Chương 11: Mất giá
Editor: Peachy
Đêm đó, sau khi về nhà Tống Ngạn Thành lập tức gọi một cuộc điện thoại, không đến một tiếng sau, con chó đã bị bế đi mất.
Lê Chi chần chừ rất lâu mãi mới lấy hết dũng khí ra hỏi: "Này, anh bán nó cho quán thịt chó thật đấy à?"
Rõ ràng là Tống Ngạn Thành không muốn nói chuyện, chỉ bày ra biểu cảm "có vấn đề gì không".
Lê Chi cho là thật, "Con chó mới được ba tháng tuổi, anh hi vọng nó sẽ biết được những gì?"
Tống Ngạn Thành quay đầu tán thành, "Cũng đúng, dù sao có người đến tuổi trưởng thành rồi nhưng hiện tại cũng không hiểu chuyện lắm."
"..." Lê Chi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: "Thì nhìn thôi."
Sau cái nhìn thật thật ảo ảo ấy, anh quay người trở về phòng ngủ.
Không thể trông chờ vào chuyện người đàn ông này có thể nói chuyện giống người được. Mãi sau này Lê Chi mới biết, Tiểu Lông Vàng được đưa tới chỗ thầy dạy chó để huấn luyện lại, thời gian trở về còn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân nhà nó.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Ngạn Thành nhìn thấy Lê Chi vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc kịch bản. Đèn lớn tắt, cô chỉ cầm theo một chiếc đèn nhỏ vừa đủ để chiếu sáng cho bản thân cô, không ảnh hưởng tới người khác. Cô mặc một bộ quần áo có màu sắc trong trẻo, kiểu dáng đơn giản, phác họa được đường eo thon thả.
Trong ấn tượng của anh, mấy ngày nay chắc là cô không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ. Nhưng số phận bây giờ chẳng khác gì bị đưa vào lãnh cũng còn đọc kịch bản làm gì? Muốn diễn thử vai nữ chính à?
Thực sự mà nói, Tống Ngạn Thành không mấy hứng thú với giới giải trí nhưng các anh em ở nhà họ Tống thì hoàn toàn ngược lại. Họ cực kì thích các nữ minh tinh đang mưu cầu danh lợi. Cứ mỗi sự kiện, mỗi dịp tụ tập bạn bè là lại mang theo một gương mặt khác nhau, tiểu hoa đán cũng có, không có tên tuổi gì cũng có, nhưng cứ qua một thời gian là sẽ nhận được vai nữ chính.
Người ta vẫn bảo anh em nhà họ Tống từ trước đến nay vẫn luôn cực kì hào phóng trong việc nâng đỡ người khác, nhưng Tống Ngạn Thành lại khịt mũi coi thường với chuyện này.
Ánh mắt của anh dừng lại trên eo Lê Chi nửa giây, vừa định rời tầm mắt thì bị Lê Chi đột nhiên quay đầu bắt quả tang.
Lê Chi mù mịt: "Có chuyện gì à?"
Tống Ngạn Thành hất cằm, nhìn kịch bản trong tay cô: "Sao rồi, chuẩn bị nhập đoàn à?"
Lê Chi thu kịch bản về phía sau, lườm anh: "Không nói cho anh."
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô một cái, vô nhân tính đùa cợt: "Tưởng tôi muốn tìm cô xin chữ kí à?"
Lê Chi nhụt chí mấp máy môi, "Tôi biết anh xem thường người khác nên không cần phải đả kích tôi nhiều lần như thế đâu. Muốn nhìn thấy tôi nổi điên à? Đừng có mơ, tôi không tức giận đâu, vì quen rồi."
Lúc này đến lượt Tống Ngạn Thành á khẩu không trả lời được. Mãi sau anh mới bảo: "Không phải quay phim thì dành thời gian vào việc gì có ý nghĩa đi."
Lê Chi giơ nắm đấm quơ quơ về phía anh: "Tôi làm chuyện vô nghĩa lúc nào? Nhỡ đâu, nhỡ đâu tôi được chọn thì sao? Đây là thời gian chuẩn bị trước của tôi còn gì." Nửa câu sau, thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ lại như đang cố gồng mình, lấy dũng khí để lá cờ chiến đấu sau lưng không bị quật ngã.
Hai người đối mặt mấy giây.
