Chương 34
Diệp Tự Minh trói chặt em trai đang muốn chạy trốn, ép cậu nằm sấp lên đùi mình, Diệp Xán bị trói tay không thể chống cự, Diệp Tự Minh cởi quần pyjamas của cậu dễ như ăn cháo.
Trong trí nhớ của Diệp Xán, không cần biết là bị ai chọc giận, Diệp Tự Minh từ xưa luôn là kẻ giết người không thấy máu, cũng chưa bao giờ thô bạo ra tay với bất kỳ ai. Diệp Xán rối bời mấy phút vì hành động thô lỗ của hắn, quần bị cởi ra cũng không biết, cho đến khi——
Bốp!
Một tiếng đánh lanh lảnh vang lên kèm theo cảm giác hơi đau khiến đầu Diệp Xán nổ tung trong nháy mắt—— Diệp Tự Minh, hắn dám, đánh mông cậu.
Chuyện này vượt khỏi sức chịu đựng của Diệp Xán, cậu hét to: “Anh làm gì đấy?! Thả tôi ra!”
Diệp Tự Minh đè chặt Diệp Xán đang gồng lên như cá mắc cạn, không chút lưu tình đánh cái thứ hai, cái thứ ba. Tiếng “Bốp bốp” vang vọng trong phòng ngủ, lý trí của Diệp Xán bị đứt đoạn.
Cậu vốn là người rất sĩ diện, lúc còn nhỏ, vì lén chạy ra khỏi nhà mà suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc, khi ấy Diệp Tự Minh tức giận đã đánh mông cậu dã man, phản ứng của Diệp Xán rất khác thường, bị đánh chảy máu phải đến viện cũng không rơi một giọt nước mắt như đám trẻ con bên cạnh đã khóc sưng mắt khiến Diệp Tự Minh vừa mới lớn cũng bị dọa sợ, từ đó hắn chưa bao giờ phạt cậu như thế, đổi thành hình phạt nhẹ nhàng hơn là chép bài. Diệp Xán không bao giờ nghĩ rằng, mười mấy năm sau, cậu đã là người lớn rồi còn bị người ta đè lên đùi, dưới ánh đèn sáng trưng, bị đánh mông.
“Thả tôi ra! Diệp Tự Minh!”
“Tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích! A… A, đừng đánh nữa!”
“Diệp Tự Minh anh là biến thái à?! Đừng đánh! Á!”
Diệp Xán kích động chửi bậy không ngừng, cậu nói không biết lựa lời, trong đầu nghĩ gì là chửi luôn như thế, nhưng Diệp Tự Minh vẫn mắt điếc tai ngơ không dừng lại. Cuối cùng Diệp Xán không chịu được nữa, khàn giọng cầu xin: “Đừng đánh… Anh hai… Anh hai đừng đánh nữa, em sai rồi… Anh ơi…”
Diệp Tự Minh dừng tay.
Hắn cởi trói cho Diệp Xán, kéo cậu lại gần mình, bây giờ mới thấy Diệp Xán khóc, gương mặt xinh đẹp của cậu ướt đẫm nước mắt.
“Còn dám chạy nữa không?” – Diệp Tự Minh hỏi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, Diệp Xán ngơ ngác dựa vào ngực hắn như tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, mãi đến khi ngón tay Diệp Tự Minh chạm vào gò má cậu, cậu mới đột nhiên gạt phắt ra.
“Anh có bị điên không?!” – Diệp Xán gào khóc: “Tôi dậy rót nước, anh bị thần kinh à?!”
Buổi tối ăn hết hơn hộp cơm, ban đêm Diệp Xán không ngủ được, càng ngày càng khát nước, cuối cùng cậu không chịu được nữa mới dậy rót cốc nước uống, nào có biết lại dẫm bậy dẫm bạ vào đuôi Diệp Tự Minh, chưa kịp giải thích đã bị hành hung một trận ——cũng không phải rất đau, chủ yếu là lòng tự trọng của đàn ông bị sỉ nhục.
