Chương 49: Hòa giải
Lê Chi giận thực sự.
Công tác dài đằng đẵng mười mấy ngày liền, mỗi ngày chỉ được ngủ có 4-5 tiếng. Cả một đống hoạt động rồi phỏng vấn, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại. Cô bị cuốn vào guồng quay của công việc, ngay cả bị viêm mũi dị ứng nghiêm trọng như vậy cũng không được đi khám bác sĩ. Tống Ngạn Thành không nghe máy, lại còn không trả lời tin nhắn, cô cũng không tính toán làm gì, cô cũng bận rộn, đâu thể yêu cầu người khác phải biết nhân nhượng đúng mực với mình. Nhưng sau khi cô về đến nơi chuyện đầu tiên chính là lái xe mới tới gặp anh, kết quả là nhìn thấy một màn như vầy.
Lê Chi sao có thể không tủi thân.
Cũng may, nhờ lần tình cờ chạm mặt này mà cô đã rõ ân oán giữa Tống Ngạn Thành và Minh Hi là gì. Không ngờ rằng, dưới lớp vỏ bọc cao ngạo lạnh lùng, khôi ngô tuấn tú của Tống Ngạn Thành lại là một tâm hồn có khẩu vị nặng như vậy.
Lê Chi nghĩ tới cái câu “anh hai” của Minh Hi là lại thấy đau đầu, anh với chả hai, đúng là đồ vô liêm sỉ!
Cô bắt taxi rời đi, xe của Tống Ngạn Thành vừa đụng Ferrari, nhất thời mắc kẹt, chưa thể thoát ra được, Cô vừa mới lên xe, chuông điện thoại liền reo vang không ngừng nghỉ. Lê Chi bấm nút không nghe hết thảy, còn cả cái anh thư kí Quý kia nữa, hai cái người này cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng là giẻ cùi tốt mã.
Tống Ngạn Thành gọi cô không được liền gửi tin nhắn, gửi tin nhắn không được lại muốn video call. Lê Chi không chút do dự, block anh luôn.
“Tôi không biết đêm hôm khuya khoắt thế này tự nhiên cô nổi cơn điên cái gì, nhưng nhìn mặt cô bây giờ này, như oán phụ luôn á.” Trong căn nhà thuê trọ của Mao Phi Du, Lê Chi ngồi yên không nhúc nhích trên ghế sopha.
Nửa tiếng trước, Mao Phi Du mở cửa còn tưởng rằng mình hoa mắt. Đôi mắt Lê Chi đỏ ngầu, nhưng không rơi lệ, vừa vào nhà đã nhảy vọt lên cái ghế sopha nhà anh ta, nằm xuống, “Tôi không có nhà để về, đêm nay ở tạm nhà anh vậy.”
Nói xong cũng nhắm mắt nằm ngủ luôn. Ngủ một lúc liền tỉnh lại.
“Này, cô làm sao thế hả?” Mao Phi Du lay lay cánh tay cô, đưa cho cô chén nước ấm, “Xe của cô đâu? Đỗ ở chỗ nào rồi?”
Lê Chi nhớ tới cái xe liền thấy xót, đưa tay cào tóc, hất hết ra đằng sau lưng, không nói gì.
Mao Phi Du cười hỏi: “Cãi nhau với cái anh bạn trai yêu như mạng kia?”
Lê Chi liếc anh ta, ánh mắt ỉu xìu như lá thu, “Anh đi làm thám tử được rồi đấy, đừng làm người đại diện nữa.”
Mao Phi Du nghe xong, cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói: “Cứ cho là vì tôi đã chứng kiến nhiều đi. Trong cái giới giải trí này, lúc chưa thành danh thì yêu đương nhau, bạn trai bạn gái các thứ nồng thắm lắm, yêu đòi sống đòi chết, nói mấy lời gì mà dù nghèo khó hay giàu sang thì cũng không quên nhau. Rồi sau khoảng tầm một năm hay hơn, chưa cần nói đến việc có nổi tiếng hay chưa, nhưng để có thể đứng trước mặt khán giả thì người ta có thể ngay lập tức chia tay, duy trì hình tượng thần tượng độc thân.”
Lê Chi quật cường thề thốt, “Tôi không hề có ý đó, nếu không tôi còn quen anh ấy làm gì.”
“Cô thì chắc chắn là không, nhưng cậu ta thì chắc chắn là có.” Mao Phi Du nói mấy lời tình ý sâu xa: “Cậu ấm nhà họ Tống, cho dù có mấy chuyện phiền lòng, nhưng dù sao cũng là người trên vạn người, người ta có tư cách để thanh cao. Có tiền mua tiên cũng được mà, có đáng để cô phải tủi thân như thế không?”
Lê Chi không lên tiếng, ngửa đầu lên ghế sopha suy nghĩ, nhéo nhéo mi tâm.
Im lặng một hồi, Mao Phi Du lại nói: “Tôi thấy cô cũng không có ý định đi mấy con đường thần tượng, tôi cũng không phản đối cô yêu đương, coi như cho cô có cơ hội trải sự đời nhiều chút.”
Lê Chi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong sáng ngay thẳng, “Tôi không có chơi đùa tình cảm của anh ấy.”
Mao Phi Du xùy một tiếng, nhoẻn miệng cười, “Ài, cô còn định công khai hay gì hả? Nào nào, đến đây, giờ đăng WeiBo luôn đi, công khai bạn trai cô luôn.”
Anh ta vừa nói vừa với tay lấy điện thoại, Lê Chi đưa tay ngăn tay, “Xấu xa.”
Mao Phi Du thử một lần liền biết, đắc ý, “Đấy, nhìn xem, thực ra cô đừng chơi bời quá mức, nếu có thời điểm phải lựa chọn thật, cũng không nhất thiết phải chọn cậu ta.”
Lê Chi ngẩng đầu, ánh mắt tinh anh tỉnh táo hơn nhiều, đính chính lại: “Anh sai rồi. Nếu như anh ấy yêu cầu, tôi nguyện ý làm vậy.”
Mao Phi Du búng trán cô một cái, tức giận mắng: “Cô dám!”
Lê Chi thở dài, cầm lấy gối ôm mà úp mặt vào, trong lòng phiền muộn.
Mà ở bên này, từ sau khi trở về nhà, Tống Ngạn Thành vẫn luôn đi đi lại lại trong phòng làm việc, mãi cho tới khi Quý Tả gọi điện tới, “Tống tổng, Lê tiểu thư đã tới chỗ của người đại diện. Có cần…”
Tống Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm, chí ít là giờ anh biết cô đã an toàn. Anh cũng hiểu tình huống hiện tại, chỉ nói: “Giờ cô ấy không muốn gặp tôi đâu, được rồi, anh nghỉ ngơi đi, vất vả cho anh rồi.”
Quý Tả cũng không biết nên làm thế nào để an ủi sếp, chỉ có thể cố gắng làm hết phận sự, xử lí cục diện rối rắm này, sau đó đến báo cáo: “Xe của Lê tiểu thư đã được kéo đi sửa chữa, anh xem có nên đưa cho cô ấy một chiếc xe mới hay không?”
“Hình như bên Quân Minh mới nhập về một chiếc Audi mới nhỉ? Anh đưa cho cô ấy đi.” Tống Ngạn Thành phiền não, rồi lại nói, “Thôi được rồi, cô ấy sẽ không nhận đâu.”
Quý Tả gật đầu, “Vậy còn bên tiểu thư Minh Hi.”
“Mẹ nó chứ, cô ta còn không biết xấu hổ mà tìm tôi?” Tống Ngạn Thành quắc mắt, Quý Tả liền không dám nhắc lại.
Sau khi Quý Tả đi rồi, Tống Ngạn Thành ngồi ở trong nhà một mình, buồn bực vì không thấy hồi âm của cô. Anh không nghiện thuốc lá, trong nhà cũng không cất sẵn thuốc bao giờ, sau khi hút hai điếu thuốc cuối cùng, anh lại hút hết cả một bao xì gà.
Vị xì gà nồng đậm, khói thuốc lượn lờ, biến thư phòng thành chốn bồng lai tiên cảnh. Bé Lông Vàng vốn đang ngủ say, sau lại bị khói thuốc hun đến tỉnh ngủ, ngẩng đầu dậy, mờ mịt vô định mà nhìn chủ nhân.
Tống Ngạn Thành liếc nó một cái, “Con cũng nhớ mẹ hả?”
Bé Lông Vàng nghĩ bụng, bố suy nghĩ nhiều rồi.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, sờ lên cái đầu nó, “Bố cũng nhớ mẹ con. Mẹ con ấy à, tính tình ương ngạnh cố chấp, nếu sống trong thời cổ đại, chắc chắn mẹ con là kiểu người xông pha ra trận giết địch. Cô ấy thực sự thích diễn xuất, chí hướng gây dựng sự nghiệp còn lớn hơn bố nhiều. Hay là, bố đổi mẹ khác cho nhóc nhé?”
