Chương 147: Phí phạm lòng tốt
Có lẽ chân Minh Anh chỉ bị bong gân nhẹ, hôm qua sau khi tích cực chườm đá thì cũng đỡ đau hơn chút. Vẫn có thể đi lại nhẹ nhàng được.
Dù sao Hoàng Anh hôm qua bảo cô hôm nay hãy nghỉ đi. Minh Anh cảm thấy mình mà không nghỉ cũng thật phí phạm lòng tốt hiếm có của anh. Vậy nên hôm nay Minh Anh quyết định nghỉ dưỡng tại phòng.
Nhưng Minh Anh ở tại phòng mãi cũng thấy chán nản. Con người cách xa công việc vài tiếng lại đắm chìm trong cuồng quay của mọi việc, buổi sáng cô lại tranh thủ giải quyết một vài công chuyện của bản thân. Chiều đến có chút rảnh rỗi nên đi ra bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Nhưng do cái chân bị thương, nên cũng hạn chế khả năng đi lại của cô.
Minh Anh tìm một góc có góc nhìn bao quát ra biển, đi có chút ít thôi nhưng cô cảm thấy chật vật y như leo núi xuống biển vậy. Minh Anh tìm quanh đó thấy có ghế đá ngồi liền đi tới, ngồi đó nhìn ngắm khung cảnh biển từ phía xa. Trong đầu bỗng dưng tràn đầy ý tưởng ùa về. Vậy cho nên cô lấy quyển sổ mà bản thân luôn đem theo người ra, cầm trên tay chiếc bút mà liến thoắng vẽ nên khung cảnh của một căn nhà.
Minh Anh từ nhỏ đã có mơ ước về nghành kiến trúc. Cuộc sống khi xưa cũng không phải là dễ dàng gì, trong lòng cô luôn có mơ ước về căn nhà nhỏ của mình do tự tay bản thân thiết kế. Một căn nhà nhỏ, đẹp đẽ, do công sức của bản thân, nơi đó tràn ngập sự yêu thương và hạnh phúc, nghĩ thôi cũng thấy rất phấn khích rồi.
Khung cảnh đẹp đẽ của căn nhà nhanh chóng được hoàn thành, Minh Anh nhìn thấy bản vẽ được hoàn thành trong lòng cảm thấy rất ưng ý.
"Cô gái, nét vẽ rất đẹp."
Giọng nói bất thình lình ở phía sau làm Minh Anh giật mình quay đầu lại. Liền thấy có một người phụ nữ trung niên ở phía sau, không biết người phụ nữ đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt chăm chú nhìn vào bản vẽ trên tay cô.
"Tôi có thể ngồi đây không?" Người phụ nữ trung niên nhìn cô nói.
Mịnh Anh giờ mới kịp phản ứng, mỉm cười nói: "Bác cứ ngồi đi ạ."
Dù gì đây cũng là ghế ở khu nghỉ dưỡng, ngồi đâu mà chả được, cũng có cần gì mà hỏi han đâu? Người này cũng thật khách sáo.
Dù gì cũng là người trung tuổi, Minh Anh vẫn giữ thái độ lịch sự mà đối đáp lại.
Người phụ nữ trung niên ngồi xuống cạnh Minh Anh, ánh mắt của bà vẫn hướng về quyển sổ trong tay cô, đánh giá: "Nét vẽ tinh tế như vậy, cô là người trong nghề kiến trúc phải không?"
Minh Anh không ngờ người phụ nữ này lại nhận ra dễ dàng như vậy, không khỏi bất ngờ: "Đúng vậy, cháu cũng là kiến trúc sư được vài năm."
Người phụ nữ trung niên kia mỉm cười, cũng không bất ngờ trước câu trả lời của cô, lại tiếp tục nói: "Trước đây chồng tôi cũng là kiến trúc sư. Cũng là người có chút tài năng, tôi năm đó thích nhất những bản thiết kế của ông ấy, đẹp đẽ đến như vậy. Nhìn cô vẽ như vậy tự nhiên làm tôi nhớ đến hồi ức."
Hóa ra là thế, bảo sao thấy cô đang vẽ mà lại hỏi như vậy.
"Cháu cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vẽ ra thôi." Minh Anh mỉm cười đáp lời.
"Những lúc bộc phát như này mới là những ý tưởng tự nhiên nhất. Bức vẽ của cô nhìn rất đẹp. Làm tôi liên tưởng đến căn nhà khi xưa của tôi."
Minh Anh nghe vậy bỗng chốc tò mò, thân thiện hỏi lại: "Nó cũng giống như này sao ạ? Nếu thế thì trùng hợp thật!"
