Chương 1294
Lý Khinh Hồng mỉm cười với Kim Thúy Như: “Trước kia, bởi vì gia tộc của mình, tôi luôn cảm thấy tương lai sao mà mơ hồ, mờ mịt quá. Nhưng chính cô đã dạy cho tôi hiểu rằng không một ai có thể chia rẽ hai chúng tôi.”
“Công ty phá sản, không sao cả, anh ấy sẽ giúp tôi Đông Sơn tái khởi, dù con đường trước mặt có tối tăm đến cỡ nào cũng chẳng phải lo, bởi anh ấy sẽ thắp lên ngọn đèn soi bước cho tôi.”
Kim Thúy Như đờ ra như tượng một lúc lâu, mặt mày cũng trắng bệch như trang giấy.
Dù là cô ta thì cũng cảm nhận được sự bất lực trong lòng.
Trận đấu này, ngoài mặt thì có vẻ Kim Thúy Như đã chiến thắng, nhưng thật ra người thua lại chính là cô ta.
Thua triệt để.
“A…”
Cô ta ngồi xổm xuống đất như một đứa nhỏ sợ bị sét đánh trúng, biểu cảm trên mặt vô cùng thống khổ, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, khàn giọng hét lớn.
Đôi mắt đỏ ngầu, lòng tan nát.
Cuối cùng cô ta vẫn bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất là anh.
Hao tâm tổn trí là vì ai cơ chứ?
Lý Khinh Hồng không bước lên an ủi, chỉ đứng đó nhìn cô ta hồi lâu rồi xoay người, định rời đi.
Cảnh tượng này đã bị Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn thấy. Ba người họ đồng loạt đứng dậy, trên mặt hiện lên biểu cảm không thể tin nổi.
Không biết hai người họ nói gì mà Kim Thúy Như lại đột ngột ngồi xổm xuống đất, mặt mày thống khổ tột cùng.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy sự sợ hãi, bi ai ẩn sâu trong mắt cô ta nữa.
“Thúy Như!”
Vương Lâm vừa gọi tên cô ta vừa chạy ra, nhưng lại bị Lý Tinh Sở ngăn cản.
“Kế hoạch còn chưa kết thúc, bình tĩnh, đừng vội.”
Ông ta vừa nói hết câu, Kim Thúy Như cũng lảo đảo đứng dậy, lửa giận ngút trời hét lớn một tiếng.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
Lý Khinh Hồng dừng bước, quay đầu bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi: “Còn chuyện gì nữa hả?”
Kim Thúy Như mặt mày dữ tợn, đáp: “Tôi thừa nhận, cô thắng rồi, nhưng tôi cũng không thua đâu!”
“Cô và anh ấy nhất định phải ly hôn, dù tôi không thể khiến anh ấy thích mình, nhưng tôi có thể mượn tinh trừng của anh ấy, hạ sinh giọt máu của anh ấy!”
“Cô dám?”
Ánh mắt Lý Khinh Hồng trở nên dữ dằn, nhìn trừng trừng vào Kim Thúy Như: “Nếu ngày đó tới thật, tôi sẽ đập nát bụng cô ra.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, quanh người cô ta bỗng tỏa ra sát khí dày đặc, khiến Kim Thúy Như giật mình hoảng sợ.
Nhưng một giây sau, cô ta lại bật cười khinh miệt: “Vậy cứ mở to mắt mà chờ xem!”
Dứt lời, cô ta hét lớn một tiếng: “Bắt ả lại.”
Rầm rập!
“Công ty phá sản, không sao cả, anh ấy sẽ giúp tôi Đông Sơn tái khởi, dù con đường trước mặt có tối tăm đến cỡ nào cũng chẳng phải lo, bởi anh ấy sẽ thắp lên ngọn đèn soi bước cho tôi.”
Kim Thúy Như đờ ra như tượng một lúc lâu, mặt mày cũng trắng bệch như trang giấy.
Dù là cô ta thì cũng cảm nhận được sự bất lực trong lòng.
Trận đấu này, ngoài mặt thì có vẻ Kim Thúy Như đã chiến thắng, nhưng thật ra người thua lại chính là cô ta.
Thua triệt để.
“A…”
Cô ta ngồi xổm xuống đất như một đứa nhỏ sợ bị sét đánh trúng, biểu cảm trên mặt vô cùng thống khổ, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, khàn giọng hét lớn.
Đôi mắt đỏ ngầu, lòng tan nát.
Cuối cùng cô ta vẫn bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất là anh.
Hao tâm tổn trí là vì ai cơ chứ?
Lý Khinh Hồng không bước lên an ủi, chỉ đứng đó nhìn cô ta hồi lâu rồi xoay người, định rời đi.
Cảnh tượng này đã bị Nhan Dịch Phi, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn thấy. Ba người họ đồng loạt đứng dậy, trên mặt hiện lên biểu cảm không thể tin nổi.
Không biết hai người họ nói gì mà Kim Thúy Như lại đột ngột ngồi xổm xuống đất, mặt mày thống khổ tột cùng.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy sự sợ hãi, bi ai ẩn sâu trong mắt cô ta nữa.
“Thúy Như!”
Vương Lâm vừa gọi tên cô ta vừa chạy ra, nhưng lại bị Lý Tinh Sở ngăn cản.
“Kế hoạch còn chưa kết thúc, bình tĩnh, đừng vội.”
Ông ta vừa nói hết câu, Kim Thúy Như cũng lảo đảo đứng dậy, lửa giận ngút trời hét lớn một tiếng.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
Lý Khinh Hồng dừng bước, quay đầu bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi: “Còn chuyện gì nữa hả?”
Kim Thúy Như mặt mày dữ tợn, đáp: “Tôi thừa nhận, cô thắng rồi, nhưng tôi cũng không thua đâu!”
“Cô và anh ấy nhất định phải ly hôn, dù tôi không thể khiến anh ấy thích mình, nhưng tôi có thể mượn tinh trừng của anh ấy, hạ sinh giọt máu của anh ấy!”
“Cô dám?”
Ánh mắt Lý Khinh Hồng trở nên dữ dằn, nhìn trừng trừng vào Kim Thúy Như: “Nếu ngày đó tới thật, tôi sẽ đập nát bụng cô ra.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, quanh người cô ta bỗng tỏa ra sát khí dày đặc, khiến Kim Thúy Như giật mình hoảng sợ.
Nhưng một giây sau, cô ta lại bật cười khinh miệt: “Vậy cứ mở to mắt mà chờ xem!”
Dứt lời, cô ta hét lớn một tiếng: “Bắt ả lại.”
Rầm rập!