Chú chó cọ cọ cái mũi ướt át vào lòng bàn tay anh, thè lưỡi liếm, lại còn thở hè hè, tựa như đang cười, cười anh đến giờ vẫn còn chưa xác định rõ chuyện tình cảm của đời mình. Chẳng cần đợi bố đổi mẹ, mẹ con đã đổi cho con ông bố khác rồi!
Tống Ngạn Thành càng nhìn con chó, lại càng thấy không đúng. Cái mặt nó tươi cười thế kia, đích thị không phải chó ngoan. Anh đứng lên, dùng chân nhẹ nhàng đẩy nó ra, cất xì gà vào trong ngăn kéo. Tống Ngạn Thành gọi cho Lê Chi thêm mấy cuộc nữa, nhưng cô đều không nghe, ngay cả WeChat cũng đã bị cô kéo vào sổ đen.
Làm thật luôn kìa.
Lê Chi dù đau lòng nhưng cũng không cho phép mình bị đắm chìm trong đó quá lâu, ngày hôm sau còn có đầy công việc cần cô đảm đương. Mao Phi Du nói cho cô biết, “Nhà làm phim của bộ “20 Tuổi” đã thông báo mức cát xê với tôi, tôi chỉ có thể nói, cái giá mà người ta đưa ra còn không bì được một nửa mức mà bên “Thừa Phong Giả” đưa ra, cô nghĩ kĩ chưa?”
Lê Chi ừ một tiếng, “Tôi nghĩ kĩ rồi.”
Mao Phi Du khó hiểu, hỏi, “Mặc dù bộ “20 Tuổi” này cũng khá tốt, nhưng “Thừa Phong Giả” mới là bộ chắc chắn sẽ ăn khách. Với sự sản xuất và đầu tư lớn như thế thì chúng ta sẽ không phải lo về độ nổi tiếng nữa, sao cô lại nghĩ khác vậy?”
Lê Chi an tĩnh, nói cho anh ta biết, “Kịch bản của “20 Tuổi” là do tự tay sư phụ tôi kiểm định. Anh cứ coi như tôi đang báo đáp ân sư đi ha. Hơn nữa, tôi cũng chỉ vừa mới phất lên, muốn đi con đường ổn định chút.”
Mao Phi Du dò xét ánh mắt cô, cuối cùng phán: “Mấy lí do này của cô, chưa phải toàn bộ.”
Lê Chi cười cười, “Cái gì mà toàn bộ với chả không toàn bộ, đào đâu ra được lắm lí do như thế, kịch bản tốt, nhân vật hợp gu, vậy thì diễn thôi. Nếu không diễn tốt thì dù có tham gia kịch bản được đầu tư quy mô lớn hơn nữa cũng không che mắt được người xem đâu. Thế nên, về bản chất, diễn cái gì cũng như nhau cả.”
Mao Phi Du hứ một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường nhưng trong bụng thì khấp khởi mừng thầm. Anh ta thở dài não nề, “Thôi được rồi, cô cứ việc xông pha về phía trước, còn tàn dư hỗn loạn ở phía sau cứ để tôi lo.”
Hôm nay anh ta tới công ty là để chiến một trận ác liệt – đàm phán với chị Phong về thù lao của Lê Chi. Trong điều khoản hợp đồng mà hồi trước Lê Chi kí với công ty có ghi, tài nguyên thương mại nắm trong tay đều phải chia ba-bảy, nhưng cái này chỉ thuộc phạm vi những tài nguyên mà do công ty giành được. Lê Chi muốn nhận bộ “20 Tuổi”, đây đều là do Phó Bảo Ngọc tự mình đề nghị với Lê Chi, không hề liên quan tới công ty.
Liên quan đến tiền bạc thì chẳng ai để mình chịu thua thiệt một phân nào. Giả vờ giả vịt hòa nhã chẳng có tác dụng gì cả, cuối cùng cũng chỉ khiến mình chẳng được miếng nào. Chị Phong cũng không hề nể tình Mao Phi Du, dở tính dở nết mà nói mấy câu tổn thương người khác, nói anh ta không biết trời cao đất dày thế nào, dẫn dắt một cô nghệ sĩ cũng không hiểu chuyện ra sao.
Chị ta còn nói: “Cậu cho là con nhỏ đó có chút thành tích liền có thể làm mình làm mẩy rồi hả? Cậu Mao, cậu cũng là người từng trải, thời trẻ qua mau, cậu hiểu đạo lí này mà? Công ty bồi dưỡng tài năng của cô ta, từng bước từng bước đánh bóng tên tuổi cho cô ta mới có thể làm nên một chút ít thành tích như ngày hôm nay. Mình cậu có thể đưa cô ta bước trên một con đường chỉ toàn danh vọng không? Cuối cùng chẳng phải mấy người vẫn phải dựa vào công ty đó sao?”
Mao Phi Du ranh mãnh cợt nhả, nói đùa: “Ầy, chị Phong à, chị cũng đâu phải là người coi bói đâu, chuyện sau này ấy mà, em cũng chẳng thể đoán trước được, mà chị cũng đâu nhất định sẽ nói chuẩn.”
Chị Phong bị nói trúng tim đen, không nén nổi tức giận, “Tóm lại tôi mặc kệ, cô ta là nghệ sĩ của công ty, phải làm theo hợp đồng quy định! Nếu như cô cậu có gì muốn ý kiến, thì cứ theo quy trình mà làm, liên hệ với bộ phận pháp chế, nếu như không có kết quả, vậy thì cô ta sẽ bị đóng băng hoạt động.”
Mao Phi Du biết, chị ta là đang muốn vạch mặt. Nếu như cứ theo luật mà xử, vừa hao tâm tổn sức lại vừa tổn hại tiền của, lúc này Lê Chi chỉ vừa mới thuận buồm xuôi gió được một chút, gặp chuyện này khéo lại kéo cô sụp theo. Mao Phi Du cân nhắc nặng nhẹ, lập tức ra vẻ đáng thương xin lỗi. Chị Phong hất mặt bỏ đi, đóng cửa cái sầm.
Buổi chiều, Lê Chi có một cảnh chụp cho tập san. Mãi tận tối, công việc mới kết thúc. Điều hòa trong studio này lúc nóng lúc lạnh, Lê Chi phải mặc trang phục mùa hè, cả ngày thân thể đều thấy khó chịu. Cô ngồi xổm ở trên sân, mặc áo khoác kín người, lấy điện thoại di động ra xem thử.
Mao Phi Du đưa nước cho cô, hừ một tiếng, “Trông như người mất hồn ấy, nhìn muốn bực cả mình.”
Lê Chi mất kiên nhẫn, “Đừng có làm phiền tôi mà.” Dừng một chút, cô nói: “Tâm trạng tôi không tốt, đi uống rượu với tôi đi.”
Cái quán bar nhỏ này là do Mao Phi Du tìm, nằm trong một vị trí hẻo lánh, là do bạn anh ta mở. Trang thiết bị đơn sơ, độ tiêu thụ không cao, nhưng tay nghề của chủ quán không tệ, pha chế rượu trái cây đặc biệt thơm ngon.
Mao Phi Du đi chào hỏi một chút, lúc quay về đã thấy Lê Chi ỉu xìu ở quầy bar, cứ nốc hết lon bia này đến lon bia khác. Mao Phi Du trách móc ông chủ: “Anh hâm à, tự nhiên lại đưa cô ấy uống bia.”
Lê Chi ngại anh ta nói dông dài, “Anh đừng quản tôi.”
Mao Phi Du lưỡng lự một hồi, cuối cùng dứt khoát kệ cô, “Được được được, bà cô của tôi ạ, cho cô buông thả đêm nay đấy. Cô nói xem, cô làm tình làm tội như thế để làm gì, rõ ràng là mắc bệnh tương tư, có cần phải mạnh miệng như thế không? Sinh hoạt đời thường chứ có phải diễn phim đâu, diễn với chả không diễn, rồi đấy cô lại không được sống với con người thật của mình đâu.”
Lê Chi lắc lắc lon bia trên mặt bàn, uất ức nhưng lại không có chỗ phát giận, may cô vẫn còn là người hiểu đạo lí, sụt sịt cái mũi bị nghẹt, buồn buồn nói: “Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi cảm thấy, anh ấy có quá nhiều bí mật, nếu không biết, tôi lại có cảm giác không an toàn, mà biết rồi, tôi lại thấy khổ sở.”
