Chương 1274
Phịch!
Vào lúc này, cô ta sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
“Các người thả tôi ra đi, tôi chỉ là người truyền lời thôi.”
Tôn Chính Vũ bật cười chế nhạo: “Lúc trước còn mạnh miệng nói bản thân là người đại diện pháp lý, vậy mà bây giờ lại trở thành người truyền tin thôi sao?”
“Đưa cô ta cho tôi đi!”
Nói xong, một đám người tiến đến ép buộc Thành Trâm phải ở lại.
Lần này, Lý Khinh Hồng không còn mềm lòng nữa, cô ta biết mình không thể đối xử nhân từ với những người như vậy.
“Dừng tay!”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Bọn họ đều nghe ra chủ nhân của giọng nói đó, nhưng không ai lên tiếng, có thể thấy nó mang đến bao nhiêu áp lực lớn.
Chỉ thấy ở cuối cầu thang, hai bóng người một nam một nữ đang chậm rãi đi đến.
Mặc dù người phụ nữ đang mặc trang phục công sở nhưng khó có thể che giấu được khí chất cổ điển và tao nhã của cô ta.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, bả vai dày, ngay cả khi mặc một bộ vest cũng tạo cho người ta cảm giác sắc sảo.
Khi hai người đứng chung một chỗ dường như có cảm giác như người đẹp và quái thú đang đứng cạnh nhau.
“Chủ tịch Kim, xin hãy cứu tôi!”
Nhìn thấy một nam một nữ đến gần, Thành Trâm lập tức kêu lớn lên như thể đã nhìn thấy cứu tinh.
“Kim Thúy Như!”
Ánh mắt của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lúc này trở nên ngưng trọng.
Cùng với sự xuất hiện của Kim Thúy Như và chàng trai trẻ kia thì cục diện đã trở nên kỳ lạ một lần nữa.
Vương Nhất nheo mắt lại, đánh giá Kim Thúy Như đang ăn mặc rất chuyên nghiệp, nói: “Rốt cuộc cô cũng xuất hiện.”
Vẻ mặt Kim Thúy Như lạnh lùng: “Nếu đàm phán không thành công thì cứ mặc kệ để cô ta rời đi thôi, tại sao phải động thủ?”
Thành Trâm bật khóc nức nở, vừa rồi, cô ta suýt chút nữa đã tiểu ra quần vì sợ hãi.
“Chủ tịch Kim, cô nhất định phải báo thù giúp tôi, bọn họ khinh người quá đáng…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Thành Trâm còn chưa nói hết câu thì Kim Thúy Như đã đột nhiên hét lớn.
Giọng nói lạnh như băng còn mang theo sự hàn khí, trực tiếp thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể của Thành Trâm, cô ta lập tức câm miệng.
Vào lúc này, cô ta sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
“Các người thả tôi ra đi, tôi chỉ là người truyền lời thôi.”
Tôn Chính Vũ bật cười chế nhạo: “Lúc trước còn mạnh miệng nói bản thân là người đại diện pháp lý, vậy mà bây giờ lại trở thành người truyền tin thôi sao?”
“Đưa cô ta cho tôi đi!”
Nói xong, một đám người tiến đến ép buộc Thành Trâm phải ở lại.
Lần này, Lý Khinh Hồng không còn mềm lòng nữa, cô ta biết mình không thể đối xử nhân từ với những người như vậy.
“Dừng tay!”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Bọn họ đều nghe ra chủ nhân của giọng nói đó, nhưng không ai lên tiếng, có thể thấy nó mang đến bao nhiêu áp lực lớn.
Chỉ thấy ở cuối cầu thang, hai bóng người một nam một nữ đang chậm rãi đi đến.
Mặc dù người phụ nữ đang mặc trang phục công sở nhưng khó có thể che giấu được khí chất cổ điển và tao nhã của cô ta.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, bả vai dày, ngay cả khi mặc một bộ vest cũng tạo cho người ta cảm giác sắc sảo.
Khi hai người đứng chung một chỗ dường như có cảm giác như người đẹp và quái thú đang đứng cạnh nhau.
“Chủ tịch Kim, xin hãy cứu tôi!”
Nhìn thấy một nam một nữ đến gần, Thành Trâm lập tức kêu lớn lên như thể đã nhìn thấy cứu tinh.
“Kim Thúy Như!”
Ánh mắt của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lúc này trở nên ngưng trọng.
Cùng với sự xuất hiện của Kim Thúy Như và chàng trai trẻ kia thì cục diện đã trở nên kỳ lạ một lần nữa.
Vương Nhất nheo mắt lại, đánh giá Kim Thúy Như đang ăn mặc rất chuyên nghiệp, nói: “Rốt cuộc cô cũng xuất hiện.”
Vẻ mặt Kim Thúy Như lạnh lùng: “Nếu đàm phán không thành công thì cứ mặc kệ để cô ta rời đi thôi, tại sao phải động thủ?”
Thành Trâm bật khóc nức nở, vừa rồi, cô ta suýt chút nữa đã tiểu ra quần vì sợ hãi.
“Chủ tịch Kim, cô nhất định phải báo thù giúp tôi, bọn họ khinh người quá đáng…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Thành Trâm còn chưa nói hết câu thì Kim Thúy Như đã đột nhiên hét lớn.
Giọng nói lạnh như băng còn mang theo sự hàn khí, trực tiếp thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể của Thành Trâm, cô ta lập tức câm miệng.