Chương 1338
Cô cũng nhớ tới lời mà Nhạc si nói trước đó, hành vi này của Thi Việt Hải nhất định là cầm đá đập chân mình.
Thi Việt Hải cất hợp đồng đi, thoáng cái thì cực kỳ tự tin, ra lệnh với bọn họ: “
Cho các cô nửa ngày, do dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Thấy một màn này, Phương Huệ và Tiêu Dao cũng chỉ dám tức chứ không dám nói.
Cho tới khi dõi theo Thi Việt Hải rời đi, bọn họ mới đi tới, chuẩn bị hỏi Lý tổng tại sao lại giao công ty ra.
Vương Nhất lại lắc đầu, tranh nói trước: “Các vị, mọi người về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước, tôi bảo đảm với mọi người, đợi mọi người quay lại, Lệ Tinh vẫn là Lệ Tinh ban đầu!”
Đám người Phương Huệ, Tiêu Dao đều nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
“Được, chúng tôi tin anh.”
Phương Huệ khẽ nghiến răng, nói với Vương Nhất.
“Nếu Lệ Tinh không còn, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Phương Huệ dẫn người rời đi.
Lý Khinh Hồng liếc nhìn Vương Nhất: “Hành vi này của anh đã khiến mọi người tức giận.”
Vương Nhất bất lực khoát tay: “Hết cách, mọi chuyện suy nghĩ cho đại cục.”
Công ty tạm thời thuộc sở hữu của cục kiến trúc đô thị, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất chỉ có thể về nhà trước.
Lúc này, Vương Tử Lam vẫn ở nhà trẻ, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Vương Nhất nhìn căn nhà yên tĩnh, bỗng gọi một tiếng: “Vợ.”
“Sao vậy?”
Lý Khinh Hồng vừa để túi xuống.
“Em không phải muốn cho Tử Lam có thêm một em trai hay sao? Còn tính hay không?”
Vương Nhất hỏi.
Lý Khinh Hồng sững người rất lâu mới hoàn hồn, mặt mày đỏ bừng.
“Anh sao… còn nhớ?”
Vương Nhất mỉm cười: “Trưởng bối của anh từng nói với anh, đời này anh phải làm ba việc.”
“Ăn thịt đắt nhất, uống rượu mạnh nhất, lấy người phụ nữ nước H xinh đẹp nhất.”
“Anh bây giờ đều làm được rồi.”
Lý Khinh Hồng cũng động dung, chủ động đóng cửa lại.
…
Ở một bên khác.
Thi Việt Hải cầm văn kiện, lái xe tới một khu cao cấp của người giàu, ấn chuông cửa của nhà mình.
Rất nhanh, cửa mở ra, người mở cửa cho ông ta là một ông lão hơn 60 tuổi, tóc bạc trắng.
“Ba.”
Thi Việt Hải mỉm cười chào hỏi, sau đó giơ cái túi hợp đồng trong tay lên: “Nói cho ba một chuyện tốt, con vừa thu mua một công ty.”
Thi Việt Hải cất hợp đồng đi, thoáng cái thì cực kỳ tự tin, ra lệnh với bọn họ: “
Cho các cô nửa ngày, do dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Thấy một màn này, Phương Huệ và Tiêu Dao cũng chỉ dám tức chứ không dám nói.
Cho tới khi dõi theo Thi Việt Hải rời đi, bọn họ mới đi tới, chuẩn bị hỏi Lý tổng tại sao lại giao công ty ra.
Vương Nhất lại lắc đầu, tranh nói trước: “Các vị, mọi người về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước, tôi bảo đảm với mọi người, đợi mọi người quay lại, Lệ Tinh vẫn là Lệ Tinh ban đầu!”
Đám người Phương Huệ, Tiêu Dao đều nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
“Được, chúng tôi tin anh.”
Phương Huệ khẽ nghiến răng, nói với Vương Nhất.
“Nếu Lệ Tinh không còn, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Phương Huệ dẫn người rời đi.
Lý Khinh Hồng liếc nhìn Vương Nhất: “Hành vi này của anh đã khiến mọi người tức giận.”
Vương Nhất bất lực khoát tay: “Hết cách, mọi chuyện suy nghĩ cho đại cục.”
Công ty tạm thời thuộc sở hữu của cục kiến trúc đô thị, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất chỉ có thể về nhà trước.
Lúc này, Vương Tử Lam vẫn ở nhà trẻ, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Vương Nhất nhìn căn nhà yên tĩnh, bỗng gọi một tiếng: “Vợ.”
“Sao vậy?”
Lý Khinh Hồng vừa để túi xuống.
“Em không phải muốn cho Tử Lam có thêm một em trai hay sao? Còn tính hay không?”
Vương Nhất hỏi.
Lý Khinh Hồng sững người rất lâu mới hoàn hồn, mặt mày đỏ bừng.
“Anh sao… còn nhớ?”
Vương Nhất mỉm cười: “Trưởng bối của anh từng nói với anh, đời này anh phải làm ba việc.”
“Ăn thịt đắt nhất, uống rượu mạnh nhất, lấy người phụ nữ nước H xinh đẹp nhất.”
“Anh bây giờ đều làm được rồi.”
Lý Khinh Hồng cũng động dung, chủ động đóng cửa lại.
…
Ở một bên khác.
Thi Việt Hải cầm văn kiện, lái xe tới một khu cao cấp của người giàu, ấn chuông cửa của nhà mình.
Rất nhanh, cửa mở ra, người mở cửa cho ông ta là một ông lão hơn 60 tuổi, tóc bạc trắng.
“Ba.”
Thi Việt Hải mỉm cười chào hỏi, sau đó giơ cái túi hợp đồng trong tay lên: “Nói cho ba một chuyện tốt, con vừa thu mua một công ty.”