Chương 1
Edit: Cẩm Anh
Beta: Mel
Mông Manh là một bậc thầy về Photoshop. Cô làm việc trong một nhóm chế tác hậu kỳ hình ảnh và video. Có đôi khi tổ chế tác sẽ nhận được ảnh của một số minh tinh không trang điểm và bảo cô photoshop cho bọn họ. Vì vậy, Mông Manh rất hiểu cái gọi là “không trang điểm” của minh tinh như thế nào.
Có một số minh tinh trước và sau khi trang điểm không có cách biệt quá lớn, nhưng có một số người sau khi tháo trang sức ra chỉ như người qua đường (mờ nhạt), chỉ khi trang điểm lên thì mới có thể lên hình đẹp được, có điều Mông Manh cũng không quan tâm mấy chuyện này cho lắm.
Chỉ cần có tiền lương, cô có thể sống vui vẻ được rồi.
Hôm nay, tổ chế tác đã gửi cho cô một đoạn video, họ nói rằng có một bộ phim truyền hình đã quay chụp xong rồi nhưng khi biên tập lại phát hiện một số hình ảnh có bug, nhờ cô giúp đỡ một chút.
Khối lượng công việc hơi nặng nhưng mức lương rất hậu hĩnh, Mông Manh bật máy tính làm việc không biết ngày đêm trước màn hình.
Cuối cùng cũng gần xong, Mông Manh quá mệt mỏi, một tay không để ý bấm con chuột liền trượt chân ngã sấp xuống, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô ngay lập tức bật dậy, nhìn thấy trên màn hình là một người, mà phần tóc của người đó lại bị cô xóa bỏ hết.
Lúc này, hình ảnh đầu tóc của người đó đều trống trơn, để lại một khoảng trống trông rất kỳ cục nhưng Mông Manh phát hiện ngũ quan của người này cực kỳ đẹp!
Đường nét khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan lập thể, có chiều sâu hơn so với người da vàng bình thường. Hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi mỏng gợi lên một độ cong như có như không, đúng chuẩn nam thần luôn!
Nếu như trên đầu người này không có tóc mà là một cái đầu trọc, thì chắc chắn đây cũng là một cái đầu trọc tuyệt đẹp!
Mông Manh là một người thích đầu trọc, thể hiện ra ngay từ khi cô còn rất nhỏ.
Trước kia, cha cô vì mang bệnh nên phải trị liệu cạo trọc đầu, Tiểu Mông Manh từ trước đến nay không thân cận với cha lúc đó lại rất thích chơi với ông, ông nghĩ đợi đến khi tóc mình mọc ra sẽ càng đẹp trai hơn, con gái lại càng thân thiết với ông hơn nữa cho mà xem. Nhưng ông phát hiện, khi mình có tóc lại bị Tiểu Mông Manh ghét bỏ.
Mông Manh rất thích đi đến chùa miếu, vừa nhìn thấy những hòa thượng, ni cô là mắt cô sáng rực lên, nhất định phải ôm người ta một cái, còn phải sờ cái đầu của người ta mới chịu.
May là khi đó Mông Manh còn nhỏ tuổi, nếu không sẽ bị các nhà sư coi là vô lễ.
Về sau, Mông Manh lớn lên thêm một chút, cô vừa soi gương vừa vén tóc mình lên, một đầu một tóc không đồng nhất với nhau. Nếu cô không bị nói là đầu không đủ tròn, khi cạo trọc sẽ rất khó coi thì cô đã cạo sạch bách cái đầu của mình rồi.
Cô đúng là một người đam mê đầu trọc không thuốc chữa.
Hồi cô còn đi học, người crush cô tỏ tình ở rừng cây trong khuôn viên trường, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc dày của anh ta và nói thẳng: “Nếu anh cạo trọc đầu thì em sẽ suy nghĩ lại.”
Kết quả, chàng trai kia vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy cô đang cố tình làm khó dễ mình, còn nói: “Không ngờ cô lại là loại con gái này!”
Mông Manh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái như cô thì làm sao? Thích đầu trọc thôi mà! Thích đầu trọc có gì sai?
Tóm lại, trở lại chuyện chính, hiện tại, trong căn phòng tối tăm của Mông Manh, cô cảm thấy mình đã được nhìn thấy một cái đầu trọc đẹp trai nhất thế giới.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra người đó.
