Chương 5
13.
Thủ tục xin nghỉ việc rất thuận lợi, tổng giám đốc khăng khăng giữ lại, nhưng tôi nói tôi đã quyết định xong rồi, anh ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ là trước khi rời khỏi công ty một ngày, bà dì của tôi đến.
Tôi đang giả vờ mang thai hai tháng, rất cẩn thận trong chuyện này. Nhưng hôm nay lại đau bụng khó chịu nổi.
Không tìm đường chết thì không chét, lại còn phải đi với bà vu đồng Linda ra ngoài gặp khách hàng.
Tôi muốn xin nghỉ, Linda lại nói rằng phải bàn giao xong. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài vào giữa trưa 35 độ.
Trên đường đi Linda thao thao bất tuyệt, chẳng qua chỉ quở trách sai lầm công việc của cấp dưới. Tôi đối phó, cảm thấy rất chóng mặt. Thật sự không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Linda:
"Cô cứ nói, đừng có lắc qua lắc lại được không? Làm tôi chóng mặt."
Linda sửng sốt: "Tôi đâu có lắc..."
Đó chính là ký ức sau cùng trước khi tôi té xiu.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh viện, Linda và bác sĩ đang bàn luận xôn xao gì đó.
Tôi ngọ nguậy tỉnh lại.
Linda quái gở nói: "Lý Hợp Hợp, cô biết giả mang thai cũng là lừa dối chứ?"
Đầu tôi đau đến sắp nứt ra, không nói gì.
Lúc này Trần Tiểu Thiên như một cơn gió trực tiếp vọt vào, vội vàng hỏi tôi có ổn không?
Tôi cố gắng gật đầu, so với chút đau nhức trên người, chuyện giả mang thai còn khiến tôi đau đầu hơn.
"Tổng giám đốc Lý đã biết tin, anh ta đang trên đường đến, cô tự giải thích với anh ta đi." Linda có vẻ hơi hả hê.
Không bao lâu, tổng giám đốc xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tóc anh ta rối xù, cổ áo sơ mi cũng bị tháo ra, rõ ràng anh ta đang phiền muộn vì chuyện gì đó.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, thật lâu cũng không nói gì.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng:
"Bọn họ nói thật sao?"
"Ngài hãy nghe tôi nói..." Linda ở bên cạnh định giải thích.
"Tôi không muốn nghe người khác nói, tôi chỉ muốn chính cô nói cho tôi biết. Nếu như cô nói không phải, tôi sẽ tin cô. Nhưng cô không nên lừa tôi." Anh ta siết chặt hai nắm đấm, hai mắt nhìn thẳng tôi.
Không hiểu tại sao, viền mắt anh hơi đỏ lên.
Nhìn ánh mắt anh, tôi có hàng ngàn lời muốn nói. Tôi muốn nói là tôi đã cùng đường, tôi muốn nói là nhất thời nghĩ không thông, tôi muốn giải thích là công việc quan trọng với tôi cỡ nào...
Nhưng tôi không nói, tôi nói không nên lời.
Tôi chỉ có thể nói: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi chấp nhận bất cứ hình phạt nào, tiền lương cũng sẽ trả lại công ty."
"Cút." Chỉ một câu như vậy, đây chính là câu trả lời của anh ta.
Nói xong anh ta quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt rời đi của anh.
Tôi biết tôi thật sự đã làm anh tổn thương.
14.
Lúc tôi nghỉ việc ở công ty, ban đầu sẽ phải vào sổ đen ngành nghề, chấp nhận xử phạt hành chính, cũng không thể nào hành nghề nữa.
Nhưng Linda nói phạt ba tháng tiền lương là được.
Tôi biết đây là ý của tổng giám đốc.
Sau đó tôi nhận việc ở công ty mới, công ty mới rất gần nhà của tổng giám đốc.
Từ đó về sau, lúc nào tôi cũng ngồi ở trạm tàu điện ngầm gần công ty nhất, hoặc là đặc biệt đến gần chỗ anh ta ăn trưa.
Triển lãm tranh cuối tuần anh ta thích đi xem, tôi cũng từng đến.
