Chương 133: Hưởng thụ trong lo sợ
Hoàng Anh nhiều lúc có hành động rất kỳ lạ, làm Minh Anh không thể hiểu được, điển hình như ngày hôm nay đây.
Tại sân gold, Minh Anh nhìn ai đó đang rất thư thái mà đánh gold, khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Anh giai à, anh đi hưởng thụ cuộc sống thượng lưu của anh thì hưởng thụ một mình đi, lôi tôi theo làm chi. Lượng công việc vẫn như núi cần xử lý mà không có thời gian làm, vậy mà anh vẫn rảnh rỗi lôi thêm cả tôi theo.
Anh đang định để tôi trải nghiệm cảm giác hưởng thụ trong lo sợ đây à?
Đúng là kỳ quái quá thể.
Minh Anh đứng ở đó phát chán, thì ở phía đối diện bỗng có hai người phụ nữ đi tới. Do Hoàng Anh chọn nơi khá vắng người, nói rõ hơn là chỉ có Hoàng Anh và Minh Anh. Nên sự xuất hiện của hai người kia nhất thời thu hút ánh mắt cô, một người đang quá rảnh rỗi ở hiện tại.
Phía đó có hai người, người phụ nữ đi trước khí chất hơn cả, Minh Anh dự đoán cô ta có thể là cấp trên hoặc người có quyền, người đi sau là nữ cầm dụng cụ chơi gold, có thể dự đoán người đó là trợ ký hoặc là nhân viên gì đó.
Người phụ nữ kia đi đến, nhìn thấy hai người họ trong lòng có chút giật mình, biểu cảm ngoài ý muốn. Sau rồi cô ta như nhận ra vấn đề gì đó, mỉm cười đi tới.
Tới nơi, cho đến khi đứng cạnh Hoàng Anh, người phụ nữ mới mở miệng: "Nguyễn tổng, trùng hợp thật."
Minh Anh: "..."
Cô trong vô thức liếc nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn về phía Hoàng Anh, trong lòng ngờ vực.
Quen nhau luôn à?
Hoàng Anh nghe vậy thì cũng mỉm cười, lúc này mới chuyển rời ánh mắt, quay sang nhìn cô gái kia: "Trùng hợp thật, Trịnh tổng."
Trịnh tổng?
Cái tên này làm Minh Anh trong phút chốc suy tư.
Tại sao, nghe đến Trịnh tổng cô lại liên tưởng đến giám đốc HF nhỉ?
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, hướng tầm mắt ra bãi cỏ phía xa đằng kia, cảm thán:
"Không ngờ có thể gặp cậu trong trường hợp này."
Hoàng Anh vẫn cười tươi, đáp lại lời cô gái kia: "Nghe nói Trịnh tổng dạo này rất bận. Công ty chúng tôi muốn hẹn gặp nhưng không thể được. Chẳng ngờ hôm nay lại bắt gặp Trịnh tổng có nhã hứng mà đi đến đây như vậy."
Trịnh tổng? Hẹn gặp không được?
Một loạt từ khóa quan trọng xuất hiện làm Minh Anh bắt đầu xâu chuỗi được một loạt vấn đề.
Não cô ngay lập tức nhảy số. Chẳng lẽ, đây chính là Trịnh Khả Như, giám đốc công ty HF?
Trịnh Khả Như biết bản thân bị bắt bài, nhưng lòng vẫn thản nhiên mà đối đáp, không chút e sợ: "Đúng như lời người ta đồn đoán, mọi chuyện đều được Nguyễn tổng tính toán kỹ lưỡng, không chút sai sót."
Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau cũng chưa từng thay đổi.
Bảo sao lại là đứa con mà chủ tịch Nguyễn tâm đắc nhất.
Minh Anh đứng đó, ghi nhận lời nói ban nãy của Trịnh Khả Như.
Cô cũng hiểu lý do tự dưng anh ta đi đến đây rồi.
Đúng vậy, anh ta không phải là rảnh rỗi muốn đi giải trí, mà là đang có ý đồ khác.
"Trịnh tổng quá khen rồi!"
"Nhớ bốn năm trước, tôi mong muốn gặp cậu thôi cũng là cả một chuyện. Không ngờ bốn năm sau tình thế lại đổi chiều như vậy?"
Thời gian như quay ngược trở lại, người đàn ông này từng lạnh lùng vô tình đến mức khiến người người chẳng thể coi thường. Cậu ta như ngọn đèn hải đăng cao chót vót, người thường chẳng thể nào với được. Chẳng thể ngờ rằng, bốn năm sau cậu ta lại phải gặp tình cảnh này.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
"Không ngờ Trịnh tổng vẫn nhớ rõ như vậy." Hoàng Anh ở một bên tiếp lời. Bản thân anh cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô ta.
Trịnh Khả Như thu hồi nụ cười, bình tĩnh đáp: "Thành công đều được đi lên từ những thất bại, và những thất bại đó tôi đều nhớ rõ."