Nụ cười trên môi người phụ nữ trung niên kia khẽ vơi đi. Thời gian như trở lại làm bao ký ức quay về, bà khẽ thở dài: "Nó cũng gần giống, nhưng tôi thấy khung cảnh căn nhà đó khi xưa của tôi có phong cách gần giống bức tranh này. Phong cách rất mới lạ, rất riêng."
Có lẽ gặp đúng chủ đề thuộc nghành nghề, làm Minh Anh rất phấn khích, cô tươi cười đáp: "Căn nhà đó chắc rất đẹp lắm nhỉ."
Người phụ nữ nhìn về phía xa xăm, như nhớ về quá khứ khi xưa, từng kỉ niệm đẹp đẽ: "Đẹp lắm, nhưng không may nó đã bị cháy trong một vụ hỏa hoạn."
Nghe đến đây, Minh Anh mới giật mình, nụ cười trên khóe môi cứng lại.
Cô quay sang nhìn mới thấy được cảm xúc trên gương mặt của phụ nữ. Mặc dù vẫn cười tươi như vậy nhưng thấp thoáng đâu đó nét đượm buồn.
Thoáng chốc, trong lòng cô nổi lên vài lời tự trách.
"Thật xin lỗi, đã khơi gợi chuyện buồn của bác."
Thật sơ ý quá, không cẩn thận lại nhắc đến chuyện không vui của người ta.
Người phụ nữ nhìn cô mỉm cười, như nói lời động viên: "Không có gì cả, cũng là chuyện quá khứ rồi."
Minh Anh khẽ cười gượng mà đáp lại. Chẳng hiểu sao không khí xung quanh nơi đây lại có chút ngột ngạt.
Người phụ nữ trung niên dõi ánh mắt ra vùng biển phía xa, cảm thán:"Tôi thật sự rất hâm mộ những người làm thuộc nghành này, bọn họ có thiên hướng về nghệ thuật, tâm hồn có vài phần nghệ sĩ bay bổng."
"Do đặc thù của nghề nghiệp nên hầu như kiến trúc sư nào cũng đều có cả."
Minh Anh rất đồng tình với ý kiến này của người đối diện. Làm một kiến trúc sư nói riêng hay là những người làm những công việc liên quan đến thiết kế nói chung, trong tâm hồn họ luôn có những ý tưởng, liên tưởng đến nghệ thuật. Tâm hồn họ hay bay theo cái đẹp, cái mới mẻ để trau dồi thêm cho cái nhìn, ý tưởng của bản thân. Để đưa những ý tưởng đẹp đẽ đó vào bản vẽ, đưa những sáng tạo vào từng nét vẽ.
Dù sao Hoàng Anh hôm qua bảo cô hôm nay hãy nghỉ đi. Minh Anh cảm thấy mình mà không nghỉ cũng thật phí phạm lòng tốt hiếm có của anh. Vậy nên hôm nay Minh Anh quyết định nghỉ dưỡng tại phòng.
Nhưng Minh Anh ở tại phòng mãi cũng thấy chán nản. Con người cách xa công việc vài tiếng lại đắm chìm trong cuồng quay của mọi việc, buổi sáng cô lại tranh thủ giải quyết một vài công chuyện của bản thân. Chiều đến có chút rảnh rỗi nên đi ra bên ngoài khu nghỉ dưỡng.
Nhưng do cái chân bị thương, nên cũng hạn chế khả năng đi lại của cô.
Minh Anh tìm một góc có góc nhìn bao quát ra biển, đi có chút ít thôi nhưng cô cảm thấy chật vật y như leo núi xuống biển vậy. Minh Anh tìm quanh đó thấy có ghế đá ngồi liền đi tới, ngồi đó nhìn ngắm khung cảnh biển từ phía xa. Trong đầu bỗng dưng tràn đầy ý tưởng ùa về. Vậy cho nên cô lấy quyển sổ mà bản thân luôn đem theo người ra, cầm trên tay chiếc bút mà liến thoắng vẽ nên khung cảnh của một căn nhà.
Minh Anh từ nhỏ đã có mơ ước về nghành kiến trúc. Cuộc sống khi xưa cũng không phải là dễ dàng gì, trong lòng cô luôn có mơ ước về căn nhà nhỏ của mình do tự tay bản thân thiết kế. Một căn nhà nhỏ, đẹp đẽ, do công sức của bản thân, nơi đó tràn ngập sự yêu thương và hạnh phúc, nghĩ thôi cũng thấy rất phấn khích rồi.
Khung cảnh đẹp đẽ của căn nhà nhanh chóng được hoàn thành, Minh Anh nhìn thấy bản vẽ được hoàn thành trong lòng cảm thấy rất ưng ý.
"Cô gái, nét vẽ rất đẹp."
Giọng nói bất thình lình ở phía sau làm Minh Anh giật mình quay đầu lại. Liền thấy có một người phụ nữ trung niên ở phía sau, không biết người phụ nữ đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt chăm chú nhìn vào bản vẽ trên tay cô.
