Chương 5
Đêm hôm ấy Tần Bắc sau khi sắp xếp cho Đình An xong thì cũng chuẩn bị đi ngủ. Đình An thấy hắn không ra ngoài mà đi sang một phía khác, lúc này cậu mới nhận ra trong căn phòng này có tận hai cái giường, mặc dù cái giường kia cũng không phải quá to mà cũng không quá nhỏ, nhưng nhìn cơ thể của Tần Bắc, cậu cảm thấy nếu hắn nằm lên đấy thì liệu có duỗi chân nổi không? Cậu cao một mét bảy tám nhưng nếu cậu đứng thẳng so với Tần Bắc thì cậu còn thua hắn hơn một cái đầu lận.
Thấy Đình An vẫn luôn nhìn mình, Tần Bắc hỏi cậu sao thế? Muốn lấy gì à? Đình An hỏi hắn sao lại không đi phòng khác ngủ? Nghe hắn nói có tận hai cái phòng ngủ cơ mà? Tần Bắc nói rằng hắn ở lại đây để tiện chăm sóc Đình An. Cậu cũng chỉ bị gãy chân thôi chứ có phải liệt đâu mà.. Nhưng sự kháng nghị của cậu cũng không có tác dụng, Đình An bị bắt ép chui vào chăn và tắt đèn. Trong bóng đêm, mọi cảm quan như được phóng đại, nhất là với một người như cậu. Đình An lồng ngực bập bình bịch, mọi ngày ở bệnh viện thì mặc dù trong phòng tắt đèn nhưng ngoài hành lang vẫn để đèn nên không hề tối chút nào.
Nhưng hiện tại thì khác, Đình An nhìn trần nhà đen mù, cậu có cảm giác như trong bóng tối có một thứ gì đó xấu xí đang mở to cái mồm đầy máu, chuẩn bị nhào về phía cậu. "Rầm" một tiếng, trái tim Đình An như bị bóp chặt, phụt, đèn ngủ bên đầu giường bị mở lên, đập vào mắt cậu là khuôn mặt anh tuần của Tần Bắc, hắn cau mày nhìn cậu rồi nói.
"Cậu sợ bóng tối? Sao không nói với tôi?"
Tần Bắc nhìn Đình An với khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lạnh cùng với đôi môi trắng bệch, hắn nhíu mày. Vật nhỏ này cũng lì quá đấy, sợ đến mức khóe mắt ửng đỏ nhưng vẫn cứng miệng không gọi hắn. Nếu không phải vì hàng năm đi làm nhiệm vụ, giấc ngủ của hắn không sâu mà thính giác cũng nhạy bén, thì chắc chắn vật nhỏ này cắn răng mở mắt cả đêm cũng nhất quyết không gọi hắn.
Tần Bắc rất không thích cái thói quen này của cậu, hôm đầu tiên sau phẫu thuật, cậu cũng nhịn đau khóc chứ không hề gọi hắn, khiến cho Tần Bắc liên tưởng đến một con mèo nhỏ, vì bảo vệ bản thân khỏi người xấu, dù bị thương đến da đến thịt cũng nhất quyết không kêu lên vì sợ bị phát hiện.
Tần Bắc nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt kia, hắn thở dài, nhận mệnh đi lấy khăn lau mặt cho cậu, cũng nói lời thấm thía.
"Nếu sợ, thì phải gọi tôi, bị đau cũng thế, cho dù là bị đau tý tẹo chút xíu, cậu cũng phải gọi tôi biết không? Tôi hiện tại vừa là bảo mẫu vừa là vệ sĩ của cậu đấy."
Đình An không nói gì, cậu nhỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn theo Tần Bắc đi về giường nhỏ bên kia. Đèn bàn màu vàng nhạt ấm áp hắt lên khuôn mặt của cậu, khiến cho cả người như chìm vào nắng ấm, dịu dàng mà cũng.. thật tình. Đình An lần đầu tiên cảm giác được trái tim đập mạnh như thế, không phải vì sợ hãi bóng tối hay sấm sét, cũng không phải vì sợ hãi những con quái vật xấu xí hay đống thức ăn không phải thức ăn, mà là vì một người đàn ông mới quen được hai tháng. Cậu không biết cái cảm xúc này là gì, cậu chỉ thấy hiện tại bản thân thật hạnh phúc, cho dù không bật đèn, cậu cũng sẽ không sợ hãi bóng đêm nữa, vì cậu biết chỉ cần cậu gọi tên người nọ, ánh sáng cũng sẽ theo người ấy mà đến bên cậu.