“Vãi chưởng, cô còn nói mình không có cảm giác an toàn ấy à?” Mao Phi Du nói, “Bạn trai cô đúng là mang tiếng oan rồi.”
Lê Chi chống mặt, nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghi ngờ.
“Công việc của cô, không cố định ở một chỗ được, không phân ngày đêm, đặt mình vào vị trí của một người đàn ông bình thường mà xem, trừ phi cậu ta không thích cô, bằng không thì rất khó thích ứng.” Mao Phi Du phân tích khách quan, có sao nói vậy, “Kì thực, tôi có chút đồng tình với bạn trai cô rồi đó.”
Trầm mặc một chút, Lê Chi cũng ý thức được, “Đúng là tôi không có nhiều thời gian ở bên anh ấy.”
Mao Phi Du lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
“Nhưng dù có thế thì anh ấy không thể tìm cho bản thân chuyện gì để làm sao!” Lê Chi bỗng nhiên lớn tiếng, khiến Mao Phi Du đánh rớt luôn cả điếu thuốc lẫn bật lửa xuống mặt đất.
Có lẽ là do áp lực khi phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong nhiều ngày quá lớn, hoặc là do trải qua mấy việc hỗn độn như thế khiến căng thẳng thần kinh bùng nổ, Lê Chi gục xuống bàn khóc rấm rức.
Mao Phi Du chỉ giỏi làm tổn thương người khác, lúc này không dám lên tiếng. Anh ta lấy cớ đi toilet, nhờ ông chủ để ý tới cô một chút.
Lúc Tống Ngạn Thành nhận điện thoại cũng là lúc vừa kết thúc tiệc xã giao tối. Uống rượu khiến anh nóng mặt nhưng thân thể thì lạnh toát, bị gió thổi khiến đầu khó chịu hết sức. Quý Tả bảo lái xe đóng cửa sổ lại, rồi lại bật điều hòa ấm lên.
Tống Ngạn Thành nhéo mi tâm hết lần này đến lần khác, hỏi: “Hôm nay cô ấy bận làm gì?”
Quý Tả nói: “Chụp hình ở một studio.”
“Bây giờ vẫn còn đang làm việc sao?”
Quý Tả nhìn đồng hồ, “Có lẽ sắp xong rồi.”
Lúc Mao Phi Du gọi tới, Tống Ngạn Thành nhìn thấy số lạ, tắt âm không nghe. Mãi cho tới khi đối phương gọi tới lần thứ ba, anh mới mất kiên nhẫn nghe máy, “Ai đó?”
Mao Phi Du cũng cáu, “Điện thoại của cậu để làm cảnh đấy à! Không biết đường nghe hay sao!”
Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy giọng nói này khá quen, nhất thời không nhớ nổi là ai.
Mao Phi Du gào lên: “Tôi báo cậu cái địa chỉ, mau đến đi! Cô họ Lê kia uống rượu đến điên rồi, tôi không cản nổi! Đệch mợ, uống từ nãy tới giờ, cô ấy chắc muốn chết rồi đó.”
Tống Ngạn Thành tỉnh rượu ngay lập tức, nhanh chóng phân phó tài xế: “Quay xe.”
Từ nhỏ tới lớn Lê Chi luôn sống rất kỉ luật và tự biết kiềm chế bản thân, hoàn cảnh của cô đã như vậy, được ăn no mặc ấm đã là ân huệ lớn lao rồi, đâu có tư cách gì mà giữ thể diện hão. Đây là lần đầu tiên cô liều lĩnh, buông thả bản thân mình đến vậy.
Bia cô uống không ít, hết lon này tới lon khác, khi Mao Phi Du gọi điện xong quay lại, trên bàn đã có thêm ba lon bia rỗng. Mao Phi Du hít sâu, “Bà cô ơi, cô không muốn sống nữa à?” Còn may đây là chỗ làm ăn của người quen, giờ này đã đóng cửa nên không có người ngoài.
Lê Chi mân mê miệng cốc, nhìn thì có vẻ yên tĩnh, nhưng thực ra hai mắt cô sớm đã đỏ hoe, “Tôi sợ tôi không giữ được anh ấy.”
Mao Phi Du ừ ừ qua loa, “Cô không cần lo chuyện này, chính cô còn như con cá chạch nữa là.”
Lê Chi sụt sịt, “Tôi không giữ được ai hết.”
“Giữ nhiều người như vậy làm gì? Cô có phải cảnh sát đâu.” Mao Phi Du xùy một tiếng.
Lê Chi lắc đầu, “Anh không hiểu đâu.”
Mao Phi Du nói: “Tôi không có nhu cầu hiểu gì hết, tôi chỉ muốn hỏi cô có hiểu không, bảy giờ ngày mai còn phải chụp hình đó.”
“Rầm” một tiếng, Lê Chi mạnh mẽ nện cái trán lên mặt bàn, vốn cô đang nhẫn nhịn, sau đó lại nghẹn ngào, cuối cùng lớn tiếng phát tiết: “Aaaa! Tại sao phải quan tâm! Vì sao ông trời không cho tôi làm gái đểu luôn đi!!”
Tống Ngạn Thành chạy vào, vừa vặn nghe được nửa câu sau. Anh cởi áo khoác, áo sơ mi trong cũng đã cởi mấy nút, để lộ ra yết hầu, quai hàm cùng với xương quai xanh, trông có khí chất tửu sắc tài khí.
Anh bình tĩnh đi tới, kéo Lê Chi dậy, dùng sức ôm eo cô, trực tiếp vác lên vai.
Tống Ngạn Thành nói: “Em không xứng.”
Sau đó cứ thế rời đi.
Mao Phi Du sững sờ ngồi trên ghế chân cao, mãi sau mới phản ứng kịp, “Đệch, ngầu vãi.”
Mà ở trong xe, hai con ma men ngồi ở băng ghế sau, cùng ngồi một chỗ ở trong xe, ngửi hương thơm tinh dầu biển trong xe, Lê Chi như cảm thấy lòng mình tan nát. Cô không nhúc nhích, chỉ ngồi gọn vào một góc, sắc mặt điềm tĩnh.
Tống Ngạn Thành thì lại giật nguyên cái cà vạt xuống, quấn vào tay trái, cuốn vào rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hai người đều không nói lời nào, khiến Quý Tả ngồi ở ghế phó lái khó chịu đến mức không thở nổi, liền len lén hé cửa sổ ra một chút cho thông gió. Sau khi đưa hai người về chung cư Ôn Thần, Quý Tả liền bảo tài xế mau lái xe đi.
Ở trong thang máy, Lê Chi dựa vào tường bên trái, Tống Ngạn Thành đứng ở bên phải, hai người vẫn không nói tiếng nào như cũ. Không gian thu hẹp lại, tốc độ lưu thông không khí cũng chậm hơn, hơi thở dồn dập tới mức khó mà chịu được.
Lê Chi vuốt cuốt cái mũi, chóp mũi đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương. Tống Ngạn Thành thầm thở dài, đêm nay dù có chết ở chỗ này, cũng nhất quyết phải dỗ dành cô thành công.
Hai người ra khỏi thang máy, đi vào nhà. Bé Lông Vàng chạy vội ra đón chào, thật lâu rồi mới được gặp Lê Chi. Lê Chi cầm lấy cái tai chó của nó, hơi kéo một chút, để cho nó chạy tới đây, sau đó ngồi xổm xuống, người với chó nhìn nhau, sau đó vươn tay giả vờ đánh nó một cái, “Tống Ngạn Thành, mày chán sống rồi hả?”
Chó: “??”
Tống Ngạn Thành đánh hờ vào mặt nó, “Chọc mẹ mày tức giận, đã thế lại còn không biết hối cải, tình sử còn sót lại vấn đề mà vẫn không làm cho ra nhẽ, tất cả lỗi đều tại mày.”
Chú chó nhe răng: “Gâu?”
“Còn dám cãi lại hả?” Tống Ngạn Thành vỗ vỗ cái đầu nó, “Ngày mai sẽ đem mày đi thiến.”
Lông Vàng bắt đầu sủa nhặng lên, ngúng nguẩy cái đuôi chạy ra núp đằng sau chân Lê Chi.
Tống Ngạn Thành nhìn Lê Chi, trong mắt lộ vẻ xúc động, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ e dè ăn năn, anh im lặng, không biết phải nên mở miệng thế nào. Anh chưa từng nói lời an ủi, vỗ về một cô gái bao giờ, tình đầu của anh không thuận lợi, mang theo cả sự lừa gạt và ác ý. Hành động của Minh Hi gần như đã hủy hoại tất cả mầm mống của sự hồn nhiên mà một người thiếu niên đáng ra nên có.
