Chương 1302
Nói đến đây thì anh ta cười gằn một tiếng: “Nhà họ Nhan tôi là nội môn của cả hiệp hội võ đạo, bên trong cao thủ nhiều như mây, để bọn họ giết anh.”
Nói xong thì anh ta vỗ tay.
Trong nháy mắt, biệt thự của nhà họ Kim nổi gió, ở cửa xuất hiện hơn mười cường giả có khí tức mạnh mẽ bao vây lấy Vương Nhất.
“Vương Nhất, ngày chết của anh tới rồi!”
Trong mắt Nhan Dịch Phi mang theo sự cuồng nhiệt, tức giận gầm lên.
“Chồng, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thôi…”
Thấy nhiều cao thủ nội môn của nhà họ Nhan ép lại như vậy, Lý Khinh Hồng rất lo lắng.
Đừng nói tới Vương Nhất, dù cô không hiểu võ đạo cũng nhìn ra chỗ đặc biệt của những cường giả này.
Vóc dáng của bọn họ ngược lại không tính là quá cường tráng, thậm chí có người cơ thể còn rất gầy.
Nhưng xương gò má của bọn họ đều nhô cao, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người khác cảm giác bức bách vô tận.
Tu hành võ đạo tới đột phá cảnh giới, là tu tinh khí thần.
Tinh thần của những người này đã đạt tới một ngưỡng rất cao, cũng chỉ còn một bước nữa là luyện ra nội kình.
Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn đám người này với vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi cảm thán một tiếng: “Nếu chỉ nhìn thực lực của gia tộc, nhà họ Nhan sẽ không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh!”
Đánh giá này rất đúng trọng tâm, Yên Kinh rồng rắn lẫn lộn, thế lực lớn bé giống như rễ cây, đan xen lẫn nhau.
Gia tộc tuyến một của Yên Kinh đặt ở tỉnh thành khác, đã có thể tính là bá chủ một phương.
Mà thực lực của nhà họ Nhan lại không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh, có thể thấy sự mạnh mẽ của nhà họ Nhan.
“Ha ha!”
Nhan Dịch Phi cười to một tiếng, làm sao nghe không ra ý kiêng kỵ của Lý Tinh Sở và Vương Lâm, sảng khoái nói: “Trong thiên hạ cao thủ vô số, hiệp hội võ đạo của cả nước đều thần phục “chiến thần nhất mạch” do Võ si Võ Sơn Hà sáng lập, người bước ra từ nơi đó mới có thể tính là cường giả, hiệp hội võ đạo của Vương Lâm chúng tôi quả thật không tính là gì.”
“Nhưng đối phó với một thằng ở rể cỏn con là đủ rồi.”
Tuy nhiên, anh ta chuyển giọng, nhìn Vương Nhất bằng ánh mặt tội nghiệp: “Đây không phải là cao thủ tuyến 1 của nội môn tôi thì đã khiến anh cảm thấy áp lực, nếu cao thủ đỉnh tiêm của nội môn tôi bước ra, còn không phải sẽ dọa anh đái ra quần hay sao?”
Nghe thấy lời của Nhan Dịch Phi, Vương Nhất bật cười: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi cảm thấy áp lực?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Vẻ mặt Nhan Dịch Phi lạnh đi: “Cho dù anh giỏi đánh hơn nữa, có thể là đối thủ của nhiều người như này sao?”
Vương Nhất sờ mũi: “Xem ra không lộ chút thực lực thì sẽ bị người khác xem thường…”
Nói xong thì nói Lý Khinh Hồng: “Vợ, đợi anh một phút.”
Nhan Dịch Phi và Vương Lâm sửng sốt, mà những cường giả nội môn kia lập tức mặt mày âm trầm.
Nói xong thì anh ta vỗ tay.
Trong nháy mắt, biệt thự của nhà họ Kim nổi gió, ở cửa xuất hiện hơn mười cường giả có khí tức mạnh mẽ bao vây lấy Vương Nhất.
“Vương Nhất, ngày chết của anh tới rồi!”
Trong mắt Nhan Dịch Phi mang theo sự cuồng nhiệt, tức giận gầm lên.
“Chồng, chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thôi…”
Thấy nhiều cao thủ nội môn của nhà họ Nhan ép lại như vậy, Lý Khinh Hồng rất lo lắng.
Đừng nói tới Vương Nhất, dù cô không hiểu võ đạo cũng nhìn ra chỗ đặc biệt của những cường giả này.
Vóc dáng của bọn họ ngược lại không tính là quá cường tráng, thậm chí có người cơ thể còn rất gầy.
Nhưng xương gò má của bọn họ đều nhô cao, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người khác cảm giác bức bách vô tận.
Tu hành võ đạo tới đột phá cảnh giới, là tu tinh khí thần.
Tinh thần của những người này đã đạt tới một ngưỡng rất cao, cũng chỉ còn một bước nữa là luyện ra nội kình.
Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn đám người này với vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi cảm thán một tiếng: “Nếu chỉ nhìn thực lực của gia tộc, nhà họ Nhan sẽ không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh!”
Đánh giá này rất đúng trọng tâm, Yên Kinh rồng rắn lẫn lộn, thế lực lớn bé giống như rễ cây, đan xen lẫn nhau.
Gia tộc tuyến một của Yên Kinh đặt ở tỉnh thành khác, đã có thể tính là bá chủ một phương.
Mà thực lực của nhà họ Nhan lại không yếu hơn gia tộc tuyến 1 của Yên Kinh, có thể thấy sự mạnh mẽ của nhà họ Nhan.
“Ha ha!”
Nhan Dịch Phi cười to một tiếng, làm sao nghe không ra ý kiêng kỵ của Lý Tinh Sở và Vương Lâm, sảng khoái nói: “Trong thiên hạ cao thủ vô số, hiệp hội võ đạo của cả nước đều thần phục “chiến thần nhất mạch” do Võ si Võ Sơn Hà sáng lập, người bước ra từ nơi đó mới có thể tính là cường giả, hiệp hội võ đạo của Vương Lâm chúng tôi quả thật không tính là gì.”
“Nhưng đối phó với một thằng ở rể cỏn con là đủ rồi.”
Tuy nhiên, anh ta chuyển giọng, nhìn Vương Nhất bằng ánh mặt tội nghiệp: “Đây không phải là cao thủ tuyến 1 của nội môn tôi thì đã khiến anh cảm thấy áp lực, nếu cao thủ đỉnh tiêm của nội môn tôi bước ra, còn không phải sẽ dọa anh đái ra quần hay sao?”
Nghe thấy lời của Nhan Dịch Phi, Vương Nhất bật cười: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi cảm thấy áp lực?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Vẻ mặt Nhan Dịch Phi lạnh đi: “Cho dù anh giỏi đánh hơn nữa, có thể là đối thủ của nhiều người như này sao?”
Vương Nhất sờ mũi: “Xem ra không lộ chút thực lực thì sẽ bị người khác xem thường…”
Nói xong thì nói Lý Khinh Hồng: “Vợ, đợi anh một phút.”
Nhan Dịch Phi và Vương Lâm sửng sốt, mà những cường giả nội môn kia lập tức mặt mày âm trầm.