Chương 1
1.
TÔI tên Lý Hợp Hợp, 25 tuổi, một người chưa lập gia đình, mướn nhà ở vòng 5, là một công súc* mỗi tuần làm việc ít nhất ba ngày theo tiêu chuẩn 996.*
*Chú thích: Công súc: từ gốc là 社畜, là từ ngữ lưu hàng trên mạng của TQ, ghép giữa súc vật và công ty, ý chỉ những người làm việc như trâu chóa, editor cũng không biết nên dịch sao đành ghép giữa công ty và gia súc thành công súc, với lại công nhân là người làm việc, công súc thì xem như là trâu chóa làm việc vậy, mong mọi người thông cảm góp ý hộ mình.
* Tiêu chuẩn 996 là làm từ 9h sáng đến 9h tối mỗi tuần sáu ngày.
*Vòng 5: Khu vực Bắc Kinh chia ra làm 6 vòng đường, vòng 1 là trung tâm, vòng càng lớn là cách trung tâm càng xa.
Bạn hỏi tôi công súc sợ nhất là gì?
Tôi nghĩ vấn đề này tôi rất có tư cách trả lời.
Công súc không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ cần có tiền là có thể thoải mái.
Công súc sợ nhất là Social deadth.
Thế nào là Sosial deadth?
Tôi chỉ có thể dùng chính bản thân để đưa ra ví dụ thôi.
Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước dưới sự giật dây của chị em, tôi đăng ký một lớp học vũ đạo.
Không ngờ là vừa học động tác đầu tiên là làm mình trẹo chân.
Tôi lập tức tỏ vẻ dù có thân tàn thì cũng cần ý chí tiếp tục học tập, dù sao tôi cũng không thể lãng phí tiền! Thật sự không được, học múa tay thôi cũng được.
Lớp vũ đạo có lẽ là bị tinh thần hiếu học của tôi làm cảm động, nhưng mà có lẽ càng sợ tôi làm sập tiệm... lập tức tặng tôi một lớp học hội họa cho người lớn ở bên cạnh.
Người tính toán chi li như tôi tất nhiên là không thể bỏ qua. Dù sao kỹ năng nhiều cũng không đè chết người mà.
Không ngờ là tôi vừa ngồi vào chỗ của mình trong phòng học, người đời này không muốn gặp nhất đã đến.
Vậy, mà, lại, là, tổng, giám, đốc, mới, của, công, ty.
Ra khỏi nhà không muốn gặp ai nhất? Tất nhiên là lãnh đạo công ty.
So với sinh vật là bạn trai cũ, thì lực sát thương của lãnh đạo lớn hơn nhiều.
Người yêu cũ thì xem như là sinh vật đã đến thế giới khác. Gặp lại hoặc xem như là không khí, hoặc là giơ dao xách kiếm nói chuyện hai câu.
Mà lãnh đạo, nhất lại là tổng giám đốc mới đến, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, còn nắm quyền sinh sát của tôi trong tay, tất nhiên là phải phục vụ thật tốt.
Tôi mờ ám lủi vào đám người, không muốn tổng giám đốc đi về phía mình.
Tôi biết mình trốn không thoát.
Trong lúc tôi đang định giả vờ cười cười chào hỏi, tôi lại càng không hiểu sao lại xảy ra chuyện...
Anh ta vậy mà lại đi tới giữa phòng học, bắt đầu cởi từng món quần áo trên người.
Trời, đây là tình huống gì?
Tôi ép bản thân tỉnh táo lại, nghe thấy mấy cô gái nhỏ bên cạnh nói thầm mới biết hóa ra tiết này học vẽ cơ thể người.
Không cần nhiều lời, tổng giám độc trước mặt... chính là người mẫu hôm nay.
2.
May là chiều thứ bảy này, tôi không nằm trong nhà lướt điện thoại di động và xem chương trình giải trí, mà ngồi ở đây bị ép nhìn ông chủ của mình phô diễn thân thể xa hoa.
Nếu nói không phải cảnh đẹp ý vui thì là giả.
Tuổi của tổng giám đốc không lớn lắm, gương mặt cũng xem như đẹp trai, dáng người vừa nhìn đã biết là có tập luyện.
