Lê Chi, “Thần tượng, anh rể đánh em.”
Lê Chi cười, “Để lát nữa chị sẽ đánh anh ấy giúp em, với cả, đừng gọi chị là thần tượng nữa, nghe gượng gạo lắm, cứ gọi là chị Chi Chi là được rồi. À phải rồi, chị cũng mang chút đồ, gọi là quà gặp mặt tới cho bạn gái em, là một cái vòng cổ từ một hãng trang sức nhỏ thôi, nhưng chị rất thích.”
Tiểu Chu cũng ngừng vẻ chơi đùa vô tư của mình, tuy rằng vẫn tươi cười xán lạn, nhưng rõ ràng là đã an tĩnh không ít. Cậu cười cười, đi trước dẫn đường, “Đi thôi, vào trong nhà em ngồi.”
Căn biệt thự xa hoa, cao ngút trời, Tiểu Chu đích thị là cậu ấm nhà giàu. Trong nhà có hai người giúp việc, sớm đã pha trà ướp hoa và gọt trái cây xong.
“Thường thì em ở cùng với bạn gái tại đây.” Tiểu Chu nói: “Bố mẹ em ra nước ngoài làm ăn, mỗi năm về một lần, có đôi khi em phải bay sang đó để thăm bọn họ.”
Lê Chi ngồi xuống uống trà, ngồi sát bên Tống Ngạn Thành, trai tài gái sắc, mà Tiểu Chu thấy được cảnh này cũng phải trợn tròn mắt.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Vẻ mặt kia của cậu là thế nào? Cậu vẫn còn chưa chấp nhận tôi à?”
Tiểu Chu kinh hô: “Anh, tới hôm nay em mới có thể nhìn ra được giá trị nhan sắc của anh đó!”
Tống Ngạn Thành tức hộc máu, “Mới?”
Mà khi Tiểu Chu nhìn Lê Chi thì trong mắt lấp lánh ánh sao, vẻ mặt đê mê say đắm, “Nhưng trước mặt chị Chi Chi, sắc đẹp của anh cũng không chói mắt cho lắm đâu.”
Lê Chi cảm thấy như được người ta chống lưng, giọng nói lại ra vẻ thần bí với Tống Ngạn Thành, “Nghe thấy chưa? Anh còn không mau đối xử tốt với em hơn chút?”
Tiểu Chu hít thở không thông, thần tượng của mình bình dị gần gũi quá, không có tí bệnh ngôi sao nào luôn.
Tống Ngạn Thành làm một trận khẩu chiến long trời lở đất với Tiểu Chu tận 20 phút, hai người đâm chọc nhau kịch liệt, không ai chịu đầu hàng. Tiểu Chu đầu óc nhanh nhạy, cũng rất bướng bỉnh, thường xuyên nói ra những câu làm người khác kinh hãi, so với những lời nói sâu cay của Tống Ngạn Thành thì cậu đang chiếm thế thượng phong. Lê Chi bị hai người chọc cười gần chết, đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Ngạn Thành tức giận đến mức độ này.
Cô lẳng lặng nhìn xem, xem anh nóng máu, khi bị trêu chọc thì cáu lên, khi đấu võ mồm thì không hề chịu giơ cờ trắng xin hàng, mà rồi nói không lại thì lại tức tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đấm cho thằng nhóc thối trước mặt một phát. Anh hiện ra trước mắt cô với dáng vẻ chân thật nhất, không hề che đấy bản tính của mình, không hề gắng sức đeo lên chiếc mặt nạ nham hiểm tàn khốc thường ngày, Từ góc tối vắng tanh như đồng hoang, anh đã từng bước đặt chân tới nhân gian, cũng đã biết bộc lộ hỉ nộ ái ố như những người khác.
Lê Chi cong môi, nở một nụ cười khẽ.
Vừa lúc Tống Ngạn Thành quay đầu lại, thắc mắc: “Em cười gì?”
Lê Chi ghé tới sát tai anh, khẽ nói: “Tống Ngạn Thành, em rất thích anh.”
Như cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống, như chuồn chuồn đạp nước một chút rồi lại bay đi, Lê Chi nói xong liền ngồi nghiêm chỉnh lại, để cho Tống Ngạn Thành nóng bừng lỗ tai. Hai người để tay ở dưới mặt bàn, ngấm ngầm siết chặt lấy tay nhau, mười ngón đan chặt.
Lê Chi đoán chừng là Tống Ngạn Thành nói không lại Tiểu Chu, liền ra mặt giảng hòa: “Bạn gái của em đang ở nhà sao?”
Tiểu Chu ngừng cười, ánh mắt cũng trở nên do dự, “Chị Chi Chi, chị thật sự muốn gặp cô ấy sao?”
Lê Chi khó hiểu, “Đúng vậy, chị không thể gặp sao?”
“Không không không,” Tiểu Chu vội vàng phủ nhận, “Chị Chi Chi, vậy chị đi theo em nhé.”
