Chương 1258
Lý Khinh Hồng ừ một tiếng, tâm trạng hơi bình ổn lại, đợi Lý Thiên Dương nói tiếp.
Lý Thiên Dương cũng nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Khinh Hồng, nếu con đã đến từ Yên Kinh, nhất định từng nghe nói một chuyện xảy ra vào 27 năm trước của gia tộc con.”
“Hôm nay là ngày đứa con của Lý Thế Nhân – gia chủ của Lý Thị và người vợ mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh của ông ta chào đời, còn cả một cặp vợ chồng người giúp việc rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm, rời xa quê hương đi tới Thiên An an gia — Ta và người vợ của lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc đó.”
Lời này vừa dứt, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có hơi ngạc nhiên.
Chuyện này Lý Khinh Hồng cũng từng nói với Vương Nhất, nhưng Vương Nhất không để trong lòng, không ngờ Lý Thiên Dương và người vợ trước của ông ta lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc của năm đó.
Lý Khinh Hồng càng sửng sốt: “Ba là đôi…”
Lý Thiên Dương trịnh trọng gật đầu: “Nhưng liên quan tới chuyện tối hôm đó, lời đồn mà các con nghe được khác biệt rất lớn với thực tế.”
“Thật ra, tối hôm đó ngoài đứa con của gia chủ Lý Thị và vợ của ông ta chào đời, con của ba và Hạ Lan cũng chào đời, đứa trẻ đó chính là con.”
Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt của Lý Thiên Dương có hơi phiêu du.
Lý Hạ Lan, là tên của vợ trước Lý Thiên Dương.
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe, không có cắt ngang.
“Vốn tưởng rằng đây là mở đầu của cuộc sống mới của ba, không ngờ vợ của gia chủ Lý Thị căn bản không có khả năng sinh con. Lúc đó đã bày tiệc rượu, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Lý Thị vương tộc Yên Đô sẽ mất hết.”
“Vì vậy, gia chủ Lý Thị ngay trong đêm gọi ba đến phòng sách của ông ta, làm một giao dịch với ba, ông ta cho ba 3 tỷ, mua con gái của ba!”
Nghe đến đây, cơ thể của Lý Khinh Hồng run rẩy, không dám tin mà hỏi: “Ba đồng ý sao?”
“Ba đã từ chối.”
Lý Thiên Dương cười tự giễu: “Nhưng người ba từ chối là gia chủ của Lý Thị, người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, ông ta nói với ba, nếu ba không đồng ý, một nhà ba người chúng ta sẽ biến mất khỏi thế gian này.”
“Lý Thế Nhân!”
Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập thù hận, gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.
“Ông ta cũng có sự bất lực của mình, dù sao ông ta là chủ của Lý Thị, phải duy trì thể diện của Lý Thị, mà ba chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được không có cũng chả sao, chọn lựa như nào, liếc qua thấy ngay.”
Lý Thiên Dương nhìn sang Lý Khinh Hồng, nói: “Vì để bảo vệ con, cũng để bảo vệ cái gia đình này, ba chỉ có thể bị ép đồng ý, giao con cho chủ của Lý Thị.”
“Nhưng ba có một yêu cầu, đó chính là tên của con, buộc phải do ba mẹ đặt, còn cả tín vật của ba, cũng phải giao cho con, Lý Thế Nhân đã đồng ý.”
“Hôm đó ba mẹ đã đặt tên cho con là ‘Khinh Hồng’, hơn nữa đeo miếng ngọc bội này trên người con, sau đó rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm.”
“Cứ như vậy, con từ con của người giúp việc, thoáng cái biến thành con gái của mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh và gia chủ của Lý Thị, tương lai cao cao tại thượng, không có cái ăn cái mặc, mà ba mẹ… không ai nhớ tới ba mẹ nữa, ba mẹ chỉ là hai nhân vật nhỏ, trốn tới Thiên An thì vợ của ba do quá nhớ nhung con, cộng thêm sức khỏe vốn yếu, mắc bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.”