Dù trong lòng Tống Ngạn Thành có đau khổ hay chua xót, chỉ cần đứng trước Lê Chi, anh cảm thấy tâm tình của mình không phải là chuyện quan trọng gì nữa.
Chỉ khi cô ổn, anh mới có thể an tâm được.
Khi đối mặt với nhau, Tống Ngạn Thành vừa định cất lời, Lê Chi bỗng nhiên xông tới, ôm lấy cổ anh, dứt khoát nhảy lên người anh, “Hu hu hu!! Anh Thành! Thực xin lỗi!”
Tống Ngạn Thành theo phản xạ nâng mông cô lên, sợ cô bị ngã, liền lấy tay kê dưới đùi.
Lê Chi vùi đầu vào hõm cổ anh, cô đã nhẫn nhịn cả một đêm, giờ đây nước mắt tuôn trào không thể ngừng được. Cô vừa khóc vừa nói: “Em không nên chiến tranh lạnh với anh, không nên kéo số anh vào sổ đen, thực ra em cũng biết đây không phải là cách giải quyết vấn đề, chỉ là do em nhịn không được.”
Chưa cần Tống Ngạn Thành hỏi vì sao, cô đã tựa như hạt đậu, trút hết những điều trong lòng mình ra ngoài, “Hu hu hu, em đã ghen, chua chết đi được. Chua xót vì cô ta dám ôm anh, chua xót vì anh không đẩy cô ta ra, chua xót vì hai người từng có một đoạn tình cảm với nhau. Anh là bạn trai em cơ mà, anh là của em cơ mà, em sợ không giữ được anh.”
Lê Chi nghẹn ngào, từng câu từng câu, đều nói ra sự thật tan nát cõi lòng.
Tống Ngạn Thành trong lòng vừa mừng thầm vừa đau lòng. Anh hôn lấy mắt, mũi, môi của cô, “Không cần em giữ, anh mãi mãi là của em mà.”
Thời thanh xuân từng nói lời hứa hẹn trăm năm, nhưng rồi Lê Chi đã bị vuột mất một lần. Tuy vậy, vào giờ phút này, cô như một đứa trẻ hết sức ngây thơ, chân thành, nguyện ý tin tưởng một lần nữa. Cô ôm chặt Tống Ngạn Thành, cọ vào vai anh để lau khô nước mắt.
Tống Ngạn Thành cười, chống cái trán của cô, thấp giọng hỏi: “Chi Chi, vậy chúng ta làm hòa rồi hả?”
Lê Chi vốn tính tình hào sảng, yêu ghét từ trước tới nay luôn phân định rõ ràng, có lỗi thì nhận sai, cũng không hề cự nự mất tự nhiên. Cô vui vẻ gật đầu, “Ừm!”
“Có phải em quên rồi không?” Tống Ngạn Thành vừa vỗ về lại vừa dụ dỗ cô, giọng đùa cợt, hỏi: “Anh đến Thâm Quyến tìm em, sau đó còn bị Chi Chi bỏ rơi giữa đường.”
Lê Chi ngẩng đầu, có sao nói vậy, “Em đã nói là anh đừng tới Thâm Quyến rồi mà, chính anh tìm đến đó thôi. Đến thì cứ đến, tìm cho mình việc để làm đi, cứ chờ em mãi làm gì? Hết bận rồi thì tự khắc em sẽ tới gặp anh thôi.”
Cô đường hoàng nói thẳng, khiến cho Tống Ngạn Thành phải sững sờ. Anh không khỏi bật cười, gật đầu, nhượng bộ, “Được, là lỗi của anh, về sau anh sẽ nghe lời Ảnh hậu.”
Lê Chi cười xán lạn hơn chút, “Thành ngoan!”
Vừa mới dứt lời, hai người nhìn nhau, sau đó hết sức ăn ý mà hôn môi. Đêm nay Lê Chi rất nhiệt tình, chỉ chỗ nào hôn chỗ đó, hai tay mềm mại ôm lấy người anh, kêu ‘anh Thành’ hết lần này tới lần khác.
Hai người dùng tới nửa hộp bao cao su, Tống Ngạn Thành được thỏa mãn, từ đầu tới chân đều thấy sung sướng. Trước gương, trước giường, từ phòng tắm tới phòng ngủ, lúc nửa đêm, Tống Ngạn Thành thậm chí còn lấy ra từ trong tủ quần áo một chiếc cà vạt màu đỏ đậm.
Tấm lụa mảnh hết cuốn chặt rồi lại buông lỏng cổ tay người đàn ông, tựa như tà dương vừa buông xuống, cũng tựa như gió trăng treo trên ngọn cây dưới trần. Cuối cùng, cây cà vạt này được cột vào cổ Lê Chi, Tống Ngạn Thành hơi dùng lực một chút, khiến cô phải ngửa đầu ra phía sau.
Ở nơi ranh giới cực hạn của sự mâu thuẫn, cùng với người yêu mình, cùng làm ra chuyện đôi bên đều vui vẻ.
Sau nửa đêm, Tống Ngạn Thành mới chịu thôi trận ‘mây mưa’, thuận tay choàng vào người một chiếc áo ngủ, tấm áo mặc phong phanh, để lộ ra cơ bụng cuốn hút, sau đó anh đi chân trần vào phòng làm việc.
Đêm đã về khuya, anh di nhẹ con chuột, màn hình máy tính liền sáng lên. Tống Ngạn Thành gác hai chân lên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, lười biếng dựa người vào ghế da, châm một điếu thuốc rồi hút.
Màn hình máy tính vẫn còn đang để ở trang WeiBo, một tin nhắn mới đúng lúc xuất hiện.
Fan club: [Anh, sao anh lại từ chức thế? Em bác bỏ yêu cầu từ chức của anh. [icon tức giận] [tức giận] [tức giận].]
Tống Ngạn Thành sắp sửa trả lời lại một câu, định bụng không chối từ.
Fan club: [Giúp em viết xong cái văn án này rồi từ chức cũng không muộn.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Idol sao fans vậy, thật sự là lạnh lùng vô tình.
Fan club: [Ngày mai em muốn đăng mấy cái ảnh của Chi Chi, nhưng tư liệu về chị ấy ít quá, tốn bao nhiêu công sức em mới tìm được một vài tấm hình ngày xưa thôi. Anh giúp em nghĩ mấy câu khen ngợi vẻ đẹp của chị ấy đi, phải vừa tràn trề xúc cảm, vừa có linh khí, tài văn chương phải thuộc loại siêu việt, cũng phải có văn hóa nữa.]
Tống Ngạn Thành: [Thế nào gọi là có văn hóa?]
[Tỷ dụ như, để khen Chi Chi đẹp thì mình văn vở lên chút, có thể viết là ‘Diễm lệ tựa phù dung, hiếm có nơi trần thế, đôi mắt thực dịu dàng, hàng mày ngài cong cong’ để hình dung. Nếu không muốn văn vở gì đó thì chỉ có thể dùng câu ‘Vãi chưởng! Ngầu đét!’ thôi.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Cậu có văn hóa như thế, sao còn phải tìm tôi nhờ viết văn án.
Anh ngậm xì gà, cầm lấy điện thoại, chọn ra một bức ảnh ngày trước anh chụp Lê Chi lúc cô ngủ. Bức này chụp góc nghiêng của Lê Chi. Dáng vẻ yên tĩnh không màng thế sự của cô, rất có khí chất.
Tống Ngạn Thành: [Ảnh của cậu lỗi thời quá rồi, đây, để tôi cung cấp cho cậu một bức ảnh độc nhất vô nhị, đăng WeiBo đi.]
Fan club: [!!!! Vãi chưởng! Trâu bò quá thể!!]
Fan club: [Bức ảnh này nhìn xinh lắm luôn!! Anh nói xem, em nên đăng hẳn nguyên tấm luôn hay là chia thành cửu cung đồ?]
Tống Ngạn Thành điềm tĩnh trả lời: [Chị Chi Chi của cậu không thích lớn đâu.]
Đại diện fan club cũng thấy có điểm là lạ ở đâu đó, nhưng rất nhanh sau đó lại bị sự vui sướng thay thế: [Anh ơi!! Lần đầu em thấy ảnh này đấy! Anh tìm đâu ra vậy? Cái anh này giỏi thực sự í!!]
Màn hình phát ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, cùng với ánh tàn thuốc đỏ lừ trên môi anh lại như bổ trợ cho nhau. Tống Ngạn Thành khẽ cong môi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím ——
[Từ một người đàn ông rất lợi hại.]
————————————————-
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Lông Vàng: Chủ nhân tôi nói đúng đó, bởi vì thị lực cái mắt chó của tôi đã tụt dốc không phanh rồi, sắp mù tới nơi đây này.