Con ngươi của Tống Ngạn Thành hiện rõ sự lạnh nhạt, chán ghét, xa cách và vô vị. Cuối cùng, anh lạnh giọng, "Về phòng xem đi."
Đến lúc này Lê Chi mới nhận ra, à, thì ra là do đèn sáng quá làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh chứ vốn dĩ anh cũng chẳng muốn nói chuyện nhân sinh đạo lý cùng cô.
*
Kết quả của buổi thử vai phim "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" chưa được công bố chính thức nhưng Lê Chi đã biết mình không được. Có lẽ Mao Phi Du càng không để ý đến chuyện này nên vẫn mất tích như cũ, thỉnh thoảng lại gửi một vài lịch trình cho cô thông qua Wechat. Nói là lịch trình nhưng thật ra chỉ là thông báo thời gian và địa điểm để Lê Chi tham gia cho đủ quân số.
Ngoại trừ đầu tư vào phim ảnh, công ty còn cung cấp người mẫu cho các hoạt động kinh doanh, khai trương trung tâm thương mại, triển lãm xe hơi, thậm chí nếu mức giá đưa ra hợp lý thì việc xuống vùng nông thôn xướng một vở kịch hoa cổ [1] nhân dịp mừng thọ cha mẹ của một ông lớn nào đó là không thành vấn đề.
[1] Kịch hoa cổ: một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam,... Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành.
Hôm nay là một buổi cắt băng khánh thành ngoài trời của một cửa hàng cao cấp, Lê Chi mặc một chiếc sườn xám xẻ tà, đứng ngoài gió lạnh ba giờ đồng hồ để đón khách. Có hai cô gái xinh đẹp Lê Chi nhìn rất quen mắt, hình như trước kia từng đóng vai diễn viên quần chúng trong cùng một bộ phim. Họ nhận ra đối phương, nhìn nhau cười một tiếng đầy xấu hổ.
Đã lâu như vậy rồi nhưng hoàn cảnh của mỗi người chẳng khác biệt mấy, vòng tròn luẩn quẩn này tựa như chẳng tìm thấy điểm kết thúc.
Khu vực check-in của khách VIP được trang trí bằng màu tường xanh điểm xuyết những ánh đèn sao lấp lánh làm nổi bật lên thảm đỏ được chiếu sáng rực rỡ. Tống Ngạn Thành đứng bên ngoài dòng người, đã không còn kiên nhẫn với kiểu sắp xếp lộn xộn này của Tề Minh. Anh liên tục nhìn đồng hồ: "Đợi 10 phút nữa tôi sẽ rời khỏi đây."
Tề Minh ngăn lại: "Đừng mà anh giai ơi, cửa hàng này là do một tay tôi thiết kế, tốt xấu gì cậu cũng phải khen một hai câu chứ."
Tống Ngạn Thành bị đèn đóm xung quanh chiếu loạn xị ngậu chói cả mắt, "Khen cái gì? Thất bại là thất bại."
Tề Minh tự ý thức được bản thân, cười cười: "Cho nhau chút mặt mũi đi xem nào." Anh ta chỉ tay về phía phải như thể đang dâng hiến bảo vật, "Tôi còn đặc biệt nhờ bạn bè đưa tới một dàn mỹ nữ, nhìn đi, toàn là những đôi chân dài miên man."
Tống Ngạn Thành không mấy kiên nhẫn ngước mắt lên nhìn, lúc thấy Lê Chi thì bỗng nhiên sửng sốt.
Dựa theo thẩm mỹ trước sau như một của các cậu ấm mới lớn, trang phục của các lễ tân vô cùng lay động lòng người. Hôm nay Lê Chi trang điểm rất dày, mái tóc dài được chải gọn gàng để lộ ra vầng trán đầy đặn và đường nét khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp. Ánh mắt của Tống Ngạn Thành di chuyển xuống đôi chân thẳng tắp và cân đối của Lê Chi trong bộ váy ngắn, mắt cá chân hơi nhô lên trên đôi giày cao gót. Tỷ lệ cơ thể này thực sự không còn gì phải chê trách.
Suốt cả quá trình, vẻ mặt cô đều tươi cười, dù thời tiết rất lạnh nhưng không hề để lộ ra một chút nao núng.
Tống Ngạn Thành chợt hỏi Tề Minh: "Tìm đội lễ tân này ở đâu vậy?"