* * *
Vì bản thân đã được nghỉ tận một năm trong quân doanh nên hiện tại Tần Bắc chính là một tên vô công rỗi nghề. Hôm nay là một ngày giữa thu, trời vừa hửng sáng Tần Bắc đã bật dậy theo đồng hồ sinh học, đúng năm rưỡi sáng. Sau khi chạy một vòng quanh tiểu khu rồi đi mua bữa sáng cho Đình An. Đúng bảy giờ Đình An cũng tỉnh, cậu cùng Tần Bắc ngồi ăn sáng rồi cùng nhau xem tivi.
Nhưng cuộc sống ngày nào cũng nhàm chán như thế chỉ ăn và ngủ khiến cho Đình An thấy bản thân giống như một con cá mặn ấy. Cậu nói với Tần Bắc như thế, cậu thấy Tần Bắc chạy lên thư phòng ròi chạy xuống trong tay mang theo một đống sách. Sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được, cơ thể Đình An trở nên cứng đờ. Tần Bắc vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Đình An, hắn để đống sách xuống bàn trà rồi tìm một quyển tâm đắc nhất đưa cho Đình An.
"Không phải chán sao? Đọc sách một chút đi."
Đình An không biết bản thân có nên cầm hay không, cậu là cô nhi, từ nhỏ đã đi theo lão già trong nhà đi nhặt rác, có một đoạn thời gian còn đói đến mức ăn đất. Vì thế nên cậu cũng không đươc đi học hành gì cả. Nói thẳng ra là cậu mù chữ. Lúc trước khi đi nhặt ve chai ở trong một khu tiểu học, cậu có đi nghe lén được vài buổi, nhưng sau khi bị bảo vệ phát hiện thì đuổi đi, nên bây giờ trình độ học vấn của cậu cũng chỉ dừng lại ở việc nhận thức mấy con chữ cái. Tần Bắc đưa một lúc lâu mà không thấy Đình An cầm sách. Hắn khó hiểu quay đầu nhìn lại thì thấy Đình An đang cúi đầu, hai tay siết chặt lấy nhau, đầu ngón tay trắng bệch cả ra, bên tai đỏ ửng như nhỏ ra máu. Hắn không hiểu gì hỏi cậu.
"Sao vậy? Muốn đi toilet sao?"
"Không phải.."
"Hửm, vậy cậu sao thế này? Mặt đỏ hết lên rồi."
Đình An ậm ừ mãi không nói gì, hai mắt nhỏ ươn ướt cứ liếc cuốn sách hắn đang cầm trong tay. Một suy nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu hắn. Vật nhỏ này, không phải là không biết đọc chữ đấy chứ?
Như chứng thực suy nghĩ của hắn, Đình An lí nhí nói nhỏ.
"Tôi.. tôi không đi học."
Đúng vậy, không đi học nên là không biết đọc chữ. Lần này thì đến lượt Tần Bắc cứng người, xịt keo cứng ngắc. Hắn tay cứ cứng đờ ra giữa không trung vậy, đưa ra cũng không phải mà lấy về cũng không xong. Hắn thấy Đình An bối rối như thế thì tự trách không thôi. Một lúc lâu cả hai người đều không nói gì. Đình An thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất để trốn, còn Tần Bắc thì vò đầu bứt tai. Hắn nhìn thanh niên xấu hổ siết chặt tay thì nhíu mày đưa tay gỡ hai tay thanh niên ra, còn theo thói quen mà xoa xoa vài cái.
"Đình An này, cậu có muốn học chữ không? Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh lắm, tôi có thể dạy cậu."
Đình An phắt một cái nhìn thẳng vào Tần Bắc, thấy được ánh mắt đong đầy ý cười của hắn thì hai má đỏ ửng, cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Thật à?"
"Ừ, thật chứ."