Diệp Xán vừa oan vừa giận, không cần biết người trước mặt vừa là ân nhân vừa là người trong lòng, cậu nổi giận cầm gối đập Diệp Tự Minh, vừa khóc vừa đánh.
Một người đàn ông trưởng thành cầm gối đánh cũng rất có hiệu quả, Diệp Tự Minh né tránh theo bản năng, tua rua trang trí gối xẹt qua bên cằm khiến hắn đau nhói – chắc chắn là bị thương rồi.
Nhưng Diệp Tự Minh không quan tâm, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay Diệp Xán, nhìn kỹ mặt cậu, hỏi: “Vừa nãy em lén ra khỏi phòng, không phải muốn chạy trốn?”
“Trốn cái con mẹ nhà anh! Tôi chỉ muốn uống nước thôi! Tôi còn lo sáng mai anh phải dậy sớm đi làm mới không muốn đánh thức anh, anh còn đánh tôi! Đúng là Chó cắn Lã Động Tân
Diệp Xán chưa từng bị oan như thế, khóc thở không ra hơi, lúc này lý trí Diệp Tự Minh mới quay về, hắn mới ý thức được vừa nãy mình hiểu lầm Diệp Xán, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Xán, anh hai…”
Hắn chưa nói xong, Diệp Xán dùng hết sức đẩy hắn ra rồi ngồi ôm gối trên giường, khóc lóc nói: “Anh là đồ độc đoán! Ai ở với anh đúng là xui xẻo muốn chết! Từ nhỏ anh đã như thế rồi, chưa bao giờ nghe người khác giải thích! Lúc nhỏ tôi bị bọn buôn người lừa gạt, anh còn không thèm hỏi vì sao tôi bị lừa mà đã đánh thôi… Hu hu hu, anh là đồ khốn kiếp…”
Diệp Tự Minh căng thẳng, bởi vì trước ngày hôm nay, đó là lần duy nhất hắn ra tay đánh Diệp Xán, hai người đều nhớ rất rõ chuyện ngày ấy, lẽ nào chuyện này có ẩn tình gì? Hắn hỏi: “Thế tại sa em bị bọn họ lừa?”
“Anh ta lừa tôi có một viên dạ minh châu, tôi muốn mua làm quà sinh nhật cho anh, thế mà anh không thèm hỏi đã tự cho là tôi trốn ra ngoài đi chơi… Biết trước như thế tôi đã không chuẩn bị quà cho anh rồi, nếu không tại anh tôi cũng không bị như thế!” – Diệp Xán thút thít nói, cậu cố gắng nói thật tàn nhẫn nhưng vì giọng có tiếng nức nở nên Diệp Tự Minh không thể nghe được oán giận của cậu, chỉ nghe được oan ức tủi thân của cậu.
Một đứa bé làm sao biết được thế đạo hiểm ác, cũng không biết phân biệt lời nói dối, đứa bé ấy chỉ biết là anh trai mình sắp tròn mười tám tuổi, cậu đang đau đầu không biết nên mua quà gì thì có một chú hiền lành nói rằng có một viên dạ minh châu có một không hai.
Người như Diệp Tự Minh phải được nhận món quà hoàn hảo mười phân vẹn mười mới được. Thế là, cậu đồng ý lừa mọi người lén lút gặp mặt mua đồ.
Nếu không phải Diệp Tự Minh phát hiện sớm, báo cảnh sát đúng lúc bắt được bọn họ trước khi ra khỏi thành phố, không biết hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào. Khi Diệp Xán được đưa về nhà cũng biết rằng lỗi cho mình, từ bé cậu đã da mặt mỏng sĩ diện cao, thà bị hiểu lầm bị đánh chứ không hề nói ra sự thật là mình bị lừa chỉ vì một câu nói dối.
Nhưng hôm nay, khi cậu lại một lần nữa bị Diệp Tự Minh hiểu lầm, cậu cũng nổi giận, mặt mũi đã mất hết rồi, chỉ cần có thể khiến Diệp Tự Minh khó chịu, cậu cứ liều mạng nói hết ra ngoài.
