Chương 1331
Trên đường tới đây, Lý Thiên Dương còn nghĩ hy vọng có thể xử lý nhẹ, nhưng tình trạng bây giờ thì thấy, căn bản không thể nhẹ tay, chỉ có thể xử lý mạnh tay!
“Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, muốn bắt cũng không được bắt chúng tôi!”
Châu Chí Kiên bị dọa tái mặt, đột nhiên nói với Bạch Yến: “Là nó, là chủ ý của nó, chúng tôi đều bị người phụ nữ này dụ dỗ.”
“Vậy ư?”
Trên mặt Bạch Yến nở nụ cười càng sâu: “Theo như tôi biết, ông Lý bị sát thủ ám sát do là nhà họ Châu các người thuê sát thủ tới.”
“Bây giờ, tên đó đã sa lưới, hơn nữa đã khai ra tất cả.”
Câu nói này không khác gì cắt đứt triệt để tâm tư muốn thoát tội của Châu Chí Kiên, mặt mày của ông ta tái nhợt.
Ánh mắt của Bạch Yến quét qua tất cả mọi người: “Tất cả những ai bỏ tiền đều là hung thủ, đưa đi toàn bộ!”
Xoạt xoạt xoạt!
Lập tức gần như nửa già người của nhà họ Châu bị bắt đi.
Nhà họ Châu ở thành phố Thiên An tuy là gia tộc gần tuyến một, nhưng đó là trong tình huống có nhà họ Trần ủng hộ, bây giờ nhà họ Trần đã bị diệt được một khoảng thời gian, nhà họ Châu cũng không còn được như trước.
Gia tộc nghèo khổ trăm việc suy tàn, càng là gia tộc nghèo thì càng không có ai đếm xỉa, chỉ có ánh mắt ngập mùi tiền.
Người của nhà họ Châu bắt đầu phân chia gia sản, trong 3 tỷ này trừ 600 triệu là do Châu Mỹ Ngọc bỏ ra, 2.4 tỷ còn lại, 90% người của nhà họ Châu đều tham gia.
Rất nhanh, nhà họ Châu rộng lớn im như thóc, tất cả những người của nhà họ Châu tham gia vào đều bị bắt đi.
Người của nhà họ Châu bị bắt đi, khi đi qua Châu Mỹ Ngọc thì đều liếc nhìn bà ta với ánh mắt oán độc.
Trong nháy mắt chỉ còn lại mình bà ta.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn sang Châu Mỹ Ngọc.
“Mẹ, mẹ nói ra đi, tại sao lại làm vậy?”
Trên mặt Lý Mộng Đình đã tràn ngập nước mắt, trong nhiều người như vậy, người đau khổ nhất là cô ta.
Châu Mỹ Ngọc phạm tội lớn, mà cô ta là con gái của bà ta, lại không thể không quản bà ta.
Châu Mỹ Ngọc cũng biết đại thế đã qua, vẻ mặt ngây ngốc ngồi trên đất.
Một lúc sau, bà ta cười thê lương một tiếng: “Được, mẹ nói tại sao mẹ làm như vậy.”
Ánh mắt Vương Nhất sâu thẳm, đanh mắt nhìn bà ta, liên quan tới lý do Châu Mỹ Ngọc làm như vậy, anh cũng muốn biết.
Lý Thiên Dương lại quay lưng đi, trong mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình, nghiêm túc nói: “Mẹ làm như vậy đều là vì con.”
“Vì con ư?”
Nghe vậy thì Lý Mộng Đình sửng sốt.
“Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, muốn bắt cũng không được bắt chúng tôi!”
Châu Chí Kiên bị dọa tái mặt, đột nhiên nói với Bạch Yến: “Là nó, là chủ ý của nó, chúng tôi đều bị người phụ nữ này dụ dỗ.”
“Vậy ư?”
Trên mặt Bạch Yến nở nụ cười càng sâu: “Theo như tôi biết, ông Lý bị sát thủ ám sát do là nhà họ Châu các người thuê sát thủ tới.”
“Bây giờ, tên đó đã sa lưới, hơn nữa đã khai ra tất cả.”
Câu nói này không khác gì cắt đứt triệt để tâm tư muốn thoát tội của Châu Chí Kiên, mặt mày của ông ta tái nhợt.
Ánh mắt của Bạch Yến quét qua tất cả mọi người: “Tất cả những ai bỏ tiền đều là hung thủ, đưa đi toàn bộ!”
Xoạt xoạt xoạt!
Lập tức gần như nửa già người của nhà họ Châu bị bắt đi.
Nhà họ Châu ở thành phố Thiên An tuy là gia tộc gần tuyến một, nhưng đó là trong tình huống có nhà họ Trần ủng hộ, bây giờ nhà họ Trần đã bị diệt được một khoảng thời gian, nhà họ Châu cũng không còn được như trước.
Gia tộc nghèo khổ trăm việc suy tàn, càng là gia tộc nghèo thì càng không có ai đếm xỉa, chỉ có ánh mắt ngập mùi tiền.
Người của nhà họ Châu bắt đầu phân chia gia sản, trong 3 tỷ này trừ 600 triệu là do Châu Mỹ Ngọc bỏ ra, 2.4 tỷ còn lại, 90% người của nhà họ Châu đều tham gia.
Rất nhanh, nhà họ Châu rộng lớn im như thóc, tất cả những người của nhà họ Châu tham gia vào đều bị bắt đi.
Người của nhà họ Châu bị bắt đi, khi đi qua Châu Mỹ Ngọc thì đều liếc nhìn bà ta với ánh mắt oán độc.
Trong nháy mắt chỉ còn lại mình bà ta.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn sang Châu Mỹ Ngọc.
“Mẹ, mẹ nói ra đi, tại sao lại làm vậy?”
Trên mặt Lý Mộng Đình đã tràn ngập nước mắt, trong nhiều người như vậy, người đau khổ nhất là cô ta.
Châu Mỹ Ngọc phạm tội lớn, mà cô ta là con gái của bà ta, lại không thể không quản bà ta.
Châu Mỹ Ngọc cũng biết đại thế đã qua, vẻ mặt ngây ngốc ngồi trên đất.
Một lúc sau, bà ta cười thê lương một tiếng: “Được, mẹ nói tại sao mẹ làm như vậy.”
Ánh mắt Vương Nhất sâu thẳm, đanh mắt nhìn bà ta, liên quan tới lý do Châu Mỹ Ngọc làm như vậy, anh cũng muốn biết.
Lý Thiên Dương lại quay lưng đi, trong mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình, nghiêm túc nói: “Mẹ làm như vậy đều là vì con.”
“Vì con ư?”
Nghe vậy thì Lý Mộng Đình sửng sốt.