Sau đó Tần Bắc đã ôm Đình An lên thư phòng. Hôm nay hắn chưa có sách nên chỉ đành mở máy tính cho cậu xem. Sau khi biết được Đình An chỉ nhận thức mấy chữ cái, Tần Bắc quyết định mở bảng chữ cái ra rồi bắt đầu dạy cậu cách phát âm và nhận mặt chữ. Mới đầu Đình An còn ngại ngùng, nhưng sau đó cậu liền sà vào biển rộng tri thức của Tần Bắc, mặc dù chỉ là kiến thức tiểu học, nhưng thấy Đình An vui vẻ như thế thì Tần Bắc bất tri bất giác nhấc khóe miệng, hắn mỉm cười thực nhẹ, cả hai người cũng không nhận thấy được.
Sau khi nhận mặt chữ xong thì hắn đi tìm một quyển sổ còn mới đưa cho cậu để dạy cậu viết chữ. Vì cơ địa nên bàn tay Đình An rất gầy, vừa gầy còn vừa dài, nhìn rất đẹp. Nhưng lòng bàn tay lại phủ đầy vết chai. Khi biết nguồn gốc của những vết chai này là do Đình An đi bê gạch ở công trường trong thời gian dài mà có thì trái tim Tần Bắc hơi hẫng một nhịp. Hắn không biết cảm xúc này có phải là đang tiếc thương hay gì khác không, hắn chỉ biết, hiện tại hắn cực kỳ muốn ôm thanh niên gầy yếu vào người để an ủi. Nhưng cuối cùng hắn cũng không hề làm thế, không nói đến việc hai người đều là đàn ông, trong nhận tri của hắn, chỉ có người thân hoặc là người yêu vợ chồng thì mới có thể làm việc thân mật như ôm nhau.
Hắn ở trong quân đội cũng không thiếu bá vai quàng cổ ôm kiểu chiến hữu với anh em, nhưng hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc bản thân ôm một người đàn ông khác để hắn ngồi trên đùi rồi xoa đầu an ủi. Đang nghĩ miên man, Đình An gọi hắn vài lần hắn mới nghe thấy. Cậu chỉ vào trang giấy khoe với hắn thành quả của bản thân. Chữ của Đình An cũng giống như cậu vậy, gầy gầy cao cao, nhìn thanh cao cực kỳ. Tần Bắc bật cười với suy nghĩ của bản thân, hắn khen ngợi Đình An vài câu rồi tiếp tục chỉ cậu đọc và viết chữ. Suốt một buổi sáng hai người chỉ ngồi trong thư phòng học đọc chữ. Đến trưa Đình An muốn ngồi viết tiếp nhưng bị Tần Bắc nhấc ra khỏi phòng.
"Phải ăn trưa, nếu không thì sẽ không có sức học đâu."
Sau đó Đình An liền ngoan ngoãn ngồi đợi Tần Bắc nấu cơm.
Thấy Đình An vẫn luôn nhìn mình, Tần Bắc hỏi cậu sao thế? Muốn lấy gì à? Đình An hỏi hắn sao lại không đi phòng khác ngủ? Nghe hắn nói có tận hai cái phòng ngủ cơ mà? Tần Bắc nói rằng hắn ở lại đây để tiện chăm sóc Đình An. Cậu cũng chỉ bị gãy chân thôi chứ có phải liệt đâu mà.. Nhưng sự kháng nghị của cậu cũng không có tác dụng, Đình An bị bắt ép chui vào chăn và tắt đèn. Trong bóng đêm, mọi cảm quan như được phóng đại, nhất là với một người như cậu. Đình An lồng ngực bập bình bịch, mọi ngày ở bệnh viện thì mặc dù trong phòng tắt đèn nhưng ngoài hành lang vẫn để đèn nên không hề tối chút nào.
Nhưng hiện tại thì khác, Đình An nhìn trần nhà đen mù, cậu có cảm giác như trong bóng tối có một thứ gì đó xấu xí đang mở to cái mồm đầy máu, chuẩn bị nhào về phía cậu. "Rầm" một tiếng, trái tim Đình An như bị bóp chặt, phụt, đèn ngủ bên đầu giường bị mở lên, đập vào mắt cậu là khuôn mặt anh tuần của Tần Bắc, hắn cau mày nhìn cậu rồi nói.
"Cậu sợ bóng tối? Sao không nói với tôi?"
Tần Bắc nhìn Đình An với khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lạnh cùng với đôi môi trắng bệch, hắn nhíu mày. Vật nhỏ này cũng lì quá đấy, sợ đến mức khóe mắt ửng đỏ nhưng vẫn cứng miệng không gọi hắn. Nếu không phải vì hàng năm đi làm nhiệm vụ, giấc ngủ của hắn không sâu mà thính giác cũng nhạy bén, thì chắc chắn vật nhỏ này cắn răng mở mắt cả đêm cũng nhất quyết không gọi hắn.
