Chương 158: Chỉ nghĩ được việc đó thôi sao?
"Khụ... Khụ... Khụ..." Minh Anh một tay che miệng ho khù khụ, một tay thì cầm kẹp khua loạn xạ dở thịt trên vỉ nướng. Nhưng rõ ràng vừa nãy chỉ có than nóng đỏ lên thôi mà giờ đây bùng lên từng ngọn lửa lớn. Lửa lớn bùng lên kèm theo từng tiếng "Xèo xèo", theo đó từng miếng thịt trên thịt cũng dần cháy đen, khói cũng bay lên mù mịt làm Minh Anh cay xè mắt, ho không ngớt.
"Cô có biết nướng thịt không đấy?" Hoàng Anh ngồi ở bàn ăn nhìn tình cảnh hiện tại mà nhíu mày nhìn Minh Anh.
Minh Anh lùi ra sau để tránh khói bay thẳng vào mặt, mắt đỏ hoe, miệng có chút mếu: "Không hiểu sao nó lại cháy lớn như vậy?"
Quái thật, sao càng nướng nó là càng cháy to như vậy chứ?
Trên mạng thấy người ta nướng cũng đơn giản lắm cơ mà, chỉ cần dở đi dở lại thôi, sao vào tay cô nó lại trở nên khó khăn vậy chứ?
Hoàng Anh vốn còn định ngồi yên đợi cô nướng đồ ăn nhưng nhìn tình cảnh này của cô cuối cùng cũng không nhịn được, tắt điện thoại mà đi tới.
Thấy anh đi tới, Minh Anh liền lùi ra sau, nhường chỗ cho anh đứng.
Hoàng Anh đi đến, cầm lấy cái gắp đồ, nhìn một loạt miếng thịt đang bị than ở dưới cháy bùng lên mà đen sì, khóe miệng anh giật liên hồi.
Rốt cuộc là có biết nướng không thế?
Vốn thấy cô xung phong ra trận còn tưởng cô biết làm. Kết quả thì sao?
Đợi để cô nướng cho anh ăn chắc anh ăn than mất.
Không thể làm gì khác, Hoàng Anh gắp toàn bộ thịt đã cháy đen kia vứt vào thùng rác, những miếng thịt đó đã cháy đến mức chẳng thể ăn nổi rồi. Sau đó anh điều chỉnh lại độ nóng của than đang cháy, gắp lại thịt đã được ướp gia vị đầy đủ được khu nghỉ dưỡng chuẩn bị vào nướng. Động tác của anh rất thành thục, từng miếng thịt được xếp ngay ngắn mà không bị bùng lửa lên một chút nào.
Minh Anh sau vài lần đến nhà anh dọn dẹp cũng được dịp nhìn qua tài nấu nướng của anh, nhưng lúc này được nhìn anh trổ tài như vậy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.
"Giám đốc, anh khéo tay thật đó!" Minh Anh đứng một bên không kìm nén được khen ngợi. Không hiểu sao lúc này đây đứng cạnh anh cô lại cảm thấy có phần hâm mộ anh cơ. Có lẽ do sự sùng bái đối với những người có tay nghề cao ở những lĩnh vực mà cô mù tịt, điển hình là nấu nướng như này.
Tay Hoàng Anh vẫn lật dở những miếng thịt trên vỉ nướng một cách rất thuần thục, mở miệng: "Một việc đơn giản như vậy cô cũng làm không xong. Chứng tỏ trước nay rất ít vào bếp phải không?"
Bị nói trúng tim đen làm trong lòng Minh Anh chột dạ, cô cười gượng: "Xã hội giờ cũng phát triển hiện đại rồi. Cũng đâu có yêu cầu rằng phụ nữ phải biết nấu ăn đâu."
Ừm, sự thật là nói vậy để bao che cho những thiếu sót của cô thôi...
Minh Anh đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Tay nghề trông tất được, chắc anh cũng học qua nấu nướng một thời gian rồi nhỉ?"
Hoàng Anh vừa dở thịt, vừa bình thản trả lời: "Trước kia tôi du học ở nước ngoài, chỉ có một mình nên phải tự mình học nấu."
Trong nháy mắt, khóe miệng Minh Anh giật giật liên hồi.
Cùng đi du học nước ngoài nhưng hai số phận à?
