Chương 1315
“Thiết Diện, ông đang làm cái gì, tại sao không giết cậu ta, còn quỳ ở trước mặt cậu ta?”
Nhan Cẩm Lai của lúc này vô cùng phẫn nộ, mặt mày xám xịt có thể vắt ra nước.
Vẻ mặt của Nhan Dịch Phi lại trở nên có hơi kinh hãi.
Tính cách của Thiết Diện anh ta biết, trầm mặc kiệm lời, sát phạt quả quyết, chỉ cần là người ông ta nhận định phải giết, tuyệt đối không sống được tới sáng ngày hôm sau.
Nhưng hiện nay lại run rẩy quỳ ở trước mặt Vương Nhất.
Chẳng phải có nghĩa, ngay cả Thiết Diện cũng không phải đối thủ của Vương Nhất hay sao?
“Ba, chúng ta vẫn là mau rời khỏi đây đi, đừng đánh với anh ta nữa.”
Nhan Dịch Phi vội vàng nói.
Nhan Cẩm Lai lại tức giận quát một tiếng: “Đồ khốn kiếp, người ta đã cưỡi lên đầu của chúng ta, chúng ta không giết gà dọa khỉ, sau này làm sao có chỗ đứng ở Thiên An?”
Ngay sau đó, ông ta nhìn sang Thiết Diện, vẻ mặt tức giận nói: “Thiết Diện, tôi bây giờ ra lệnh cho ông, mau giết cậu ta!”
Vương Nhất lại nhìn Thiết Diện với vẻ mặt ung dung, dửng dưng nói: “Tuy tôi không biết trên người ông đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không phải người của biên giới phía Bắc, nhưng bất luận bốn biên giới hay là biên giới phía Bắc, đều nên đi đánh kẻ địch, chứ không phải thần phục một nhà họ Nhan cỏn con, cái ông mất đi không chỉ là tôn nghiêm.”
“Còn cả ngạo cốt, ngạo cốt của vệ sĩ biên giới phía Tây.”
Nói đến đây, ánh mắt của Vương Nhất sớm đã trở nên nghiêm nghị.
Như một thanh kiếm sắc đâm xuyên trái tim của Thiết Diện.
Vương Nhất cúi người xuống, nhìn ông ta.
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi, vệ sĩ của biên giới phía Tây không nên cúi cái đầu cao ngạo xuống!”
Câu nói này càng giống như kèm theo ma lực đặc biệt, khiến cơ thể của Thiết Diện lại run rẩy.
Ông ta run rẩy ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên nhìn vào mắt của Vương Nhất ở khoảng cách gần.
“Tháo mặt nạ xuống!”
Vương Nhất lại ra lệnh.
Thiết Diện run rẩy đưa tay lên, gỡ chiếc mặt nạ sắt trên mặt xuống.
Gương mặt lộ ra là một gương mặt đáng sợ đầy sẹo.
Dù là Lãnh Nhan cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Sao lại bị vậy?”
Giọng nói của Vương Nhất ngưng trọng.
Thiết Diện mặt mày phức tạp, mắt đỏ ngầu: “Bởi vì nhiệm vụ ám sát thất bại, bị đuổi khỏi biên giới phía Tây, vừa hay trên đường bị đánh lén, bị một quả bom làm cho hủy dung.”
Vì vậy, ông ta mang theo mặt nạ sắt, gặp người với diện mạo này.
Vương Nhất trầm mặc một lúc, vẻ mặt có hơi lạnh lẽo.
“Mục Lang…”
Nhan Cẩm Lai của lúc này vô cùng phẫn nộ, mặt mày xám xịt có thể vắt ra nước.
Vẻ mặt của Nhan Dịch Phi lại trở nên có hơi kinh hãi.
Tính cách của Thiết Diện anh ta biết, trầm mặc kiệm lời, sát phạt quả quyết, chỉ cần là người ông ta nhận định phải giết, tuyệt đối không sống được tới sáng ngày hôm sau.
Nhưng hiện nay lại run rẩy quỳ ở trước mặt Vương Nhất.
Chẳng phải có nghĩa, ngay cả Thiết Diện cũng không phải đối thủ của Vương Nhất hay sao?
“Ba, chúng ta vẫn là mau rời khỏi đây đi, đừng đánh với anh ta nữa.”
Nhan Dịch Phi vội vàng nói.
Nhan Cẩm Lai lại tức giận quát một tiếng: “Đồ khốn kiếp, người ta đã cưỡi lên đầu của chúng ta, chúng ta không giết gà dọa khỉ, sau này làm sao có chỗ đứng ở Thiên An?”
Ngay sau đó, ông ta nhìn sang Thiết Diện, vẻ mặt tức giận nói: “Thiết Diện, tôi bây giờ ra lệnh cho ông, mau giết cậu ta!”
Vương Nhất lại nhìn Thiết Diện với vẻ mặt ung dung, dửng dưng nói: “Tuy tôi không biết trên người ông đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không phải người của biên giới phía Bắc, nhưng bất luận bốn biên giới hay là biên giới phía Bắc, đều nên đi đánh kẻ địch, chứ không phải thần phục một nhà họ Nhan cỏn con, cái ông mất đi không chỉ là tôn nghiêm.”
“Còn cả ngạo cốt, ngạo cốt của vệ sĩ biên giới phía Tây.”
Nói đến đây, ánh mắt của Vương Nhất sớm đã trở nên nghiêm nghị.
Như một thanh kiếm sắc đâm xuyên trái tim của Thiết Diện.
Vương Nhất cúi người xuống, nhìn ông ta.
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi, vệ sĩ của biên giới phía Tây không nên cúi cái đầu cao ngạo xuống!”
Câu nói này càng giống như kèm theo ma lực đặc biệt, khiến cơ thể của Thiết Diện lại run rẩy.
Ông ta run rẩy ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên nhìn vào mắt của Vương Nhất ở khoảng cách gần.
“Tháo mặt nạ xuống!”
Vương Nhất lại ra lệnh.
Thiết Diện run rẩy đưa tay lên, gỡ chiếc mặt nạ sắt trên mặt xuống.
Gương mặt lộ ra là một gương mặt đáng sợ đầy sẹo.
Dù là Lãnh Nhan cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
“Sao lại bị vậy?”
Giọng nói của Vương Nhất ngưng trọng.
Thiết Diện mặt mày phức tạp, mắt đỏ ngầu: “Bởi vì nhiệm vụ ám sát thất bại, bị đuổi khỏi biên giới phía Tây, vừa hay trên đường bị đánh lén, bị một quả bom làm cho hủy dung.”
Vì vậy, ông ta mang theo mặt nạ sắt, gặp người với diện mạo này.
Vương Nhất trầm mặc một lúc, vẻ mặt có hơi lạnh lẽo.
“Mục Lang…”