Chương 9: Xảy ra mâu thuẫn
Tối hôm đó Tiêu Dao chủ động nhắn tin với Ngu Thần.
* tin nhắn *
Tiêu Dao: Nè, Thần Thần hôm nào rảnh qua nhà tôi nha. Hình như chúng ta chưa có một bữa ăn đàng hoàng thì phải..
Ngu Thần: Cũng được, nhưng mà tôi kén ăn nếu không ngon thì đi về á..
Tiêu Dao: Zề cậu chưa ăn mà đã chê rồi sao?
Ngu Thần: Kkk đùa thoii, tôi sẽ đến mà..
Dạ Hàn nằm tưởng tượng nghĩ ngợi " Chắc cô ấy tò mò về khuôn mặt mình nên lấy cớ đây mà. Hzz.. nếu cô ấy mà biết người mà cô ấy thích là mình thì sao nhỉ? ", rồi Dạ nằm trằn trọc xoay qua xoay lại vì vui sướng.
Sáng hôm sau, Dạ đến một toà chung cư phòng 101 ấn chuông liên hồi. Nghe thấy tiếng chuông Tiêu Dao tỉnh giấc liền đi đến phía cửa * mở *
Cô mặc quần đùi và mặc một chiếc áo hoodie màu xanh hình cá voi lơ mơ nói " Ai vậy, biết làm phiền giấc ngủ ngàn thu của người ta lắm không? "
Dạ đỏ mặt quay đi nghĩ " Dễ thương quá ", rồi nói:
" Là tôi đây ".
" Ồ là cậu sao? "
" Ừm "
" Vậy thì tự nhiên như nhà mình đi nhé. Ngoài trời lạnh lắm vào ngủ cùng tôi cho ấm ". Rồi Tiêu Dao cứ thế ngả người về phía Dạ * ôm lấy * nói:
" Kéo tôi vào đi, không còn sức "
Dạ Hàn đỏ mặt lấy tay ôm mặt bất lực " Thật là..cậu có xem tôi là con trai không vậy " * bế Dao Dao lên * *đóng cửa phòng lại*. Một căn phòng ấm áp sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi với các sắp xếp trang trí đẹp mắt.
Dạ lầm bầm " Nhỏ ghê ", rồi nói:
" Phòng ở đâu vậy "
Tiêu Dao ôm cổ Dạ Hàn chuỗi dậy chỉ " Ở bên trái ". Rồi Dạ bế cô vào giường. Một căn phòng màu hồng nhạt với thiết bị máy tính cũng không kém game thủ, chiếc giường 2 chỗ màu trắng kem.
Dạ nhẹ nhàng thả cô xuống giường, rồi cô choàng hai tay vào cổ cậu kéo xuống * ôm *, nói:
" ngủ cùng tôi đi tay cậu lạnh lăm rồi tí nữa tôi làm đồ ăn cho cậu ".
" Um " ngại đỏ mặt " Cô ấy không coi mình là con trai sao? Không biết nếu như mấy thằng nào dụ dỗ cô ấy thì sao! Nhất định không để chuyện ấy xảy ra ", rồi cậu tháo lớp khẩu trang thuận theo đầu dúc vào cổ rồi ôm cô ngủ.
Tầm lúc 12h trưa, cô chầm chậm mở mắt mơ hồ. Rồi một giọng nói cất tiếng hỏi " Dậy rồi sao ".Một gương mặt lạ lẫm ôm cô, cô gối trên tay của cậu thanh niên đó. Hai mắt đối diện, người con trai lạ lẫm trước mặt mỉm cười tươi rói..
" Hể? ", Tiêu Dao đẩy mạnh vào người Dạ Hàn, vì cơ thể cậu ấy rắn chắc nên người bay xuống giường là cô..
" Ui da, đau quá ", chân trên giường đầu đập xuống sàn..
Dạ lo lắng hỏi " Không sao chứ! " thầm nghĩ "' chắc cô ấy ngạc nhiên lắm "'
Cô ngạc nhiên hỏi " Anh em chí cốt của tôi đâu, cậu là ai? "
Dạ Hàn bĩu môi " Là tôi chứ là ai hê hê.." cười vô hại.
