Chương 1262
“Vất vả rồi.”
Vương Nhất vỗ vai của Y si, sau đó nói với Lý Thiên Dương: “Ba, bọn con về trước đây.”
Nói xong thì cùng với Lý Khinh Hồng rời khỏi bệnh viện.
Đối với Lý Khinh Hồng mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Cô biết thân thế của mình, căn bản không phải là trưởng công chúa của vương tộc Yên Đô gì đó, chỉ là con gái của dân thường.
Nhưng trong lòng cô không có bất cứ sự thất vọng nào, ngược lại cả người nhẹ nhõm.
Cô cuối cùng cũng có thể không cần bị trói buộc bởi quy tắc rắc rối của hào môn thế gia, vô ưu vô lo làm một người phụ nữ bình thường.
Cuộc sống của bây giờ, cô rất hài lòng, đây mới là gia đình cô thật sự mong muốn.
“Chồng, hôn em!”
Lý Khinh Hồng chủ động chui vào trong lòng Vương Nhất.
Thuận tay tắt đèn, cả căn phòng tối đi.
…
Trên đường lớn người qua người lại.
Trong đầu cô ta luôn văng vẳng lời nói uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc.
Nhưng điều thật sự khiến cô ra rối như tơ vò, không phải sự uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc, mà là cô ta cũng là đồng phạm, cô ta phải mở miệng từ đâu?
Rầm…
Vào lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh Lý Mộng Đình, có hai người xông ra, cưỡng chế kéo cô ta vào xe.
“Các người là ai, muốn làm gì, cứu mạng… ư ư!”
Lý Mộng Đình còn chưa kịp kêu cứu thì bị người ta dùng một cái khăn bịt miệng.
Rất nhanh, cô đã hôn mê, bị người ta kéo vào trong xe, biến mất trong màn đêm.
Không biết trôi qua bao lâu, Lý Mộng Đình từ từ tỉnh lại.
Khi mở mắt, cô ta cảm thấy đầu óc đau nhức, toàn thân trên người không có sức lực.
Rất nhanh thì cô ta đã nhớ ra chuyện trước khi hôn mê — Một mình đi lang thang ở trên phố, bị người ta đánh ngất, sau đó cô ta mất đi ý thức.
Tỉnh lại thì phát hiện ở đây.
“Đây là đâu…”
Cô ta giãy dụa bò dậy, chuyện đầu tiên là sờ áo sơ mi của mình.
Sau khi thấy trên dưới toàn thân không có dấu vết gì thì cô ta mới yên tâm.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thì lập tức sửng sốt trong lòng.
Đây là một căn nhà gỗ cực kỳ sơ xài, ngay cả cấu tạo bên trong cũng rất đơn giản.
Một chiếc giường, một cái bàn sách, một bộ dụng cụ pha trà.
Nhưng cái dọa cô ta không phải những điều này, mà là con người.
Vương Nhất vỗ vai của Y si, sau đó nói với Lý Thiên Dương: “Ba, bọn con về trước đây.”
Nói xong thì cùng với Lý Khinh Hồng rời khỏi bệnh viện.
Đối với Lý Khinh Hồng mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Cô biết thân thế của mình, căn bản không phải là trưởng công chúa của vương tộc Yên Đô gì đó, chỉ là con gái của dân thường.
Nhưng trong lòng cô không có bất cứ sự thất vọng nào, ngược lại cả người nhẹ nhõm.
Cô cuối cùng cũng có thể không cần bị trói buộc bởi quy tắc rắc rối của hào môn thế gia, vô ưu vô lo làm một người phụ nữ bình thường.
Cuộc sống của bây giờ, cô rất hài lòng, đây mới là gia đình cô thật sự mong muốn.
“Chồng, hôn em!”
Lý Khinh Hồng chủ động chui vào trong lòng Vương Nhất.
Thuận tay tắt đèn, cả căn phòng tối đi.
…
Trên đường lớn người qua người lại.
Trong đầu cô ta luôn văng vẳng lời nói uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc.
Nhưng điều thật sự khiến cô ra rối như tơ vò, không phải sự uy hiếp của Châu Mỹ Ngọc, mà là cô ta cũng là đồng phạm, cô ta phải mở miệng từ đâu?
Rầm…
Vào lúc này, một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh Lý Mộng Đình, có hai người xông ra, cưỡng chế kéo cô ta vào xe.
“Các người là ai, muốn làm gì, cứu mạng… ư ư!”
Lý Mộng Đình còn chưa kịp kêu cứu thì bị người ta dùng một cái khăn bịt miệng.
Rất nhanh, cô đã hôn mê, bị người ta kéo vào trong xe, biến mất trong màn đêm.
Không biết trôi qua bao lâu, Lý Mộng Đình từ từ tỉnh lại.
Khi mở mắt, cô ta cảm thấy đầu óc đau nhức, toàn thân trên người không có sức lực.
Rất nhanh thì cô ta đã nhớ ra chuyện trước khi hôn mê — Một mình đi lang thang ở trên phố, bị người ta đánh ngất, sau đó cô ta mất đi ý thức.
Tỉnh lại thì phát hiện ở đây.
“Đây là đâu…”
Cô ta giãy dụa bò dậy, chuyện đầu tiên là sờ áo sơ mi của mình.
Sau khi thấy trên dưới toàn thân không có dấu vết gì thì cô ta mới yên tâm.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thì lập tức sửng sốt trong lòng.
Đây là một căn nhà gỗ cực kỳ sơ xài, ngay cả cấu tạo bên trong cũng rất đơn giản.
Một chiếc giường, một cái bàn sách, một bộ dụng cụ pha trà.
Nhưng cái dọa cô ta không phải những điều này, mà là con người.