Lời này đúng là rất có hiệu quả, Diệp Tự Minh vốn đã thấy hổ thạn, bây giờ lại biết được đứa nhỏ này phải chịu tủi thân mà không dám nói từ bao năm trước, hổ thẹn đã tăng lên x120 lần, hắn đau lòng nói không thành lời, cố gắng ôm lấy em trai an ủi cậu nhưng Diệp Xán nhất quyết không cho hắn lại gần, cậu túm chăn rúc trong góc giường, quay mặt vào tường nghẹn ngào rơi lệ.
“Tiểu Xán, tại anh hai không tốt, em đừng khóc…” – Diệp Tự Minh cố gắng dỗ dành cậu, nhưng Diệp Xán bình thường không thích khóc lại như muốn biến hết oan ức thành nước mắt, mặc cho Diệp Tự Minh khép nép xin lỗi thế nào, dịu dàng an ủi thế nào, nước mắt cậu vẫn không ngừng tràn ra khóe mắt.
Diệp Tự Minh chưa từng gặp tình huống thế này, hắn thấy mình như quay lại mười bốn năm trước, lần đầu tiên nuôi trẻ con, đối mặt với mọi tình huống đều thấy luống cuống tay chân, nhưng Diệp Tự Minh mười bốn tuổi còn có một đội người hậu, có bảo mẫu trợ giúp, Diệp Tự Minh hai mươi bảy tuổi thì chỉ có một mình.
Một tiếng sau, Diệp Xán hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, nguyên nhân ban đầu là cậu khát nước, Diệp Tự Minh sợ cậu khóc nhiều quá bị mất nước, vội đi rót một cốc về phòng, nhưng Diệp Xán chống cự khóc lóc nói hắn “Đi ra”, không chịu uống nước hắn rót.
Diệp Tự Minh luống cuống đứng bên giường, dùng di động tìm “Trẻ con khóc phải làm thế nào”, đọc một tí thấy không đúng lắm, hắn mới nhớ ra Diệp Xán không phải trẻ con nữa rồi, nhưng hắn cũng không thể tìm “Người lớn khóc phải làm thế nào “!
“Tiểu Xán, anh hai rót nước cho em, không phải em muốn uống nước à?” – Diệp Tự Minh cố gắng khuyên bảo, hắn nắm vai Diệp Xán muốn cậu mặt đối mặt với hắn nói chuyện, vì thiếu nước mà môi Diệp Xán đã khô khốc trầm màu hẳn đi.
Đôi mắt to của Diệp Xán ướt đẫm, khóe mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: “Liên quan gì đến anh! Uống nước cũng bị anh đánh, anh để tôi chết khát đi!”
“Anh hai sai rồi, em uống một ngụm thôi, có được không?”
Diệp Tự Minh nhìn đôi môi khô khốc của cậu mà thấy lòng sốt ruột, hắn cố gắng kiên nhẫn dỗ cậu, nhưng Diệp Xán đã bị tổn thương cực kỳ, tủi thân vô cùng, dù hắn dỗ thế nào cũng không chịu.
Thấy sắc mặt em trai ngày càng kém, Diệp Tự Minh trầm mặc trong chốc lát, hỏi một lần cuối cùng: “Em không uống thật à?”
“Không uống, anh cút đi!” – Diệp Xán nói xong, quay đầu về phía tường, lại một lần nữa rúc vào chăn khóc nức nở.
Nhưng chỉ vài giây sau, Diệp Tự Minh cưỡng ép cậu nằm ngửa, Diệp Xán còn tưởng hắn định tiếp tục xin lỗi làm lành, mở miệng định mắng hắn, không ngờ Diệp Tự Minh lại nắm cằm cậu, cúi người đặt môi lên môi cậu.
Diệp Xán kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng.
Ngụm nước mát mẻ từ miệng Diệp Tự Minh chảy vào miệng cậu, rồi lại đi qua lục phủ ngũ tạng, chảy qua toàn thân cậu, chầm chậm làm dịu trái tim đã chịu quá nhiều kinh hãi và oan ức trong ngày của cậu.
