Chương 1278
Vương Lâm bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, quát lớn.
Người đàn ông vạm vỡ kia dừng lại, sau đó quay đầu chờ lệnh của Vương Lâm.
Anh ta thấy Vương Lâm nhắm mắt: “Có phải chúng ta vẫn quên gì đó đúng không?”
Cùng với câu nói đó, ánh mắt anh ta cũng dừng trên người Vương Nhất, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Nhãi con, sự thật đã chứng minh, bọn tôi nhận nhầm người, anh cũng không phải là người bị lưu lạc của Vương Thị, cũng không xứng với chiếc huy hiệu thân phận kia, anh biết điều một chút, nhanh nộp ra đây!”
Tất cả mọi người nghe thế, đều lập tức nhìn về phía Vương Nhất, ai cũng cảm thấy rúng động tâm can.
Dù họ không biết huy hiệu thân phận mà Vương Lâm đang nói đến là thứ gì, nhưng họ biết, chỗ dựa ngài Vương của họ đã làm mất lòng Vương Thị ở Yên Đô.”
Vẻ mặt Vương Nhất cũng trở nên nghiêm túc, nhưng anh không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Lạ thật, vốn dĩ chiếc huy hiệu đó là vật vô chủ ở đại hội đấu giá, ai trả giá cao hơn thì mua được, tôi đã mua rồi thì nó là của tôi, bây giờ các anh muốn đòi lại sao?”
Vẻ mặt Vương Lâm lạnh lùng: “Anh tốn 4500 tỷ để mua chiếc huy hiệu đó thì bọn tôi sẽ trả lại anh 4500 tỷ, nhưng chắc chắn anh phải giao nộp huy hiệu!”
Giọng điệu anh ta tràn ngập ý tứ ra lệnh, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng xơ xác tiêu điều.
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Vương Nhất sẽ giao huy hiệu ra, thì anh lại bỗng nhiên cười khinh thường.
“Tôi thích chiếc huy hiệu này, định dùng nó làm đồ chơi cho con gái tôi, nếu không, tôi tìm những thứ khác trả lại cho các anh?”
Vương Lâm và Vương Minh nhìn nhau, sắc mặt xầm xì, nhưng vẫn hỏi với giọng nặng nề: “Thứ gì?”
Chỉ thấy Vương Nhất đứng dậy, ngay trước mặt tất cả mọi người, anh lấy một túi rác màu đen, tiện tay để trước mặt Vương Lâm: “Cái này, vứt xuống thùng rác ở tầng dưới giúp tôi!”
Ầm!
Anh vừa nói xong, tâm can tất cả mọi người ở đây đều run rẩy, thở gấp gáp.
Ngay cả Lý Khinh Hồng, cũng nhìn Vương Nhất đầy chấn động.
Bên kia là Vương Thị, Vương tộc tại Yên Đô!
Sự tồn tại của họ không hề thua kém Lý Thị!
Thế mà Vương Nhất lại để họ đi vứt rác, còn sai bảo như người trên sai bảo kẻ dưới?
Vẻ mặt của Vương Lâm và Vương Minh nghệt ra, sau đó anh mắt họ tràn ngập ý định muốn giết người.
“Nhãi con, anh muốn chết đúng không!”
Vương Nhất ngồi một chỗ, vẻ mặt trêu tức.
“Tôi nghe nói, chỉ cần là đồ vật của Vương Thị thì kể cả có là rác thì người khác cũng coi đó là của quý. Nếu như vậy, sao anh không thể vứt túi rác này giúp tôi được chứ?”
Người đàn ông vạm vỡ kia dừng lại, sau đó quay đầu chờ lệnh của Vương Lâm.
Anh ta thấy Vương Lâm nhắm mắt: “Có phải chúng ta vẫn quên gì đó đúng không?”
Cùng với câu nói đó, ánh mắt anh ta cũng dừng trên người Vương Nhất, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Nhãi con, sự thật đã chứng minh, bọn tôi nhận nhầm người, anh cũng không phải là người bị lưu lạc của Vương Thị, cũng không xứng với chiếc huy hiệu thân phận kia, anh biết điều một chút, nhanh nộp ra đây!”
Tất cả mọi người nghe thế, đều lập tức nhìn về phía Vương Nhất, ai cũng cảm thấy rúng động tâm can.
Dù họ không biết huy hiệu thân phận mà Vương Lâm đang nói đến là thứ gì, nhưng họ biết, chỗ dựa ngài Vương của họ đã làm mất lòng Vương Thị ở Yên Đô.”
Vẻ mặt Vương Nhất cũng trở nên nghiêm túc, nhưng anh không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Lạ thật, vốn dĩ chiếc huy hiệu đó là vật vô chủ ở đại hội đấu giá, ai trả giá cao hơn thì mua được, tôi đã mua rồi thì nó là của tôi, bây giờ các anh muốn đòi lại sao?”
Vẻ mặt Vương Lâm lạnh lùng: “Anh tốn 4500 tỷ để mua chiếc huy hiệu đó thì bọn tôi sẽ trả lại anh 4500 tỷ, nhưng chắc chắn anh phải giao nộp huy hiệu!”
Giọng điệu anh ta tràn ngập ý tứ ra lệnh, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng xơ xác tiêu điều.
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Vương Nhất sẽ giao huy hiệu ra, thì anh lại bỗng nhiên cười khinh thường.
“Tôi thích chiếc huy hiệu này, định dùng nó làm đồ chơi cho con gái tôi, nếu không, tôi tìm những thứ khác trả lại cho các anh?”
Vương Lâm và Vương Minh nhìn nhau, sắc mặt xầm xì, nhưng vẫn hỏi với giọng nặng nề: “Thứ gì?”
Chỉ thấy Vương Nhất đứng dậy, ngay trước mặt tất cả mọi người, anh lấy một túi rác màu đen, tiện tay để trước mặt Vương Lâm: “Cái này, vứt xuống thùng rác ở tầng dưới giúp tôi!”
Ầm!
Anh vừa nói xong, tâm can tất cả mọi người ở đây đều run rẩy, thở gấp gáp.
Ngay cả Lý Khinh Hồng, cũng nhìn Vương Nhất đầy chấn động.
Bên kia là Vương Thị, Vương tộc tại Yên Đô!
Sự tồn tại của họ không hề thua kém Lý Thị!
Thế mà Vương Nhất lại để họ đi vứt rác, còn sai bảo như người trên sai bảo kẻ dưới?
Vẻ mặt của Vương Lâm và Vương Minh nghệt ra, sau đó anh mắt họ tràn ngập ý định muốn giết người.
“Nhãi con, anh muốn chết đúng không!”
Vương Nhất ngồi một chỗ, vẻ mặt trêu tức.
“Tôi nghe nói, chỉ cần là đồ vật của Vương Thị thì kể cả có là rác thì người khác cũng coi đó là của quý. Nếu như vậy, sao anh không thể vứt túi rác này giúp tôi được chứ?”