Công tác dài đằng đẵng mười mấy ngày liền, mỗi ngày chỉ được ngủ có 4-5 tiếng. Cả một đống hoạt động rồi phỏng vấn, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại. Cô bị cuốn vào guồng quay của công việc, ngay cả bị viêm mũi dị ứng nghiêm trọng như vậy cũng không được đi khám bác sĩ. Tống Ngạn Thành không nghe máy, lại còn không trả lời tin nhắn, cô cũng không tính toán làm gì, cô cũng bận rộn, đâu thể yêu cầu người khác phải biết nhân nhượng đúng mực với mình. Nhưng sau khi cô về đến nơi chuyện đầu tiên chính là lái xe mới tới gặp anh, kết quả là nhìn thấy một màn như vầy.
Lê Chi sao có thể không tủi thân.
Cũng may, nhờ lần tình cờ chạm mặt này mà cô đã rõ ân oán giữa Tống Ngạn Thành và Minh Hi là gì. Không ngờ rằng, dưới lớp vỏ bọc cao ngạo lạnh lùng, khôi ngô tuấn tú của Tống Ngạn Thành lại là một tâm hồn có khẩu vị nặng như vậy.
Lê Chi nghĩ tới cái câu “anh hai” của Minh Hi là lại thấy đau đầu, anh với chả hai, đúng là đồ vô liêm sỉ!
Cô bắt taxi rời đi, xe của Tống Ngạn Thành vừa đụng Ferrari, nhất thời mắc kẹt, chưa thể thoát ra được, Cô vừa mới lên xe, chuông điện thoại liền reo vang không ngừng nghỉ. Lê Chi bấm nút không nghe hết thảy, còn cả cái anh thư kí Quý kia nữa, hai cái người này cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng là giẻ cùi tốt mã.
Tống Ngạn Thành gọi cô không được liền gửi tin nhắn, gửi tin nhắn không được lại muốn video call. Lê Chi không chút do dự, block anh luôn.
“Tôi không biết đêm hôm khuya khoắt thế này tự nhiên cô nổi cơn điên cái gì, nhưng nhìn mặt cô bây giờ này, như oán phụ luôn á.” Trong căn nhà thuê trọ của Mao Phi Du, Lê Chi ngồi yên không nhúc nhích trên ghế sopha.
Nửa tiếng trước, Mao Phi Du mở cửa còn tưởng rằng mình hoa mắt. Đôi mắt Lê Chi đỏ ngầu, nhưng không rơi lệ, vừa vào nhà đã nhảy vọt lên cái ghế sopha nhà anh ta, nằm xuống, “Tôi không có nhà để về, đêm nay ở tạm nhà anh vậy.”
Nói xong cũng nhắm mắt nằm ngủ luôn. Ngủ một lúc liền tỉnh lại.
“Này, cô làm sao thế hả?” Mao Phi Du lay lay cánh tay cô, đưa cho cô chén nước ấm, “Xe của cô đâu? Đỗ ở chỗ nào rồi?”
Lê Chi nhớ tới cái xe liền thấy xót, đưa tay cào tóc, hất hết ra đằng sau lưng, không nói gì.
Mao Phi Du cười hỏi: “Cãi nhau với cái anh bạn trai yêu như mạng kia?”
Lê Chi liếc anh ta, ánh mắt ỉu xìu như lá thu, “Anh đi làm thám tử được rồi đấy, đừng làm người đại diện nữa.”
Mao Phi Du nghe xong, cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh nói: “Cứ cho là vì tôi đã chứng kiến nhiều đi. Trong cái giới giải trí này, lúc chưa thành danh thì yêu đương nhau, bạn trai bạn gái các thứ nồng thắm lắm, yêu đòi sống đòi chết, nói mấy lời gì mà dù nghèo khó hay giàu sang thì cũng không quên nhau. Rồi sau khoảng tầm một năm hay hơn, chưa cần nói đến việc có nổi tiếng hay chưa, nhưng để có thể đứng trước mặt khán giả thì người ta có thể ngay lập tức chia tay, duy trì hình tượng thần tượng độc thân.”
Lê Chi quật cường thề thốt, “Tôi không hề có ý đó, nếu không tôi còn quen anh ấy làm gì.”
“Cô thì chắc chắn là không, nhưng cậu ta thì chắc chắn là có.” Mao Phi Du nói mấy lời tình ý sâu xa: “Cậu ấm nhà họ Tống, cho dù có mấy chuyện phiền lòng, nhưng dù sao cũng là người trên vạn người, người ta có tư cách để thanh cao. Có tiền mua tiên cũng được mà, có đáng để cô phải tủi thân như thế không?”
Lê Chi không lên tiếng, ngửa đầu lên ghế sopha suy nghĩ, nhéo nhéo mi tâm.
Im lặng một hồi, Mao Phi Du lại nói: “Tôi thấy cô cũng không có ý định đi mấy con đường thần tượng, tôi cũng không phản đối cô yêu đương, coi như cho cô có cơ hội trải sự đời nhiều chút.”
Lê Chi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong sáng ngay thẳng, “Tôi không có chơi đùa tình cảm của anh ấy.”
Mao Phi Du xùy một tiếng, nhoẻn miệng cười, “Ài, cô còn định công khai hay gì hả? Nào nào, đến đây, giờ đăng WeiBo luôn đi, công khai bạn trai cô luôn.”
Anh ta vừa nói vừa với tay lấy điện thoại, Lê Chi đưa tay ngăn tay, “Xấu xa.”
Mao Phi Du thử một lần liền biết, đắc ý, “Đấy, nhìn xem, thực ra cô đừng chơi bời quá mức, nếu có thời điểm phải lựa chọn thật, cũng không nhất thiết phải chọn cậu ta.”
Lê Chi ngẩng đầu, ánh mắt tinh anh tỉnh táo hơn nhiều, đính chính lại: “Anh sai rồi. Nếu như anh ấy yêu cầu, tôi nguyện ý làm vậy.”
Mao Phi Du búng trán cô một cái, tức giận mắng: “Cô dám!”
Lê Chi thở dài, cầm lấy gối ôm mà úp mặt vào, trong lòng phiền muộn.
Mà ở bên này, từ sau khi trở về nhà, Tống Ngạn Thành vẫn luôn đi đi lại lại trong phòng làm việc, mãi cho tới khi Quý Tả gọi điện tới, “Tống tổng, Lê tiểu thư đã tới chỗ của người đại diện. Có cần…”
Tống Ngạn Thành thở phào nhẹ nhõm, chí ít là giờ anh biết cô đã an toàn. Anh cũng hiểu tình huống hiện tại, chỉ nói: “Giờ cô ấy không muốn gặp tôi đâu, được rồi, anh nghỉ ngơi đi, vất vả cho anh rồi.”
Quý Tả cũng không biết nên làm thế nào để an ủi sếp, chỉ có thể cố gắng làm hết phận sự, xử lí cục diện rối rắm này, sau đó đến báo cáo: “Xe của Lê tiểu thư đã được kéo đi sửa chữa, anh xem có nên đưa cho cô ấy một chiếc xe mới hay không?”
“Hình như bên Quân Minh mới nhập về một chiếc Audi mới nhỉ? Anh đưa cho cô ấy đi.” Tống Ngạn Thành phiền não, rồi lại nói, “Thôi được rồi, cô ấy sẽ không nhận đâu.”
Quý Tả gật đầu, “Vậy còn bên tiểu thư Minh Hi.”
“Mẹ nó chứ, cô ta còn không biết xấu hổ mà tìm tôi?” Tống Ngạn Thành quắc mắt, Quý Tả liền không dám nhắc lại.
Sau khi Quý Tả đi rồi, Tống Ngạn Thành ngồi ở trong nhà một mình, buồn bực vì không thấy hồi âm của cô. Anh không nghiện thuốc lá, trong nhà cũng không cất sẵn thuốc bao giờ, sau khi hút hai điếu thuốc cuối cùng, anh lại hút hết cả một bao xì gà.
Vị xì gà nồng đậm, khói thuốc lượn lờ, biến thư phòng thành chốn bồng lai tiên cảnh. Bé Lông Vàng vốn đang ngủ say, sau lại bị khói thuốc hun đến tỉnh ngủ, ngẩng đầu dậy, mờ mịt vô định mà nhìn chủ nhân.
Tống Ngạn Thành liếc nó một cái, “Con cũng nhớ mẹ hả?”
Bé Lông Vàng nghĩ bụng, bố suy nghĩ nhiều rồi.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, sờ lên cái đầu nó, “Bố cũng nhớ mẹ con. Mẹ con ấy à, tính tình ương ngạnh cố chấp, nếu sống trong thời cổ đại, chắc chắn mẹ con là kiểu người xông pha ra trận giết địch. Cô ấy thực sự thích diễn xuất, chí hướng gây dựng sự nghiệp còn lớn hơn bố nhiều. Hay là, bố đổi mẹ khác cho nhóc nhé?”