Đây là nam diễn viên Lâm Tư Sở có tiếng trong ngành giải trí, mới 15 16 tuổi đã ra mắt, đến bây giờ đã được mười năm, từ đó tới nay chưa từng có một scandal nào và tất nhiên cũng không có lùm xùm tình ái gì.
Lúc mới ra mắt, anh ta vẫn còn là một tiểu thịt tươi non nớt đi theo con đường thần tượng, kĩ thuật diễn chẳng ra gì nên dựa vào khuôn mặt đó mới kéo được chút danh tiếng.
Thời gian trôi qua, Lâm Tư Sở ngày càng trưởng thành, sau khi ở ẩn mấy năm rồi quay về, thành công chuyển mình trở thành diễn viên phái thực lực, độ nổi tiếng trong giới càng cao, không hề bị người khác gọi là “dựa vào mặt để kiếm cơm”, mà là dựa vào thực lực.
Sở dĩ Mông Manh có thể nhận ra người này là do anh ta là diễn viên chính trong bộ phim truyền hình mà cô đang theo dõi gần đây, nam chính là một người đa mưu túc trí, mang trên mình huyết hải thâm thù trở lại triều đình, từng bước từng bước trả thù.
Vai diễn mang gánh nặng trên vai này được Lâm Tư Sở diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, đã lâu Mông Manh không theo dõi bộ phim nào, bỗng dưng lại tìm được một bộ phim cổ trang chất lượng cao như vậy chỉ hận không thể xem nó mấy trăm lần. Đồng thời cô cũng cảm thấy tiếc nuối, Lâm Tư Sở chưa từng diễn vai hòa thượng nào, cô không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ trọc đầu của người ta.
Lúc nhận được nhiệm vụ này, bởi vì phải đẩy nhanh tốc độ nên cô không xem kĩ, hơn nữa suất diễn của Lâm Tư Sở trong video cũng không nhiều, tạo hình có chút khác biệt so với bộ phim cổ trang cô theo dõi nên cô mới không thể nhận ra.
Mông Manh xoa xoa tay nhấn nút hoàn tác, trước tiên khắc phục sai lầm của mình đã, nhìn hình ảnh Lâm Tư Sở khôi phục lại mái tóc rậm rạp, cô cảm thấy mái tóc cực kỳ chướng mắt, quá vướng bận.
Sau khi hoàn thành công việc, Mông Manh lấy một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa tra Baidu tìm ảnh Lâm Tư Sở, tìm một tấm ảnh gần đây của anh, đặt vào phần mềm P, bắt đầu thử làm anh trọc đầu.
Vừa rồi cô xóa tóc anh ta đi, xóa luôn cả nửa đầu, chỉ cảm thấy ngũ quan của người này rất đẹp mắt, cô còn muốn bắt chước xem hiệu quả ra sao nữa.
Miệng cô cắn bánh mì, tay liên tục di chuột, phát hiện không thể nào ghép cái hình đầu trọc từ tấm ảnh khác sang được, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách làm táo bạo, tự vẽ.
Vừa ngồi chỉnh ảnh, cô nhìn hình ảnh của Lâm Tư Sở dần dần biến thành tên đầu trọc, gương mặt anh tuấn kia kết hợp với một quả đầu trọc lốc đến nỗi có thể soi gương được, vừa nhìn đã thấy chính là hình ảnh của một vị cao tăng đắc đạo.
Vốn dĩ khi người này có tóc, có thể là do diện mạo của anh lai tạp nên thoạt nhìn có hơi hung dữ chút, nhưng sau khi biến thành đầu trọc, khuôn mặt này lại trông thân thiện hơn, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mông Manh ngơ ngác nhìn cái đầu trọc một hồi lâu, phát hiện trái tim mình đập “thình thịch” rộn ràng, trái tim thiếu nữ bỗng nhiên bị đánh trúng, sinh ra cảm giác “Hóa ra trên thế gian này có một nữ tử xuất trần duyệt diễm như thế”.
Hóa ra trên thế gian này lại có một cái đầu trọc xuất trần tuyệt diễm, kinh diễm tuyệt luân như thế.
Cô đã yêu cái đầu trọc này từ cái nhìn đầu tiên.