Trong trí nhớ của Diệp Xán, không cần biết là bị ai chọc giận, Diệp Tự Minh từ xưa luôn là kẻ giết người không thấy máu, cũng chưa bao giờ thô bạo ra tay với bất kỳ ai. Diệp Xán rối bời mấy phút vì hành động thô lỗ của hắn, quần bị cởi ra cũng không biết, cho đến khi——
Bốp!
Một tiếng đánh lanh lảnh vang lên kèm theo cảm giác hơi đau khiến đầu Diệp Xán nổ tung trong nháy mắt—— Diệp Tự Minh, hắn dám, đánh mông cậu.
Chuyện này vượt khỏi sức chịu đựng của Diệp Xán, cậu hét to: “Anh làm gì đấy?! Thả tôi ra!”
Diệp Tự Minh đè chặt Diệp Xán đang gồng lên như cá mắc cạn, không chút lưu tình đánh cái thứ hai, cái thứ ba. Tiếng “Bốp bốp” vang vọng trong phòng ngủ, lý trí của Diệp Xán bị đứt đoạn.
Cậu vốn là người rất sĩ diện, lúc còn nhỏ, vì lén chạy ra khỏi nhà mà suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc, khi ấy Diệp Tự Minh tức giận đã đánh mông cậu dã man, phản ứng của Diệp Xán rất khác thường, bị đánh chảy máu phải đến viện cũng không rơi một giọt nước mắt như đám trẻ con bên cạnh đã khóc sưng mắt khiến Diệp Tự Minh vừa mới lớn cũng bị dọa sợ, từ đó hắn chưa bao giờ phạt cậu như thế, đổi thành hình phạt nhẹ nhàng hơn là chép bài. Diệp Xán không bao giờ nghĩ rằng, mười mấy năm sau, cậu đã là người lớn rồi còn bị người ta đè lên đùi, dưới ánh đèn sáng trưng, bị đánh mông.
“Thả tôi ra! Diệp Tự Minh!”
“Tôi sẽ kiện anh tội cố ý gây thương tích! A… A, đừng đánh nữa!”
“Diệp Tự Minh anh là biến thái à?! Đừng đánh! Á!”
Diệp Xán kích động chửi bậy không ngừng, cậu nói không biết lựa lời, trong đầu nghĩ gì là chửi luôn như thế, nhưng Diệp Tự Minh vẫn mắt điếc tai ngơ không dừng lại. Cuối cùng Diệp Xán không chịu được nữa, khàn giọng cầu xin: “Đừng đánh… Anh hai… Anh hai đừng đánh nữa, em sai rồi… Anh ơi…”
Diệp Tự Minh dừng tay.
Hắn cởi trói cho Diệp Xán, kéo cậu lại gần mình, bây giờ mới thấy Diệp Xán khóc, gương mặt xinh đẹp của cậu ướt đẫm nước mắt.
“Còn dám chạy nữa không?” – Diệp Tự Minh hỏi, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, Diệp Xán ngơ ngác dựa vào ngực hắn như tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, mãi đến khi ngón tay Diệp Tự Minh chạm vào gò má cậu, cậu mới đột nhiên gạt phắt ra.
“Anh có bị điên không?!” – Diệp Xán gào khóc: “Tôi dậy rót nước, anh bị thần kinh à?!”
Buổi tối ăn hết hơn hộp cơm, ban đêm Diệp Xán không ngủ được, càng ngày càng khát nước, cuối cùng cậu không chịu được nữa mới dậy rót cốc nước uống, nào có biết lại dẫm bậy dẫm bạ vào đuôi Diệp Tự Minh, chưa kịp giải thích đã bị hành hung một trận ——cũng không phải rất đau, chủ yếu là lòng tự trọng của đàn ông bị sỉ nhục.
Diệp Xán vừa oan vừa giận, không cần biết người trước mặt vừa là ân nhân vừa là người trong lòng, cậu nổi giận cầm gối đập Diệp Tự Minh, vừa khóc vừa đánh.