Chú chó cọ cọ cái mũi ướt át vào lòng bàn tay anh, thè lưỡi liếm, lại còn thở hè hè, tựa như đang cười, cười anh đến giờ vẫn còn chưa xác định rõ chuyện tình cảm của đời mình. Chẳng cần đợi bố đổi mẹ, mẹ con đã đổi cho con ông bố khác rồi!
Tống Ngạn Thành càng nhìn con chó, lại càng thấy không đúng. Cái mặt nó tươi cười thế kia, đích thị không phải chó ngoan. Anh đứng lên, dùng chân nhẹ nhàng đẩy nó ra, cất xì gà vào trong ngăn kéo. Tống Ngạn Thành gọi cho Lê Chi thêm mấy cuộc nữa, nhưng cô đều không nghe, ngay cả WeChat cũng đã bị cô kéo vào sổ đen.
Làm thật luôn kìa.
Lê Chi dù đau lòng nhưng cũng không cho phép mình bị đắm chìm trong đó quá lâu, ngày hôm sau còn có đầy công việc cần cô đảm đương. Mao Phi Du nói cho cô biết, “Nhà làm phim của bộ “20 Tuổi” đã thông báo mức cát xê với tôi, tôi chỉ có thể nói, cái giá mà người ta đưa ra còn không bì được một nửa mức mà bên “Thừa Phong Giả” đưa ra, cô nghĩ kĩ chưa?”
Lê Chi ừ một tiếng, “Tôi nghĩ kĩ rồi.”
Mao Phi Du khó hiểu, hỏi, “Mặc dù bộ “20 Tuổi” này cũng khá tốt, nhưng “Thừa Phong Giả” mới là bộ chắc chắn sẽ ăn khách. Với sự sản xuất và đầu tư lớn như thế thì chúng ta sẽ không phải lo về độ nổi tiếng nữa, sao cô lại nghĩ khác vậy?”
Lê Chi an tĩnh, nói cho anh ta biết, “Kịch bản của “20 Tuổi” là do tự tay sư phụ tôi kiểm định. Anh cứ coi như tôi đang báo đáp ân sư đi ha. Hơn nữa, tôi cũng chỉ vừa mới phất lên, muốn đi con đường ổn định chút.”
Mao Phi Du dò xét ánh mắt cô, cuối cùng phán: “Mấy lí do này của cô, chưa phải toàn bộ.”
Lê Chi cười cười, “Cái gì mà toàn bộ với chả không toàn bộ, đào đâu ra được lắm lí do như thế, kịch bản tốt, nhân vật hợp gu, vậy thì diễn thôi. Nếu không diễn tốt thì dù có tham gia kịch bản được đầu tư quy mô lớn hơn nữa cũng không che mắt được người xem đâu. Thế nên, về bản chất, diễn cái gì cũng như nhau cả.”
Mao Phi Du hứ một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường nhưng trong bụng thì khấp khởi mừng thầm. Anh ta thở dài não nề, “Thôi được rồi, cô cứ việc xông pha về phía trước, còn tàn dư hỗn loạn ở phía sau cứ để tôi lo.”
Hôm nay anh ta tới công ty là để chiến một trận ác liệt – đàm phán với chị Phong về thù lao của Lê Chi. Trong điều khoản hợp đồng mà hồi trước Lê Chi kí với công ty có ghi, tài nguyên thương mại nắm trong tay đều phải chia ba-bảy, nhưng cái này chỉ thuộc phạm vi những tài nguyên mà do công ty giành được. Lê Chi muốn nhận bộ “20 Tuổi”, đây đều là do Phó Bảo Ngọc tự mình đề nghị với Lê Chi, không hề liên quan tới công ty.
Liên quan đến tiền bạc thì chẳng ai để mình chịu thua thiệt một phân nào. Giả vờ giả vịt hòa nhã chẳng có tác dụng gì cả, cuối cùng cũng chỉ khiến mình chẳng được miếng nào. Chị Phong cũng không hề nể tình Mao Phi Du, dở tính dở nết mà nói mấy câu tổn thương người khác, nói anh ta không biết trời cao đất dày thế nào, dẫn dắt một cô nghệ sĩ cũng không hiểu chuyện ra sao.
Chị ta còn nói: “Cậu cho là con nhỏ đó có chút thành tích liền có thể làm mình làm mẩy rồi hả? Cậu Mao, cậu cũng là người từng trải, thời trẻ qua mau, cậu hiểu đạo lí này mà? Công ty bồi dưỡng tài năng của cô ta, từng bước từng bước đánh bóng tên tuổi cho cô ta mới có thể làm nên một chút ít thành tích như ngày hôm nay. Mình cậu có thể đưa cô ta bước trên một con đường chỉ toàn danh vọng không? Cuối cùng chẳng phải mấy người vẫn phải dựa vào công ty đó sao?”
Mao Phi Du ranh mãnh cợt nhả, nói đùa: “Ầy, chị Phong à, chị cũng đâu phải là người coi bói đâu, chuyện sau này ấy mà, em cũng chẳng thể đoán trước được, mà chị cũng đâu nhất định sẽ nói chuẩn.”
Chị Phong bị nói trúng tim đen, không nén nổi tức giận, “Tóm lại tôi mặc kệ, cô ta là nghệ sĩ của công ty, phải làm theo hợp đồng quy định! Nếu như cô cậu có gì muốn ý kiến, thì cứ theo quy trình mà làm, liên hệ với bộ phận pháp chế, nếu như không có kết quả, vậy thì cô ta sẽ bị đóng băng hoạt động.”
Mao Phi Du biết, chị ta là đang muốn vạch mặt. Nếu như cứ theo luật mà xử, vừa hao tâm tổn sức lại vừa tổn hại tiền của, lúc này Lê Chi chỉ vừa mới thuận buồm xuôi gió được một chút, gặp chuyện này khéo lại kéo cô sụp theo. Mao Phi Du cân nhắc nặng nhẹ, lập tức ra vẻ đáng thương xin lỗi. Chị Phong hất mặt bỏ đi, đóng cửa cái sầm.
Buổi chiều, Lê Chi có một cảnh chụp cho tập san. Mãi tận tối, công việc mới kết thúc. Điều hòa trong studio này lúc nóng lúc lạnh, Lê Chi phải mặc trang phục mùa hè, cả ngày thân thể đều thấy khó chịu. Cô ngồi xổm ở trên sân, mặc áo khoác kín người, lấy điện thoại di động ra xem thử.
Mao Phi Du đưa nước cho cô, hừ một tiếng, “Trông như người mất hồn ấy, nhìn muốn bực cả mình.”
Lê Chi mất kiên nhẫn, “Đừng có làm phiền tôi mà.” Dừng một chút, cô nói: “Tâm trạng tôi không tốt, đi uống rượu với tôi đi.”
Cái quán bar nhỏ này là do Mao Phi Du tìm, nằm trong một vị trí hẻo lánh, là do bạn anh ta mở. Trang thiết bị đơn sơ, độ tiêu thụ không cao, nhưng tay nghề của chủ quán không tệ, pha chế rượu trái cây đặc biệt thơm ngon.
Mao Phi Du đi chào hỏi một chút, lúc quay về đã thấy Lê Chi ỉu xìu ở quầy bar, cứ nốc hết lon bia này đến lon bia khác. Mao Phi Du trách móc ông chủ: “Anh hâm à, tự nhiên lại đưa cô ấy uống bia.”
Lê Chi ngại anh ta nói dông dài, “Anh đừng quản tôi.”
Mao Phi Du lưỡng lự một hồi, cuối cùng dứt khoát kệ cô, “Được được được, bà cô của tôi ạ, cho cô buông thả đêm nay đấy. Cô nói xem, cô làm tình làm tội như thế để làm gì, rõ ràng là mắc bệnh tương tư, có cần phải mạnh miệng như thế không? Sinh hoạt đời thường chứ có phải diễn phim đâu, diễn với chả không diễn, rồi đấy cô lại không được sống với con người thật của mình đâu.”
Lê Chi lắc lắc lon bia trên mặt bàn, uất ức nhưng lại không có chỗ phát giận, may cô vẫn còn là người hiểu đạo lí, sụt sịt cái mũi bị nghẹt, buồn buồn nói: “Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi cảm thấy, anh ấy có quá nhiều bí mật, nếu không biết, tôi lại có cảm giác không an toàn, mà biết rồi, tôi lại thấy khổ sở.”
“Vãi chưởng, cô còn nói mình không có cảm giác an toàn ấy à?” Mao Phi Du nói, “Bạn trai cô đúng là mang tiếng oan rồi.”