Lý Thiên Dương cũng nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Khinh Hồng, nếu con đã đến từ Yên Kinh, nhất định từng nghe nói một chuyện xảy ra vào 27 năm trước của gia tộc con.”
“Hôm nay là ngày đứa con của Lý Thế Nhân – gia chủ của Lý Thị và người vợ mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh của ông ta chào đời, còn cả một cặp vợ chồng người giúp việc rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm, rời xa quê hương đi tới Thiên An an gia — Ta và người vợ của lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc đó.”
Lời này vừa dứt, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng có hơi ngạc nhiên.
Chuyện này Lý Khinh Hồng cũng từng nói với Vương Nhất, nhưng Vương Nhất không để trong lòng, không ngờ Lý Thiên Dương và người vợ trước của ông ta lúc đó chính là đôi vợ chồng người giúp việc của năm đó.
Lý Khinh Hồng càng sửng sốt: “Ba là đôi…”
Lý Thiên Dương trịnh trọng gật đầu: “Nhưng liên quan tới chuyện tối hôm đó, lời đồn mà các con nghe được khác biệt rất lớn với thực tế.”
“Thật ra, tối hôm đó ngoài đứa con của gia chủ Lý Thị và vợ của ông ta chào đời, con của ba và Hạ Lan cũng chào đời, đứa trẻ đó chính là con.”
Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt của Lý Thiên Dương có hơi phiêu du.
Lý Hạ Lan, là tên của vợ trước Lý Thiên Dương.
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe, không có cắt ngang.
“Vốn tưởng rằng đây là mở đầu của cuộc sống mới của ba, không ngờ vợ của gia chủ Lý Thị căn bản không có khả năng sinh con. Lúc đó đã bày tiệc rượu, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Lý Thị vương tộc Yên Đô sẽ mất hết.”
“Vì vậy, gia chủ Lý Thị ngay trong đêm gọi ba đến phòng sách của ông ta, làm một giao dịch với ba, ông ta cho ba 3 tỷ, mua con gái của ba!”
Nghe đến đây, cơ thể của Lý Khinh Hồng run rẩy, không dám tin mà hỏi: “Ba đồng ý sao?”
“Ba đã từ chối.”
Lý Thiên Dương cười tự giễu: “Nhưng người ba từ chối là gia chủ của Lý Thị, người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, ông ta nói với ba, nếu ba không đồng ý, một nhà ba người chúng ta sẽ biến mất khỏi thế gian này.”
“Lý Thế Nhân!”
Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập thù hận, gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.
“Ông ta cũng có sự bất lực của mình, dù sao ông ta là chủ của Lý Thị, phải duy trì thể diện của Lý Thị, mà ba chỉ là một nhân vật nhỏ có cũng được không có cũng chả sao, chọn lựa như nào, liếc qua thấy ngay.”
Lý Thiên Dương nhìn sang Lý Khinh Hồng, nói: “Vì để bảo vệ con, cũng để bảo vệ cái gia đình này, ba chỉ có thể bị ép đồng ý, giao con cho chủ của Lý Thị.”
“Nhưng ba có một yêu cầu, đó chính là tên của con, buộc phải do ba mẹ đặt, còn cả tín vật của ba, cũng phải giao cho con, Lý Thế Nhân đã đồng ý.”
“Hôm đó ba mẹ đã đặt tên cho con là ‘Khinh Hồng’, hơn nữa đeo miếng ngọc bội này trên người con, sau đó rời khỏi Yên Kinh ngay trong đêm.”
“Cứ như vậy, con từ con của người giúp việc, thoáng cái biến thành con gái của mỹ nhân đứng đầu Yên Kinh và gia chủ của Lý Thị, tương lai cao cao tại thượng, không có cái ăn cái mặc, mà ba mẹ… không ai nhớ tới ba mẹ nữa, ba mẹ chỉ là hai nhân vật nhỏ, trốn tới Thiên An thì vợ của ba do quá nhớ nhung con, cộng thêm sức khỏe vốn yếu, mắc bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.”