Tần Bắc rất không thích cái thói quen này của cậu, hôm đầu tiên sau phẫu thuật, cậu cũng nhịn đau khóc chứ không hề gọi hắn, khiến cho Tần Bắc liên tưởng đến một con mèo nhỏ, vì bảo vệ bản thân khỏi người xấu, dù bị thương đến da đến thịt cũng nhất quyết không kêu lên vì sợ bị phát hiện.
Tần Bắc nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt kia, hắn thở dài, nhận mệnh đi lấy khăn lau mặt cho cậu, cũng nói lời thấm thía.
"Nếu sợ, thì phải gọi tôi, bị đau cũng thế, cho dù là bị đau tý tẹo chút xíu, cậu cũng phải gọi tôi biết không? Tôi hiện tại vừa là bảo mẫu vừa là vệ sĩ của cậu đấy."
Đình An không nói gì, cậu nhỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nhìn theo Tần Bắc đi về giường nhỏ bên kia. Đèn bàn màu vàng nhạt ấm áp hắt lên khuôn mặt của cậu, khiến cho cả người như chìm vào nắng ấm, dịu dàng mà cũng.. thật tình. Đình An lần đầu tiên cảm giác được trái tim đập mạnh như thế, không phải vì sợ hãi bóng tối hay sấm sét, cũng không phải vì sợ hãi những con quái vật xấu xí hay đống thức ăn không phải thức ăn, mà là vì một người đàn ông mới quen được hai tháng. Cậu không biết cái cảm xúc này là gì, cậu chỉ thấy hiện tại bản thân thật hạnh phúc, cho dù không bật đèn, cậu cũng sẽ không sợ hãi bóng đêm nữa, vì cậu biết chỉ cần cậu gọi tên người nọ, ánh sáng cũng sẽ theo người ấy mà đến bên cậu.
* * *
Vì bản thân đã được nghỉ tận một năm trong quân doanh nên hiện tại Tần Bắc chính là một tên vô công rỗi nghề. Hôm nay là một ngày giữa thu, trời vừa hửng sáng Tần Bắc đã bật dậy theo đồng hồ sinh học, đúng năm rưỡi sáng. Sau khi chạy một vòng quanh tiểu khu rồi đi mua bữa sáng cho Đình An. Đúng bảy giờ Đình An cũng tỉnh, cậu cùng Tần Bắc ngồi ăn sáng rồi cùng nhau xem tivi.
Nhưng cuộc sống ngày nào cũng nhàm chán như thế chỉ ăn và ngủ khiến cho Đình An thấy bản thân giống như một con cá mặn ấy. Cậu nói với Tần Bắc như thế, cậu thấy Tần Bắc chạy lên thư phòng ròi chạy xuống trong tay mang theo một đống sách. Sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được, cơ thể Đình An trở nên cứng đờ. Tần Bắc vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Đình An, hắn để đống sách xuống bàn trà rồi tìm một quyển tâm đắc nhất đưa cho Đình An.
"Không phải chán sao? Đọc sách một chút đi."
Đình An không biết bản thân có nên cầm hay không, cậu là cô nhi, từ nhỏ đã đi theo lão già trong nhà đi nhặt rác, có một đoạn thời gian còn đói đến mức ăn đất. Vì thế nên cậu cũng không đươc đi học hành gì cả. Nói thẳng ra là cậu mù chữ. Lúc trước khi đi nhặt ve chai ở trong một khu tiểu học, cậu có đi nghe lén được vài buổi, nhưng sau khi bị bảo vệ phát hiện thì đuổi đi, nên bây giờ trình độ học vấn của cậu cũng chỉ dừng lại ở việc nhận thức mấy con chữ cái. Tần Bắc đưa một lúc lâu mà không thấy Đình An cầm sách. Hắn khó hiểu quay đầu nhìn lại thì thấy Đình An đang cúi đầu, hai tay siết chặt lấy nhau, đầu ngón tay trắng bệch cả ra, bên tai đỏ ửng như nhỏ ra máu. Hắn không hiểu gì hỏi cậu.
"Sao vậy? Muốn đi toilet sao?"
"Không phải.."
