Chương 1244
“Tình hình có hơi phức tạp, tôi đi tìm bác sĩ.”
Vẻ mặt Lý Mộng Đình mang theo sự khẩn trương, chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Vương Nhất đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, vẻ mặt có chút đau lòng.
“Đi nghỉ ngơi một lát đi, bác sĩ nói rồi, em vừa mới có thể xuống giường, không thể thức đêm quá lâu, ở đây có anh.”
Anh nhìn ra tơ máu trong mắt Lý Khinh Hồng, không khó đoán ra, cô đã ở đây cả đêm.
Còn chiếc giường cho người chăm sóc kia thì nhường cho Vương Tử Lam.
Tuy nhiên Lý Khinh Hồng lại lắc đầu, mỉm cười: “Em không mệt, mọi người đều ở bệnh viện lâu như vậy rồi, em một mình đi nghỉ ngơi, không thích hợp lắm.”
“Nhưng…”
Vương Nhất vẫn muốn nói điều gì đó, miệng lại bị Lý Khinh Hồng chặn lại.
Cô lắc đầu: “Ngài Y si nói rồi, ba tỉnh lại trong khoảng thời gian này.”
“Càng ở giai đoạn cuối cùng, càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Vương Nhất nghe vậy thì vẻ mặt cũng dịu lại, không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay cô.
Cạch!
Vào lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Lý Mộng Đình dẫn bác sĩ vội vàng đi vào.
Người bác sĩ đó vẻ mặt mừng rỡ nói.
“Tình hình của bệnh nhân chúng tôi đã xác nhận rồi, ngài Y si diệu thủ hồi xuân, thật sự xưng danh kỳ tích y học!”
“Các chỉ số đều rất bình thường, chúng tôi đã làm kiểm tra, bệnh nhân có phản ứng rất lớn đối với bên ngoài, tin chắc sẽ tỉnh lại trong mấy ngày này.”
Nghe thấy lời nói của bác sĩ, lông mày luôn nhíu chặt mấy ngày nay của Vương Nhất cuối cùng cũng giãn ra.
Lý Mộng Đình và Lý Khinh Hồng cũng kích động tới mức hai tay nắm chặt lấy nhau.
Chỉ có Châu Mỹ Ngọc thì vẻ mặt xoắn xuýt cả người đứng ngồi không yên.
Bà ta bị người sau lưng ăn chắc rồi, điều mấu chốt là mục đích của đối phương là muốn khiến bí mật của nhà họ Lý bị khui ra.
Trước lúc đó, bà ta không thể có bất cứ hành động gì.
Lý Mộng Đình vặn eo, mỉm cười nói với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng: “Nếu ba đã sắp tỉnh rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi, nơi này để em chăm nom là được rồi.”
“Nhưng…
Lý Khinh Hồng vẫn không muốn rời đi, Vương Nhất lại nắm tay của cô, nghiêm nghị nói: “Em đã hai ba ngày không chợp mắt rồi, cộng thêm trước đó lại truyền hai túi máu lớn, trở về nghỉ ngơi đi!”
Thấy gương mặt nghiêm túc của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng biết anh thật sự lo lắng cho cô nên chỉ đành gật đầu.
“Mau trở về đi, Vương Nhất, chị Lý, tạm biệt.”
Vẻ mặt Lý Mộng Đình mang theo sự khẩn trương, chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Vương Nhất đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, vẻ mặt có chút đau lòng.
“Đi nghỉ ngơi một lát đi, bác sĩ nói rồi, em vừa mới có thể xuống giường, không thể thức đêm quá lâu, ở đây có anh.”
Anh nhìn ra tơ máu trong mắt Lý Khinh Hồng, không khó đoán ra, cô đã ở đây cả đêm.
Còn chiếc giường cho người chăm sóc kia thì nhường cho Vương Tử Lam.
Tuy nhiên Lý Khinh Hồng lại lắc đầu, mỉm cười: “Em không mệt, mọi người đều ở bệnh viện lâu như vậy rồi, em một mình đi nghỉ ngơi, không thích hợp lắm.”
“Nhưng…”
Vương Nhất vẫn muốn nói điều gì đó, miệng lại bị Lý Khinh Hồng chặn lại.
Cô lắc đầu: “Ngài Y si nói rồi, ba tỉnh lại trong khoảng thời gian này.”
“Càng ở giai đoạn cuối cùng, càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Vương Nhất nghe vậy thì vẻ mặt cũng dịu lại, không nói gì nữa, chỉ nắm chặt tay cô.
Cạch!
Vào lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Lý Mộng Đình dẫn bác sĩ vội vàng đi vào.
Người bác sĩ đó vẻ mặt mừng rỡ nói.
“Tình hình của bệnh nhân chúng tôi đã xác nhận rồi, ngài Y si diệu thủ hồi xuân, thật sự xưng danh kỳ tích y học!”
“Các chỉ số đều rất bình thường, chúng tôi đã làm kiểm tra, bệnh nhân có phản ứng rất lớn đối với bên ngoài, tin chắc sẽ tỉnh lại trong mấy ngày này.”
Nghe thấy lời nói của bác sĩ, lông mày luôn nhíu chặt mấy ngày nay của Vương Nhất cuối cùng cũng giãn ra.
Lý Mộng Đình và Lý Khinh Hồng cũng kích động tới mức hai tay nắm chặt lấy nhau.
Chỉ có Châu Mỹ Ngọc thì vẻ mặt xoắn xuýt cả người đứng ngồi không yên.
Bà ta bị người sau lưng ăn chắc rồi, điều mấu chốt là mục đích của đối phương là muốn khiến bí mật của nhà họ Lý bị khui ra.
Trước lúc đó, bà ta không thể có bất cứ hành động gì.
Lý Mộng Đình vặn eo, mỉm cười nói với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng: “Nếu ba đã sắp tỉnh rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi, nơi này để em chăm nom là được rồi.”
“Nhưng…
Lý Khinh Hồng vẫn không muốn rời đi, Vương Nhất lại nắm tay của cô, nghiêm nghị nói: “Em đã hai ba ngày không chợp mắt rồi, cộng thêm trước đó lại truyền hai túi máu lớn, trở về nghỉ ngơi đi!”
Thấy gương mặt nghiêm túc của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng biết anh thật sự lo lắng cho cô nên chỉ đành gật đầu.
“Mau trở về đi, Vương Nhất, chị Lý, tạm biệt.”