Mỗi một món đồ cởi ra, tôi lại nghe thấy tiếng thảo luận xầm xì của những cô gái bên cạnh.
Tôi lập tức chìm đắm trong không khí náo nhiệt bà tám này, còn hùa với mọi người vui vẻ òa nhìn ngắm.
Mãi đến khi tổng giám đốc bắt đầu cởi quần.
Chuyện này tôi sợ.
Bởi vì nếu anh ta chỉ để lộ thân trên, dù tôi có bị anh ta nhận ra thì cũng có thể lấy danh nghĩa nghệ thuật, khen tinh thần hiến dâng vì nghệ thuật và dáng người hoàn hảo của tổng giám đốc.
Nhưng mà nếu như cả bên trong cũng nhìn, lại bị tổng giám đốc nhận ra ta đứng bên dưới nhìn.
Công việc khó khăn lắm mới tìm được chắc chắn là sẽ bay mất.
Không kịp ngẫm nghĩ, trong đầu tôi toàn là ý nghĩ nhân lúc anh ta chưa phát hiện ra, nhân lúc tôi chưa kịp nhìn thấy anh ta trần truồng, mau trốn.
Tôi quay đầu bước đi, nhưng không để ý đến cánh cửa lớn trước mặt còn có một cánh cửa thủy tinh sáng đến nỗi có thể soi gương.
Xoảng, tôi trực tiếp đụng đầu vào. Phát ra một tiếng choang thảm thiết.
Cả lớp quay đầu nhìn lại.
Thường trong tình huống xui xẻo này, người còn lý trí sẽ lùi lại một bước, kéo cửa đi ra ngoài.
Mà đầy đầu tôi đều là "mẹ ơi, quá lúng túng rồi, phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường."
Nên tôi lựa chọn tăng tốc.
Cứ như chỉ cần tốc độ nhanh thì sẽ không bị bắt gặp là đang xấu hổ vậy.
Kết quả tôi trực tiếp đụng ngất ở cửa.
Giây đầu tiên, tôi nằm trên mặt đất, nhóm người nhanh chóng tụ tập lại chỗ tôi.
Giây thứ hai, tôi thấy tổng giám đốc trần truồng cũng đang đi đến đây. Nói đúng hơn là tôi không nhìn thấy mặt của tổng giám đốc, tôi chỉ có thể nhìn thấy từ góc độ ngưỡng mộ, thấy được hai điểm trước ngực anh ta sát lại gần tôi mà thôi.
Cảnh này thật quỷ dị.
Trong mấy giây này, thậm chí tôi còn không cảm thấy đau.
Rất nhanh cả đầu đau rát dường như đang nghiêm túc nhắc nhở tôi: "Đứa ngốc nhà mày đụng hư bọn tao."
Tôi nhịn không được rên rỉ đau đớn, đau quá, đau quá, bên cạnh còn có bạn học tốt bụng muốn dìu tôi đứng lên.
Phía sau truyền đến một giọng nam hùng hậu: "Đừng đụng vào cô ấy."
Tống giám đốc nói xong, anh ta cầm áo khoác vest đi đến.
Tôi rất hoảng sợ, sợ anh ta nhận ra mình, đang định dùng chút ý chí cuối cùng quay lưng thì lại ngã rạp trên mặt đất.
Chuyện càng làm cho tôi chấn động xảy ra...
Tổng giám đốc đi đến, lấy tư thế nhanh như chớp bịt tai tôi, dùng áo khoác vest trùm lên đầu tôi.
Đúng vậy, anh ta che đầu tôi.
"Trước khi nhân viên y tế đến, hẳn là phải bảo vệ chỗ đau trước, không nên làm ảnh hưởng đến người bị thương, dễ tạo ra vết thương lần nữa."
Bên cạnh tôi truyền đến tiếng tấm tắc than thở của các cô gái, khen anh ta bình tĩnh, khen hiểu biết của anh ta.
Hiện trường chỉ có tôi ngửa người nằm trên mặt đất, không còn cách nào thoát khỏi hiện trường social deadth này, lại còn bị mùi Eau de Cologne sang chảnh sặc chết.