Chiều thứ bảy anh ta thích đi ăn McDonald's, tôi cũng đi qua.
Nhưng mà chưa bao giờ gặp anh, một lần cũng không có.
Hoặc là chúng tôi đã gặp, nhưng anh ta nhìn thấy tôi trước, sau đó né tránh.
Sau đó vì tình hình dịch bệnh nên chúng tôi bắt đầu làm việc tại nhà.
Tôi cảm giác lúc đó đã hoàn toàn mất liên lạc với anh. Thời gian ở chung trước đó cùng lắm cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Trong nhà mới của tôi vẫn có một cái vali chưa mở ra. Đó là do tổng giám đốc gửi đến, là đồ tôi để lại khi còn ở nhà anh ta. Cùng lắm cũng chỉ là những vật dụng hàng ngày, còn cả những thứ lặt vặt anh chuẩn bị cho tôi khi mới mang thai.
Tôi không dám mở cái vali kia.
Mãi đến tuần trước.
Trần Tiểu Thiên hẹn gặp tôi. Cô ấy đưa cho tôi một cuốn tạp chí, trên đó có một bài phỏng vấn tổng giám đốc.
Lúc mở trang tạp chí đầu tiên, tôi đã nhìn thấy nhà anh, nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra ở đó, hơi ngẩn ra.
Trần Tiểu Thiên chỉ vào tạp chí mắng tôi: "Cậu nhìn thế nào mà cả nửa ngày vẫn chưa tìm ra trọng điểm, cậu xem anh ấy phỏng vấn gì trong đó."
Lúc này tôi mới chú ý đến một đoạn trong đó.
"Người sẽ thay đổi, giống như trước đó tôi rất ghét ăn ốc gạo, nhưng sau đó tôi từ từ chấp nhận, thậm chí còn yêu thích món này. Có đôi khi, thiết kế cũng giống như ốc gạo, phải thật lòng đối xử... có khi, bạn sẽ yêu nó."
Ốc gạo.
Tôi vọt thẳng ra khỏi quán cà phê, Trần Tiểu Thiên sau lưng không ngừng hỏi tôi mốn đi đâu, nhưng tôi không kịp để ú đến cô ấy nữa.
Tôi đi thẳng đến lề đường, đưa tay đón một chiếc xe, đi đến tiệm ốc gạo cạnh trường đại học.
15.
Tôi đi thẳng đến tiệm ốc gạo. Trong tiệm vắng ngắt, ông chủ đang xem một bộ phim cổ xưa.
Ông chủ nhìn thấy tôi, hơi giật mình: "Sao cô lại đến."
Tôi nhìn xung quanh, không có bất kỳ ai.
Tôi hơi mất mát ngồi xuống, lại nhịn không được cười nhạo bản thân, thật sự là nghĩ quá nhiều.
Ông chủ vẫn lải nhải như ngày xưa, từ chuyện dịch bệnh khó làm ăn đến ngày thường không có khách.
Tôi chỉ đáp qua loa.
Lúc này trời đang mưa, mưa càng lúc càng lớn.
Ông chủ nhìn ra cửa, thở dài một hơi: "Trời mưa, buôn bán càng ế."
Tôi nhìn cửa tiệm ốc gạo trống rỗng này thẫn thờ, không biết lát nữa mình nên đi đâu.
Cũng đúng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thật sự xem mình đang đóng phim truyền hình sao?
Lý Hợp Hợp, đã qua hai mươi lăm năm rồi, chẳng lẽ thật sự muốn nghịch thiên cải mệnh sao...
Bỗng nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Ông chủ, ba lạng ốc gạo, thêm một cái trứng mặn, một phần rau xanh.
Tôi không dám quay lại, chỉ sợ là vui mừng uổng công.
Nhưng anh ta lại mở miệng trước:
"Lý Hợp Hợp, sao không dám nhìn tôi. Chẳng lẽ lại cho rằng tôi không mặc quần áo sao?"
Tôi cười khúc khích, vốn còn mang tâm trạng căng thẳng, lại thoải mái hơn nhiều.