Người ta học ở nước ngoài một mình mà nhờ đó khả năng nấu nướng cũng tăng lên. Tại sao trình độ nấu ăn của cô không tăng nhỉ?
"Đúng tư chất của lãnh đạo có khác, anh khác tôi thật."
Hai mươi tuổi anh ta về nước lập nghiệp có nghĩa từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu ra nước ngoài học tập hệ đại học, vừa tiếp thu được kiến thức, vừa trang bị cho bản thân kỹ năng nấu nướng. Đúng chuẩn con nhà người ta đây rồi.
Đâu như cô...
Buồn trong lòng một chút...
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, quay sang nhìn cô: "Không biết tôi có nên đón nhận lời nói này như một lời khen không?"
Thật sự đây là một lời khen thật lòng. Nhưng nhìn vào ánh mắt không chút tin tưởng nào của anh làm cô thấy khổ não không thôi.
"Tôi đang khen thật lòng mà."
Hay do trước kia nói xấu anh ta nhiều quá nên giờ mất niềm tin vào câu nói của cô rồi?
Hoàng Anh quay sang. Lật dở thịt trên vỉ nướng, bỗng dưng chuyển chủ đề: "Tại sao cô lại lựa chọn nghề kiến trúc sư này?"
Minh Anh cũng khá là bất ngờ khi anh đột ngột chuyển chủ đề như thế, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại: "Chắc là do đam mê, ngày trước tôi rất thích vẽ vời linh tinh. Sau này nhận thấy công việc thiết kế khá thú vị, cho nên đã theo đuổi nghề này."
Khi xưa nhìn thấy kiến trúc sư thiết kế trên ti vi cô thích lắm, thấy ngưỡng mộ người ta thật sự. Trông những công trình to lớn đẹp đẽ kia sau này cũng rất có thể tự bản thân mình tạo ra những công trình tương tự, cảm giác thật có chút thành tựu. Điều đó cũng góp phần thôi thúc cô tiếp tục theo đuổi đam mê.
Minh Anh còn đang nghĩ trong lòng như thế, bộ não bỗng dưng nhảy số, cô như nghĩ ra vấn đề gì đó, ngước mắt hỏi anh.
"Tự nhiên sao lại hỏi vậy, anh lại tính thăm dò tôi gì à?"
Trong nháy mắt, thái dương Hoàng Anh giật liên hồi. Anh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô chằm chằm: "Trong đầu cô chỉ nghĩ được việc đó thôi sao?"
"Cô có biết nướng thịt không đấy?" Hoàng Anh ngồi ở bàn ăn nhìn tình cảnh hiện tại mà nhíu mày nhìn Minh Anh.
Minh Anh lùi ra sau để tránh khói bay thẳng vào mặt, mắt đỏ hoe, miệng có chút mếu: "Không hiểu sao nó lại cháy lớn như vậy?"
Quái thật, sao càng nướng nó là càng cháy to như vậy chứ?
Trên mạng thấy người ta nướng cũng đơn giản lắm cơ mà, chỉ cần dở đi dở lại thôi, sao vào tay cô nó lại trở nên khó khăn vậy chứ?
Hoàng Anh vốn còn định ngồi yên đợi cô nướng đồ ăn nhưng nhìn tình cảnh này của cô cuối cùng cũng không nhịn được, tắt điện thoại mà đi tới.
Thấy anh đi tới, Minh Anh liền lùi ra sau, nhường chỗ cho anh đứng.
Hoàng Anh đi đến, cầm lấy cái gắp đồ, nhìn một loạt miếng thịt đang bị than ở dưới cháy bùng lên mà đen sì, khóe miệng anh giật liên hồi.
Rốt cuộc là có biết nướng không thế?
Vốn thấy cô xung phong ra trận còn tưởng cô biết làm. Kết quả thì sao?
Đợi để cô nướng cho anh ăn chắc anh ăn than mất.
Không thể làm gì khác, Hoàng Anh gắp toàn bộ thịt đã cháy đen kia vứt vào thùng rác, những miếng thịt đó đã cháy đến mức chẳng thể ăn nổi rồi. Sau đó anh điều chỉnh lại độ nóng của than đang cháy, gắp lại thịt đã được ướp gia vị đầy đủ được khu nghỉ dưỡng chuẩn bị vào nướng. Động tác của anh rất thành thục, từng miếng thịt được xếp ngay ngắn mà không bị bùng lửa lên một chút nào.