Lê Chi chống mặt, nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghi ngờ.
“Công việc của cô, không cố định ở một chỗ được, không phân ngày đêm, đặt mình vào vị trí của một người đàn ông bình thường mà xem, trừ phi cậu ta không thích cô, bằng không thì rất khó thích ứng.” Mao Phi Du phân tích khách quan, có sao nói vậy, “Kì thực, tôi có chút đồng tình với bạn trai cô rồi đó.”
Trầm mặc một chút, Lê Chi cũng ý thức được, “Đúng là tôi không có nhiều thời gian ở bên anh ấy.”
Mao Phi Du lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng.
“Nhưng dù có thế thì anh ấy không thể tìm cho bản thân chuyện gì để làm sao!” Lê Chi bỗng nhiên lớn tiếng, khiến Mao Phi Du đánh rớt luôn cả điếu thuốc lẫn bật lửa xuống mặt đất.
Có lẽ là do áp lực khi phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong nhiều ngày quá lớn, hoặc là do trải qua mấy việc hỗn độn như thế khiến căng thẳng thần kinh bùng nổ, Lê Chi gục xuống bàn khóc rấm rức.
Mao Phi Du chỉ giỏi làm tổn thương người khác, lúc này không dám lên tiếng. Anh ta lấy cớ đi toilet, nhờ ông chủ để ý tới cô một chút.
Lúc Tống Ngạn Thành nhận điện thoại cũng là lúc vừa kết thúc tiệc xã giao tối. Uống rượu khiến anh nóng mặt nhưng thân thể thì lạnh toát, bị gió thổi khiến đầu khó chịu hết sức. Quý Tả bảo lái xe đóng cửa sổ lại, rồi lại bật điều hòa ấm lên.
Tống Ngạn Thành nhéo mi tâm hết lần này đến lần khác, hỏi: “Hôm nay cô ấy bận làm gì?”
Quý Tả nói: “Chụp hình ở một studio.”
“Bây giờ vẫn còn đang làm việc sao?”
Quý Tả nhìn đồng hồ, “Có lẽ sắp xong rồi.”
Lúc Mao Phi Du gọi tới, Tống Ngạn Thành nhìn thấy số lạ, tắt âm không nghe. Mãi cho tới khi đối phương gọi tới lần thứ ba, anh mới mất kiên nhẫn nghe máy, “Ai đó?”
Mao Phi Du cũng cáu, “Điện thoại của cậu để làm cảnh đấy à! Không biết đường nghe hay sao!”
Tống Ngạn Thành chỉ cảm thấy giọng nói này khá quen, nhất thời không nhớ nổi là ai.
Mao Phi Du gào lên: “Tôi báo cậu cái địa chỉ, mau đến đi! Cô họ Lê kia uống rượu đến điên rồi, tôi không cản nổi! Đệch mợ, uống từ nãy tới giờ, cô ấy chắc muốn chết rồi đó.”
Tống Ngạn Thành tỉnh rượu ngay lập tức, nhanh chóng phân phó tài xế: “Quay xe.”
Từ nhỏ tới lớn Lê Chi luôn sống rất kỉ luật và tự biết kiềm chế bản thân, hoàn cảnh của cô đã như vậy, được ăn no mặc ấm đã là ân huệ lớn lao rồi, đâu có tư cách gì mà giữ thể diện hão. Đây là lần đầu tiên cô liều lĩnh, buông thả bản thân mình đến vậy.
Bia cô uống không ít, hết lon này tới lon khác, khi Mao Phi Du gọi điện xong quay lại, trên bàn đã có thêm ba lon bia rỗng. Mao Phi Du hít sâu, “Bà cô ơi, cô không muốn sống nữa à?” Còn may đây là chỗ làm ăn của người quen, giờ này đã đóng cửa nên không có người ngoài.
Lê Chi mân mê miệng cốc, nhìn thì có vẻ yên tĩnh, nhưng thực ra hai mắt cô sớm đã đỏ hoe, “Tôi sợ tôi không giữ được anh ấy.”
Mao Phi Du ừ ừ qua loa, “Cô không cần lo chuyện này, chính cô còn như con cá chạch nữa là.”
Lê Chi sụt sịt, “Tôi không giữ được ai hết.”
“Giữ nhiều người như vậy làm gì? Cô có phải cảnh sát đâu.” Mao Phi Du xùy một tiếng.
Lê Chi lắc đầu, “Anh không hiểu đâu.”
Mao Phi Du nói: “Tôi không có nhu cầu hiểu gì hết, tôi chỉ muốn hỏi cô có hiểu không, bảy giờ ngày mai còn phải chụp hình đó.”
“Rầm” một tiếng, Lê Chi mạnh mẽ nện cái trán lên mặt bàn, vốn cô đang nhẫn nhịn, sau đó lại nghẹn ngào, cuối cùng lớn tiếng phát tiết: “Aaaa! Tại sao phải quan tâm! Vì sao ông trời không cho tôi làm gái đểu luôn đi!!”
Tống Ngạn Thành chạy vào, vừa vặn nghe được nửa câu sau. Anh cởi áo khoác, áo sơ mi trong cũng đã cởi mấy nút, để lộ ra yết hầu, quai hàm cùng với xương quai xanh, trông có khí chất tửu sắc tài khí.
Anh bình tĩnh đi tới, kéo Lê Chi dậy, dùng sức ôm eo cô, trực tiếp vác lên vai.
Tống Ngạn Thành nói: “Em không xứng.”
Sau đó cứ thế rời đi.
Mao Phi Du sững sờ ngồi trên ghế chân cao, mãi sau mới phản ứng kịp, “Đệch, ngầu vãi.”
Mà ở trong xe, hai con ma men ngồi ở băng ghế sau, cùng ngồi một chỗ ở trong xe, ngửi hương thơm tinh dầu biển trong xe, Lê Chi như cảm thấy lòng mình tan nát. Cô không nhúc nhích, chỉ ngồi gọn vào một góc, sắc mặt điềm tĩnh.
Tống Ngạn Thành thì lại giật nguyên cái cà vạt xuống, quấn vào tay trái, cuốn vào rồi lại thả ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Hai người đều không nói lời nào, khiến Quý Tả ngồi ở ghế phó lái khó chịu đến mức không thở nổi, liền len lén hé cửa sổ ra một chút cho thông gió. Sau khi đưa hai người về chung cư Ôn Thần, Quý Tả liền bảo tài xế mau lái xe đi.
Ở trong thang máy, Lê Chi dựa vào tường bên trái, Tống Ngạn Thành đứng ở bên phải, hai người vẫn không nói tiếng nào như cũ. Không gian thu hẹp lại, tốc độ lưu thông không khí cũng chậm hơn, hơi thở dồn dập tới mức khó mà chịu được.
Lê Chi vuốt cuốt cái mũi, chóp mũi đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương. Tống Ngạn Thành thầm thở dài, đêm nay dù có chết ở chỗ này, cũng nhất quyết phải dỗ dành cô thành công.
Hai người ra khỏi thang máy, đi vào nhà. Bé Lông Vàng chạy vội ra đón chào, thật lâu rồi mới được gặp Lê Chi. Lê Chi cầm lấy cái tai chó của nó, hơi kéo một chút, để cho nó chạy tới đây, sau đó ngồi xổm xuống, người với chó nhìn nhau, sau đó vươn tay giả vờ đánh nó một cái, “Tống Ngạn Thành, mày chán sống rồi hả?”
Chó: “??”
Tống Ngạn Thành đánh hờ vào mặt nó, “Chọc mẹ mày tức giận, đã thế lại còn không biết hối cải, tình sử còn sót lại vấn đề mà vẫn không làm cho ra nhẽ, tất cả lỗi đều tại mày.”
Chú chó nhe răng: “Gâu?”
“Còn dám cãi lại hả?” Tống Ngạn Thành vỗ vỗ cái đầu nó, “Ngày mai sẽ đem mày đi thiến.”
Lông Vàng bắt đầu sủa nhặng lên, ngúng nguẩy cái đuôi chạy ra núp đằng sau chân Lê Chi.
Tống Ngạn Thành nhìn Lê Chi, trong mắt lộ vẻ xúc động, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ e dè ăn năn, anh im lặng, không biết phải nên mở miệng thế nào. Anh chưa từng nói lời an ủi, vỗ về một cô gái bao giờ, tình đầu của anh không thuận lợi, mang theo cả sự lừa gạt và ác ý. Hành động của Minh Hi gần như đã hủy hoại tất cả mầm mống của sự hồn nhiên mà một người thiếu niên đáng ra nên có.
