Chương 1375
Vương Nhất nhận lấy nhìn, thì ra là danh sách điều động nhân viên theo kế hoạch của phân bộ Giang Thành.
Anh liếc mắt một cái, lập tức tìm được tên của anh và Phương Huệ, đứng ở vị trí thứ nhất và thứ hai.
“Đây là…”
Vẻ mặt Vương Nhất khó hiểu.
Phương Huệ nói: “Đây là danh sách thay đổi nhân viên do Lý tổng soạn ra vào buổi sáng, kế hoạch phân bộ Giang Thành, vốn là do anh và Lý tổng đi, nhưng bởi vì dạo này hợp tác cần Lý tổng xử lý quá nhiều, cô ấy không rút ra được, chỉ có thể phái tôi làm cộng sự của anh.”
Nói tới đây, lòng Phương Huệ tràn đầy vui mừng, bộ dáng như thể đã thực hiện được nguyện vọng.
Đối với tình huống này, Vương Nhất chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Đến Giang Thành, còn phải nhờ ngài Vương giúp đỡ nhiều hơn nha.”
Phương Huệ cười dịu dàng, đi giày cao gót lên lầu.
Vương Nhất chỉ có thể lắc đầu, nghĩ thầm, Khinh Hồng đối với anh thật đúng là yên tâm.
Tuy nhiên, đây cũng là biểu hiện của sự tin tưởng lẫn nhau giữa vợ chồng.
Sau khi Vương Nhất tan làm, lập tức đi đón Vương Tử Lam tan học.
Nhưng mà, khi đến trường mẫu giáo, anh lại gặp người phụ nữ mặc thường phục vào buổi sáng
Cô ta đang ngồi xổm trước mặt Vương Tử Lam, ánh mắt mỉm cười đưa qua một cây kẹo que màu cầu vồng.
Mà Vương Tử Lam lại là vẻ mặt tươi cười, không có bất kỳ phòng bị nào chuẩn bị nhận lấy.
Vương Nhất biến sắc, theo bản năng cho rằng người phụ nữ này là bọn buôn người lừa bán trẻ con.
Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Tử Lam, đoạt lấy cây kẹo trong tay cô.
“Không được ăn!”
Sắc mặt người phụ nữ khẽ biến, lúc này lui về phía sau một bước.
Vừa thấy là ba, Vương Tử Lam lập tức cười ngây ngô: “Ba, dì này đối với con rất tốt, mua cho con rất nhiều đồ.”
Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất càng lạnh hơn, nghiêm mặt nói: “Ba đã nói với con chưa, ở nhà trẻ, không được nhận đồ của người lạ.”
Vương Tử Lam bĩu môi gật gật đầu, đem kẹo que trả lại cho nữ nhân áo trắng.
“Xin lỗi dì, kẹo m út này, con không thể nhận.”
Người phụ nữ mặc thường phục nhận, trên mặt không có bất kỳ nét không vui nào, vẫn như trước mỉm cười nhìn Vương Tử Lam.
Ánh mắt kia, giống như đang nhìn con gái của mình.
Điều này khiến cho Vương Nhất càng thêm cảnh giác, để Vương Tử Lam đi đến cầu trượt bên cạnh chơi một lát.
Chính mình cũng đi tới trước mặt người phụ áo trắng, gằn từng chữ nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, giữ khoảng cách với con gái của tôi xa một chút.”
Anh liếc mắt một cái, lập tức tìm được tên của anh và Phương Huệ, đứng ở vị trí thứ nhất và thứ hai.
“Đây là…”
Vẻ mặt Vương Nhất khó hiểu.
Phương Huệ nói: “Đây là danh sách thay đổi nhân viên do Lý tổng soạn ra vào buổi sáng, kế hoạch phân bộ Giang Thành, vốn là do anh và Lý tổng đi, nhưng bởi vì dạo này hợp tác cần Lý tổng xử lý quá nhiều, cô ấy không rút ra được, chỉ có thể phái tôi làm cộng sự của anh.”
Nói tới đây, lòng Phương Huệ tràn đầy vui mừng, bộ dáng như thể đã thực hiện được nguyện vọng.
Đối với tình huống này, Vương Nhất chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Đến Giang Thành, còn phải nhờ ngài Vương giúp đỡ nhiều hơn nha.”
Phương Huệ cười dịu dàng, đi giày cao gót lên lầu.
Vương Nhất chỉ có thể lắc đầu, nghĩ thầm, Khinh Hồng đối với anh thật đúng là yên tâm.
Tuy nhiên, đây cũng là biểu hiện của sự tin tưởng lẫn nhau giữa vợ chồng.
Sau khi Vương Nhất tan làm, lập tức đi đón Vương Tử Lam tan học.
Nhưng mà, khi đến trường mẫu giáo, anh lại gặp người phụ nữ mặc thường phục vào buổi sáng
Cô ta đang ngồi xổm trước mặt Vương Tử Lam, ánh mắt mỉm cười đưa qua một cây kẹo que màu cầu vồng.
Mà Vương Tử Lam lại là vẻ mặt tươi cười, không có bất kỳ phòng bị nào chuẩn bị nhận lấy.
Vương Nhất biến sắc, theo bản năng cho rằng người phụ nữ này là bọn buôn người lừa bán trẻ con.
Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Tử Lam, đoạt lấy cây kẹo trong tay cô.
“Không được ăn!”
Sắc mặt người phụ nữ khẽ biến, lúc này lui về phía sau một bước.
Vừa thấy là ba, Vương Tử Lam lập tức cười ngây ngô: “Ba, dì này đối với con rất tốt, mua cho con rất nhiều đồ.”
Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất càng lạnh hơn, nghiêm mặt nói: “Ba đã nói với con chưa, ở nhà trẻ, không được nhận đồ của người lạ.”
Vương Tử Lam bĩu môi gật gật đầu, đem kẹo que trả lại cho nữ nhân áo trắng.
“Xin lỗi dì, kẹo m út này, con không thể nhận.”
Người phụ nữ mặc thường phục nhận, trên mặt không có bất kỳ nét không vui nào, vẫn như trước mỉm cười nhìn Vương Tử Lam.
Ánh mắt kia, giống như đang nhìn con gái của mình.
Điều này khiến cho Vương Nhất càng thêm cảnh giác, để Vương Tử Lam đi đến cầu trượt bên cạnh chơi một lát.
Chính mình cũng đi tới trước mặt người phụ áo trắng, gằn từng chữ nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, giữ khoảng cách với con gái của tôi xa một chút.”