Một người đàn ông trưởng thành cầm gối đánh cũng rất có hiệu quả, Diệp Tự Minh né tránh theo bản năng, tua rua trang trí gối xẹt qua bên cằm khiến hắn đau nhói – chắc chắn là bị thương rồi.
Nhưng Diệp Tự Minh không quan tâm, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay Diệp Xán, nhìn kỹ mặt cậu, hỏi: “Vừa nãy em lén ra khỏi phòng, không phải muốn chạy trốn?”
“Trốn cái con mẹ nhà anh! Tôi chỉ muốn uống nước thôi! Tôi còn lo sáng mai anh phải dậy sớm đi làm mới không muốn đánh thức anh, anh còn đánh tôi! Đúng là Chó cắn Lã Động Tân
Diệp Xán chưa từng bị oan như thế, khóc thở không ra hơi, lúc này lý trí Diệp Tự Minh mới quay về, hắn mới ý thức được vừa nãy mình hiểu lầm Diệp Xán, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Xán, anh hai…”
Hắn chưa nói xong, Diệp Xán dùng hết sức đẩy hắn ra rồi ngồi ôm gối trên giường, khóc lóc nói: “Anh là đồ độc đoán! Ai ở với anh đúng là xui xẻo muốn chết! Từ nhỏ anh đã như thế rồi, chưa bao giờ nghe người khác giải thích! Lúc nhỏ tôi bị bọn buôn người lừa gạt, anh còn không thèm hỏi vì sao tôi bị lừa mà đã đánh thôi… Hu hu hu, anh là đồ khốn kiếp…”
Diệp Tự Minh căng thẳng, bởi vì trước ngày hôm nay, đó là lần duy nhất hắn ra tay đánh Diệp Xán, hai người đều nhớ rất rõ chuyện ngày ấy, lẽ nào chuyện này có ẩn tình gì? Hắn hỏi: “Thế tại sa em bị bọn họ lừa?”
“Anh ta lừa tôi có một viên dạ minh châu, tôi muốn mua làm quà sinh nhật cho anh, thế mà anh không thèm hỏi đã tự cho là tôi trốn ra ngoài đi chơi… Biết trước như thế tôi đã không chuẩn bị quà cho anh rồi, nếu không tại anh tôi cũng không bị như thế!” – Diệp Xán thút thít nói, cậu cố gắng nói thật tàn nhẫn nhưng vì giọng có tiếng nức nở nên Diệp Tự Minh không thể nghe được oán giận của cậu, chỉ nghe được oan ức tủi thân của cậu.
Một đứa bé làm sao biết được thế đạo hiểm ác, cũng không biết phân biệt lời nói dối, đứa bé ấy chỉ biết là anh trai mình sắp tròn mười tám tuổi, cậu đang đau đầu không biết nên mua quà gì thì có một chú hiền lành nói rằng có một viên dạ minh châu có một không hai.
Người như Diệp Tự Minh phải được nhận món quà hoàn hảo mười phân vẹn mười mới được. Thế là, cậu đồng ý lừa mọi người lén lút gặp mặt mua đồ.
Nếu không phải Diệp Tự Minh phát hiện sớm, báo cảnh sát đúng lúc bắt được bọn họ trước khi ra khỏi thành phố, không biết hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào. Khi Diệp Xán được đưa về nhà cũng biết rằng lỗi cho mình, từ bé cậu đã da mặt mỏng sĩ diện cao, thà bị hiểu lầm bị đánh chứ không hề nói ra sự thật là mình bị lừa chỉ vì một câu nói dối.
Nhưng hôm nay, khi cậu lại một lần nữa bị Diệp Tự Minh hiểu lầm, cậu cũng nổi giận, mặt mũi đã mất hết rồi, chỉ cần có thể khiến Diệp Tự Minh khó chịu, cậu cứ liều mạng nói hết ra ngoài.