Dù trong lòng Tống Ngạn Thành có đau khổ hay chua xót, chỉ cần đứng trước Lê Chi, anh cảm thấy tâm tình của mình không phải là chuyện quan trọng gì nữa.
Chỉ khi cô ổn, anh mới có thể an tâm được.
Khi đối mặt với nhau, Tống Ngạn Thành vừa định cất lời, Lê Chi bỗng nhiên xông tới, ôm lấy cổ anh, dứt khoát nhảy lên người anh, “Hu hu hu!! Anh Thành! Thực xin lỗi!”
Tống Ngạn Thành theo phản xạ nâng mông cô lên, sợ cô bị ngã, liền lấy tay kê dưới đùi.
Lê Chi vùi đầu vào hõm cổ anh, cô đã nhẫn nhịn cả một đêm, giờ đây nước mắt tuôn trào không thể ngừng được. Cô vừa khóc vừa nói: “Em không nên chiến tranh lạnh với anh, không nên kéo số anh vào sổ đen, thực ra em cũng biết đây không phải là cách giải quyết vấn đề, chỉ là do em nhịn không được.”
Chưa cần Tống Ngạn Thành hỏi vì sao, cô đã tựa như hạt đậu, trút hết những điều trong lòng mình ra ngoài, “Hu hu hu, em đã ghen, chua chết đi được. Chua xót vì cô ta dám ôm anh, chua xót vì anh không đẩy cô ta ra, chua xót vì hai người từng có một đoạn tình cảm với nhau. Anh là bạn trai em cơ mà, anh là của em cơ mà, em sợ không giữ được anh.”
Lê Chi nghẹn ngào, từng câu từng câu, đều nói ra sự thật tan nát cõi lòng.
Tống Ngạn Thành trong lòng vừa mừng thầm vừa đau lòng. Anh hôn lấy mắt, mũi, môi của cô, “Không cần em giữ, anh mãi mãi là của em mà.”
Thời thanh xuân từng nói lời hứa hẹn trăm năm, nhưng rồi Lê Chi đã bị vuột mất một lần. Tuy vậy, vào giờ phút này, cô như một đứa trẻ hết sức ngây thơ, chân thành, nguyện ý tin tưởng một lần nữa. Cô ôm chặt Tống Ngạn Thành, cọ vào vai anh để lau khô nước mắt.
Tống Ngạn Thành cười, chống cái trán của cô, thấp giọng hỏi: “Chi Chi, vậy chúng ta làm hòa rồi hả?”
Lê Chi vốn tính tình hào sảng, yêu ghét từ trước tới nay luôn phân định rõ ràng, có lỗi thì nhận sai, cũng không hề cự nự mất tự nhiên. Cô vui vẻ gật đầu, “Ừm!”
“Có phải em quên rồi không?” Tống Ngạn Thành vừa vỗ về lại vừa dụ dỗ cô, giọng đùa cợt, hỏi: “Anh đến Thâm Quyến tìm em, sau đó còn bị Chi Chi bỏ rơi giữa đường.”
Lê Chi ngẩng đầu, có sao nói vậy, “Em đã nói là anh đừng tới Thâm Quyến rồi mà, chính anh tìm đến đó thôi. Đến thì cứ đến, tìm cho mình việc để làm đi, cứ chờ em mãi làm gì? Hết bận rồi thì tự khắc em sẽ tới gặp anh thôi.”
Cô đường hoàng nói thẳng, khiến cho Tống Ngạn Thành phải sững sờ. Anh không khỏi bật cười, gật đầu, nhượng bộ, “Được, là lỗi của anh, về sau anh sẽ nghe lời Ảnh hậu.”
Lê Chi cười xán lạn hơn chút, “Thành ngoan!”
Vừa mới dứt lời, hai người nhìn nhau, sau đó hết sức ăn ý mà hôn môi. Đêm nay Lê Chi rất nhiệt tình, chỉ chỗ nào hôn chỗ đó, hai tay mềm mại ôm lấy người anh, kêu ‘anh Thành’ hết lần này tới lần khác.
Hai người dùng tới nửa hộp bao cao su, Tống Ngạn Thành được thỏa mãn, từ đầu tới chân đều thấy sung sướng. Trước gương, trước giường, từ phòng tắm tới phòng ngủ, lúc nửa đêm, Tống Ngạn Thành thậm chí còn lấy ra từ trong tủ quần áo một chiếc cà vạt màu đỏ đậm.
Tấm lụa mảnh hết cuốn chặt rồi lại buông lỏng cổ tay người đàn ông, tựa như tà dương vừa buông xuống, cũng tựa như gió trăng treo trên ngọn cây dưới trần. Cuối cùng, cây cà vạt này được cột vào cổ Lê Chi, Tống Ngạn Thành hơi dùng lực một chút, khiến cô phải ngửa đầu ra phía sau.
Ở nơi ranh giới cực hạn của sự mâu thuẫn, cùng với người yêu mình, cùng làm ra chuyện đôi bên đều vui vẻ.
Sau nửa đêm, Tống Ngạn Thành mới chịu thôi trận ‘mây mưa’, thuận tay choàng vào người một chiếc áo ngủ, tấm áo mặc phong phanh, để lộ ra cơ bụng cuốn hút, sau đó anh đi chân trần vào phòng làm việc.
Đêm đã về khuya, anh di nhẹ con chuột, màn hình máy tính liền sáng lên. Tống Ngạn Thành gác hai chân lên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, lười biếng dựa người vào ghế da, châm một điếu thuốc rồi hút.
Màn hình máy tính vẫn còn đang để ở trang WeiBo, một tin nhắn mới đúng lúc xuất hiện.
Fan club: [Anh, sao anh lại từ chức thế? Em bác bỏ yêu cầu từ chức của anh. [icon tức giận] [tức giận] [tức giận].]
Tống Ngạn Thành sắp sửa trả lời lại một câu, định bụng không chối từ.
Fan club: [Giúp em viết xong cái văn án này rồi từ chức cũng không muộn.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Idol sao fans vậy, thật sự là lạnh lùng vô tình.
Fan club: [Ngày mai em muốn đăng mấy cái ảnh của Chi Chi, nhưng tư liệu về chị ấy ít quá, tốn bao nhiêu công sức em mới tìm được một vài tấm hình ngày xưa thôi. Anh giúp em nghĩ mấy câu khen ngợi vẻ đẹp của chị ấy đi, phải vừa tràn trề xúc cảm, vừa có linh khí, tài văn chương phải thuộc loại siêu việt, cũng phải có văn hóa nữa.]
Tống Ngạn Thành: [Thế nào gọi là có văn hóa?]
[Tỷ dụ như, để khen Chi Chi đẹp thì mình văn vở lên chút, có thể viết là ‘Diễm lệ tựa phù dung, hiếm có nơi trần thế, đôi mắt thực dịu dàng, hàng mày ngài cong cong’ để hình dung. Nếu không muốn văn vở gì đó thì chỉ có thể dùng câu ‘Vãi chưởng! Ngầu đét!’ thôi.]
Tống Ngạn Thành: “…”
Cậu có văn hóa như thế, sao còn phải tìm tôi nhờ viết văn án.
Anh ngậm xì gà, cầm lấy điện thoại, chọn ra một bức ảnh ngày trước anh chụp Lê Chi lúc cô ngủ. Bức này chụp góc nghiêng của Lê Chi. Dáng vẻ yên tĩnh không màng thế sự của cô, rất có khí chất.
Tống Ngạn Thành: [Ảnh của cậu lỗi thời quá rồi, đây, để tôi cung cấp cho cậu một bức ảnh độc nhất vô nhị, đăng WeiBo đi.]
Fan club: [!!!! Vãi chưởng! Trâu bò quá thể!!]
Fan club: [Bức ảnh này nhìn xinh lắm luôn!! Anh nói xem, em nên đăng hẳn nguyên tấm luôn hay là chia thành cửu cung đồ?]
Tống Ngạn Thành điềm tĩnh trả lời: [Chị Chi Chi của cậu không thích lớn đâu.]
Đại diện fan club cũng thấy có điểm là lạ ở đâu đó, nhưng rất nhanh sau đó lại bị sự vui sướng thay thế: [Anh ơi!! Lần đầu em thấy ảnh này đấy! Anh tìm đâu ra vậy? Cái anh này giỏi thực sự í!!]
Màn hình phát ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, cùng với ánh tàn thuốc đỏ lừ trên môi anh lại như bổ trợ cho nhau. Tống Ngạn Thành khẽ cong môi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím ——
[Từ một người đàn ông rất lợi hại.]
————————————————-
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Lông Vàng: Chủ nhân tôi nói đúng đó, bởi vì thị lực cái mắt chó của tôi đã tụt dốc không phanh rồi, sắp mù tới nơi đây này.