Đột nhiên trong đầu Tiêu Dao nảy số nghĩ " Gương mặt này sao quen vậy. Hình như nhìn thấy ở đâu rồi ", bất giác cô nghĩ đến / từ chap 1 / " Ể nhớ rồi người này là.. Ero - Dạ Hàn tuyển thủ game nổi tiếng trong Z® ".
Đầu óc Tiêu Dao xoay tròn tròn nói " Ủa vậy là sao? Cậu là Ngu Thần và cũng là Ero trong Z® "
" Um ừm đúng vậy " Dạ gật lịa lịa nghĩ "' Cô ấy phản ứng thú vị ghee "'.
Tiêu Dao nhớ lại một hồi rồi suy nghĩ một cách sâu xa " Ngu Thần là người nổi tiếng Ero - Dạ Hàn cũng là người mình vô cùng ngưỡng mộ, quen biết nhau hơn tháng rồi nhưng hình như.. " và lầm bẩm
* nhớ * nghĩ "Có vẻ vì là người nổi tiếng nên cậu ấy còn cất giữ nhiều bí mật nhỉ? Sao vậy! Cảm giác bây giờ thật khó chịu "
" Ha... nhưng đúng là mình nhận ra một điều ngoài cái tên giả hiện tại của cậu ấy, mình đúng là không biết cái gì về cậu ấy, cũng cho là bạn sao?", Tiêu Dao cảm giác người cô bây giờ thật nặng nề giống như cảm giác như bị một tảng đá đè lên người vậy..
Dường như những khoảnh khắc hiện tại đang ngưng đọng nó dần giống với hồi ức lúc trước của cô bị đè nén đến khó chịu rồi cuối cùng bản thân cũng chỉ là một con ngốc bị tiêu khiển lừa dối tất cả đều là giả dối..
Cô âu sầu trầm lặng "ha..hà..Thì ra đó là lý do cậu không muốn cho tôi thấy mặt sao?? "
" Thảo nào..Ha..hà.. Đúng là tên dối trá ", Tiêu Dao nói xong đứng dậy bỏ đi..
*đóng cửa * uỳch
Dạ ngỡ ngàng suy nghĩ về nhân sinh " Mình làm sai gì sao? Không lẽ cô ấy giận vì mình che giấu..", Liền nhanh chóng đứng dạy đuổi theo nói " Tiêu Dao, xin lỗi.Tôi không cố ý muốn giấu điều này đâu.."
Tiêu Dao vào phòng vệ sinh sau đó đóng lại nói " Vậy sao? Nhưng không phải chúng ta là bạn bè sao? Có vẻ là tôi đã lầm tưởng rồi ".
* khựng *
Dạ dừng trước cửa vệ sinh cúi sầm mặt nói " Xin lỗi "
Tiêu Dao vuốt tóc lên * vò * nói " Ha... Cậu không có lỗi đâu, lỗi là do tôi quá tin tưởng cậu thôi " rồi từ từ ngồi xuống.
Dạ Hàn nói " Không phải cậu rất thích tôi sao? Bây giờ gặp được tại sao lại như vậy.."
Cô nhàn nhạt nói " Tôi cũng không biết nữa nhưng có vẻ tôi không còn thấy như vậy nữa "
* khựng * Dạ Hàn không hiểu nhưng trái tim anh rất nhói như thể mối quan hệ này bằng một giây phút nào đó sẽ dần tan biến.
" Đừng giận được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn mà vậy lên *gục mặt vào cửa* đừng như vậy được không? Chúng ta giải quyết rồi làm hoà nhé.."
" Cậu về đi từ bây giờ đừng đến gặp tôi nữa coi như chuyện lần này chưa bao giờ xảy ra. Tôi coi cậu là bạn nhưng thì ra cậu cũng chỉ là đùa giỡn tình cảm của tôi " - Tiêu Dao
" Tôi không có, đừng vậy mà.." - Dạ Hàn
Tiêu Dao khó chịu nói " Biến đi ".
* bắt đầu là những suy nghĩ của Tiêu Dao *
Có thể là do Dạ chưa thực sự hiểu cảm nhận của Tiêu Dao - một cô gái ám ảnh sâu sắc về lời nói dối. Từ nhỏ khi cô hỏi cha đi đâu? Bao giờ mới về? Ông ta né tránh ánh mắt nói " Chắc là tháng sau ", nhưng rồi cứ tin vào lời nói đó mà cô đã chờ hết năm này sang năm khác.