Lời này đúng là rất có hiệu quả, Diệp Tự Minh vốn đã thấy hổ thạn, bây giờ lại biết được đứa nhỏ này phải chịu tủi thân mà không dám nói từ bao năm trước, hổ thẹn đã tăng lên x120 lần, hắn đau lòng nói không thành lời, cố gắng ôm lấy em trai an ủi cậu nhưng Diệp Xán nhất quyết không cho hắn lại gần, cậu túm chăn rúc trong góc giường, quay mặt vào tường nghẹn ngào rơi lệ.
“Tiểu Xán, tại anh hai không tốt, em đừng khóc…” – Diệp Tự Minh cố gắng dỗ dành cậu, nhưng Diệp Xán bình thường không thích khóc lại như muốn biến hết oan ức thành nước mắt, mặc cho Diệp Tự Minh khép nép xin lỗi thế nào, dịu dàng an ủi thế nào, nước mắt cậu vẫn không ngừng tràn ra khóe mắt.
Diệp Tự Minh chưa từng gặp tình huống thế này, hắn thấy mình như quay lại mười bốn năm trước, lần đầu tiên nuôi trẻ con, đối mặt với mọi tình huống đều thấy luống cuống tay chân, nhưng Diệp Tự Minh mười bốn tuổi còn có một đội người hậu, có bảo mẫu trợ giúp, Diệp Tự Minh hai mươi bảy tuổi thì chỉ có một mình.
Một tiếng sau, Diệp Xán hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, nguyên nhân ban đầu là cậu khát nước, Diệp Tự Minh sợ cậu khóc nhiều quá bị mất nước, vội đi rót một cốc về phòng, nhưng Diệp Xán chống cự khóc lóc nói hắn “Đi ra”, không chịu uống nước hắn rót.
Diệp Tự Minh luống cuống đứng bên giường, dùng di động tìm “Trẻ con khóc phải làm thế nào”, đọc một tí thấy không đúng lắm, hắn mới nhớ ra Diệp Xán không phải trẻ con nữa rồi, nhưng hắn cũng không thể tìm “Người lớn khóc phải làm thế nào “!
“Tiểu Xán, anh hai rót nước cho em, không phải em muốn uống nước à?” – Diệp Tự Minh cố gắng khuyên bảo, hắn nắm vai Diệp Xán muốn cậu mặt đối mặt với hắn nói chuyện, vì thiếu nước mà môi Diệp Xán đã khô khốc trầm màu hẳn đi.
Đôi mắt to của Diệp Xán ướt đẫm, khóe mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: “Liên quan gì đến anh! Uống nước cũng bị anh đánh, anh để tôi chết khát đi!”
“Anh hai sai rồi, em uống một ngụm thôi, có được không?”
Diệp Tự Minh nhìn đôi môi khô khốc của cậu mà thấy lòng sốt ruột, hắn cố gắng kiên nhẫn dỗ cậu, nhưng Diệp Xán đã bị tổn thương cực kỳ, tủi thân vô cùng, dù hắn dỗ thế nào cũng không chịu.
Thấy sắc mặt em trai ngày càng kém, Diệp Tự Minh trầm mặc trong chốc lát, hỏi một lần cuối cùng: “Em không uống thật à?”
“Không uống, anh cút đi!” – Diệp Xán nói xong, quay đầu về phía tường, lại một lần nữa rúc vào chăn khóc nức nở.
Nhưng chỉ vài giây sau, Diệp Tự Minh cưỡng ép cậu nằm ngửa, Diệp Xán còn tưởng hắn định tiếp tục xin lỗi làm lành, mở miệng định mắng hắn, không ngờ Diệp Tự Minh lại nắm cằm cậu, cúi người đặt môi lên môi cậu.
Diệp Xán kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng.
Ngụm nước mát mẻ từ miệng Diệp Tự Minh chảy vào miệng cậu, rồi lại đi qua lục phủ ngũ tạng, chảy qua toàn thân cậu, chầm chậm làm dịu trái tim đã chịu quá nhiều kinh hãi và oan ức trong ngày của cậu.