Nghe vậy, Lê Chi đoán, chắc hẳn là bạn gái của Tiểu Chu đang ở nhà. Lê Chi ngước mắt nhìn tầng hai, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này không muốn gặp người ngoài? Là do tính cách sao? Nhưng mà Tiểu Chu là một cậu nhóc rất hoạt bát sáng sủa, có lẽ bạn gái cũng không đến nỗi nào.
Lê Chi mang nỗi lòng đầy tò mò mà theo chân cậu lên tầng, tầng hai có một cái sân thượng lớn, thông với hành lang, tấm rèm trắng nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cuốn theo cả hương hoa sơn chi vào nhà. Có một căn phòng nằm ở cuối hành lang, Tiểu Chu tiến tới gõ cửa, dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, anh vào nhé.”
Tống Ngạn Thành đang đứng sau lưng cậu khẽ cười, tên nhóc này nhìn thế mà lịch thiệp ra phết.
Tiểu Chu đẩy cửa ra, sự phấn khởi trong giọng nói rõ mồn một: “Em xem ai tới nè, là thần tượng đó!”
Bị bóng lưng của Tiểu Chu che mất nửa tầm mắt, Lê Chi phải tiến thêm hai bước mới nhìn rõ. Cô khẽ giật mình, đừng đờ tại chỗ. Tống Ngạn Thành nhìn ra cũng nhíu chặt hàng mày, anh chưa bao giờ ngờ tới tình huống này.
Hai người nhìn thấy, trong căn phòng rộng rãi và tràn ngập ánh sáng, có một cô gái trẻ với khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường.
Cô gái đã tỉnh dậy, quay đầu lại, khi nhìn thấy Lê Chi, trong mắt sáng lên, lập lòe như một bó đuốc nhỏ. Sức khỏe của Tiểu Ngư đã suy kiệt, phải đeo cả mặt nạ dưỡng khí, điện tâm đồ vẫn đang kêu từng tiếng nhịp nhàng. Cô có một khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan tinh tế, nhưng vì mang bệnh nên trông thật giống một con búp bê đã vỡ nát.
Lê Chi rất nhanh liền hiểu, cô bé này hẳn là mắc bệnh nặng.
Tiểu Ngư yếu ớt nói: “Là chị Chi Chi sao, em chào chị ạ.”
Lê Chi đi tới bên giường, chậm rãi ngồi xuống, mắt đối mắt với cô, cười vô cùng hiền hòa, “Em khỏe không, Tiểu Ngư Nhi?”
Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu, bởi vì người đã mất hết sức, vì vậy cảm xúc biểu đạt ra không rõ lắm, “Em xin lỗi ạ, không thể đón tiếp anh chị đàng hoàng, vậy đành để Chu Chu đưa anh chị đi ăn vậy.”
“Tiểu Chu đã mời anh chị ăn anh đào với cam rồi, ngọt lắm bé à.”
Tiểu Ngư có một đôi mắt to tròn, cô gái này chính là một mỹ nhân, nhưng vì bệnh tật tra tấn, đôi mắt cô đã chẳng còn đen sáng, môi cũng đã trắng bệch như sắc mặt, làn da trên cổ cũng đã mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu xanh.
Cô gái rất phấn khích, cười tươi với Lê Chi, “Em rất thích vai diễn của chị trong bộ phim “Ánh Trăng Trên Tay”, Chu Chu đã cho em xem mười lần rồi, em cũng muốn xem “20 Tuổi” lắm, nhưng mà em không biết, không biết là mình còn có thể hay không…”
Lê Chi nắm chặt lấy tay cô bé, giả bộ tức giận: “Nhất định là có thể! Không được nói lung tung.”
Tiểu Ngư Nhi nhoẻn miệng cười, rũ mắt xuống, “Được ạ, em nhất định sẽ xem được.”
Tiểu Chu vẫn luôn đứng bên giường, im lặng không nói gì. Cậu dém chăn xuống cho cô, khẽ nói: “Em đừng nói lâu quá, sẽ mệt đó.”
Tiểu Ngư thật sự lực bất tòng tâm, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn Lê Chi. Lê Chi lấy quà từ trong túi ra đưa cho Tiểu Ngư, “Đây, chị tặng em một cái dây chuyền, mong là em sẽ thích.”
Tiểu Chu nhận lấy hộ cô, mở ra cho Tiểu Ngư xem, “Đẹp như em vậy đó, mau khỏe lên nhé, lần tới hai chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh sẽ đeo nó lên cho em.”
Trong mắt Tiểu Ngư Nhi đã hơi chút ẩm ướt, trong lòng cô bé rất rõ ràng, bản thân cô bé có thể sẽ không chờ nổi tới cái lần tiếp theo đó, nhưng vì không muốn làm người yêu thất vọng, cô bé vẫn vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”
Lê Chi bỗng nhiên thấy bức bối trong lòng, cô quay mặt đi, để cho cảm xúc ổn định rồi mới quay lại, cười tươi, lấy điện thoại ra, “Em chụp một bức hình với chị nhé?”