"Ngoài đường nhiều lắm." Tề Minh không để ý đến vấn đề này lắm, "Tôi ra giá cho cả đội, sau đó bọn họ sẽ tự chia với nhau."
Tống Ngạn Thành trầm mặc không hỏi thêm gì nữa.
Hoạt động cắt băng khánh thành kết thúc lúc 9 giờ tối, cộng thêm một vài việc lặt vặt nữa cũng đã ngót ngét 10 giờ. Lê Chi thay quần áo, bọc bản thân bằng một chiếc áo lông dài, không dám lề mề chạy trước để bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Vừa bước ra khỏi cửa chính, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình: "Cô Lê."
Lê Chi quay đầu lại, ngẩn người.
Quý Tả cười bảo: "Cô lên xe đi, vừa đúng lúc Tống Tổng cũng trở về nhà."
Những lúc đói rét khổ cực thế này Lê Chi cũng không cố làm mình làm mẩy, đã mệt mỏi cả ngày dài, lúc này cô chỉ muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Cô lên xe, chẳng mấy bất ngờ khi nhìn thấy bản mặt lạnh tanh của Tống Ngạn Thành.
Nhưng Lê Chi vẫn tỏ ra rất ngạc nhiên, "Trùng hợp quá, vậy mà cũng gặp nhau."
Quý Tả mỉm cười, "Tống Tổng cũng vừa..."
"Gửi mail chưa?" Tống Ngạn Thành ngắt lời.
Quý Tả phản ứng rất nhanh nhạy, nhanh chóng kết thúc đề tài vừa rồi.
Đường về nhà chỉ một đoạn nhưng không khí cứ yên lặng thế này cũng rất kì dị. Quý Tả rất tâm lý, không đến mức để con gái nhà người ta buồn chán một mình, "Hôm nay cô Lê có hoạt động mới à?"
Lê Chi ngượng ngùng, không thể coi đây là một "hoạt động" được, thành thật trả lời: "Không phải đâu, chỉ là một công việc công ty sắp xếp cho thôi."
Quý Tả vẫn giữ trên môi nụ cười ấm áp: "Thời tiết lạnh thế này, đúng là vất vả quá."
Lê Chi đáp: "Như thế này đã là gì, lúc quay phim, dù có phải nhảy xuống biển giữa trời đông cũng là chuyện bình thường."
Tống Ngạn Thành vốn im lặng cả đoạn đường đột nhiên cất giọng lạnh lẽo: "Có kinh nghiệm như vậy, xem ra đã diễn rất nhiều phim rồi nhỉ."
Lê Chi: "..."
Anh trai này, anh tốt nghiệp đại học xà kép đấy à?
(Đoạn này mình không hiểu lắm)
Cô ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác, lườm Tống Ngạn Thành một cái, khí thế hùng hổ là thế nhưng hai tai đều đỏ bừng. Ánh mắt Tống Ngạn Thành rời khỏi hai bên tai, nghênh mặt lên cố ý nhìn cô. Lê Chi ỉu xìu cúi thấp đầu, một lúc sau lại quay sang lườm anh thêm cái nữa, lẩm bẩm một câu.
Tống Ngạn Thành không nghe rõ, nhíu mày hỏi: "Gì cơ?"
Ánh mắt Lê Chi trong veo, đường hoàng nói: "Anh cứ mở miệng là tôi lại cảm thấy quá lãng phí cho gương mặt này."
Tống Ngạn Thành: "..."
Quý Tả ngồi ở ghế phụ xe quay mặt đi, cố nhịn cười. Để ông chủ nhà mình đỡ xấu hổ, anh ta liền bắt chuyện với Lê Chi: "Sau mỗi công việc thế này các cô được trả bao nhiêu?"
"680 tệ, nhưng sau khi qua công ty, về tới tay chỉ còn khoảng hơn 300."
Quý Tả thấy sao nói vậy, "Ít quá."
Lê Chi rất bình thản, "Có việc để làm là tốt rồi. Những việc thế này cũng phải giành giật nhau đấy."
Quý Tả: "Nền tảng của cô rất tốt, không nên bị giới hạn quanh những việc này."
Lê Chi cười khổ, "Cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi."