Bao nhiêu đắng cay của thất bại, nó luôn khảm sâu trong lòng cô, như một lời nhắc nhở bản thân phải luôn nỗ lực để đi đến thành công.
Hoàng Anh: "Mỗi người ở mỗi thời điểm ở mỗi tình cảnh khác nhau vị trí khác nhau mà sẽ có cách xử sự riêng, tôi nghĩ là Trịnh tổng hiểu rõ điều đó."
"Tôi đương nhiên là hiểu rõ, và tôi thấy nó rất hợp trong trường hợp này." nói xong, Trịnh Khả Như đánh ánh mắt sang chỗ Hoàng Anh, như một lời từ chối phũ phàng.
Hoàng Anh cũng quay sang, đối diện ánh mắt cô, vẫn hết sức kiên trì: "Tôi biết mỗi băn khoăn của chị, nhưng tôi có thể đảm bảo được quyền lợi của hai bên khi có thể hợp tác. Quý công ty cũng không phải chịu thiệt."
Nhìn ánh mắt đầy kiên định của anh, trong lòng có chút suy tư.
Bốn năm ròng rã, cậu ta không chịu tiếp quản Nguyễn Thị, rốt cuộc là có mục đích gì?
Đắn đo một lúc, cuối cùng Trịnh Khả Như cũng trả lời: "Nguyễn tổng đã phải nói đến nước này, vậy thì tôi sẽ xem xét vậy."
Mục đích của bản thân đã được hoàn thanh Hoàng Anh mỉm cười quay sanh nhìn Minh Anh, dùng ánh mắt ra hiệu.
Minh Anh hiểu ý, nhanh trí đi lấy tài kiệu ở trong túi. Giờ cô đã hiểu lý do tại sao mà sáng nay anh lại yêu càu cô đem theo tài liệu khi đến đây rồi.
Đúng thật như lời Trịnh Khả Như nói.
Mọi chuyện đều được anh ta tính toán kĩ lưỡng, không chút sai sót.
Hoàng Anh cần lấy bản kế hoạch, đưa về phía Trịnh Khả Như, cô ta cần lấy bản kế hoach, Hoàng Anh liền mở miệng.
"Đây là bản kế hoạch của A&A, mong Trịnh tổng có thể xem xét."
"Công ty đã có lòng như vậy, tôi nhất định sẽ xem xét kỹ lưỡng."
...
Sau đó Trịnh Khả Như do có việc bận mà chỉ chơi gold một lát rồi rời đi. Hai người kia rời đi, ở đây chỉ còn lại Hoàng Anh và Minh Anh.
Hoàng Anh có vẻ rất cao hứng, anh không về vội mà vẫn ở đó.
Tại sân gold, Minh Anh nhìn ai đó đang rất thư thái mà đánh gold, khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Anh giai à, anh đi hưởng thụ cuộc sống thượng lưu của anh thì hưởng thụ một mình đi, lôi tôi theo làm chi. Lượng công việc vẫn như núi cần xử lý mà không có thời gian làm, vậy mà anh vẫn rảnh rỗi lôi thêm cả tôi theo.
Anh đang định để tôi trải nghiệm cảm giác hưởng thụ trong lo sợ đây à?
Đúng là kỳ quái quá thể.
Minh Anh đứng ở đó phát chán, thì ở phía đối diện bỗng có hai người phụ nữ đi tới. Do Hoàng Anh chọn nơi khá vắng người, nói rõ hơn là chỉ có Hoàng Anh và Minh Anh. Nên sự xuất hiện của hai người kia nhất thời thu hút ánh mắt cô, một người đang quá rảnh rỗi ở hiện tại.
Phía đó có hai người, người phụ nữ đi trước khí chất hơn cả, Minh Anh dự đoán cô ta có thể là cấp trên hoặc người có quyền, người đi sau là nữ cầm dụng cụ chơi gold, có thể dự đoán người đó là trợ ký hoặc là nhân viên gì đó.
Người phụ nữ kia đi đến, nhìn thấy hai người họ trong lòng có chút giật mình, biểu cảm ngoài ý muốn. Sau rồi cô ta như nhận ra vấn đề gì đó, mỉm cười đi tới.
Tới nơi, cho đến khi đứng cạnh Hoàng Anh, người phụ nữ mới mở miệng: "Nguyễn tổng, trùng hợp thật."
Minh Anh: "..."
Cô trong vô thức liếc nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn về phía Hoàng Anh, trong lòng ngờ vực.
Quen nhau luôn à?
Hoàng Anh nghe vậy thì cũng mỉm cười, lúc này mới chuyển rời ánh mắt, quay sang nhìn cô gái kia: "Trùng hợp thật, Trịnh tổng."
Trịnh tổng?
Cái tên này làm Minh Anh trong phút chốc suy tư.
Tại sao, nghe đến Trịnh tổng cô lại liên tưởng đến giám đốc HF nhỉ?
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, hướng tầm mắt ra bãi cỏ phía xa đằng kia, cảm thán:
"Không ngờ có thể gặp cậu trong trường hợp này."