Minh Anh sau vài lần đến nhà anh dọn dẹp cũng được dịp nhìn qua tài nấu nướng của anh, nhưng lúc này được nhìn anh trổ tài như vậy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.
"Giám đốc, anh khéo tay thật đó!" Minh Anh đứng một bên không kìm nén được khen ngợi. Không hiểu sao lúc này đây đứng cạnh anh cô lại cảm thấy có phần hâm mộ anh cơ. Có lẽ do sự sùng bái đối với những người có tay nghề cao ở những lĩnh vực mà cô mù tịt, điển hình là nấu nướng như này.
Tay Hoàng Anh vẫn lật dở những miếng thịt trên vỉ nướng một cách rất thuần thục, mở miệng: "Một việc đơn giản như vậy cô cũng làm không xong. Chứng tỏ trước nay rất ít vào bếp phải không?"
Bị nói trúng tim đen làm trong lòng Minh Anh chột dạ, cô cười gượng: "Xã hội giờ cũng phát triển hiện đại rồi. Cũng đâu có yêu cầu rằng phụ nữ phải biết nấu ăn đâu."
Ừm, sự thật là nói vậy để bao che cho những thiếu sót của cô thôi...
Minh Anh đổi chủ đề, hỏi tiếp: "Tay nghề trông tất được, chắc anh cũng học qua nấu nướng một thời gian rồi nhỉ?"
Hoàng Anh vừa dở thịt, vừa bình thản trả lời: "Trước kia tôi du học ở nước ngoài, chỉ có một mình nên phải tự mình học nấu."
Trong nháy mắt, khóe miệng Minh Anh giật giật liên hồi.
Cùng đi du học nước ngoài nhưng hai số phận à?
Người ta học ở nước ngoài một mình mà nhờ đó khả năng nấu nướng cũng tăng lên. Tại sao trình độ nấu ăn của cô không tăng nhỉ?
"Đúng tư chất của lãnh đạo có khác, anh khác tôi thật."
Hai mươi tuổi anh ta về nước lập nghiệp có nghĩa từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu ra nước ngoài học tập hệ đại học, vừa tiếp thu được kiến thức, vừa trang bị cho bản thân kỹ năng nấu nướng. Đúng chuẩn con nhà người ta đây rồi.
Đâu như cô...
Buồn trong lòng một chút...
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, quay sang nhìn cô: "Không biết tôi có nên đón nhận lời nói này như một lời khen không?"
Thật sự đây là một lời khen thật lòng. Nhưng nhìn vào ánh mắt không chút tin tưởng nào của anh làm cô thấy khổ não không thôi.
"Tôi đang khen thật lòng mà."
Hay do trước kia nói xấu anh ta nhiều quá nên giờ mất niềm tin vào câu nói của cô rồi?
Hoàng Anh quay sang. Lật dở thịt trên vỉ nướng, bỗng dưng chuyển chủ đề: "Tại sao cô lại lựa chọn nghề kiến trúc sư này?"
Minh Anh cũng khá là bất ngờ khi anh đột ngột chuyển chủ đề như thế, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại: "Chắc là do đam mê, ngày trước tôi rất thích vẽ vời linh tinh. Sau này nhận thấy công việc thiết kế khá thú vị, cho nên đã theo đuổi nghề này."
Khi xưa nhìn thấy kiến trúc sư thiết kế trên ti vi cô thích lắm, thấy ngưỡng mộ người ta thật sự. Trông những công trình to lớn đẹp đẽ kia sau này cũng rất có thể tự bản thân mình tạo ra những công trình tương tự, cảm giác thật có chút thành tựu. Điều đó cũng góp phần thôi thúc cô tiếp tục theo đuổi đam mê.
Minh Anh còn đang nghĩ trong lòng như thế, bộ não bỗng dưng nhảy số, cô như nghĩ ra vấn đề gì đó, ngước mắt hỏi anh.
"Tự nhiên sao lại hỏi vậy, anh lại tính thăm dò tôi gì à?"
Trong nháy mắt, thái dương Hoàng Anh giật liên hồi. Anh khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô chằm chằm: "Trong đầu cô chỉ nghĩ được việc đó thôi sao?"