Cả khi mẹ cô ngoại tình với người đàn ông khác cũng nói vậy " Chỉ là bạn hợp tác ", lúc đó như cô cũng hiểu ra mọi người xung quanh cô chỉ luôn sống với lớp vỏ sống giả tạo, không ai thấu hiểu được cảm giác của cô, dù còn nhỏ nhưng hiện thực luôn áp đặt khiến cô mệt mỏi và cô chỉ một mình bầu bạn với các tựa game bằng đĩa.
Cha bỏ mẹ không thương nhiều lúc cô nghĩ " Sống với lớp vỏ bọc giả tạo như vậy thì sinh mình ra để làm cái gì chứ! "
Rồi vào một lần cô nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ cô và người bà ngoại tình.
Mẹ cô nói " Anh yêu à, vậy thì bao giờ chúng ta tổ chức đám cưới "
" Đợi bao giờ anh bỏ vợ con anh rồi lấy em nhé! Cục cưng. Nhưng mà cái con nhỏ đó thì sao? "
Mẹ cô thơ ơ đáp " À con sao chổi đó à. Sinh ra nó rách l** ra mà chả được tích sự gì y hệt thằng cha thối nát của nó. Em định đưa nó đến mấy khu ổ chuột vứt bỏ ở đấy cho tự sinh tự diệt chứ để nó ở nhà tốn cơm tốn gạo "
" Cục cưng vậy cũng ác quá rồi đó "
" Ha.. Nó sống cũng có cái tích sự gì đâu "
Nghe thấy những lời cay nghiệt và độc ác của mẹ mình như vậy cô mím chặt và bỏ đi tới một góc tối khóc thút thít không dám ra tiếng. Lúc đó cô cũng chỉ 10 tuổi và lời nói dối của mẹ cô in sâu vào tâm trí của cô từ bấy đến giờ " Con yêu bây giờ mẹ đưa con đến một nơi để con chơi cùng các bạn nhé ".
Tiêu Dao với ánh mắt vô hồn nói " Vâng ".
Trên đường đi tại một vỉa đường đang chuyển màu xanh * dành cho ô tô và xe máy đi *, Tiêu Dao và mẹ cô đang chờ sang đường vì phía đối diện là chiếc xe của người mà bà ngoại tình.
Nhưng thật chớ trêu làm sao một người phía sau mẹ của cô * đẩy mạnh * khiến bà lao ra đường của những chiếc xe ô tô đang đi, bà hét "Á ". Một chiếc xe tải đang lao tới vận tốc cực nhanh và đó là cái chết của mẹ tôi " Ha..hà..".
Chứng kiến cái chết mẹ tôi và khi tôi ngoải lại nhìn người đã đẩy mẹ tôi không ai khác là cái tên cặn bã mà bà đã ngoại tình, hắn nở một nụ cười ác ý lẩm bẩm cái gì đó, mọi người ồ ạt ra xem nhưng cũng chả ai lên tiếng gọi cấp cứu vì đó không phải chuyện của mình.
Và tôi có thể hiểu được những người đứng cạnh mẹ tôi cũng thấy cái tên cặn bã đó cố ý đẩy bà nhưng khi cảnh sát hỏi họ, họ cũng chỉ nhàn nhạt nói " Chúng tôi nhìn thấy cô ta tự vấp chân rồi lao xuống đường ", lúc đó tôi nghĩ kể cả mình nói gì thì ai lại tin một đứa con nít chứ. Và cái chết mẹ tôi được cho là tai nạn và tên ngoại tình với mẹ tôi thì được nói là không liên can đến, còn tên đâm mẹ tôi cũng không còn tung tích.
Một xã hội phân biệt rõ ràng và mấy tên cảnh sát cũng bị tiền làm mờ mắt. Ha..đ*, nhìn cái tên mẹ tôi ngoại tình khóc giả tạo trong tang lễ mẹ tôi làm tôi thấy buồn cười " Rõ ràng là người đẩy mẹ tôi làm bà ấy chết thảm, còn bây giờ lại ra vẻ rằng thâm tình lắm! Có vẻ đến cuối đời bà ấy trước khi chết mới nhìn ra bộ mặt thật của tên ác quỷ này ".