Ngoài cửa sổ xe, nước mưa ào ào trút xuống, kính xe bị bao phủ bởi một tầng nước. Lê Chi thở phào, may mà có chuyến đi nhờ này.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành tắm rửa xong, bước ra ngoài đã lại thấy Lê Chi đang cong người trên ghế sô pha đọc kịch bản. Cô quá chăm chú, không hề phát hiện ra anh đang nhìn mình. Mái tóc dài xõa tung hơi xoăn nhẹ sau một ngày búi chặt. Cô đã tẩy trang, gương mặt thanh thuần sạch mẽ, khuôn miệng hơi mấp máy khẽ đọc lời thoại.
Thành thật mà nói, dáng vẻ chú tâm học bài bây giờ với bộ dáng mặc sườn xám ngắn ngày hôm nay cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Tống Ngạn Thành còn đang chối bỏ việc bản thân bị cô làm cho thất thần trong chốc lát thì đã bị Lê Chi tóm gọn.
Cô khẳng định: "Anh lại nhìn trộm tôi!"
Tống Ngạn Thành đi một đôi dép lê màu xám nhạt, ống quần rộng rãi cũng không thể che giấu được đôi chân dài của anh. Anh rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, đánh đòn phủ đầu: "Tôi nhìn trộm cô?"
Lê Chi ra vẻ tôi chống mắt nhìn xem anh định lươn lẹo kiểu gì.
Tống Ngạn Thành hùng hồn: "Tôi đường hoàng đứng ở đây nhìn cô đấy, có vấn đề gì không?"
Lê Chi: "..."
Cây ngay không sợ chết đứng, anh còn tiến thêm vài bước nữa. Đến khi Tống Ngạn Thành cách cô ngày càng gần, Lê Chi mím môi, mi mắt nháy nháy: "Anh, anh định làm gì?"
Tống Ngạn Thành đứng bên ghế sô pha, cúi người, hai cánh tay mở rộng, lòng bàn tay chống lên thành ghế, nhìn cô chăm chú, "Quản tôi à? Nhà của tôi, tôi nhìn chỗ nào chẳng được."
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lê Chi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ mắt anh có màu xám hổ phách nhạt, không hề có sự ấm áp nhưng lại rất cuốn hút.
Lê Chi ngăn lại nhịp tim đang đập loạn, ngẩng mặt lên, điềm tĩnh nói: "Tôi biết anh lại chê tôi bật đèn quá sáng làm ảnh hưởng đến anh. Vậy chỉ cần chúng ta hủy hợp đồng thôi, tôi đảm bảo sẽ trả lại cho anh những buổi tối tự do."
Mặt Tống Ngạn Thành không biểu cảm: "Được thôi, trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng đi là được."
Lại dọa mời luật sư.
Lê Chi cúi đầu, lười đáp lại.
Tống Ngạn Thành cụp mắt, thấy mái tóc sau gáy cô đen nhánh như một cây nấm nhỏ. Anh khẽ cắn môi dưới sau đó quay người trở về phòng đọc sách. Lê Chi len lén liếc nhìn bóng lưng của anh. Người đàn ông này mặt dày, miệng độc, dù có tự lấy nọc độc của mình tiêu diệt cả Hải thị cũng không thành vấn đề, vậy mà tại sao lại không được gia tộc chào đón?
Còn đang thất thần, cô không để ý tới Tống Ngạn Thành đột nhiên quay người, "Cô nhìn tôi làm gì?"
Hai mắt chạm nhau, Lê Chi phản ứng rất nhanh, đưa tay che mặt, giả vờ đau khổ: "Á! Mắt tôi lại mất giá rồi."
Tống Ngạn Thành: "..."
"Bẩn quá."
Tống Ngạn Thành: "..."
Một loại cảm xúc không tên cứ quanh quẩn trong lòng, anh cô thức bước thật nhanh vào phòng. Cửa phòng đóng lại, Tống Ngạn Thành cũng từ từ nhớ lại.
Thì ra cô cho rằng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ là anh sẽ tránh đi, sẽ đầu hàng đấy à?
Đời này Tống Ngạn Thành ghét nhất là bị người khác bày mưu tính kế.
Phòng đọc còn chưa bật đèn, chỉ có màn đêm nơi thành thị mang theo hơi lạnh lẽo của mùa đông tràn qua cửa sổ. Trầm tư một lúc, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt...
Thôi được rồi, cũng chẳng có gì to tát cả.
