Chương 30: Boy tâm cơ out trình
Hai người lạnh lùng lướt qua nhau không chút ánh mắt va chạm …
Tác giả kiểu " Mình lướt qua đời nhau để làm nhau đau …để làm …"
Con dân kiểu " Bớt zùm, như c** "
Tác giả " Rồi rồi chả cho người ta thể hiện tài năng gì cả, bùn. Tiếp nè "
Chỉ thoáng qua thôi, nhưng mùi hương của cô gái ấy thoang thoảng một cách quen thuộc khiến Dạ bất giác kéo tay cô gái ấy lại… Tiêu Dao khựng lại quay lại nhìn thiếu niên …
Tiêu Dao thầm nghĩ mà chửi thề: Bà m* nó, sao ám tao hoài zậy "
Dạ nhìn cô gái trước mặt ngẫm: Tại sao cứ đứng trước cô gái này mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy …, rồi cậu nói:" Này, bỏ khẩu trang ra "
Tiêu Dao hất tay ra nói:" Mắc gì trời, mày biến thái hả mày? Ám hoài luôn … "
“…” Nhìn cô gái trước mặt có vẻ khó chịu nên cậu đành …nói tiếp " Này,…tên gì?
" Không nói " - Tiêu Dao thái độ cương quyết.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy qua lớp khẩu trang nhưng một điều chắc nịch rằng mùi hương từ người cô gái này rất giống, nó giống mùi đặc trưng của cơ thể Tiêu Dao mà hôm đó cậu gặp.
Ánh mắt Dạ có chút lưỡng lự chĩu lặng hẳn xuống nói:" Thôi vậy! "
Tiêu Dao cũng bất ngờ với dáng vẻ của Dạ trước mắt nghĩ: Cậu ta lại vậy, biểu cảm gương mặt luôn thay đổi, có gì đáng vui khi cứ quanh quẩn để tìm một người chứ.
Cô nói có chút nhỏ:" Tiêu Dao! Tên của tôi đó. Đi đây ", rồi cô quay phắt đi …
Dạ sững lại, nói lớn: " Tên cô rất giống người tôi quen biết …"
Tiêu Dao ngoái đầu lại hờ hững nói " Vậy à, trùng hợp thật đó."
Rồi vừa đi vừa nghĩ " Chỉ là cái tên trùng hợp chắc sẽ không nhận ra đâu nhỉ? Lúc gặp nhau ở bữa tiệc đó hình như mình cũng chưa cho cậu ta biết tên.", lẩm bẩm " Sao mình phải xoắn chứ hzz…"
Sau khi Tiêu Dao rời đi, Dạ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy rồi phát giác nở một nụ cười thoả mãn nghĩ: Ha…hà…Chị vẫn vậy. ", lẩm bẩm:
" Em tìm được chị rồi, Tiêu Dao ".
Dạ lấy tay che đi nụ cười khá biến thái của mình và khuôn mặt ưng ửng đỏ của cậu …
Vào nửa tháng trước, Dạ Hàn đã sử dụng bộ máy tinh tiến nhất mới được ra đời ở công ty nhỏ cậu thành lập và thiết lập bộ phận bí mật toàn những hacker hàng đầu để tìm kiếm người có thông tin mà cậu cung cấp ( chính là danh thiếp của người hôm đó đã đưa Tiêu Dao đi vào 5 năm trước mặc dù nó chỉ là tấm danh thiếp bình thường, và tên của một công ty bất động sản SA-SD, rồi người đứng tên là Tiêu Doãn)
Mặc dù sau vài giờ đồng hồ không có tín hiệu tìm thấy dù đã lung tung map trên thế giới nhưng tác giả đâu có ác vậy được. Cuối cùng tín hiệu báo động tìm kiếm đã có khả thi. Theo thông tin, thì trên danh tiếp có mảng hệ thống khoá con chip nên đó là lí do vì sao suốt năm năm Dạ không thể tìm được nơi có cái tên ’ Bất Động Sản SA-SD ’ mà có người cậu cần tìm.