Ánh mắt Tiểu Ngư sáng ngời, “Được ạ?”
Tống Ngạn Thành nhận lấy điện thoại của Lê Chi, “Đương nhiên là có thể.”
Anh xung phong làm người chụp ảnh, đầu tiên là chụp ảnh Lê Chi và Tiểu Ngư, sau đó Tiểu Chu cũng gia nhập, vậy là lại có thêm một bức ảnh ba người.
Tống Ngạn Thành cẩn thận, nói với Tiểu Ngư: “Đừng lo, trên điện thoại của chị gái này có filter, để anh chụp một bức hình thật đẹp cho em.”
Tiểu Ngư cười tươi, đôi mắt cong cong như vành trăng non, nhịp đo tim trên điện tâm đồ cũng trở nên nhanh hơn.
Không dám ở lại quấy rầy lâu, mọi người ngồi một lúc rồi ra ngoài. Tiểu Chu đóng cửa lại, sau đó cánh tay đang cầm cái nắm cửa mãi không chịu buông. Cậu không quay người lại ngay, cũng không nói gì hết, bả vai hơi trùng xuống, cũng không đứng thẳng người.
Cứ yên ắng mãi như thế, Tống Ngạn Thành đi qua, siết chặt bờ vai của cô, quay người cậu lại, “Nam tử hán đại trượng phu, không được khóc.”
Hai đứa nhỏ này là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen nhau, năm ngoái Tiểu Ngư phát hiện mình bị bệnh bạch cầu*, lại còn lại loại ác tính nhất. Sau đó bố mẹ cô bé chiến tranh lạnh đòi ly hôn, cũng không thèm để ý đến con gái mình.
(*) Bệnh bạch cầu: là bệnh ung thư máu (bao gồm cả tủy xương và hệ bạch huyết), nguyên nhân là do sự quá sản tế bào bất thường của tủy xương.
Tiểu Ngư thích Lê Chi, đã làm fan của cô từ lúc cô chưa nổi tiếng,
Tiểu Chu không dám khóc quá lớn tiếng, nghẹn ngào nói với Lê Chi: “Cảm ơn chị Chi Chi, cảm ơn chị đã giúp mơ ước của cô ấy trở thành sự thật.”
Lê Chi đột nhiên bước tới ôm chặt cậu, cổ họng đã nghẹn ngào chua xót, “Em cũng cố gắng lên nha.”
Tiểu Chu được Lê Chi ôm lấy thì kinh hãi, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bị đả kích, đau lòng không thôi, “Trời ạ! Mùi nước hoa trên người anh chị cũng giống nhau như đúc luôn.”
Tống Ngạn Thành bật cười với cậu, không thèm nể mặt mà kéo cậu ra khỏi người Lê Chi, “Ngửi chỗ nào đấy? Hả?”
Khi trời đã về chiều, mặt trời đã khuất núi, Tống Ngạn Thành và Lê Chi tạm biệt Tiểu Chu.
Trước khi về, Lê Chi đã kí năm mươi cái bưu thiếp để Tiểu Chu làm quà cho fan club. Trời đã sang hè nên những ngôi sao xuất hiện rất sớm, hai người lái xe dọc theo đường núi Bàn Sơn, ngôi sao Kim sáng rỡ vẫn luôn dõi theo họ trên bầu trời.
Ở trong xe, hai người không ai nói lời nào.
Tống Ngạn Thành yên tĩnh lái xe, trên đỉnh đầu họ là ngôi sao Kim, hình ảnh những dãy núi trập trùng lướt qua ô cửa sổ. Lê Chi quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, trong ánh sáng của hoàng hôn, cửa kính xe mơ hồ phản chiếu lại đôi mắt cô.
Khi đã xuống núi, tại khu vực có đèn tín hiệu giao thông thứ nhất, Tống Ngạn Thành đưa tay qua bảng điều khiển trung tâm, nắm thật chặt tay cô.
Xe chạy tới đường nội thành, những tòa nhà cao tầng lại hiện ra, những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu. Tâm trạng của Lê Chi giờ mới cải thiện một chút, có chút bồn chồn, hỏi: “Quanh đây có cửa hàng nào không anh?”
“Làm sao thế?” Tống Ngạn Thành giảm tốc độ xe.
Lê Chi thật sự nhịn không nổi nữa, “Em muốn đi toilet.”
Tống Ngạn Thành: “…” Anh hỏi: “Em có thể nhịn thêm chút nữa không?”
Lê Chi véo anh một cái, “Còn nhịn được thì em nói với anh làm gì.”
Tống Ngạn Thành quẹo xe vào một bãi đỗ xe ngầm của Vương Phủ Tỉnh*, sau đó còn cố ý tìm một tòa nhà văn phòng, giờ mọi người đã tan làm hết, cho nên trong tòa nhà cũng khá ít người qua lại.
(*) Vương Phủ Tỉnh: là một trong những con phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
“Em đeo khẩu trang lên, đội mũ kín vào,” Tống Ngạn Thành không yên tâm nên giúp cô chỉnh trang lại, “Để anh đi cùng em.”