Nếu như có thể đổi đến sống ở một hành tinh khác, ta sẽ đánh cược hết tiền bạc rời khỏi chỗ này.
Ngay!Lập! Tức!
3.
Cuối tuần kết thúc, tôi gần như vỡ vụn quay lại công ty.
Đúng vậy, chủ nhật tôi tốn cả ngày cũng chưa tỉnh lại từ chuyện hôm qua.
Vừa nghĩ đến thứ hai đi làm sẽ gặp lại tổng giám đốc, sau đó bị anh ta nhận ra, sau đó sẽ toang... Ngày nghỉ đó, tôi gần như là nằm thẳng trên giường rêu rên.
Không có bất ngờ gì xảy ra, chân trước vừa mới vào cửa công ty, đã nghe nói tổng giám đốc tìm tôi có việc.
"Chuyện gì đến sẽ đến, tránh cũng không được. Làm người trưởng thành kiên cường." Tôi trốn vào wc công ty, khuyên mình khoảng mười phút mới đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Chuyện này, giám đốc Lý, ngài tìm tôi có việc? Chuyện tuần trước, ngài nghe tôi giải thích..." Ta cố hết sức bình tĩnh.
"À, Nhạc Nhạc, báo cáo quý trước, tôi muốn đối chiếu lại với cô." Trên bàn tổng giám đốc toàn là báo cáo tài vụ.
Vẻ mặt tôi ngạc nhiên: "Nhạc Nhạc? Giám đốc Lý, tôi tên là Hợp Hợp."
"Vậy sao?" Anh ta hơi mờ mịt ngẩng đầu, với người mẫu cởi hết đồ hôm đó cứ như là hai người khác nhau.
"Đúng vậy, tôi và Nhạc Nhạc đều là từ láy, thật giống nhau, tôi sẽ không để ý việc ngài gọi tôi như vậy. Chỉ là tên của trưởng phòng quảng cáo là Nhạc Nhạc, tôi sợ cô ấy không đồng ý."
"Vậy sao, vậy cô gọi Nhạc Nhạc đến đây."
"Được."
Nhẹ nhàng như vậy đã qua cửa, tôi thở phào một hơi.
Hiển nhiên là anh ta cũng không nhớ quỷ xui xẻo bị đụng hôm đó là tôi.
Cũng đúng, anh ta chính là một công tử ăn chơi, người phát ngôn của con nhà giàu có điều kiện tốt nhất. Phụ nữ qua tay nhiều như vậy, sao có thể nhớ rõ tôi chứ?
Công ty tôi đang làm này do một tay cha của tổng giám đốc xây dựng nên, là một công ty nhà đất cũng xem như nổi tiếng trong ngành.
Năm ngoái tổng giám đốc già bị bệnh, bèn có ý lui về. Đúng lúc "tổng giám đốc Lý" này từ nước ngoài quay về nhận chức, có thể vung tay múa chân.
Đến bây giờ, tổng giám đốc mới đã đến công ty gần nửa năm, vẫn đang trong trạng thái hỏi gì cũng không biết.
Tuần gần nhất, người này mới vừa nổi giận ở hành lang, hỏi: "Là ai đảo lộn phòng làm việc của tôi?"
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một người gan lớn đứng ra nói: "Tổng giám đốc Lý, phòng làm việc của ngài là phòng lớn bên kia."
Anh ta ngẩn ra, lúc này mới đi tới phòng làm việc của mình.
Đã không ít đồng nghiệp nhìn thấy anh ta nói chuyện vui vẻ với người đẹp ở quán ăn đêm, khách sạn, bán bar. Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ rằng anh ta còn có đam mê làm người mẫu lõa thể, thế giới của người có tiền thật sự là thần bí.
Cứ như vậy, tôi càng kết luận anh ta là một tên biến thái thật như vàng 24k.
Nghĩ đến đây, "hình ảnh đáng sợ" kia lại một lần bất ngờ xông vào não, khiến đầu ta tê dại một lúc lâu, nhanh chóng vừa lắc đầu vừa bước nhanh.