"Hửm, vậy cậu sao thế này? Mặt đỏ hết lên rồi."
Đình An ậm ừ mãi không nói gì, hai mắt nhỏ ươn ướt cứ liếc cuốn sách hắn đang cầm trong tay. Một suy nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu hắn. Vật nhỏ này, không phải là không biết đọc chữ đấy chứ?
Như chứng thực suy nghĩ của hắn, Đình An lí nhí nói nhỏ.
"Tôi.. tôi không đi học."
Đúng vậy, không đi học nên là không biết đọc chữ. Lần này thì đến lượt Tần Bắc cứng người, xịt keo cứng ngắc. Hắn tay cứ cứng đờ ra giữa không trung vậy, đưa ra cũng không phải mà lấy về cũng không xong. Hắn thấy Đình An bối rối như thế thì tự trách không thôi. Một lúc lâu cả hai người đều không nói gì. Đình An thì xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất để trốn, còn Tần Bắc thì vò đầu bứt tai. Hắn nhìn thanh niên xấu hổ siết chặt tay thì nhíu mày đưa tay gỡ hai tay thanh niên ra, còn theo thói quen mà xoa xoa vài cái.
"Đình An này, cậu có muốn học chữ không? Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh lắm, tôi có thể dạy cậu."
Đình An phắt một cái nhìn thẳng vào Tần Bắc, thấy được ánh mắt đong đầy ý cười của hắn thì hai má đỏ ửng, cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Thật à?"
"Ừ, thật chứ."
Sau đó Tần Bắc đã ôm Đình An lên thư phòng. Hôm nay hắn chưa có sách nên chỉ đành mở máy tính cho cậu xem. Sau khi biết được Đình An chỉ nhận thức mấy chữ cái, Tần Bắc quyết định mở bảng chữ cái ra rồi bắt đầu dạy cậu cách phát âm và nhận mặt chữ. Mới đầu Đình An còn ngại ngùng, nhưng sau đó cậu liền sà vào biển rộng tri thức của Tần Bắc, mặc dù chỉ là kiến thức tiểu học, nhưng thấy Đình An vui vẻ như thế thì Tần Bắc bất tri bất giác nhấc khóe miệng, hắn mỉm cười thực nhẹ, cả hai người cũng không nhận thấy được.
Sau khi nhận mặt chữ xong thì hắn đi tìm một quyển sổ còn mới đưa cho cậu để dạy cậu viết chữ. Vì cơ địa nên bàn tay Đình An rất gầy, vừa gầy còn vừa dài, nhìn rất đẹp. Nhưng lòng bàn tay lại phủ đầy vết chai. Khi biết nguồn gốc của những vết chai này là do Đình An đi bê gạch ở công trường trong thời gian dài mà có thì trái tim Tần Bắc hơi hẫng một nhịp. Hắn không biết cảm xúc này có phải là đang tiếc thương hay gì khác không, hắn chỉ biết, hiện tại hắn cực kỳ muốn ôm thanh niên gầy yếu vào người để an ủi. Nhưng cuối cùng hắn cũng không hề làm thế, không nói đến việc hai người đều là đàn ông, trong nhận tri của hắn, chỉ có người thân hoặc là người yêu vợ chồng thì mới có thể làm việc thân mật như ôm nhau.
Hắn ở trong quân đội cũng không thiếu bá vai quàng cổ ôm kiểu chiến hữu với anh em, nhưng hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ đến việc bản thân ôm một người đàn ông khác để hắn ngồi trên đùi rồi xoa đầu an ủi. Đang nghĩ miên man, Đình An gọi hắn vài lần hắn mới nghe thấy. Cậu chỉ vào trang giấy khoe với hắn thành quả của bản thân. Chữ của Đình An cũng giống như cậu vậy, gầy gầy cao cao, nhìn thanh cao cực kỳ. Tần Bắc bật cười với suy nghĩ của bản thân, hắn khen ngợi Đình An vài câu rồi tiếp tục chỉ cậu đọc và viết chữ. Suốt một buổi sáng hai người chỉ ngồi trong thư phòng học đọc chữ. Đến trưa Đình An muốn ngồi viết tiếp nhưng bị Tần Bắc nhấc ra khỏi phòng.
"Phải ăn trưa, nếu không thì sẽ không có sức học đâu."
Sau đó Đình An liền ngoan ngoãn ngồi đợi Tần Bắc nấu cơm.