Hai người đi thang máy, cố ý chọn những tầng thật cao. Sau khi đi ra, Tống Ngạn Thành nói: “Anh không đi cùng em được, anh sẽ đi phía sau em thôi.”
Lê Chi ngẩn người, “Vì sao thế?”
“Vì muốn tốt cho em.” Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô, đẩy người cô về phía trước, “Mau tranh thủ thời gian đi, đi thẳng quẹo phải.”
Lê Chi hiểu, anh sợ nhỡ có người chụp lại, gây bất lợi cho cô.
Trong lòng Lê Chi có một loại cảm giác không thể nói nên lời, ngoài cảm động ra, còn có một chút hụt hẫng không thể lý giải.
Năm phút sau, Lê Chi đi ra khỏi toilet. Tống Ngạn Thành liền chờ sẵn ở bên ngoài, đứng cách cô hai mét, ánh mắt hai người giao nhau, anh hất cằm, ý bảo cô đi trước đi.
Bỗng có người đi ngang qua, Lê Chi vô thức cúi đầu, tóc dài rũ xuống bên sườn mặt.
Đúng lúc này, ba cô gái đi qua thấp giọng bàn tán, thỉnh thoảng lại quay ra phía sau nhìn xem. Sau đó có một người can đảm đuổi theo, “Chào chị, xin hỏi… chị là Lê Chi ạ?”
Với khoảng cách gần như vậy, đôi mắt của Lê Chi rất dễ để người ta nhận ra, vừa mới đối mắt, từ chưa thể xác định đã thành xác định, thậm chí là khẳng định.
“A! Đúng là Lê Chi này!!”
Cô nàng kia thét lên một tiếng, đã thu hút sự chú ý của không ít người. Hai chữ Lê Chi này, một khi đã nói ra, người ta ngay lập tức đã nhận định là cái cô tiểu hoa đán trên truyền hình. Ngay lập tức, mọi người chạy hết qua bên này.
Lê Chi lui về sau hai bước, bất giác quay ra nhìn Tống Ngạn Thành đang đứng sau lưng mình.
Tống Ngạn Thành đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, giống như đang cổ vũ, cũng như đang khiến cô an tâm hơn. Anh lui về sau mấy bước, khoảng cách giữa anh và cô lại càng thêm xa xôi.
Lê Chi bị mọi người vây xung quanh, người người cầm máy chụp ảnh, cầm sổ xin ký tên, cũng có những người cực kì kích động muốn xin chụp ảnh cùng. Cô chính là nhân vật trung tâm xán lạn nhất, chính là vầng trăng sáng được vạn ngôi sao xoay xung quanh.
Trong tiếng người ồn ào, trong tiếng hô vang vọng, cô mang trên mình ánh hào quang sáng chói nhất.
Mà Tống Ngạn Thành thừa hiểu, những thứ hào quang này mới chỉ là khởi điểm cho cả một hành trình dài mà thôi.
Anh cúi đầu, giả như mình là một người lạ trong vô số người, cứ thế đi tới. Như là tâm linh tương thông, Lê Chi vô tình nhìn thấy bóng dáng của Tống Ngạn Thành, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng anh mờ dần.
Anh tự coi chính mình thành người dưng, chỉ vì muốn cô không phải rước thêm phiền phức.
Anh nhớ kỹ lời Lê Chi nói, cô không muốn hao tổn tâm trí với chuyện hợp đồng.
Cô cũng đã nói, chỉ cần chờ qua ba tháng này, sau khi giải trừ hợp đồng thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Trong lòng Tống Ngạn Thành yên lặng đến lạ, sự náo nhiệt sau lưng dường như chẳng liên quan gì tới anh.
Có lẽ là trường hợp của Tiểu Chu đã khiến anh xúc động, trong thời khắc sinh tử, cậu nhóc này còn có thể kiên cường đối mặt, còn nói rằng, so với tìm được người yêu, có người yêu ở cạnh bên mới là chuyện may mắn hơn cả.
Mà ở bên này.
Lê Chi nhìn theo bóng lưng đang dần xa của Tống Ngạn Thành, sau đó dần khuất lấp sau thang máy, trong lòng cô bỗng dấy lên một sự khó chịu không nói nên lời. Tuy trên mặt cô vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười với người hâm mộ, nhưng trong lòng sớm đã đau như vạn mũi dao xuyên tim.
Thậm chí trong một phút giây ngắn ngủi, cô còn muốn liều mình lao tới, ôm chầm lấy anh, còn muốn hô lớn cho toàn bộ thế giới biết, đây chính là bạn trai tôi! Là người tôi yêu nhất trên đời!
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Tống Ngạn Thành gửi tin nhắn tới ——
“Chi Chi, chúng ta kết hôn đi.”
Tiểu Chu nâng cái hộp như nâng trứng, hứng như hứng hoa, “Hôm nay em muốn ôm nó đi ngủ!”
Tống Ngạn Thành búng trán cậu một cái, “Thằng nhóc này, cậu có bạn gái rồi đó.”