Hết chương 11
Đêm đó, sau khi về nhà Tống Ngạn Thành lập tức gọi một cuộc điện thoại, không đến một tiếng sau, con chó đã bị bế đi mất.
Lê Chi chần chừ rất lâu mãi mới lấy hết dũng khí ra hỏi: "Này, anh bán nó cho quán thịt chó thật đấy à?"
Rõ ràng là Tống Ngạn Thành không muốn nói chuyện, chỉ bày ra biểu cảm "có vấn đề gì không".
Lê Chi cho là thật, "Con chó mới được ba tháng tuổi, anh hi vọng nó sẽ biết được những gì?"
Tống Ngạn Thành quay đầu tán thành, "Cũng đúng, dù sao có người đến tuổi trưởng thành rồi nhưng hiện tại cũng không hiểu chuyện lắm."
"..." Lê Chi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: "Thì nhìn thôi."
Sau cái nhìn thật thật ảo ảo ấy, anh quay người trở về phòng ngủ.
Không thể trông chờ vào chuyện người đàn ông này có thể nói chuyện giống người được. Mãi sau này Lê Chi mới biết, Tiểu Lông Vàng được đưa tới chỗ thầy dạy chó để huấn luyện lại, thời gian trở về còn phụ thuộc vào tâm trạng của chủ nhân nhà nó.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Ngạn Thành nhìn thấy Lê Chi vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc kịch bản. Đèn lớn tắt, cô chỉ cầm theo một chiếc đèn nhỏ vừa đủ để chiếu sáng cho bản thân cô, không ảnh hưởng tới người khác. Cô mặc một bộ quần áo có màu sắc trong trẻo, kiểu dáng đơn giản, phác họa được đường eo thon thả.
Trong ấn tượng của anh, mấy ngày nay chắc là cô không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều ở trong phòng ngủ. Nhưng số phận bây giờ chẳng khác gì bị đưa vào lãnh cũng còn đọc kịch bản làm gì? Muốn diễn thử vai nữ chính à?
Thực sự mà nói, Tống Ngạn Thành không mấy hứng thú với giới giải trí nhưng các anh em ở nhà họ Tống thì hoàn toàn ngược lại. Họ cực kì thích các nữ minh tinh đang mưu cầu danh lợi. Cứ mỗi sự kiện, mỗi dịp tụ tập bạn bè là lại mang theo một gương mặt khác nhau, tiểu hoa đán cũng có, không có tên tuổi gì cũng có, nhưng cứ qua một thời gian là sẽ nhận được vai nữ chính.
Người ta vẫn bảo anh em nhà họ Tống từ trước đến nay vẫn luôn cực kì hào phóng trong việc nâng đỡ người khác, nhưng Tống Ngạn Thành lại khịt mũi coi thường với chuyện này.
Ánh mắt của anh dừng lại trên eo Lê Chi nửa giây, vừa định rời tầm mắt thì bị Lê Chi đột nhiên quay đầu bắt quả tang.
Lê Chi mù mịt: "Có chuyện gì à?"
Tống Ngạn Thành hất cằm, nhìn kịch bản trong tay cô: "Sao rồi, chuẩn bị nhập đoàn à?"
Lê Chi thu kịch bản về phía sau, lườm anh: "Không nói cho anh."
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô một cái, vô nhân tính đùa cợt: "Tưởng tôi muốn tìm cô xin chữ kí à?"
Lê Chi nhụt chí mấp máy môi, "Tôi biết anh xem thường người khác nên không cần phải đả kích tôi nhiều lần như thế đâu. Muốn nhìn thấy tôi nổi điên à? Đừng có mơ, tôi không tức giận đâu, vì quen rồi."
Lúc này đến lượt Tống Ngạn Thành á khẩu không trả lời được. Mãi sau anh mới bảo: "Không phải quay phim thì dành thời gian vào việc gì có ý nghĩa đi."
Lê Chi giơ nắm đấm quơ quơ về phía anh: "Tôi làm chuyện vô nghĩa lúc nào? Nhỡ đâu, nhỡ đâu tôi được chọn thì sao? Đây là thời gian chuẩn bị trước của tôi còn gì." Nửa câu sau, thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ lại như đang cố gồng mình, lấy dũng khí để lá cờ chiến đấu sau lưng không bị quật ngã.
Hai người đối mặt mấy giây.