TÔI tên Lý Hợp Hợp, 25 tuổi, một người chưa lập gia đình, mướn nhà ở vòng 5, là một công súc* mỗi tuần làm việc ít nhất ba ngày theo tiêu chuẩn 996.*
*Chú thích: Công súc: từ gốc là 社畜, là từ ngữ lưu hàng trên mạng của TQ, ghép giữa súc vật và công ty, ý chỉ những người làm việc như trâu chóa, editor cũng không biết nên dịch sao đành ghép giữa công ty và gia súc thành công súc, với lại công nhân là người làm việc, công súc thì xem như là trâu chóa làm việc vậy, mong mọi người thông cảm góp ý hộ mình.
* Tiêu chuẩn 996 là làm từ 9h sáng đến 9h tối mỗi tuần sáu ngày.
*Vòng 5: Khu vực Bắc Kinh chia ra làm 6 vòng đường, vòng 1 là trung tâm, vòng càng lớn là cách trung tâm càng xa.
Bạn hỏi tôi công súc sợ nhất là gì?
Tôi nghĩ vấn đề này tôi rất có tư cách trả lời.
Công súc không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ cần có tiền là có thể thoải mái.
Công súc sợ nhất là Social deadth.
Thế nào là Sosial deadth?
Tôi chỉ có thể dùng chính bản thân để đưa ra ví dụ thôi.
Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước dưới sự giật dây của chị em, tôi đăng ký một lớp học vũ đạo.
Không ngờ là vừa học động tác đầu tiên là làm mình trẹo chân.
Tôi lập tức tỏ vẻ dù có thân tàn thì cũng cần ý chí tiếp tục học tập, dù sao tôi cũng không thể lãng phí tiền! Thật sự không được, học múa tay thôi cũng được.
Lớp vũ đạo có lẽ là bị tinh thần hiếu học của tôi làm cảm động, nhưng mà có lẽ càng sợ tôi làm sập tiệm... lập tức tặng tôi một lớp học hội họa cho người lớn ở bên cạnh.
Người tính toán chi li như tôi tất nhiên là không thể bỏ qua. Dù sao kỹ năng nhiều cũng không đè chết người mà.
Không ngờ là tôi vừa ngồi vào chỗ của mình trong phòng học, người đời này không muốn gặp nhất đã đến.
Vậy, mà, lại, là, tổng, giám, đốc, mới, của, công, ty.
Ra khỏi nhà không muốn gặp ai nhất? Tất nhiên là lãnh đạo công ty.
So với sinh vật là bạn trai cũ, thì lực sát thương của lãnh đạo lớn hơn nhiều.
Người yêu cũ thì xem như là sinh vật đã đến thế giới khác. Gặp lại hoặc xem như là không khí, hoặc là giơ dao xách kiếm nói chuyện hai câu.
Mà lãnh đạo, nhất lại là tổng giám đốc mới đến, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, còn nắm quyền sinh sát của tôi trong tay, tất nhiên là phải phục vụ thật tốt.
Tôi mờ ám lủi vào đám người, không muốn tổng giám đốc đi về phía mình.
Tôi biết mình trốn không thoát.
Trong lúc tôi đang định giả vờ cười cười chào hỏi, tôi lại càng không hiểu sao lại xảy ra chuyện...
Anh ta vậy mà lại đi tới giữa phòng học, bắt đầu cởi từng món quần áo trên người.
Trời, đây là tình huống gì?
Tôi ép bản thân tỉnh táo lại, nghe thấy mấy cô gái nhỏ bên cạnh nói thầm mới biết hóa ra tiết này học vẽ cơ thể người.
Không cần nhiều lời, tổng giám độc trước mặt... chính là người mẫu hôm nay.
2.
May là chiều thứ bảy này, tôi không nằm trong nhà lướt điện thoại di động và xem chương trình giải trí, mà ngồi ở đây bị ép nhìn ông chủ của mình phô diễn thân thể xa hoa.
Nếu nói không phải cảnh đẹp ý vui thì là giả.
Tuổi của tổng giám đốc không lớn lắm, gương mặt cũng xem như đẹp trai, dáng người vừa nhìn đã biết là có tập luyện.