Tiểu Chu gãi đầu, nhanh tay nhanh chân chui tọt ra sau lưng Lê Chi, “Thần tượng, anh rể đánh em.”
Lê Chi cười, “Để lát nữa chị sẽ đánh anh ấy giúp em, với cả, đừng gọi chị là thần tượng nữa, nghe gượng gạo lắm, cứ gọi là chị Chi Chi là được rồi. À phải rồi, chị cũng mang chút đồ, gọi là quà gặp mặt tới cho bạn gái em, là một cái vòng cổ từ một hãng trang sức nhỏ thôi, nhưng chị rất thích.”
Tiểu Chu cũng ngừng vẻ chơi đùa vô tư của mình, tuy rằng vẫn tươi cười xán lạn, nhưng rõ ràng là đã an tĩnh không ít. Cậu cười cười, đi trước dẫn đường, “Đi thôi, vào trong nhà em ngồi.”
Căn biệt thự xa hoa, cao ngút trời, Tiểu Chu đích thị là cậu ấm nhà giàu. Trong nhà có hai người giúp việc, sớm đã pha trà ướp hoa và gọt trái cây xong.
“Thường thì em ở cùng với bạn gái tại đây.” Tiểu Chu nói: “Bố mẹ em ra nước ngoài làm ăn, mỗi năm về một lần, có đôi khi em phải bay sang đó để thăm bọn họ.”
Lê Chi ngồi xuống uống trà, ngồi sát bên Tống Ngạn Thành, trai tài gái sắc, mà Tiểu Chu thấy được cảnh này cũng phải trợn tròn mắt.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Vẻ mặt kia của cậu là thế nào? Cậu vẫn còn chưa chấp nhận tôi à?”
Tiểu Chu kinh hô: “Anh, tới hôm nay em mới có thể nhìn ra được giá trị nhan sắc của anh đó!”
Tống Ngạn Thành tức hộc máu, “Mới?”
Mà khi Tiểu Chu nhìn Lê Chi thì trong mắt lấp lánh ánh sao, vẻ mặt đê mê say đắm, “Nhưng trước mặt chị Chi Chi, sắc đẹp của anh cũng không chói mắt cho lắm đâu.”
Lê Chi cảm thấy như được người ta chống lưng, giọng nói lại ra vẻ thần bí với Tống Ngạn Thành, “Nghe thấy chưa? Anh còn không mau đối xử tốt với em hơn chút?”
Tiểu Chu hít thở không thông, thần tượng của mình bình dị gần gũi quá, không có tí bệnh ngôi sao nào luôn.
Tống Ngạn Thành làm một trận khẩu chiến long trời lở đất với Tiểu Chu tận 20 phút, hai người đâm chọc nhau kịch liệt, không ai chịu đầu hàng. Tiểu Chu đầu óc nhanh nhạy, cũng rất bướng bỉnh, thường xuyên nói ra những câu làm người khác kinh hãi, so với những lời nói sâu cay của Tống Ngạn Thành thì cậu đang chiếm thế thượng phong. Lê Chi bị hai người chọc cười gần chết, đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Ngạn Thành tức giận đến mức độ này.
Cô lẳng lặng nhìn xem, xem anh nóng máu, khi bị trêu chọc thì cáu lên, khi đấu võ mồm thì không hề chịu giơ cờ trắng xin hàng, mà rồi nói không lại thì lại tức tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đấm cho thằng nhóc thối trước mặt một phát. Anh hiện ra trước mắt cô với dáng vẻ chân thật nhất, không hề che đấy bản tính của mình, không hề gắng sức đeo lên chiếc mặt nạ nham hiểm tàn khốc thường ngày, Từ góc tối vắng tanh như đồng hoang, anh đã từng bước đặt chân tới nhân gian, cũng đã biết bộc lộ hỉ nộ ái ố như những người khác.
Lê Chi cong môi, nở một nụ cười khẽ.
Vừa lúc Tống Ngạn Thành quay đầu lại, thắc mắc: “Em cười gì?”
Lê Chi ghé tới sát tai anh, khẽ nói: “Tống Ngạn Thành, em rất thích anh.”
Như cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống, như chuồn chuồn đạp nước một chút rồi lại bay đi, Lê Chi nói xong liền ngồi nghiêm chỉnh lại, để cho Tống Ngạn Thành nóng bừng lỗ tai. Hai người để tay ở dưới mặt bàn, ngấm ngầm siết chặt lấy tay nhau, mười ngón đan chặt.
Lê Chi đoán chừng là Tống Ngạn Thành nói không lại Tiểu Chu, liền ra mặt giảng hòa: “Bạn gái của em đang ở nhà sao?”
Tiểu Chu ngừng cười, ánh mắt cũng trở nên do dự, “Chị Chi Chi, chị thật sự muốn gặp cô ấy sao?”
Lê Chi khó hiểu, “Đúng vậy, chị không thể gặp sao?”
“Không không không,” Tiểu Chu vội vàng phủ nhận, “Chị Chi Chi, vậy chị đi theo em nhé.”
