Chương 22: Chương 22
“Thượng giới? Sao có thể chứ, đây không phải là đang an ủi chúng ta sao?”“Lỡ như là thật thì sao?”Nhiều người châu đầu ghé tai, tất cả đều muốn biết lần triệu tập này là vì cái gì.“Không phải là giải thể rồi tự mình chạy trốn đấy chứ?” Có người sợ sệt nói.“Vậy thì chúng ta chết chắc rồi á?”“Thế thì phải làm sao?”Trong lúc nhất thời, cảm xúc khủng hoảng dần hình thành.Thấy vậy, quản sự Dương yếu ớt lập tức nói: “Không biết, lão gia nếu muốn rời khỏi thì đã đi từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ, càng không cần phải triệu tập chúng ta tới đây.”Sau đó, hắn ta nhìn về phía gã sai vặt trước đó:“A Ngưu, cậu nói cho tôi biết, vừa rồi lúc lão gia gọi cậu tới, cậu có phát hiện gì hay không?”A Ngưu “a” một tiếng rồi lắc đầu.Lòng mọi người nặng trĩu, bọn họ vốn còn định hỏi gì nữa, lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm bước ra.Không ai dám nói thêm.Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, quản sự Dương sửng sốt, run rẩy đứng lên.Điều này khiến một số người bên cạnh khó hiểu.Còn khuyên hắn ta đừng cố quá.Nhưng quản sự Dương chỉ lắc đầu, hắn ta muốn đứng lên, bởi vì… đã thay đổi.Khí thế của lão gia đã thay đổi, đôi mắt sáng ngời.Giống như lão gia hồi đó hắn ta gặp, đôi mắt sáng và có hùng tâm chí khí.Sau khi vào đây, đôi mắt lão gia đã không còn loại ánh sáng này nữa, mà bây giờ, nó đã quay lại.Chắc chắn đã có chuyện gì đó thay đổi nghiêng trời lệch đất, thay đổi thế này, hắn ta nhất định phải đứng xem.Hứa Hữu Nghiêm đứng trước mặt mọi người, ánh mắt đảo qua từng người một, cuối cùng cười nói:“Các vị, để các vị đợi lâu rồi.”Mọi người khó hiểu.Hứa Hữu Nghiêm không thèm để ý, chỉ lấy ra một chai nước:“Tôi nhận được sự ủng hộ từ thượng giới, bây giờ đã có nước.”Trong sự kinh ngạc của mọi người, chai nước ném ra ngoài, rơi vào người quản sự Dương.“Uống đi, uống thả ga, chúng ta đã không còn thiếu đồ ăn thức uống nữa.”Chỉ trong chốc lát, cả đám người dường như đã quên hết phản ứng, mãi đến khi quản sự Dương uống một ngụm nước, tiếng hoan hô mới tung trào.Nước, thật sự là nước.……Hứa Gian ngủ đến trưa, lúc dậy mới phát hiện cha hắn đã nhận được đồ, cũng đã dùng rồi.Chỉ là, có vẻ như không đủ.Bớt ăn bớt mặc cũng chỉ kiên trì được hai ba ngày.Hứa Gian thử một lát, cảm giác trạng thái vẫn OK, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục chờ..