Mỗi một món đồ cởi ra, tôi lại nghe thấy tiếng thảo luận xầm xì của những cô gái bên cạnh.
Tôi lập tức chìm đắm trong không khí náo nhiệt bà tám này, còn hùa với mọi người vui vẻ òa nhìn ngắm.
Mãi đến khi tổng giám đốc bắt đầu cởi quần.
Chuyện này tôi sợ.
Bởi vì nếu anh ta chỉ để lộ thân trên, dù tôi có bị anh ta nhận ra thì cũng có thể lấy danh nghĩa nghệ thuật, khen tinh thần hiến dâng vì nghệ thuật và dáng người hoàn hảo của tổng giám đốc.
Nhưng mà nếu như cả bên trong cũng nhìn, lại bị tổng giám đốc nhận ra ta đứng bên dưới nhìn.
Công việc khó khăn lắm mới tìm được chắc chắn là sẽ bay mất.
Không kịp ngẫm nghĩ, trong đầu tôi toàn là ý nghĩ nhân lúc anh ta chưa phát hiện ra, nhân lúc tôi chưa kịp nhìn thấy anh ta trần truồng, mau trốn.
Tôi quay đầu bước đi, nhưng không để ý đến cánh cửa lớn trước mặt còn có một cánh cửa thủy tinh sáng đến nỗi có thể soi gương.
Xoảng, tôi trực tiếp đụng đầu vào. Phát ra một tiếng choang thảm thiết.
Cả lớp quay đầu nhìn lại.
Thường trong tình huống xui xẻo này, người còn lý trí sẽ lùi lại một bước, kéo cửa đi ra ngoài.
Mà đầy đầu tôi đều là "mẹ ơi, quá lúng túng rồi, phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường."
Nên tôi lựa chọn tăng tốc.
Cứ như chỉ cần tốc độ nhanh thì sẽ không bị bắt gặp là đang xấu hổ vậy.
Kết quả tôi trực tiếp đụng ngất ở cửa.
Giây đầu tiên, tôi nằm trên mặt đất, nhóm người nhanh chóng tụ tập lại chỗ tôi.
Giây thứ hai, tôi thấy tổng giám đốc trần truồng cũng đang đi đến đây. Nói đúng hơn là tôi không nhìn thấy mặt của tổng giám đốc, tôi chỉ có thể nhìn thấy từ góc độ ngưỡng mộ, thấy được hai điểm trước ngực anh ta sát lại gần tôi mà thôi.
Cảnh này thật quỷ dị.
Trong mấy giây này, thậm chí tôi còn không cảm thấy đau.
Rất nhanh cả đầu đau rát dường như đang nghiêm túc nhắc nhở tôi: "Đứa ngốc nhà mày đụng hư bọn tao."
Tôi nhịn không được rên rỉ đau đớn, đau quá, đau quá, bên cạnh còn có bạn học tốt bụng muốn dìu tôi đứng lên.
Phía sau truyền đến một giọng nam hùng hậu: "Đừng đụng vào cô ấy."
Tống giám đốc nói xong, anh ta cầm áo khoác vest đi đến.
Tôi rất hoảng sợ, sợ anh ta nhận ra mình, đang định dùng chút ý chí cuối cùng quay lưng thì lại ngã rạp trên mặt đất.
Chuyện càng làm cho tôi chấn động xảy ra...
Tổng giám đốc đi đến, lấy tư thế nhanh như chớp bịt tai tôi, dùng áo khoác vest trùm lên đầu tôi.
Đúng vậy, anh ta che đầu tôi.
"Trước khi nhân viên y tế đến, hẳn là phải bảo vệ chỗ đau trước, không nên làm ảnh hưởng đến người bị thương, dễ tạo ra vết thương lần nữa."
Bên cạnh tôi truyền đến tiếng tấm tắc than thở của các cô gái, khen anh ta bình tĩnh, khen hiểu biết của anh ta.
Hiện trường chỉ có tôi ngửa người nằm trên mặt đất, không còn cách nào thoát khỏi hiện trường social deadth này, lại còn bị mùi Eau de Cologne sang chảnh sặc chết.