Tôi xoay người lại, nhìn anh đứng trước mặt. Có vẻ hơi gầy chút, hơi đen, nhưng vẫn là anh.
Anh nói: "Em xem như đã đến, trước đó bệnh dịch, tiệm này cũng sắp phải đóng cửa. Nhưng anh sợ em không được ăn sẽ đau lòng, bèn mỗi tháng cho ông chủ tiền mặt bằng, bảo ông ấy nhất định phải mở cửa."
"..."
Tôi muốn nói gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có nước mắt lăn dài.
"Lý Hợp Hợp, vốn tôi có thể vui vẻ ngồi ở nhà, bây giờ lại vì em mà đội mưa nghìn dặm xa xôi đến đây ăn một phần ốc gạo thối, em không cảm động sao? Nhưng mà tôi đã dặn ông chủ, em đến phải cho tôi biết. Hôm nay tôi quên mang dép đã chạy đến. Sao lại không có phản ứng? Có phải là tế bào phụ trách cảm động trong người bị em bài tiết hết rồi không?"
Tôi cúi đầu nhìn đôi dép kia, đúng là đôi dép hình con vịt màu vàng lần trước tôi mua.
Trách không được tiếng chân ban nãy của anh rất vang.
Tôi không nhịn được phì cười, cười cười, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.
Lúc này trong lòng tôi ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Bốn phía bóng đêm mịt mờ, ngoài cửa mưa như thác lũ, trong màn mưa là chuỗi dài đèn sau màu đỏ của ô tô, và hai chén ốc gạo nóng hổi bốc mùi...
Tất cả đều khiến người ta cảm động.
Anh nhất định biết lúc này tôi cảm động đến nhường nào. Anh nhất định biết.
Bên ngoài mưa lớn hơn, đùng đùng, sấm chớp đùng đùng.
Nhưng chúng tôi lại nhìn nhau cười.
Cái gì cũng không cần nói, yên tĩnh hưởng thụ giây phút này, cũng rất tốt.
TOÀN VĂN HOÀN
Thủ tục xin nghỉ việc rất thuận lợi, tổng giám đốc khăng khăng giữ lại, nhưng tôi nói tôi đã quyết định xong rồi, anh ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ là trước khi rời khỏi công ty một ngày, bà dì của tôi đến.
Tôi đang giả vờ mang thai hai tháng, rất cẩn thận trong chuyện này. Nhưng hôm nay lại đau bụng khó chịu nổi.
Không tìm đường chết thì không chét, lại còn phải đi với bà vu đồng Linda ra ngoài gặp khách hàng.
Tôi muốn xin nghỉ, Linda lại nói rằng phải bàn giao xong. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài vào giữa trưa 35 độ.
Trên đường đi Linda thao thao bất tuyệt, chẳng qua chỉ quở trách sai lầm công việc của cấp dưới. Tôi đối phó, cảm thấy rất chóng mặt. Thật sự không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Linda:
"Cô cứ nói, đừng có lắc qua lắc lại được không? Làm tôi chóng mặt."
Linda sửng sốt: "Tôi đâu có lắc..."
Đó chính là ký ức sau cùng trước khi tôi té xiu.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh viện, Linda và bác sĩ đang bàn luận xôn xao gì đó.
Tôi ngọ nguậy tỉnh lại.
Linda quái gở nói: "Lý Hợp Hợp, cô biết giả mang thai cũng là lừa dối chứ?"
Đầu tôi đau đến sắp nứt ra, không nói gì.
Lúc này Trần Tiểu Thiên như một cơn gió trực tiếp vọt vào, vội vàng hỏi tôi có ổn không?
Tôi cố gắng gật đầu, so với chút đau nhức trên người, chuyện giả mang thai còn khiến tôi đau đầu hơn.
"Tổng giám đốc Lý đã biết tin, anh ta đang trên đường đến, cô tự giải thích với anh ta đi." Linda có vẻ hơi hả hê.
Không bao lâu, tổng giám đốc xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Tóc anh ta rối xù, cổ áo sơ mi cũng bị tháo ra, rõ ràng anh ta đang phiền muộn vì chuyện gì đó.
Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, thật lâu cũng không nói gì.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng:
"Bọn họ nói thật sao?"
"Ngài hãy nghe tôi nói..." Linda ở bên cạnh định giải thích.
"Tôi không muốn nghe người khác nói, tôi chỉ muốn chính cô nói cho tôi biết. Nếu như cô nói không phải, tôi sẽ tin cô. Nhưng cô không nên lừa tôi." Anh ta siết chặt hai nắm đấm, hai mắt nhìn thẳng tôi.
Không hiểu tại sao, viền mắt anh hơi đỏ lên.
Nhìn ánh mắt anh, tôi có hàng ngàn lời muốn nói. Tôi muốn nói là tôi đã cùng đường, tôi muốn nói là nhất thời nghĩ không thông, tôi muốn giải thích là công việc quan trọng với tôi cỡ nào...
Nhưng tôi không nói, tôi nói không nên lời.
Tôi chỉ có thể nói: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi chấp nhận bất cứ hình phạt nào, tiền lương cũng sẽ trả lại công ty."
"Cút." Chỉ một câu như vậy, đây chính là câu trả lời của anh ta.
Nói xong anh ta quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt rời đi của anh.
Tôi biết tôi thật sự đã làm anh tổn thương.
14.
Lúc tôi nghỉ việc ở công ty, ban đầu sẽ phải vào sổ đen ngành nghề, chấp nhận xử phạt hành chính, cũng không thể nào hành nghề nữa.
Nhưng Linda nói phạt ba tháng tiền lương là được.
Tôi biết đây là ý của tổng giám đốc.
Sau đó tôi nhận việc ở công ty mới, công ty mới rất gần nhà của tổng giám đốc.
Từ đó về sau, lúc nào tôi cũng ngồi ở trạm tàu điện ngầm gần công ty nhất, hoặc là đặc biệt đến gần chỗ anh ta ăn trưa.
Triển lãm tranh cuối tuần anh ta thích đi xem, tôi cũng từng đến.
Chiều thứ bảy anh ta thích đi ăn McDonald's, tôi cũng đi qua.
Nhưng mà chưa bao giờ gặp anh, một lần cũng không có.
Hoặc là chúng tôi đã gặp, nhưng anh ta nhìn thấy tôi trước, sau đó né tránh.
Sau đó vì tình hình dịch bệnh nên chúng tôi bắt đầu làm việc tại nhà.
Tôi cảm giác lúc đó đã hoàn toàn mất liên lạc với anh. Thời gian ở chung trước đó cùng lắm cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Trong nhà mới của tôi vẫn có một cái vali chưa mở ra. Đó là do tổng giám đốc gửi đến, là đồ tôi để lại khi còn ở nhà anh ta. Cùng lắm cũng chỉ là những vật dụng hàng ngày, còn cả những thứ lặt vặt anh chuẩn bị cho tôi khi mới mang thai.
Tôi không dám mở cái vali kia.
Mãi đến tuần trước.
Trần Tiểu Thiên hẹn gặp tôi. Cô ấy đưa cho tôi một cuốn tạp chí, trên đó có một bài phỏng vấn tổng giám đốc.
Lúc mở trang tạp chí đầu tiên, tôi đã nhìn thấy nhà anh, nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra ở đó, hơi ngẩn ra.
Trần Tiểu Thiên chỉ vào tạp chí mắng tôi: "Cậu nhìn thế nào mà cả nửa ngày vẫn chưa tìm ra trọng điểm, cậu xem anh ấy phỏng vấn gì trong đó."
Lúc này tôi mới chú ý đến một đoạn trong đó.
"Người sẽ thay đổi, giống như trước đó tôi rất ghét ăn ốc gạo, nhưng sau đó tôi từ từ chấp nhận, thậm chí còn yêu thích món này. Có đôi khi, thiết kế cũng giống như ốc gạo, phải thật lòng đối xử... có khi, bạn sẽ yêu nó."
Ốc gạo.