Trong tang lễ tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào, họ hàng cũng dửng rưng bàn tán này nọ, có vẻ như không để tâm tới cái chết mẹ tôi. Vì còn nhỏ lên tôi đã được họ hàng nhận nuôi nhưng tôi hiểu được rằng " Họ thèm khát số tiền bảo hiểm khổng lồ của cha tôi để lại cho mẹ con tôi ".
Và sống cùng họ tôi đã nhận ra cái chết của mẹ tôi không đơn giản chỉ có 1 tên lên kế hoạch mà kẻ chủ mưu chính là người họ hàng lấy danh nhận nuôi tôi, có vẻ như họ đã lên kế hoạch từ sớm và cái tên tình nhân của mẹ tôi cũng là do họ sắp đặt. Nhờ có số tiền đó mà người họ hàng đó của tôi đã mua chung cư cho thuê và đi du lịch khắp nơi như không thấy hối hận về điều mình làm. Với danh là cháu gái nhưng thuê chung cư tôi vẫn phải trả tiền và dùng lời ngon ngọt thao túng tâm lý tôi. Đúng là một cuộc sống nhạt nhẽo với những kẻ giả tạo.
Sau đó tôi đã nhìn thấy Ero cậu ấy chơi game rất ngầu, dù kể cả trận đấu có lợi nghiêng về phía đối thủ nhưng cậu ấy vẫn tự tin với vẻ mặt không cảm xúc chiến đấu dành chiến thắng và trước toàn thể mọi người đang xem cậu ấy cũng hiên ngang tuyên bố với thế giới " Z® sẽ giành chiến thằng bằng mọi giá vì trong từ điển chúng tôi không có từ thua". Từ lúc đó cô đã coi cậu ấy là ánh sáng khiến mình thoát khỏi cái cuộc sống nhạt nhẽo giả tạo.
Hồi tôi còn đi học cũng gặp được những người bạn với nhiều thể loại khác nhau, mặc dù luôn sống với nụ cười thương hiệu trước mặt bọn họ nhưng từ lúc gặp Ngu Thần tôi đã dần mở lòng hơn. Cậu ấy chu đáo và rất tốt, cậu ấy luôn quan tâm đến cảm giác của mình, một người ấm áp mà mình coi là anh em chí cốt, khiến mình thoát khỏi sự tăm tối cô độc. Tưởng rằng mình hiểu cậu ấy nhưng không...
* tin nhắn *
Tiêu Dao: Nè, Thần Thần hôm nào rảnh qua nhà tôi nha. Hình như chúng ta chưa có một bữa ăn đàng hoàng thì phải..
Ngu Thần: Cũng được, nhưng mà tôi kén ăn nếu không ngon thì đi về á..
Tiêu Dao: Zề cậu chưa ăn mà đã chê rồi sao?
Ngu Thần: Kkk đùa thoii, tôi sẽ đến mà..
Dạ Hàn nằm tưởng tượng nghĩ ngợi " Chắc cô ấy tò mò về khuôn mặt mình nên lấy cớ đây mà. Hzz.. nếu cô ấy mà biết người mà cô ấy thích là mình thì sao nhỉ? ", rồi Dạ nằm trằn trọc xoay qua xoay lại vì vui sướng.
Sáng hôm sau, Dạ đến một toà chung cư phòng 101 ấn chuông liên hồi. Nghe thấy tiếng chuông Tiêu Dao tỉnh giấc liền đi đến phía cửa * mở *
Cô mặc quần đùi và mặc một chiếc áo hoodie màu xanh hình cá voi lơ mơ nói " Ai vậy, biết làm phiền giấc ngủ ngàn thu của người ta lắm không? "
Dạ đỏ mặt quay đi nghĩ " Dễ thương quá ", rồi nói:
" Là tôi đây ".
" Ồ là cậu sao? "
" Ừm "
" Vậy thì tự nhiên như nhà mình đi nhé. Ngoài trời lạnh lắm vào ngủ cùng tôi cho ấm ". Rồi Tiêu Dao cứ thế ngả người về phía Dạ * ôm lấy * nói:
" Kéo tôi vào đi, không còn sức "
Dạ Hàn đỏ mặt lấy tay ôm mặt bất lực " Thật là..cậu có xem tôi là con trai không vậy " * bế Dao Dao lên * *đóng cửa phòng lại*. Một căn phòng ấm áp sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi với các sắp xếp trang trí đẹp mắt.