Nghe vậy, Lê Chi đoán, chắc hẳn là bạn gái của Tiểu Chu đang ở nhà. Lê Chi ngước mắt nhìn tầng hai, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này không muốn gặp người ngoài? Là do tính cách sao? Nhưng mà Tiểu Chu là một cậu nhóc rất hoạt bát sáng sủa, có lẽ bạn gái cũng không đến nỗi nào.
Lê Chi mang nỗi lòng đầy tò mò mà theo chân cậu lên tầng, tầng hai có một cái sân thượng lớn, thông với hành lang, tấm rèm trắng nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cuốn theo cả hương hoa sơn chi vào nhà. Có một căn phòng nằm ở cuối hành lang, Tiểu Chu tiến tới gõ cửa, dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, anh vào nhé.”
Tống Ngạn Thành đang đứng sau lưng cậu khẽ cười, tên nhóc này nhìn thế mà lịch thiệp ra phết.
Tiểu Chu đẩy cửa ra, sự phấn khởi trong giọng nói rõ mồn một: “Em xem ai tới nè, là thần tượng đó!”
Bị bóng lưng của Tiểu Chu che mất nửa tầm mắt, Lê Chi phải tiến thêm hai bước mới nhìn rõ. Cô khẽ giật mình, đừng đờ tại chỗ. Tống Ngạn Thành nhìn ra cũng nhíu chặt hàng mày, anh chưa bao giờ ngờ tới tình huống này.
Hai người nhìn thấy, trong căn phòng rộng rãi và tràn ngập ánh sáng, có một cô gái trẻ với khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường.
Cô gái đã tỉnh dậy, quay đầu lại, khi nhìn thấy Lê Chi, trong mắt sáng lên, lập lòe như một bó đuốc nhỏ. Sức khỏe của Tiểu Ngư đã suy kiệt, phải đeo cả mặt nạ dưỡng khí, điện tâm đồ vẫn đang kêu từng tiếng nhịp nhàng. Cô có một khuôn mặt mỹ lệ, ngũ quan tinh tế, nhưng vì mang bệnh nên trông thật giống một con búp bê đã vỡ nát.
Lê Chi rất nhanh liền hiểu, cô bé này hẳn là mắc bệnh nặng.
Tiểu Ngư yếu ớt nói: “Là chị Chi Chi sao, em chào chị ạ.”
Lê Chi đi tới bên giường, chậm rãi ngồi xuống, mắt đối mắt với cô, cười vô cùng hiền hòa, “Em khỏe không, Tiểu Ngư Nhi?”
Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu, bởi vì người đã mất hết sức, vì vậy cảm xúc biểu đạt ra không rõ lắm, “Em xin lỗi ạ, không thể đón tiếp anh chị đàng hoàng, vậy đành để Chu Chu đưa anh chị đi ăn vậy.”
“Tiểu Chu đã mời anh chị ăn anh đào với cam rồi, ngọt lắm bé à.”
Tiểu Ngư có một đôi mắt to tròn, cô gái này chính là một mỹ nhân, nhưng vì bệnh tật tra tấn, đôi mắt cô đã chẳng còn đen sáng, môi cũng đã trắng bệch như sắc mặt, làn da trên cổ cũng đã mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy những mạch máu xanh.
Cô gái rất phấn khích, cười tươi với Lê Chi, “Em rất thích vai diễn của chị trong bộ phim “Ánh Trăng Trên Tay”, Chu Chu đã cho em xem mười lần rồi, em cũng muốn xem “20 Tuổi” lắm, nhưng mà em không biết, không biết là mình còn có thể hay không…”
Lê Chi nắm chặt lấy tay cô bé, giả bộ tức giận: “Nhất định là có thể! Không được nói lung tung.”
Tiểu Ngư Nhi nhoẻn miệng cười, rũ mắt xuống, “Được ạ, em nhất định sẽ xem được.”
Tiểu Chu vẫn luôn đứng bên giường, im lặng không nói gì. Cậu dém chăn xuống cho cô, khẽ nói: “Em đừng nói lâu quá, sẽ mệt đó.”
Tiểu Ngư thật sự lực bất tòng tâm, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn Lê Chi. Lê Chi lấy quà từ trong túi ra đưa cho Tiểu Ngư, “Đây, chị tặng em một cái dây chuyền, mong là em sẽ thích.”
Tiểu Chu nhận lấy hộ cô, mở ra cho Tiểu Ngư xem, “Đẹp như em vậy đó, mau khỏe lên nhé, lần tới hai chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh sẽ đeo nó lên cho em.”
Trong mắt Tiểu Ngư Nhi đã hơi chút ẩm ướt, trong lòng cô bé rất rõ ràng, bản thân cô bé có thể sẽ không chờ nổi tới cái lần tiếp theo đó, nhưng vì không muốn làm người yêu thất vọng, cô bé vẫn vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”
Lê Chi bỗng nhiên thấy bức bối trong lòng, cô quay mặt đi, để cho cảm xúc ổn định rồi mới quay lại, cười tươi, lấy điện thoại ra, “Em chụp một bức hình với chị nhé?”