Beta: Mel
Mông Manh là một bậc thầy về Photoshop. Cô làm việc trong một nhóm chế tác hậu kỳ hình ảnh và video. Có đôi khi tổ chế tác sẽ nhận được ảnh của một số minh tinh không trang điểm và bảo cô photoshop cho bọn họ. Vì vậy, Mông Manh rất hiểu cái gọi là “không trang điểm” của minh tinh như thế nào.
Có một số minh tinh trước và sau khi trang điểm không có cách biệt quá lớn, nhưng có một số người sau khi tháo trang sức ra chỉ như người qua đường (mờ nhạt), chỉ khi trang điểm lên thì mới có thể lên hình đẹp được, có điều Mông Manh cũng không quan tâm mấy chuyện này cho lắm.
Chỉ cần có tiền lương, cô có thể sống vui vẻ được rồi.
Hôm nay, tổ chế tác đã gửi cho cô một đoạn video, họ nói rằng có một bộ phim truyền hình đã quay chụp xong rồi nhưng khi biên tập lại phát hiện một số hình ảnh có bug, nhờ cô giúp đỡ một chút.
Khối lượng công việc hơi nặng nhưng mức lương rất hậu hĩnh, Mông Manh bật máy tính làm việc không biết ngày đêm trước màn hình.
Cuối cùng cũng gần xong, Mông Manh quá mệt mỏi, một tay không để ý bấm con chuột liền trượt chân ngã sấp xuống, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô ngay lập tức bật dậy, nhìn thấy trên màn hình là một người, mà phần tóc của người đó lại bị cô xóa bỏ hết.
Lúc này, hình ảnh đầu tóc của người đó đều trống trơn, để lại một khoảng trống trông rất kỳ cục nhưng Mông Manh phát hiện ngũ quan của người này cực kỳ đẹp!
Đường nét khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan lập thể, có chiều sâu hơn so với người da vàng bình thường. Hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi mỏng gợi lên một độ cong như có như không, đúng chuẩn nam thần luôn!
Nếu như trên đầu người này không có tóc mà là một cái đầu trọc, thì chắc chắn đây cũng là một cái đầu trọc tuyệt đẹp!
Mông Manh là một người thích đầu trọc, thể hiện ra ngay từ khi cô còn rất nhỏ.
Trước kia, cha cô vì mang bệnh nên phải trị liệu cạo trọc đầu, Tiểu Mông Manh từ trước đến nay không thân cận với cha lúc đó lại rất thích chơi với ông, ông nghĩ đợi đến khi tóc mình mọc ra sẽ càng đẹp trai hơn, con gái lại càng thân thiết với ông hơn nữa cho mà xem. Nhưng ông phát hiện, khi mình có tóc lại bị Tiểu Mông Manh ghét bỏ.
Mông Manh rất thích đi đến chùa miếu, vừa nhìn thấy những hòa thượng, ni cô là mắt cô sáng rực lên, nhất định phải ôm người ta một cái, còn phải sờ cái đầu của người ta mới chịu.
May là khi đó Mông Manh còn nhỏ tuổi, nếu không sẽ bị các nhà sư coi là vô lễ.
Về sau, Mông Manh lớn lên thêm một chút, cô vừa soi gương vừa vén tóc mình lên, một đầu một tóc không đồng nhất với nhau. Nếu cô không bị nói là đầu không đủ tròn, khi cạo trọc sẽ rất khó coi thì cô đã cạo sạch bách cái đầu của mình rồi.
Cô đúng là một người đam mê đầu trọc không thuốc chữa.
Hồi cô còn đi học, người crush cô tỏ tình ở rừng cây trong khuôn viên trường, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc dày của anh ta và nói thẳng: “Nếu anh cạo trọc đầu thì em sẽ suy nghĩ lại.”
Kết quả, chàng trai kia vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy cô đang cố tình làm khó dễ mình, còn nói: “Không ngờ cô lại là loại con gái này!”
Mông Manh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gái như cô thì làm sao? Thích đầu trọc thôi mà! Thích đầu trọc có gì sai?
Tóm lại, trở lại chuyện chính, hiện tại, trong căn phòng tối tăm của Mông Manh, cô cảm thấy mình đã được nhìn thấy một cái đầu trọc đẹp trai nhất thế giới.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra người đó.
