Chương 1297
Một người đàn ông trong đó lại lạnh lùng nói: “Đừng hỏi, đi thì sẽ biết.”
Châu Mỹ Ngọc rụt cổ lại, mặt mày rất hoảng hốt.
Kít—
Đột nhiên, người lái xe bỗng đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng ở bên đường.
Trong lúc không phòng bị, Châu Mỹ Ngọc đập đầu vào ghế trước mặt, choáng váng.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cũng giật mình, mặt mày đầy phẫn nộ: “Anh có biết lái xe không thế?”
Chỉ thấy người lái xe mặt mày nghiêm nghị, chỉ về đằng trước, nói: “Anh nhìn đằng trước.”
Bọn họ nhìn theo, lập tức bị dọa giật mình.
Chỉ thấy ở giữa đường, đột nhiên có hai người đứng đó.
Một dáng người cao ráo, mặc đồ da màu đen.
Người còn lại là một cô bé, chỉ khoảng 12-13 tuổi, trong tay còn cầm một bịch sữa chua.
“Là các người?!”
Thấy Lãnh Nhan và Hồng Phật, Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho toàn thân run rẩy, ánh mắt hết sức khó tin: “Cô không phải đã ngủ rồi sao? Sao đã tỉnh rồi?”
Hồng Phật khinh thường nói: “Chút thuốc an thần lởm này còn muốn khiến tôi ngủ à? Nằm mơ!”
Biết không đi được, hai người đằng trước lập tức rút súng ra, nổ súng về phía Lãnh Nhan và Hồng Phật.
Bụp!
Tiếng súng vang lên, Lãnh Nhan và Hồng Phật lại không thấy bóng dáng.
Ầm!
Đột nhiên, trên nóc xe truyền tới một âm thanh lớn.
Lãnh Nhan đấm một quyền vào nóc xe, đập cho nóc xe lõm xuống.
Hồng Phật cũng suýt sáo, hai con sâu bay vào trong xe, chui vào trong miệng của hai người đằng trước.
Bọn họ ngay cả kêu cũng không kêu được thì đã tắt thở.
Lãnh Nhan nhảy xuống xe, mở cửa xe ra, Châu Mỹ Ngọc ngây ngốc ngồi trong xe, bị dọa sợ vô cùng.
“Đừng, đừng giết tôi…”
Bụp!
Lãnh Nhan một quyền đánh ngất bà ta, sau đó gọi một cuộc gọi.
“Thiếu chủ, đã giải quyết xong, mọi chuyện giống như những gì anh nghĩ, người sau lưng liên lạc với Châu Mỹ Ngọc là nhà họ Nhan.”
“Được.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng của Vương Nhất.
Tuy chỉ có một từ ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa sát ý vô tận.
“Thiếu chủ, cần tôi tới đó không?”
Lãnh Nhan hỏi, từ đầu dây bên kia, cô ta nghe thấy tiếng động cơ rất khẽ.
“Không cần, tôi đích thân đi tìm bọn họ.”
Giọng nói của Vương Nhất đầy lạnh lẽo.
Châu Mỹ Ngọc rụt cổ lại, mặt mày rất hoảng hốt.
Kít—
Đột nhiên, người lái xe bỗng đạp phanh, chiếc xe lập tức dừng ở bên đường.
Trong lúc không phòng bị, Châu Mỹ Ngọc đập đầu vào ghế trước mặt, choáng váng.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cũng giật mình, mặt mày đầy phẫn nộ: “Anh có biết lái xe không thế?”
Chỉ thấy người lái xe mặt mày nghiêm nghị, chỉ về đằng trước, nói: “Anh nhìn đằng trước.”
Bọn họ nhìn theo, lập tức bị dọa giật mình.
Chỉ thấy ở giữa đường, đột nhiên có hai người đứng đó.
Một dáng người cao ráo, mặc đồ da màu đen.
Người còn lại là một cô bé, chỉ khoảng 12-13 tuổi, trong tay còn cầm một bịch sữa chua.
“Là các người?!”
Thấy Lãnh Nhan và Hồng Phật, Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho toàn thân run rẩy, ánh mắt hết sức khó tin: “Cô không phải đã ngủ rồi sao? Sao đã tỉnh rồi?”
Hồng Phật khinh thường nói: “Chút thuốc an thần lởm này còn muốn khiến tôi ngủ à? Nằm mơ!”
Biết không đi được, hai người đằng trước lập tức rút súng ra, nổ súng về phía Lãnh Nhan và Hồng Phật.
Bụp!
Tiếng súng vang lên, Lãnh Nhan và Hồng Phật lại không thấy bóng dáng.
Ầm!
Đột nhiên, trên nóc xe truyền tới một âm thanh lớn.
Lãnh Nhan đấm một quyền vào nóc xe, đập cho nóc xe lõm xuống.
Hồng Phật cũng suýt sáo, hai con sâu bay vào trong xe, chui vào trong miệng của hai người đằng trước.
Bọn họ ngay cả kêu cũng không kêu được thì đã tắt thở.
Lãnh Nhan nhảy xuống xe, mở cửa xe ra, Châu Mỹ Ngọc ngây ngốc ngồi trong xe, bị dọa sợ vô cùng.
“Đừng, đừng giết tôi…”
Bụp!
Lãnh Nhan một quyền đánh ngất bà ta, sau đó gọi một cuộc gọi.
“Thiếu chủ, đã giải quyết xong, mọi chuyện giống như những gì anh nghĩ, người sau lưng liên lạc với Châu Mỹ Ngọc là nhà họ Nhan.”
“Được.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng của Vương Nhất.
Tuy chỉ có một từ ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa sát ý vô tận.
“Thiếu chủ, cần tôi tới đó không?”
Lãnh Nhan hỏi, từ đầu dây bên kia, cô ta nghe thấy tiếng động cơ rất khẽ.
“Không cần, tôi đích thân đi tìm bọn họ.”
Giọng nói của Vương Nhất đầy lạnh lẽo.