Con ngươi của Tống Ngạn Thành hiện rõ sự lạnh nhạt, chán ghét, xa cách và vô vị. Cuối cùng, anh lạnh giọng, "Về phòng xem đi."
Đến lúc này Lê Chi mới nhận ra, à, thì ra là do đèn sáng quá làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh chứ vốn dĩ anh cũng chẳng muốn nói chuyện nhân sinh đạo lý cùng cô.
*
Kết quả của buổi thử vai phim "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" chưa được công bố chính thức nhưng Lê Chi đã biết mình không được. Có lẽ Mao Phi Du càng không để ý đến chuyện này nên vẫn mất tích như cũ, thỉnh thoảng lại gửi một vài lịch trình cho cô thông qua Wechat. Nói là lịch trình nhưng thật ra chỉ là thông báo thời gian và địa điểm để Lê Chi tham gia cho đủ quân số.
Ngoại trừ đầu tư vào phim ảnh, công ty còn cung cấp người mẫu cho các hoạt động kinh doanh, khai trương trung tâm thương mại, triển lãm xe hơi, thậm chí nếu mức giá đưa ra hợp lý thì việc xuống vùng nông thôn xướng một vở kịch hoa cổ [1] nhân dịp mừng thọ cha mẹ của một ông lớn nào đó là không thành vấn đề.
[1] Kịch hoa cổ: một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam,... Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành.
Hôm nay là một buổi cắt băng khánh thành ngoài trời của một cửa hàng cao cấp, Lê Chi mặc một chiếc sườn xám xẻ tà, đứng ngoài gió lạnh ba giờ đồng hồ để đón khách. Có hai cô gái xinh đẹp Lê Chi nhìn rất quen mắt, hình như trước kia từng đóng vai diễn viên quần chúng trong cùng một bộ phim. Họ nhận ra đối phương, nhìn nhau cười một tiếng đầy xấu hổ.
Đã lâu như vậy rồi nhưng hoàn cảnh của mỗi người chẳng khác biệt mấy, vòng tròn luẩn quẩn này tựa như chẳng tìm thấy điểm kết thúc.
Khu vực check-in của khách VIP được trang trí bằng màu tường xanh điểm xuyết những ánh đèn sao lấp lánh làm nổi bật lên thảm đỏ được chiếu sáng rực rỡ. Tống Ngạn Thành đứng bên ngoài dòng người, đã không còn kiên nhẫn với kiểu sắp xếp lộn xộn này của Tề Minh. Anh liên tục nhìn đồng hồ: "Đợi 10 phút nữa tôi sẽ rời khỏi đây."
Tề Minh ngăn lại: "Đừng mà anh giai ơi, cửa hàng này là do một tay tôi thiết kế, tốt xấu gì cậu cũng phải khen một hai câu chứ."
Tống Ngạn Thành bị đèn đóm xung quanh chiếu loạn xị ngậu chói cả mắt, "Khen cái gì? Thất bại là thất bại."
Tề Minh tự ý thức được bản thân, cười cười: "Cho nhau chút mặt mũi đi xem nào." Anh ta chỉ tay về phía phải như thể đang dâng hiến bảo vật, "Tôi còn đặc biệt nhờ bạn bè đưa tới một dàn mỹ nữ, nhìn đi, toàn là những đôi chân dài miên man."
Tống Ngạn Thành không mấy kiên nhẫn ngước mắt lên nhìn, lúc thấy Lê Chi thì bỗng nhiên sửng sốt.
Dựa theo thẩm mỹ trước sau như một của các cậu ấm mới lớn, trang phục của các lễ tân vô cùng lay động lòng người. Hôm nay Lê Chi trang điểm rất dày, mái tóc dài được chải gọn gàng để lộ ra vầng trán đầy đặn và đường nét khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp. Ánh mắt của Tống Ngạn Thành di chuyển xuống đôi chân thẳng tắp và cân đối của Lê Chi trong bộ váy ngắn, mắt cá chân hơi nhô lên trên đôi giày cao gót. Tỷ lệ cơ thể này thực sự không còn gì phải chê trách.
Suốt cả quá trình, vẻ mặt cô đều tươi cười, dù thời tiết rất lạnh nhưng không hề để lộ ra một chút nao núng.
Tống Ngạn Thành chợt hỏi Tề Minh: "Tìm đội lễ tân này ở đâu vậy?"