Hoàng Anh vẫn cười tươi, đáp lại lời cô gái kia: "Nghe nói Trịnh tổng dạo này rất bận. Công ty chúng tôi muốn hẹn gặp nhưng không thể được. Chẳng ngờ hôm nay lại bắt gặp Trịnh tổng có nhã hứng mà đi đến đây như vậy."
Trịnh tổng? Hẹn gặp không được?
Một loạt từ khóa quan trọng xuất hiện làm Minh Anh bắt đầu xâu chuỗi được một loạt vấn đề.
Não cô ngay lập tức nhảy số. Chẳng lẽ, đây chính là Trịnh Khả Như, giám đốc công ty HF?
Trịnh Khả Như biết bản thân bị bắt bài, nhưng lòng vẫn thản nhiên mà đối đáp, không chút e sợ: "Đúng như lời người ta đồn đoán, mọi chuyện đều được Nguyễn tổng tính toán kỹ lưỡng, không chút sai sót."
Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau cũng chưa từng thay đổi.
Bảo sao lại là đứa con mà chủ tịch Nguyễn tâm đắc nhất.
Minh Anh đứng đó, ghi nhận lời nói ban nãy của Trịnh Khả Như.
Cô cũng hiểu lý do tự dưng anh ta đi đến đây rồi.
Đúng vậy, anh ta không phải là rảnh rỗi muốn đi giải trí, mà là đang có ý đồ khác.
"Trịnh tổng quá khen rồi!"
"Nhớ bốn năm trước, tôi mong muốn gặp cậu thôi cũng là cả một chuyện. Không ngờ bốn năm sau tình thế lại đổi chiều như vậy?"
Thời gian như quay ngược trở lại, người đàn ông này từng lạnh lùng vô tình đến mức khiến người người chẳng thể coi thường. Cậu ta như ngọn đèn hải đăng cao chót vót, người thường chẳng thể nào với được. Chẳng thể ngờ rằng, bốn năm sau cậu ta lại phải gặp tình cảnh này.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
"Không ngờ Trịnh tổng vẫn nhớ rõ như vậy." Hoàng Anh ở một bên tiếp lời. Bản thân anh cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô ta.
Trịnh Khả Như thu hồi nụ cười, bình tĩnh đáp: "Thành công đều được đi lên từ những thất bại, và những thất bại đó tôi đều nhớ rõ."
Bao nhiêu đắng cay của thất bại, nó luôn khảm sâu trong lòng cô, như một lời nhắc nhở bản thân phải luôn nỗ lực để đi đến thành công.
Hoàng Anh: "Mỗi người ở mỗi thời điểm ở mỗi tình cảnh khác nhau vị trí khác nhau mà sẽ có cách xử sự riêng, tôi nghĩ là Trịnh tổng hiểu rõ điều đó."
"Tôi đương nhiên là hiểu rõ, và tôi thấy nó rất hợp trong trường hợp này." nói xong, Trịnh Khả Như đánh ánh mắt sang chỗ Hoàng Anh, như một lời từ chối phũ phàng.
Hoàng Anh cũng quay sang, đối diện ánh mắt cô, vẫn hết sức kiên trì: "Tôi biết mỗi băn khoăn của chị, nhưng tôi có thể đảm bảo được quyền lợi của hai bên khi có thể hợp tác. Quý công ty cũng không phải chịu thiệt."
Nhìn ánh mắt đầy kiên định của anh, trong lòng có chút suy tư.
Bốn năm ròng rã, cậu ta không chịu tiếp quản Nguyễn Thị, rốt cuộc là có mục đích gì?
Đắn đo một lúc, cuối cùng Trịnh Khả Như cũng trả lời: "Nguyễn tổng đã phải nói đến nước này, vậy thì tôi sẽ xem xét vậy."
Mục đích của bản thân đã được hoàn thanh Hoàng Anh mỉm cười quay sanh nhìn Minh Anh, dùng ánh mắt ra hiệu.
Minh Anh hiểu ý, nhanh trí đi lấy tài kiệu ở trong túi. Giờ cô đã hiểu lý do tại sao mà sáng nay anh lại yêu càu cô đem theo tài liệu khi đến đây rồi.
Đúng thật như lời Trịnh Khả Như nói.
Mọi chuyện đều được anh ta tính toán kĩ lưỡng, không chút sai sót.
Hoàng Anh cần lấy bản kế hoạch, đưa về phía Trịnh Khả Như, cô ta cần lấy bản kế hoach, Hoàng Anh liền mở miệng.
"Đây là bản kế hoạch của A&A, mong Trịnh tổng có thể xem xét."
"Công ty đã có lòng như vậy, tôi nhất định sẽ xem xét kỹ lưỡng."
...
Sau đó Trịnh Khả Như do có việc bận mà chỉ chơi gold một lát rồi rời đi. Hai người kia rời đi, ở đây chỉ còn lại Hoàng Anh và Minh Anh.
Hoàng Anh có vẻ rất cao hứng, anh không về vội mà vẫn ở đó.