" Ha…ha…hà…Ra là vậy …"
Ôn Hạ hỏi " Này, cậu định làm gì? Đừng nói với tôi là định xông đến đó rồi lỗ mãng mang người đi nhé "
" Không, nếu làm vậy chị ấy sẽ ghét tôi mất. "
Ôn Hạ nghĩ thầm " Ah được cái thông minh hơn rồi đó "
" Và kể cả hiện tại chị ấy đang mất trí nhớ lên dù tôi có cho nổ tung cả cái tổ chức nhỏ bé đó thì chị ấy cũng không chịu đi với tôi …"
" Ha…hà…Kể cả vậy cho dù em ấy có nhớ lại cũng không chắc rằng em ấy có muốn hay ko thôi? "
Dạ có chút suy tư " Ha… Tôi sẽ dùng cách riêng của mình để chị ấy dù có muốn hay ko cũng phải chấp nhận ", Dạ cười có chút gian …
" Tùy cậu, làm sao thì làm, đừng có làm em ấy tổn thương thêm một lần nữa là được "
Cách của Dạ đã và đang duy trì trong thời gian dài. Cậu đã dùng quyền lực áp chế gián tiếp nhiều Trụ Sở SA-SD để tìm kiếm Tiêu Dao nhưng sẽ không khả thi nếu không giới hạn nhất định vùng mục tiêu có người. Nhưng một khi đã xác định được thì đương nhiên điều mà cậu đang thực hiện sẽ có hiệu quả nhất định …
Đó là dùng mọi cách, tạo nguy cơ để con mồi dính bẫy. Đúng như dự đoán, hiển nhiên lý do mà cậu tuyên bố với cả thế giới " muốn tìm một người phụ nữ có ở trong tổ chức SA-SD ", chính là cái cớ để con mồi lao đầu vào. Đương nhiên người phụ nữ đó có tồn tại, nhưng không ai biết đó là ai …
Dạ cũng biết rằng " Trụ Sở SA-SD " của nước Y chính là trụ sở chính được tổ chức quốc tế công nhận nhưng do hoạt động bí mật và không công khai nên số ít là không ai biết đến. Điều đó là một cơ sở tốt để cậu thực hiện mục đích của mình …
Không biết các bạn từng nghe " Càng trở thành đối thủ nguy hiểm của họ thì họ càng muốn tìm ra điểm yếu của mình chưa? ". Đúng vậy, lợi dụng điều đó Dạ càng gây bất lợi cho SA-SD một cách công khai thì họ sẽ càng muốn tìm yếu điểm của cậu để tránh ảnh hưởng tai ngoại sau này…
Cài người dò thám vào SA-SD ( chính) là điều hết sức dễ dàng đối với Dạ hoặc tháo túng tâm lý những kẻ quyền cao trong SA-SD để đối phó với những trường hợp bất lợi …
Và ai cũng nghĩ rằng dù kế hoạch mưu mô, tỉ mỉ đến mấy nhưng chắc chắn sẽ có kẽ hở đúng ko? But no đối với anh nhà thì khác …
Một kế hoạch hoàn hảo được vạch rõ trên bàn cờ, lý trí đi cùng hành động với bộ não phải nói là out trình của boy tâm cơ mang tên - Tao là na9
Tác giả kiểu " Mình lướt qua đời nhau để làm nhau đau …để làm …"
Con dân kiểu " Bớt zùm, như c** "
Tác giả " Rồi rồi chả cho người ta thể hiện tài năng gì cả, bùn. Tiếp nè "
Chỉ thoáng qua thôi, nhưng mùi hương của cô gái ấy thoang thoảng một cách quen thuộc khiến Dạ bất giác kéo tay cô gái ấy lại… Tiêu Dao khựng lại quay lại nhìn thiếu niên …
Tiêu Dao thầm nghĩ mà chửi thề: Bà m* nó, sao ám tao hoài zậy "
Dạ nhìn cô gái trước mặt ngẫm: Tại sao cứ đứng trước cô gái này mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy …, rồi cậu nói:" Này, bỏ khẩu trang ra "
Tiêu Dao hất tay ra nói:" Mắc gì trời, mày biến thái hả mày? Ám hoài luôn … "
“…” Nhìn cô gái trước mặt có vẻ khó chịu nên cậu đành …nói tiếp " Này,…tên gì?
" Không nói " - Tiêu Dao thái độ cương quyết.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy qua lớp khẩu trang nhưng một điều chắc nịch rằng mùi hương từ người cô gái này rất giống, nó giống mùi đặc trưng của cơ thể Tiêu Dao mà hôm đó cậu gặp.
Ánh mắt Dạ có chút lưỡng lự chĩu lặng hẳn xuống nói:" Thôi vậy! "
Tiêu Dao cũng bất ngờ với dáng vẻ của Dạ trước mắt nghĩ: Cậu ta lại vậy, biểu cảm gương mặt luôn thay đổi, có gì đáng vui khi cứ quanh quẩn để tìm một người chứ.
Cô nói có chút nhỏ:" Tiêu Dao! Tên của tôi đó. Đi đây ", rồi cô quay phắt đi …
Dạ sững lại, nói lớn: " Tên cô rất giống người tôi quen biết …"
Tiêu Dao ngoái đầu lại hờ hững nói " Vậy à, trùng hợp thật đó."