Tôi vọt thẳng ra khỏi quán cà phê, Trần Tiểu Thiên sau lưng không ngừng hỏi tôi mốn đi đâu, nhưng tôi không kịp để ú đến cô ấy nữa.
Tôi đi thẳng đến lề đường, đưa tay đón một chiếc xe, đi đến tiệm ốc gạo cạnh trường đại học.
15.
Tôi đi thẳng đến tiệm ốc gạo. Trong tiệm vắng ngắt, ông chủ đang xem một bộ phim cổ xưa.
Ông chủ nhìn thấy tôi, hơi giật mình: "Sao cô lại đến."
Tôi nhìn xung quanh, không có bất kỳ ai.
Tôi hơi mất mát ngồi xuống, lại nhịn không được cười nhạo bản thân, thật sự là nghĩ quá nhiều.
Ông chủ vẫn lải nhải như ngày xưa, từ chuyện dịch bệnh khó làm ăn đến ngày thường không có khách.
Tôi chỉ đáp qua loa.
Lúc này trời đang mưa, mưa càng lúc càng lớn.
Ông chủ nhìn ra cửa, thở dài một hơi: "Trời mưa, buôn bán càng ế."
Tôi nhìn cửa tiệm ốc gạo trống rỗng này thẫn thờ, không biết lát nữa mình nên đi đâu.
Cũng đúng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, thật sự xem mình đang đóng phim truyền hình sao?
Lý Hợp Hợp, đã qua hai mươi lăm năm rồi, chẳng lẽ thật sự muốn nghịch thiên cải mệnh sao...
Bỗng nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Ông chủ, ba lạng ốc gạo, thêm một cái trứng mặn, một phần rau xanh.
Tôi không dám quay lại, chỉ sợ là vui mừng uổng công.
Nhưng anh ta lại mở miệng trước:
"Lý Hợp Hợp, sao không dám nhìn tôi. Chẳng lẽ lại cho rằng tôi không mặc quần áo sao?"
Tôi cười khúc khích, vốn còn mang tâm trạng căng thẳng, lại thoải mái hơn nhiều.
Tôi xoay người lại, nhìn anh đứng trước mặt. Có vẻ hơi gầy chút, hơi đen, nhưng vẫn là anh.
Anh nói: "Em xem như đã đến, trước đó bệnh dịch, tiệm này cũng sắp phải đóng cửa. Nhưng anh sợ em không được ăn sẽ đau lòng, bèn mỗi tháng cho ông chủ tiền mặt bằng, bảo ông ấy nhất định phải mở cửa."
"..."
Tôi muốn nói gì đó, lại không nói nên lời, chỉ có nước mắt lăn dài.
"Lý Hợp Hợp, vốn tôi có thể vui vẻ ngồi ở nhà, bây giờ lại vì em mà đội mưa nghìn dặm xa xôi đến đây ăn một phần ốc gạo thối, em không cảm động sao? Nhưng mà tôi đã dặn ông chủ, em đến phải cho tôi biết. Hôm nay tôi quên mang dép đã chạy đến. Sao lại không có phản ứng? Có phải là tế bào phụ trách cảm động trong người bị em bài tiết hết rồi không?"
Tôi cúi đầu nhìn đôi dép kia, đúng là đôi dép hình con vịt màu vàng lần trước tôi mua.
Trách không được tiếng chân ban nãy của anh rất vang.
Tôi không nhịn được phì cười, cười cười, khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống.
Lúc này trong lòng tôi ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Bốn phía bóng đêm mịt mờ, ngoài cửa mưa như thác lũ, trong màn mưa là chuỗi dài đèn sau màu đỏ của ô tô, và hai chén ốc gạo nóng hổi bốc mùi...
Tất cả đều khiến người ta cảm động.
Anh nhất định biết lúc này tôi cảm động đến nhường nào. Anh nhất định biết.
Bên ngoài mưa lớn hơn, đùng đùng, sấm chớp đùng đùng.
Nhưng chúng tôi lại nhìn nhau cười.
Cái gì cũng không cần nói, yên tĩnh hưởng thụ giây phút này, cũng rất tốt.
TOÀN VĂN HOÀN