Dạ lầm bầm " Nhỏ ghê ", rồi nói:
" Phòng ở đâu vậy "
Tiêu Dao ôm cổ Dạ Hàn chuỗi dậy chỉ " Ở bên trái ". Rồi Dạ bế cô vào giường. Một căn phòng màu hồng nhạt với thiết bị máy tính cũng không kém game thủ, chiếc giường 2 chỗ màu trắng kem.
Dạ nhẹ nhàng thả cô xuống giường, rồi cô choàng hai tay vào cổ cậu kéo xuống * ôm *, nói:
" ngủ cùng tôi đi tay cậu lạnh lăm rồi tí nữa tôi làm đồ ăn cho cậu ".
" Um " ngại đỏ mặt " Cô ấy không coi mình là con trai sao? Không biết nếu như mấy thằng nào dụ dỗ cô ấy thì sao! Nhất định không để chuyện ấy xảy ra ", rồi cậu tháo lớp khẩu trang thuận theo đầu dúc vào cổ rồi ôm cô ngủ.
Tầm lúc 12h trưa, cô chầm chậm mở mắt mơ hồ. Rồi một giọng nói cất tiếng hỏi " Dậy rồi sao ".Một gương mặt lạ lẫm ôm cô, cô gối trên tay của cậu thanh niên đó. Hai mắt đối diện, người con trai lạ lẫm trước mặt mỉm cười tươi rói..
" Hể? ", Tiêu Dao đẩy mạnh vào người Dạ Hàn, vì cơ thể cậu ấy rắn chắc nên người bay xuống giường là cô..
" Ui da, đau quá ", chân trên giường đầu đập xuống sàn..
Dạ lo lắng hỏi " Không sao chứ! " thầm nghĩ "' chắc cô ấy ngạc nhiên lắm "'
Cô ngạc nhiên hỏi " Anh em chí cốt của tôi đâu, cậu là ai? "
Dạ Hàn bĩu môi " Là tôi chứ là ai hê hê.." cười vô hại.
Đột nhiên trong đầu Tiêu Dao nảy số nghĩ " Gương mặt này sao quen vậy. Hình như nhìn thấy ở đâu rồi ", bất giác cô nghĩ đến / từ chap 1 / " Ể nhớ rồi người này là.. Ero - Dạ Hàn tuyển thủ game nổi tiếng trong Z® ".
Đầu óc Tiêu Dao xoay tròn tròn nói " Ủa vậy là sao? Cậu là Ngu Thần và cũng là Ero trong Z® "
" Um ừm đúng vậy " Dạ gật lịa lịa nghĩ "' Cô ấy phản ứng thú vị ghee "'.
Tiêu Dao nhớ lại một hồi rồi suy nghĩ một cách sâu xa " Ngu Thần là người nổi tiếng Ero - Dạ Hàn cũng là người mình vô cùng ngưỡng mộ, quen biết nhau hơn tháng rồi nhưng hình như.. " và lầm bẩm
* nhớ * nghĩ "Có vẻ vì là người nổi tiếng nên cậu ấy còn cất giữ nhiều bí mật nhỉ? Sao vậy! Cảm giác bây giờ thật khó chịu "
" Ha... nhưng đúng là mình nhận ra một điều ngoài cái tên giả hiện tại của cậu ấy, mình đúng là không biết cái gì về cậu ấy, cũng cho là bạn sao?", Tiêu Dao cảm giác người cô bây giờ thật nặng nề giống như cảm giác như bị một tảng đá đè lên người vậy..
Dường như những khoảnh khắc hiện tại đang ngưng đọng nó dần giống với hồi ức lúc trước của cô bị đè nén đến khó chịu rồi cuối cùng bản thân cũng chỉ là một con ngốc bị tiêu khiển lừa dối tất cả đều là giả dối..
Cô âu sầu trầm lặng "ha..hà..Thì ra đó là lý do cậu không muốn cho tôi thấy mặt sao?? "
" Thảo nào..Ha..hà.. Đúng là tên dối trá ", Tiêu Dao nói xong đứng dậy bỏ đi..
*đóng cửa * uỳch
Dạ ngỡ ngàng suy nghĩ về nhân sinh " Mình làm sai gì sao? Không lẽ cô ấy giận vì mình che giấu..", Liền nhanh chóng đứng dạy đuổi theo nói " Tiêu Dao, xin lỗi.Tôi không cố ý muốn giấu điều này đâu.."