Rồi vừa đi vừa nghĩ " Chỉ là cái tên trùng hợp chắc sẽ không nhận ra đâu nhỉ? Lúc gặp nhau ở bữa tiệc đó hình như mình cũng chưa cho cậu ta biết tên.", lẩm bẩm " Sao mình phải xoắn chứ hzz…"
Sau khi Tiêu Dao rời đi, Dạ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy rồi phát giác nở một nụ cười thoả mãn nghĩ: Ha…hà…Chị vẫn vậy. ", lẩm bẩm:
" Em tìm được chị rồi, Tiêu Dao ".
Dạ lấy tay che đi nụ cười khá biến thái của mình và khuôn mặt ưng ửng đỏ của cậu …
Vào nửa tháng trước, Dạ Hàn đã sử dụng bộ máy tinh tiến nhất mới được ra đời ở công ty nhỏ cậu thành lập và thiết lập bộ phận bí mật toàn những hacker hàng đầu để tìm kiếm người có thông tin mà cậu cung cấp ( chính là danh thiếp của người hôm đó đã đưa Tiêu Dao đi vào 5 năm trước mặc dù nó chỉ là tấm danh thiếp bình thường, và tên của một công ty bất động sản SA-SD, rồi người đứng tên là Tiêu Doãn)
Mặc dù sau vài giờ đồng hồ không có tín hiệu tìm thấy dù đã lung tung map trên thế giới nhưng tác giả đâu có ác vậy được. Cuối cùng tín hiệu báo động tìm kiếm đã có khả thi. Theo thông tin, thì trên danh tiếp có mảng hệ thống khoá con chip nên đó là lí do vì sao suốt năm năm Dạ không thể tìm được nơi có cái tên ’ Bất Động Sản SA-SD ’ mà có người cậu cần tìm.
" Ha…ha…hà…Ra là vậy …"
Ôn Hạ hỏi " Này, cậu định làm gì? Đừng nói với tôi là định xông đến đó rồi lỗ mãng mang người đi nhé "
" Không, nếu làm vậy chị ấy sẽ ghét tôi mất. "
Ôn Hạ nghĩ thầm " Ah được cái thông minh hơn rồi đó "
" Và kể cả hiện tại chị ấy đang mất trí nhớ lên dù tôi có cho nổ tung cả cái tổ chức nhỏ bé đó thì chị ấy cũng không chịu đi với tôi …"
" Ha…hà…Kể cả vậy cho dù em ấy có nhớ lại cũng không chắc rằng em ấy có muốn hay ko thôi? "
Dạ có chút suy tư " Ha… Tôi sẽ dùng cách riêng của mình để chị ấy dù có muốn hay ko cũng phải chấp nhận ", Dạ cười có chút gian …
" Tùy cậu, làm sao thì làm, đừng có làm em ấy tổn thương thêm một lần nữa là được "
Cách của Dạ đã và đang duy trì trong thời gian dài. Cậu đã dùng quyền lực áp chế gián tiếp nhiều Trụ Sở SA-SD để tìm kiếm Tiêu Dao nhưng sẽ không khả thi nếu không giới hạn nhất định vùng mục tiêu có người. Nhưng một khi đã xác định được thì đương nhiên điều mà cậu đang thực hiện sẽ có hiệu quả nhất định …
Đó là dùng mọi cách, tạo nguy cơ để con mồi dính bẫy. Đúng như dự đoán, hiển nhiên lý do mà cậu tuyên bố với cả thế giới " muốn tìm một người phụ nữ có ở trong tổ chức SA-SD ", chính là cái cớ để con mồi lao đầu vào. Đương nhiên người phụ nữ đó có tồn tại, nhưng không ai biết đó là ai …
Dạ cũng biết rằng " Trụ Sở SA-SD " của nước Y chính là trụ sở chính được tổ chức quốc tế công nhận nhưng do hoạt động bí mật và không công khai nên số ít là không ai biết đến. Điều đó là một cơ sở tốt để cậu thực hiện mục đích của mình …
Không biết các bạn từng nghe " Càng trở thành đối thủ nguy hiểm của họ thì họ càng muốn tìm ra điểm yếu của mình chưa? ". Đúng vậy, lợi dụng điều đó Dạ càng gây bất lợi cho SA-SD một cách công khai thì họ sẽ càng muốn tìm yếu điểm của cậu để tránh ảnh hưởng tai ngoại sau này…
Cài người dò thám vào SA-SD ( chính) là điều hết sức dễ dàng đối với Dạ hoặc tháo túng tâm lý những kẻ quyền cao trong SA-SD để đối phó với những trường hợp bất lợi …
Và ai cũng nghĩ rằng dù kế hoạch mưu mô, tỉ mỉ đến mấy nhưng chắc chắn sẽ có kẽ hở đúng ko? But no đối với anh nhà thì khác …
Một kế hoạch hoàn hảo được vạch rõ trên bàn cờ, lý trí đi cùng hành động với bộ não phải nói là out trình của boy tâm cơ mang tên - Tao là na9