"Ngoài đường nhiều lắm." Tề Minh không để ý đến vấn đề này lắm, "Tôi ra giá cho cả đội, sau đó bọn họ sẽ tự chia với nhau."
Tống Ngạn Thành trầm mặc không hỏi thêm gì nữa.
Hoạt động cắt băng khánh thành kết thúc lúc 9 giờ tối, cộng thêm một vài việc lặt vặt nữa cũng đã ngót ngét 10 giờ. Lê Chi thay quần áo, bọc bản thân bằng một chiếc áo lông dài, không dám lề mề chạy trước để bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Vừa bước ra khỏi cửa chính, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình: "Cô Lê."
Lê Chi quay đầu lại, ngẩn người.
Quý Tả cười bảo: "Cô lên xe đi, vừa đúng lúc Tống Tổng cũng trở về nhà."
Những lúc đói rét khổ cực thế này Lê Chi cũng không cố làm mình làm mẩy, đã mệt mỏi cả ngày dài, lúc này cô chỉ muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Cô lên xe, chẳng mấy bất ngờ khi nhìn thấy bản mặt lạnh tanh của Tống Ngạn Thành.
Nhưng Lê Chi vẫn tỏ ra rất ngạc nhiên, "Trùng hợp quá, vậy mà cũng gặp nhau."
Quý Tả mỉm cười, "Tống Tổng cũng vừa..."
"Gửi mail chưa?" Tống Ngạn Thành ngắt lời.
Quý Tả phản ứng rất nhanh nhạy, nhanh chóng kết thúc đề tài vừa rồi.
Đường về nhà chỉ một đoạn nhưng không khí cứ yên lặng thế này cũng rất kì dị. Quý Tả rất tâm lý, không đến mức để con gái nhà người ta buồn chán một mình, "Hôm nay cô Lê có hoạt động mới à?"
Lê Chi ngượng ngùng, không thể coi đây là một "hoạt động" được, thành thật trả lời: "Không phải đâu, chỉ là một công việc công ty sắp xếp cho thôi."
Quý Tả vẫn giữ trên môi nụ cười ấm áp: "Thời tiết lạnh thế này, đúng là vất vả quá."
Lê Chi đáp: "Như thế này đã là gì, lúc quay phim, dù có phải nhảy xuống biển giữa trời đông cũng là chuyện bình thường."
Tống Ngạn Thành vốn im lặng cả đoạn đường đột nhiên cất giọng lạnh lẽo: "Có kinh nghiệm như vậy, xem ra đã diễn rất nhiều phim rồi nhỉ."
Lê Chi: "..."
Anh trai này, anh tốt nghiệp đại học xà kép đấy à?
(Đoạn này mình không hiểu lắm)
Cô ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác, lườm Tống Ngạn Thành một cái, khí thế hùng hổ là thế nhưng hai tai đều đỏ bừng. Ánh mắt Tống Ngạn Thành rời khỏi hai bên tai, nghênh mặt lên cố ý nhìn cô. Lê Chi ỉu xìu cúi thấp đầu, một lúc sau lại quay sang lườm anh thêm cái nữa, lẩm bẩm một câu.
Tống Ngạn Thành không nghe rõ, nhíu mày hỏi: "Gì cơ?"
Ánh mắt Lê Chi trong veo, đường hoàng nói: "Anh cứ mở miệng là tôi lại cảm thấy quá lãng phí cho gương mặt này."
Tống Ngạn Thành: "..."
Quý Tả ngồi ở ghế phụ xe quay mặt đi, cố nhịn cười. Để ông chủ nhà mình đỡ xấu hổ, anh ta liền bắt chuyện với Lê Chi: "Sau mỗi công việc thế này các cô được trả bao nhiêu?"
"680 tệ, nhưng sau khi qua công ty, về tới tay chỉ còn khoảng hơn 300."
Quý Tả thấy sao nói vậy, "Ít quá."
Lê Chi rất bình thản, "Có việc để làm là tốt rồi. Những việc thế này cũng phải giành giật nhau đấy."
Quý Tả: "Nền tảng của cô rất tốt, không nên bị giới hạn quanh những việc này."
Lê Chi cười khổ, "Cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi."
Ngoài cửa sổ xe, nước mưa ào ào trút xuống, kính xe bị bao phủ bởi một tầng nước. Lê Chi thở phào, may mà có chuyến đi nhờ này.