Tiêu Dao vào phòng vệ sinh sau đó đóng lại nói " Vậy sao? Nhưng không phải chúng ta là bạn bè sao? Có vẻ là tôi đã lầm tưởng rồi ".
* khựng *
Dạ dừng trước cửa vệ sinh cúi sầm mặt nói " Xin lỗi "
Tiêu Dao vuốt tóc lên * vò * nói " Ha... Cậu không có lỗi đâu, lỗi là do tôi quá tin tưởng cậu thôi " rồi từ từ ngồi xuống.
Dạ Hàn nói " Không phải cậu rất thích tôi sao? Bây giờ gặp được tại sao lại như vậy.."
Cô nhàn nhạt nói " Tôi cũng không biết nữa nhưng có vẻ tôi không còn thấy như vậy nữa "
* khựng * Dạ Hàn không hiểu nhưng trái tim anh rất nhói như thể mối quan hệ này bằng một giây phút nào đó sẽ dần tan biến.
" Đừng giận được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn mà vậy lên *gục mặt vào cửa* đừng như vậy được không? Chúng ta giải quyết rồi làm hoà nhé.."
" Cậu về đi từ bây giờ đừng đến gặp tôi nữa coi như chuyện lần này chưa bao giờ xảy ra. Tôi coi cậu là bạn nhưng thì ra cậu cũng chỉ là đùa giỡn tình cảm của tôi " - Tiêu Dao
" Tôi không có, đừng vậy mà.." - Dạ Hàn
Tiêu Dao khó chịu nói " Biến đi ".
* bắt đầu là những suy nghĩ của Tiêu Dao *
Có thể là do Dạ chưa thực sự hiểu cảm nhận của Tiêu Dao - một cô gái ám ảnh sâu sắc về lời nói dối. Từ nhỏ khi cô hỏi cha đi đâu? Bao giờ mới về? Ông ta né tránh ánh mắt nói " Chắc là tháng sau ", nhưng rồi cứ tin vào lời nói đó mà cô đã chờ hết năm này sang năm khác.
Cả khi mẹ cô ngoại tình với người đàn ông khác cũng nói vậy " Chỉ là bạn hợp tác ", lúc đó như cô cũng hiểu ra mọi người xung quanh cô chỉ luôn sống với lớp vỏ sống giả tạo, không ai thấu hiểu được cảm giác của cô, dù còn nhỏ nhưng hiện thực luôn áp đặt khiến cô mệt mỏi và cô chỉ một mình bầu bạn với các tựa game bằng đĩa.
Cha bỏ mẹ không thương nhiều lúc cô nghĩ " Sống với lớp vỏ bọc giả tạo như vậy thì sinh mình ra để làm cái gì chứ! "
Rồi vào một lần cô nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ cô và người bà ngoại tình.
Mẹ cô nói " Anh yêu à, vậy thì bao giờ chúng ta tổ chức đám cưới "
" Đợi bao giờ anh bỏ vợ con anh rồi lấy em nhé! Cục cưng. Nhưng mà cái con nhỏ đó thì sao? "
Mẹ cô thơ ơ đáp " À con sao chổi đó à. Sinh ra nó rách l** ra mà chả được tích sự gì y hệt thằng cha thối nát của nó. Em định đưa nó đến mấy khu ổ chuột vứt bỏ ở đấy cho tự sinh tự diệt chứ để nó ở nhà tốn cơm tốn gạo "
" Cục cưng vậy cũng ác quá rồi đó "
" Ha.. Nó sống cũng có cái tích sự gì đâu "
Nghe thấy những lời cay nghiệt và độc ác của mẹ mình như vậy cô mím chặt và bỏ đi tới một góc tối khóc thút thít không dám ra tiếng. Lúc đó cô cũng chỉ 10 tuổi và lời nói dối của mẹ cô in sâu vào tâm trí của cô từ bấy đến giờ " Con yêu bây giờ mẹ đưa con đến một nơi để con chơi cùng các bạn nhé ".
Tiêu Dao với ánh mắt vô hồn nói " Vâng ".
Trên đường đi tại một vỉa đường đang chuyển màu xanh * dành cho ô tô và xe máy đi *, Tiêu Dao và mẹ cô đang chờ sang đường vì phía đối diện là chiếc xe của người mà bà ngoại tình.