"Tôi có thể ngồi đây không?" Người phụ nữ trung niên nhìn cô nói.
Mịnh Anh giờ mới kịp phản ứng, mỉm cười nói: "Bác cứ ngồi đi ạ."
Dù gì đây cũng là ghế ở khu nghỉ dưỡng, ngồi đâu mà chả được, cũng có cần gì mà hỏi han đâu? Người này cũng thật khách sáo.
Dù gì cũng là người trung tuổi, Minh Anh vẫn giữ thái độ lịch sự mà đối đáp lại.
Người phụ nữ trung niên ngồi xuống cạnh Minh Anh, ánh mắt của bà vẫn hướng về quyển sổ trong tay cô, đánh giá: "Nét vẽ tinh tế như vậy, cô là người trong nghề kiến trúc phải không?"
Minh Anh không ngờ người phụ nữ này lại nhận ra dễ dàng như vậy, không khỏi bất ngờ: "Đúng vậy, cháu cũng là kiến trúc sư được vài năm."
Người phụ nữ trung niên kia mỉm cười, cũng không bất ngờ trước câu trả lời của cô, lại tiếp tục nói: "Trước đây chồng tôi cũng là kiến trúc sư. Cũng là người có chút tài năng, tôi năm đó thích nhất những bản thiết kế của ông ấy, đẹp đẽ đến như vậy. Nhìn cô vẽ như vậy tự nhiên làm tôi nhớ đến hồi ức."
Hóa ra là thế, bảo sao thấy cô đang vẽ mà lại hỏi như vậy.
"Cháu cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vẽ ra thôi." Minh Anh mỉm cười đáp lời.
"Những lúc bộc phát như này mới là những ý tưởng tự nhiên nhất. Bức vẽ của cô nhìn rất đẹp. Làm tôi liên tưởng đến căn nhà khi xưa của tôi."
Minh Anh nghe vậy bỗng chốc tò mò, thân thiện hỏi lại: "Nó cũng giống như này sao ạ? Nếu thế thì trùng hợp thật!"
Nụ cười trên môi người phụ nữ trung niên kia khẽ vơi đi. Thời gian như trở lại làm bao ký ức quay về, bà khẽ thở dài: "Nó cũng gần giống, nhưng tôi thấy khung cảnh căn nhà đó khi xưa của tôi có phong cách gần giống bức tranh này. Phong cách rất mới lạ, rất riêng."
Có lẽ gặp đúng chủ đề thuộc nghành nghề, làm Minh Anh rất phấn khích, cô tươi cười đáp: "Căn nhà đó chắc rất đẹp lắm nhỉ."
Người phụ nữ nhìn về phía xa xăm, như nhớ về quá khứ khi xưa, từng kỉ niệm đẹp đẽ: "Đẹp lắm, nhưng không may nó đã bị cháy trong một vụ hỏa hoạn."
Nghe đến đây, Minh Anh mới giật mình, nụ cười trên khóe môi cứng lại.
Cô quay sang nhìn mới thấy được cảm xúc trên gương mặt của phụ nữ. Mặc dù vẫn cười tươi như vậy nhưng thấp thoáng đâu đó nét đượm buồn.
Thoáng chốc, trong lòng cô nổi lên vài lời tự trách.
"Thật xin lỗi, đã khơi gợi chuyện buồn của bác."
Thật sơ ý quá, không cẩn thận lại nhắc đến chuyện không vui của người ta.
Người phụ nữ nhìn cô mỉm cười, như nói lời động viên: "Không có gì cả, cũng là chuyện quá khứ rồi."
Minh Anh khẽ cười gượng mà đáp lại. Chẳng hiểu sao không khí xung quanh nơi đây lại có chút ngột ngạt.
Người phụ nữ trung niên dõi ánh mắt ra vùng biển phía xa, cảm thán:"Tôi thật sự rất hâm mộ những người làm thuộc nghành này, bọn họ có thiên hướng về nghệ thuật, tâm hồn có vài phần nghệ sĩ bay bổng."
"Do đặc thù của nghề nghiệp nên hầu như kiến trúc sư nào cũng đều có cả."
Minh Anh rất đồng tình với ý kiến này của người đối diện. Làm một kiến trúc sư nói riêng hay là những người làm những công việc liên quan đến thiết kế nói chung, trong tâm hồn họ luôn có những ý tưởng, liên tưởng đến nghệ thuật. Tâm hồn họ hay bay theo cái đẹp, cái mới mẻ để trau dồi thêm cho cái nhìn, ý tưởng của bản thân. Để đưa những ý tưởng đẹp đẽ đó vào bản vẽ, đưa những sáng tạo vào từng nét vẽ.