Chương : 7
CHƯƠNG 7
Bình thường cho dù chủ nhân không rảnh, cũng sẽ cho Lý công công đến khiển trách hắn, vô luận hắn ứng phó cẩn thận như thế nào, cơ bản vẫn không thể trốn thoát.
Hắn nhớ rõ trước kia dù bị đánh gãy xương đùi, vẫn phải chịu đựng thống khổ, tự mình đi đến điện lớn lĩnh một chút hàng hóa, ăn không đủ no, đói mà vẫn phải sống, còn phải hướng chủ nhân dập đầu tạ ơn.
Nhưng mấy ngày nay, đúng giờ lại có một cung nhân mang đồ ăn đến, hơn nữa không phải là gạo lức và bánh ngô bình thường. Nhìn thấy trước mắt có thịt kho tàu, cá chép hấp, cùng với một chén cơm tẻ, hắn cơ hồ nghĩ mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đây không phải là đông chí, nguyên đán, cũng không phải là lễ vạn thọ của chủ nhân hay đương kim thái hậu. Thế nhưng sao thức ăn lại phong phú đến như vậy? Bất quá cho dù là kẻ làm nô lệ như hắn, vẫn không có tư cách đạt được ân điểm này, đây là vì cái gì?
Hắn chỉ biết, nếu chủ nhân ban thưởng ân điểm cho hắn, nhất định sẽ đòi lại gấp đôi, trước ngọt sau đắng. Lúc trước chủ nhân chỉ chuẩn cho hắn đọc sách viết chữ, sau đó lại đặt hắn dưới thân gây sức ép cả đêm, hắn dù có chết cũng không thể quên được.
Cẩu nhân thật sự tình nguyện để chủ nhân tiếp tục lăng nhục hắn, mà không phải để cho hắn nằm dưỡng thương trong này. Dưỡng thương xong mà không tra tấn hắn, thật sự là làm điều thừa.
Hiện tại hắn cảm thấy mình như một con heo, dưỡng phì, sau đó bị giết làm thịt cho chủ nhân ăn.
Trải qua mười ngày điều dưỡng, tiểu huyệt của hắn đã hoàn toàn khỏi hắn. Mấy ngày trước hắn chỉ chuyển động một chút đã cảm thấy tê liệt đau nhức, nhưng ngự y không ngừng giúp hắn bôi một loại thuốc mỡ màu trắng, hữu hiệu vô cùng, đau đớn đã tiêu giảm.
Ngự y còn nói với hắn do tiểu huyệt không được bôi trơn, cho nên đề nghị cẩu nhân khi thừa nhận sủng hạnh của Thánh Thượng, nên dùng thuốc mỡ hoặc cái gì đó có thể làm trơn được, để khi long căn hay các khí cụ khác ra vào thì hắn cũng sẽ không bị thương, còn có thể giảm bớt đau đớn.
Cẩu nhân nói cho ngự y, hắn là nô lệ, không phải nam sủng, không có tư cách dùng thứ đó. Chủ nhân thích nhìn thấy hắn thống khổ, nếu hắn lộ vẻ thích thú thì sẽ không có kết quả như mong đợi. Chủ nhân sẽ không cho phép hắn hưởng thụ, y thích nhất là dùng tư thế giữ lấy thắt lưng hắn tiến hành luật động trong khi dùng roi quất hắn, bắt hắn phải phát ra tiếng kêu thảm thiết. Khi hoàng đế tình cảm mãnh liệt thì lại thì thào tự nói: “Trẫm không cho phép ngươi cảm thấy thích thú, tiểu nô của trẫm”, sau đó còn dùng răng lưu lại trên bả vai hắn một dấu vết thật sâu.
Cho nên hắn sẽ không nghe theo lời ngự y, huống hồ hắn hạ thấp mình thành một con chó, chó thì hẳn không biết dùng dược cho bản thân. Nếu hắn thật sự làm vậy, chủ nhân sẽ lại răn dạy: “Ngươi thật sự nghĩ mình là cẩu tinh sao?”, sau đó nghiêm khắc trách phạt.
Rốt cuộc, giờ khắc hắn chờ mong đã đến, hắn thấy Lý Trường An bước vào phòng ngủ, đương nhiên là bắt hắn làm cẩu, vì thế lập tức giả cẩu đứng lên, sủa hai tiếng.
“Tiện nô, Thánh Thượng chưa tuyên bố ngươi là cẩu, ngươi không cần làm cẩu, nóng vội cái gì, quỳ xuống”. Lý Trường An theo lời ngự y biết hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, bởi vậy từ trong lòng ngực lấy roi ra, quất vào lưng hắn, trên da thịt mềm mại lưu lại hai đạo hồng ngân.
Hoạn quan không thể sinh hoạt với nữ nhân, địa vị xã hội thấp kém, ở trong cung lại phải chịu sự nổi giận của chủ tử, bởi vậy dễ dàng dưỡng thành tâm lý thích ngược đãi người khác. Lý Trường An cao hứng tra tấn nô lệ. Chỉ cần không giết chết hắn, Thánh Thượng sẽ tuyệt đối không ngăn cản.
“Nô nhân thỉnh thánh an, bởi vì nô muốn làm cẩu của chủ nhân, cho nên mới không kịp nghênh đón, thỉnh tổng quản đại nhân thứ tội”. Cẩu nhân biết Lý công công thích nghe loại chuyện này, đều là do bản năng sinh tồn của nô lệ.
“Ngươi thật đúng là đáng bị coi thường. Bản công công hiện tại phụng chỉ hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật, nghe rõ không?”. Lý Trường An khinh miệt nhìn nô lệ quỳ trên mặt đất.