Nhưng thật chớ trêu làm sao một người phía sau mẹ của cô * đẩy mạnh * khiến bà lao ra đường của những chiếc xe ô tô đang đi, bà hét "Á ". Một chiếc xe tải đang lao tới vận tốc cực nhanh và đó là cái chết của mẹ tôi " Ha..hà..".
Chứng kiến cái chết mẹ tôi và khi tôi ngoải lại nhìn người đã đẩy mẹ tôi không ai khác là cái tên cặn bã mà bà đã ngoại tình, hắn nở một nụ cười ác ý lẩm bẩm cái gì đó, mọi người ồ ạt ra xem nhưng cũng chả ai lên tiếng gọi cấp cứu vì đó không phải chuyện của mình.
Và tôi có thể hiểu được những người đứng cạnh mẹ tôi cũng thấy cái tên cặn bã đó cố ý đẩy bà nhưng khi cảnh sát hỏi họ, họ cũng chỉ nhàn nhạt nói " Chúng tôi nhìn thấy cô ta tự vấp chân rồi lao xuống đường ", lúc đó tôi nghĩ kể cả mình nói gì thì ai lại tin một đứa con nít chứ. Và cái chết mẹ tôi được cho là tai nạn và tên ngoại tình với mẹ tôi thì được nói là không liên can đến, còn tên đâm mẹ tôi cũng không còn tung tích.
Một xã hội phân biệt rõ ràng và mấy tên cảnh sát cũng bị tiền làm mờ mắt. Ha..đ*, nhìn cái tên mẹ tôi ngoại tình khóc giả tạo trong tang lễ mẹ tôi làm tôi thấy buồn cười " Rõ ràng là người đẩy mẹ tôi làm bà ấy chết thảm, còn bây giờ lại ra vẻ rằng thâm tình lắm! Có vẻ đến cuối đời bà ấy trước khi chết mới nhìn ra bộ mặt thật của tên ác quỷ này ".
Trong tang lễ tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào, họ hàng cũng dửng rưng bàn tán này nọ, có vẻ như không để tâm tới cái chết mẹ tôi. Vì còn nhỏ lên tôi đã được họ hàng nhận nuôi nhưng tôi hiểu được rằng " Họ thèm khát số tiền bảo hiểm khổng lồ của cha tôi để lại cho mẹ con tôi ".
Và sống cùng họ tôi đã nhận ra cái chết của mẹ tôi không đơn giản chỉ có 1 tên lên kế hoạch mà kẻ chủ mưu chính là người họ hàng lấy danh nhận nuôi tôi, có vẻ như họ đã lên kế hoạch từ sớm và cái tên tình nhân của mẹ tôi cũng là do họ sắp đặt. Nhờ có số tiền đó mà người họ hàng đó của tôi đã mua chung cư cho thuê và đi du lịch khắp nơi như không thấy hối hận về điều mình làm. Với danh là cháu gái nhưng thuê chung cư tôi vẫn phải trả tiền và dùng lời ngon ngọt thao túng tâm lý tôi. Đúng là một cuộc sống nhạt nhẽo với những kẻ giả tạo.
Sau đó tôi đã nhìn thấy Ero cậu ấy chơi game rất ngầu, dù kể cả trận đấu có lợi nghiêng về phía đối thủ nhưng cậu ấy vẫn tự tin với vẻ mặt không cảm xúc chiến đấu dành chiến thắng và trước toàn thể mọi người đang xem cậu ấy cũng hiên ngang tuyên bố với thế giới " Z® sẽ giành chiến thằng bằng mọi giá vì trong từ điển chúng tôi không có từ thua". Từ lúc đó cô đã coi cậu ấy là ánh sáng khiến mình thoát khỏi cái cuộc sống nhạt nhẽo giả tạo.
Hồi tôi còn đi học cũng gặp được những người bạn với nhiều thể loại khác nhau, mặc dù luôn sống với nụ cười thương hiệu trước mặt bọn họ nhưng từ lúc gặp Ngu Thần tôi đã dần mở lòng hơn. Cậu ấy chu đáo và rất tốt, cậu ấy luôn quan tâm đến cảm giác của mình, một người ấm áp mà mình coi là anh em chí cốt, khiến mình thoát khỏi sự tăm tối cô độc. Tưởng rằng mình hiểu cậu ấy nhưng không...