Ánh mắt Tiểu Ngư sáng ngời, “Được ạ?”
Tống Ngạn Thành nhận lấy điện thoại của Lê Chi, “Đương nhiên là có thể.”
Anh xung phong làm người chụp ảnh, đầu tiên là chụp ảnh Lê Chi và Tiểu Ngư, sau đó Tiểu Chu cũng gia nhập, vậy là lại có thêm một bức ảnh ba người.
Tống Ngạn Thành cẩn thận, nói với Tiểu Ngư: “Đừng lo, trên điện thoại của chị gái này có filter, để anh chụp một bức hình thật đẹp cho em.”
Tiểu Ngư cười tươi, đôi mắt cong cong như vành trăng non, nhịp đo tim trên điện tâm đồ cũng trở nên nhanh hơn.
Không dám ở lại quấy rầy lâu, mọi người ngồi một lúc rồi ra ngoài. Tiểu Chu đóng cửa lại, sau đó cánh tay đang cầm cái nắm cửa mãi không chịu buông. Cậu không quay người lại ngay, cũng không nói gì hết, bả vai hơi trùng xuống, cũng không đứng thẳng người.
Cứ yên ắng mãi như thế, Tống Ngạn Thành đi qua, siết chặt bờ vai của cô, quay người cậu lại, “Nam tử hán đại trượng phu, không được khóc.”
Hai đứa nhỏ này là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen nhau, năm ngoái Tiểu Ngư phát hiện mình bị bệnh bạch cầu*, lại còn lại loại ác tính nhất. Sau đó bố mẹ cô bé chiến tranh lạnh đòi ly hôn, cũng không thèm để ý đến con gái mình.
(*) Bệnh bạch cầu: là bệnh ung thư máu (bao gồm cả tủy xương và hệ bạch huyết), nguyên nhân là do sự quá sản tế bào bất thường của tủy xương.
Tiểu Ngư thích Lê Chi, đã làm fan của cô từ lúc cô chưa nổi tiếng,
Tiểu Chu không dám khóc quá lớn tiếng, nghẹn ngào nói với Lê Chi: “Cảm ơn chị Chi Chi, cảm ơn chị đã giúp mơ ước của cô ấy trở thành sự thật.”
Lê Chi đột nhiên bước tới ôm chặt cậu, cổ họng đã nghẹn ngào chua xót, “Em cũng cố gắng lên nha.”
Tiểu Chu được Lê Chi ôm lấy thì kinh hãi, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bị đả kích, đau lòng không thôi, “Trời ạ! Mùi nước hoa trên người anh chị cũng giống nhau như đúc luôn.”
Tống Ngạn Thành bật cười với cậu, không thèm nể mặt mà kéo cậu ra khỏi người Lê Chi, “Ngửi chỗ nào đấy? Hả?”
Khi trời đã về chiều, mặt trời đã khuất núi, Tống Ngạn Thành và Lê Chi tạm biệt Tiểu Chu.
Trước khi về, Lê Chi đã kí năm mươi cái bưu thiếp để Tiểu Chu làm quà cho fan club. Trời đã sang hè nên những ngôi sao xuất hiện rất sớm, hai người lái xe dọc theo đường núi Bàn Sơn, ngôi sao Kim sáng rỡ vẫn luôn dõi theo họ trên bầu trời.
Ở trong xe, hai người không ai nói lời nào.
Tống Ngạn Thành yên tĩnh lái xe, trên đỉnh đầu họ là ngôi sao Kim, hình ảnh những dãy núi trập trùng lướt qua ô cửa sổ. Lê Chi quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, trong ánh sáng của hoàng hôn, cửa kính xe mơ hồ phản chiếu lại đôi mắt cô.
Khi đã xuống núi, tại khu vực có đèn tín hiệu giao thông thứ nhất, Tống Ngạn Thành đưa tay qua bảng điều khiển trung tâm, nắm thật chặt tay cô.
Xe chạy tới đường nội thành, những tòa nhà cao tầng lại hiện ra, những ánh đèn neon rực rỡ sắc màu. Tâm trạng của Lê Chi giờ mới cải thiện một chút, có chút bồn chồn, hỏi: “Quanh đây có cửa hàng nào không anh?”
“Làm sao thế?” Tống Ngạn Thành giảm tốc độ xe.
Lê Chi thật sự nhịn không nổi nữa, “Em muốn đi toilet.”
Tống Ngạn Thành: “…” Anh hỏi: “Em có thể nhịn thêm chút nữa không?”
Lê Chi véo anh một cái, “Còn nhịn được thì em nói với anh làm gì.”
Tống Ngạn Thành quẹo xe vào một bãi đỗ xe ngầm của Vương Phủ Tỉnh*, sau đó còn cố ý tìm một tòa nhà văn phòng, giờ mọi người đã tan làm hết, cho nên trong tòa nhà cũng khá ít người qua lại.