Đây là nam diễn viên Lâm Tư Sở có tiếng trong ngành giải trí, mới 15 16 tuổi đã ra mắt, đến bây giờ đã được mười năm, từ đó tới nay chưa từng có một scandal nào và tất nhiên cũng không có lùm xùm tình ái gì.
Lúc mới ra mắt, anh ta vẫn còn là một tiểu thịt tươi non nớt đi theo con đường thần tượng, kĩ thuật diễn chẳng ra gì nên dựa vào khuôn mặt đó mới kéo được chút danh tiếng.
Thời gian trôi qua, Lâm Tư Sở ngày càng trưởng thành, sau khi ở ẩn mấy năm rồi quay về, thành công chuyển mình trở thành diễn viên phái thực lực, độ nổi tiếng trong giới càng cao, không hề bị người khác gọi là “dựa vào mặt để kiếm cơm”, mà là dựa vào thực lực.
Sở dĩ Mông Manh có thể nhận ra người này là do anh ta là diễn viên chính trong bộ phim truyền hình mà cô đang theo dõi gần đây, nam chính là một người đa mưu túc trí, mang trên mình huyết hải thâm thù trở lại triều đình, từng bước từng bước trả thù.
Vai diễn mang gánh nặng trên vai này được Lâm Tư Sở diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, đã lâu Mông Manh không theo dõi bộ phim nào, bỗng dưng lại tìm được một bộ phim cổ trang chất lượng cao như vậy chỉ hận không thể xem nó mấy trăm lần. Đồng thời cô cũng cảm thấy tiếc nuối, Lâm Tư Sở chưa từng diễn vai hòa thượng nào, cô không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ trọc đầu của người ta.
Lúc nhận được nhiệm vụ này, bởi vì phải đẩy nhanh tốc độ nên cô không xem kĩ, hơn nữa suất diễn của Lâm Tư Sở trong video cũng không nhiều, tạo hình có chút khác biệt so với bộ phim cổ trang cô theo dõi nên cô mới không thể nhận ra.
Mông Manh xoa xoa tay nhấn nút hoàn tác, trước tiên khắc phục sai lầm của mình đã, nhìn hình ảnh Lâm Tư Sở khôi phục lại mái tóc rậm rạp, cô cảm thấy mái tóc cực kỳ chướng mắt, quá vướng bận.
Sau khi hoàn thành công việc, Mông Manh lấy một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa tra Baidu tìm ảnh Lâm Tư Sở, tìm một tấm ảnh gần đây của anh, đặt vào phần mềm P, bắt đầu thử làm anh trọc đầu.
Vừa rồi cô xóa tóc anh ta đi, xóa luôn cả nửa đầu, chỉ cảm thấy ngũ quan của người này rất đẹp mắt, cô còn muốn bắt chước xem hiệu quả ra sao nữa.
Miệng cô cắn bánh mì, tay liên tục di chuột, phát hiện không thể nào ghép cái hình đầu trọc từ tấm ảnh khác sang được, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách làm táo bạo, tự vẽ.
Vừa ngồi chỉnh ảnh, cô nhìn hình ảnh của Lâm Tư Sở dần dần biến thành tên đầu trọc, gương mặt anh tuấn kia kết hợp với một quả đầu trọc lốc đến nỗi có thể soi gương được, vừa nhìn đã thấy chính là hình ảnh của một vị cao tăng đắc đạo.
Vốn dĩ khi người này có tóc, có thể là do diện mạo của anh lai tạp nên thoạt nhìn có hơi hung dữ chút, nhưng sau khi biến thành đầu trọc, khuôn mặt này lại trông thân thiện hơn, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Mông Manh ngơ ngác nhìn cái đầu trọc một hồi lâu, phát hiện trái tim mình đập “thình thịch” rộn ràng, trái tim thiếu nữ bỗng nhiên bị đánh trúng, sinh ra cảm giác “Hóa ra trên thế gian này có một nữ tử xuất trần duyệt diễm như thế”.
Hóa ra trên thế gian này lại có một cái đầu trọc xuất trần tuyệt diễm, kinh diễm tuyệt luân như thế.
Cô đã yêu cái đầu trọc này từ cái nhìn đầu tiên.