Về đến nhà, Tống Ngạn Thành tắm rửa xong, bước ra ngoài đã lại thấy Lê Chi đang cong người trên ghế sô pha đọc kịch bản. Cô quá chăm chú, không hề phát hiện ra anh đang nhìn mình. Mái tóc dài xõa tung hơi xoăn nhẹ sau một ngày búi chặt. Cô đã tẩy trang, gương mặt thanh thuần sạch mẽ, khuôn miệng hơi mấp máy khẽ đọc lời thoại.
Thành thật mà nói, dáng vẻ chú tâm học bài bây giờ với bộ dáng mặc sườn xám ngắn ngày hôm nay cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Tống Ngạn Thành còn đang chối bỏ việc bản thân bị cô làm cho thất thần trong chốc lát thì đã bị Lê Chi tóm gọn.
Cô khẳng định: "Anh lại nhìn trộm tôi!"
Tống Ngạn Thành đi một đôi dép lê màu xám nhạt, ống quần rộng rãi cũng không thể che giấu được đôi chân dài của anh. Anh rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, đánh đòn phủ đầu: "Tôi nhìn trộm cô?"
Lê Chi ra vẻ tôi chống mắt nhìn xem anh định lươn lẹo kiểu gì.
Tống Ngạn Thành hùng hồn: "Tôi đường hoàng đứng ở đây nhìn cô đấy, có vấn đề gì không?"
Lê Chi: "..."
Cây ngay không sợ chết đứng, anh còn tiến thêm vài bước nữa. Đến khi Tống Ngạn Thành cách cô ngày càng gần, Lê Chi mím môi, mi mắt nháy nháy: "Anh, anh định làm gì?"
Tống Ngạn Thành đứng bên ghế sô pha, cúi người, hai cánh tay mở rộng, lòng bàn tay chống lên thành ghế, nhìn cô chăm chú, "Quản tôi à? Nhà của tôi, tôi nhìn chỗ nào chẳng được."
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lê Chi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ mắt anh có màu xám hổ phách nhạt, không hề có sự ấm áp nhưng lại rất cuốn hút.
Lê Chi ngăn lại nhịp tim đang đập loạn, ngẩng mặt lên, điềm tĩnh nói: "Tôi biết anh lại chê tôi bật đèn quá sáng làm ảnh hưởng đến anh. Vậy chỉ cần chúng ta hủy hợp đồng thôi, tôi đảm bảo sẽ trả lại cho anh những buổi tối tự do."
Mặt Tống Ngạn Thành không biểu cảm: "Được thôi, trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng đi là được."
Lại dọa mời luật sư.
Lê Chi cúi đầu, lười đáp lại.
Tống Ngạn Thành cụp mắt, thấy mái tóc sau gáy cô đen nhánh như một cây nấm nhỏ. Anh khẽ cắn môi dưới sau đó quay người trở về phòng đọc sách. Lê Chi len lén liếc nhìn bóng lưng của anh. Người đàn ông này mặt dày, miệng độc, dù có tự lấy nọc độc của mình tiêu diệt cả Hải thị cũng không thành vấn đề, vậy mà tại sao lại không được gia tộc chào đón?
Còn đang thất thần, cô không để ý tới Tống Ngạn Thành đột nhiên quay người, "Cô nhìn tôi làm gì?"
Hai mắt chạm nhau, Lê Chi phản ứng rất nhanh, đưa tay che mặt, giả vờ đau khổ: "Á! Mắt tôi lại mất giá rồi."
Tống Ngạn Thành: "..."
"Bẩn quá."
Tống Ngạn Thành: "..."
Một loại cảm xúc không tên cứ quanh quẩn trong lòng, anh cô thức bước thật nhanh vào phòng. Cửa phòng đóng lại, Tống Ngạn Thành cũng từ từ nhớ lại.
Thì ra cô cho rằng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ là anh sẽ tránh đi, sẽ đầu hàng đấy à?
Đời này Tống Ngạn Thành ghét nhất là bị người khác bày mưu tính kế.
Phòng đọc còn chưa bật đèn, chỉ có màn đêm nơi thành thị mang theo hơi lạnh lẽo của mùa đông tràn qua cửa sổ. Trầm tư một lúc, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt...
Thôi được rồi, cũng chẳng có gì to tát cả.
Hết chương 11