Nếu như có thể đổi đến sống ở một hành tinh khác, ta sẽ đánh cược hết tiền bạc rời khỏi chỗ này.
Ngay!Lập! Tức!
3.
Cuối tuần kết thúc, tôi gần như vỡ vụn quay lại công ty.
Đúng vậy, chủ nhật tôi tốn cả ngày cũng chưa tỉnh lại từ chuyện hôm qua.
Vừa nghĩ đến thứ hai đi làm sẽ gặp lại tổng giám đốc, sau đó bị anh ta nhận ra, sau đó sẽ toang... Ngày nghỉ đó, tôi gần như là nằm thẳng trên giường rêu rên.
Không có bất ngờ gì xảy ra, chân trước vừa mới vào cửa công ty, đã nghe nói tổng giám đốc tìm tôi có việc.
"Chuyện gì đến sẽ đến, tránh cũng không được. Làm người trưởng thành kiên cường." Tôi trốn vào wc công ty, khuyên mình khoảng mười phút mới đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Chuyện này, giám đốc Lý, ngài tìm tôi có việc? Chuyện tuần trước, ngài nghe tôi giải thích..." Ta cố hết sức bình tĩnh.
"À, Nhạc Nhạc, báo cáo quý trước, tôi muốn đối chiếu lại với cô." Trên bàn tổng giám đốc toàn là báo cáo tài vụ.
Vẻ mặt tôi ngạc nhiên: "Nhạc Nhạc? Giám đốc Lý, tôi tên là Hợp Hợp."
"Vậy sao?" Anh ta hơi mờ mịt ngẩng đầu, với người mẫu cởi hết đồ hôm đó cứ như là hai người khác nhau.
"Đúng vậy, tôi và Nhạc Nhạc đều là từ láy, thật giống nhau, tôi sẽ không để ý việc ngài gọi tôi như vậy. Chỉ là tên của trưởng phòng quảng cáo là Nhạc Nhạc, tôi sợ cô ấy không đồng ý."
"Vậy sao, vậy cô gọi Nhạc Nhạc đến đây."
"Được."
Nhẹ nhàng như vậy đã qua cửa, tôi thở phào một hơi.
Hiển nhiên là anh ta cũng không nhớ quỷ xui xẻo bị đụng hôm đó là tôi.
Cũng đúng, anh ta chính là một công tử ăn chơi, người phát ngôn của con nhà giàu có điều kiện tốt nhất. Phụ nữ qua tay nhiều như vậy, sao có thể nhớ rõ tôi chứ?
Công ty tôi đang làm này do một tay cha của tổng giám đốc xây dựng nên, là một công ty nhà đất cũng xem như nổi tiếng trong ngành.
Năm ngoái tổng giám đốc già bị bệnh, bèn có ý lui về. Đúng lúc "tổng giám đốc Lý" này từ nước ngoài quay về nhận chức, có thể vung tay múa chân.
Đến bây giờ, tổng giám đốc mới đã đến công ty gần nửa năm, vẫn đang trong trạng thái hỏi gì cũng không biết.
Tuần gần nhất, người này mới vừa nổi giận ở hành lang, hỏi: "Là ai đảo lộn phòng làm việc của tôi?"
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một người gan lớn đứng ra nói: "Tổng giám đốc Lý, phòng làm việc của ngài là phòng lớn bên kia."
Anh ta ngẩn ra, lúc này mới đi tới phòng làm việc của mình.
Đã không ít đồng nghiệp nhìn thấy anh ta nói chuyện vui vẻ với người đẹp ở quán ăn đêm, khách sạn, bán bar. Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ rằng anh ta còn có đam mê làm người mẫu lõa thể, thế giới của người có tiền thật sự là thần bí.
Cứ như vậy, tôi càng kết luận anh ta là một tên biến thái thật như vàng 24k.
Nghĩ đến đây, "hình ảnh đáng sợ" kia lại một lần bất ngờ xông vào não, khiến đầu ta tê dại một lúc lâu, nhanh chóng vừa lắc đầu vừa bước nhanh.