Chương 1321
Mà ở một bên khác, Vương Nhất cũng đi vào nhà tổ của nhà họ Kim.
Kim Thúy Như cũng vừa trang điểm xong, nhìn thấy Vương Nhất, mỉm cười: “Tôi biết anh sẽ đến đây.”
Bộp!
Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất túm lấy cổ của Kim Thúy Như, xách cả người lên không trung.
Biểu cảm của Kim Thúy Như lập tức thay đổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Tôi nhớ đã nói với cô, cô dám ra tay với cô ấy, kết cục chỉ có một con đường chết.”
Vương Nhất lạnh lùng nói.
Mặt mày Kim Thúy Như tái nhợt, nhưng hai mắt từ đầu tới cuối đều nhìn Vương Nhất chằm chằm.
“Vậy thì ra tay đi.”
“Chết ở trong tay anh… tôi chết không hối tiếc…”
Nói xong những lời này thì đã tốn hết sức lực của Kim Thúy Như.
Vừa dứt lời, Vương Nhất thậm chí từ khóe miệng của cô ta nhìn ra nụ cười giải thoát.
Bỗng chốc, lệ khí trong mắt càng đậm.
“Cô cho rằng tôi không dám?”
Giọng nói của Vương Nhất đầy lạnh lẽo, bàn tay túm cổ của Kim Thúy Như dần dùng sức.
“Á…”
Hai tay của Kim Thúy Như cũng không kìm được mà túm chặt cổ tay của Vương Nhất, hai chân chới với không ngừng đạp loạn.
Cô ta sắp bị Vương Nhất bóp ch3t.
Cạch!
Vào lúc này, cửa của nhà tổ được mở ra.
Kim Thành Phong vội vàng lao vào, bụp một tiếng, quỳ ở trước mặt Vương Nhất, cầu xin: “Anh Vương, tôi biết chị họ đã làm chuyện rất quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin anh, tha cho chị họ!”
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới biết chuyện này.
Vương Nhất lại nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cũng biết chị họ cậu làm chuyện không thể tha thứ, vậy cậu còn cầu xin tôi tha thứ cho cô ta?”
“Bởi vì chị ấy là chị họ của tôi!”
Kim Thành Phong gầm lên một tiếng, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt anh ta đã rơi lệ.
“Chị ấy có xấu xa cỡ nào cũng là chị họ của tôi, huống chi chị ấy chỉ là còn yêu anh! Chỉ vậy mà thôi.”
Câu nói cuối cùng, anh ta gần như gầm lên, giọng nói đanh thép.
Vương Nhất cũng rơi vào trầm mặc, lực đạo trong tay không khỏi nới lỏng một chút.
Sắc mặt của Kim Thúy Như cuối cùng cũng khôi phục một chút hồng nhuận.
“Nhưng tôi căn bản không có chút tình cảm nào với cô ta!”
Vương Nhất lạnh lùng nói, sau đó bụp một tiếng, ném Kim Thúy Như ra sàn.
Nằm trên mặt sàn lạnh lẽo, Kim Thúy Như giống như con cá thiếu oxi, há miệng hít thở.
Kim Thúy Như cũng vừa trang điểm xong, nhìn thấy Vương Nhất, mỉm cười: “Tôi biết anh sẽ đến đây.”
Bộp!
Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất túm lấy cổ của Kim Thúy Như, xách cả người lên không trung.
Biểu cảm của Kim Thúy Như lập tức thay đổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Tôi nhớ đã nói với cô, cô dám ra tay với cô ấy, kết cục chỉ có một con đường chết.”
Vương Nhất lạnh lùng nói.
Mặt mày Kim Thúy Như tái nhợt, nhưng hai mắt từ đầu tới cuối đều nhìn Vương Nhất chằm chằm.
“Vậy thì ra tay đi.”
“Chết ở trong tay anh… tôi chết không hối tiếc…”
Nói xong những lời này thì đã tốn hết sức lực của Kim Thúy Như.
Vừa dứt lời, Vương Nhất thậm chí từ khóe miệng của cô ta nhìn ra nụ cười giải thoát.
Bỗng chốc, lệ khí trong mắt càng đậm.
“Cô cho rằng tôi không dám?”
Giọng nói của Vương Nhất đầy lạnh lẽo, bàn tay túm cổ của Kim Thúy Như dần dùng sức.
“Á…”
Hai tay của Kim Thúy Như cũng không kìm được mà túm chặt cổ tay của Vương Nhất, hai chân chới với không ngừng đạp loạn.
Cô ta sắp bị Vương Nhất bóp ch3t.
Cạch!
Vào lúc này, cửa của nhà tổ được mở ra.
Kim Thành Phong vội vàng lao vào, bụp một tiếng, quỳ ở trước mặt Vương Nhất, cầu xin: “Anh Vương, tôi biết chị họ đã làm chuyện rất quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin anh, tha cho chị họ!”
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới biết chuyện này.
Vương Nhất lại nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cũng biết chị họ cậu làm chuyện không thể tha thứ, vậy cậu còn cầu xin tôi tha thứ cho cô ta?”
“Bởi vì chị ấy là chị họ của tôi!”
Kim Thành Phong gầm lên một tiếng, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt anh ta đã rơi lệ.
“Chị ấy có xấu xa cỡ nào cũng là chị họ của tôi, huống chi chị ấy chỉ là còn yêu anh! Chỉ vậy mà thôi.”
Câu nói cuối cùng, anh ta gần như gầm lên, giọng nói đanh thép.
Vương Nhất cũng rơi vào trầm mặc, lực đạo trong tay không khỏi nới lỏng một chút.
Sắc mặt của Kim Thúy Như cuối cùng cũng khôi phục một chút hồng nhuận.
“Nhưng tôi căn bản không có chút tình cảm nào với cô ta!”
Vương Nhất lạnh lùng nói, sau đó bụp một tiếng, ném Kim Thúy Như ra sàn.
Nằm trên mặt sàn lạnh lẽo, Kim Thúy Như giống như con cá thiếu oxi, há miệng hít thở.