(*) Vương Phủ Tỉnh: là một trong những con phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
“Em đeo khẩu trang lên, đội mũ kín vào,” Tống Ngạn Thành không yên tâm nên giúp cô chỉnh trang lại, “Để anh đi cùng em.”
Hai người đi thang máy, cố ý chọn những tầng thật cao. Sau khi đi ra, Tống Ngạn Thành nói: “Anh không đi cùng em được, anh sẽ đi phía sau em thôi.”
Lê Chi ngẩn người, “Vì sao thế?”
“Vì muốn tốt cho em.” Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng xoa đầu cô, đẩy người cô về phía trước, “Mau tranh thủ thời gian đi, đi thẳng quẹo phải.”
Lê Chi hiểu, anh sợ nhỡ có người chụp lại, gây bất lợi cho cô.
Trong lòng Lê Chi có một loại cảm giác không thể nói nên lời, ngoài cảm động ra, còn có một chút hụt hẫng không thể lý giải.
Năm phút sau, Lê Chi đi ra khỏi toilet. Tống Ngạn Thành liền chờ sẵn ở bên ngoài, đứng cách cô hai mét, ánh mắt hai người giao nhau, anh hất cằm, ý bảo cô đi trước đi.
Bỗng có người đi ngang qua, Lê Chi vô thức cúi đầu, tóc dài rũ xuống bên sườn mặt.
Đúng lúc này, ba cô gái đi qua thấp giọng bàn tán, thỉnh thoảng lại quay ra phía sau nhìn xem. Sau đó có một người can đảm đuổi theo, “Chào chị, xin hỏi… chị là Lê Chi ạ?”
Với khoảng cách gần như vậy, đôi mắt của Lê Chi rất dễ để người ta nhận ra, vừa mới đối mắt, từ chưa thể xác định đã thành xác định, thậm chí là khẳng định.
“A! Đúng là Lê Chi này!!”
Cô nàng kia thét lên một tiếng, đã thu hút sự chú ý của không ít người. Hai chữ Lê Chi này, một khi đã nói ra, người ta ngay lập tức đã nhận định là cái cô tiểu hoa đán trên truyền hình. Ngay lập tức, mọi người chạy hết qua bên này.
Lê Chi lui về sau hai bước, bất giác quay ra nhìn Tống Ngạn Thành đang đứng sau lưng mình.
Tống Ngạn Thành đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, giống như đang cổ vũ, cũng như đang khiến cô an tâm hơn. Anh lui về sau mấy bước, khoảng cách giữa anh và cô lại càng thêm xa xôi.
Lê Chi bị mọi người vây xung quanh, người người cầm máy chụp ảnh, cầm sổ xin ký tên, cũng có những người cực kì kích động muốn xin chụp ảnh cùng. Cô chính là nhân vật trung tâm xán lạn nhất, chính là vầng trăng sáng được vạn ngôi sao xoay xung quanh.
Trong tiếng người ồn ào, trong tiếng hô vang vọng, cô mang trên mình ánh hào quang sáng chói nhất.
Mà Tống Ngạn Thành thừa hiểu, những thứ hào quang này mới chỉ là khởi điểm cho cả một hành trình dài mà thôi.
Anh cúi đầu, giả như mình là một người lạ trong vô số người, cứ thế đi tới. Như là tâm linh tương thông, Lê Chi vô tình nhìn thấy bóng dáng của Tống Ngạn Thành, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng anh mờ dần.
Anh tự coi chính mình thành người dưng, chỉ vì muốn cô không phải rước thêm phiền phức.
Anh nhớ kỹ lời Lê Chi nói, cô không muốn hao tổn tâm trí với chuyện hợp đồng.
Cô cũng đã nói, chỉ cần chờ qua ba tháng này, sau khi giải trừ hợp đồng thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Trong lòng Tống Ngạn Thành yên lặng đến lạ, sự náo nhiệt sau lưng dường như chẳng liên quan gì tới anh.
Có lẽ là trường hợp của Tiểu Chu đã khiến anh xúc động, trong thời khắc sinh tử, cậu nhóc này còn có thể kiên cường đối mặt, còn nói rằng, so với tìm được người yêu, có người yêu ở cạnh bên mới là chuyện may mắn hơn cả.
Mà ở bên này.
Lê Chi nhìn theo bóng lưng đang dần xa của Tống Ngạn Thành, sau đó dần khuất lấp sau thang máy, trong lòng cô bỗng dấy lên một sự khó chịu không nói nên lời. Tuy trên mặt cô vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười với người hâm mộ, nhưng trong lòng sớm đã đau như vạn mũi dao xuyên tim.
Thậm chí trong một phút giây ngắn ngủi, cô còn muốn liều mình lao tới, ôm chầm lấy anh, còn muốn hô lớn cho toàn bộ thế giới biết, đây chính là bạn trai tôi! Là người tôi yêu nhất trên đời!
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Tống Ngạn Thành gửi tin nhắn tới ——
“Chi Chi, chúng ta kết hôn đi.”