Chương 10: Móc ngoéo, đây là ước hẹn của chúng ta
Từ sau lần gặp lại Trình Hoa, tần suất nói chuyện trên mạng của chúng tôi đã cao hơn một chút.
Dù sao cũng gặp lại sau nhiều năm, nhiều chuyện trắc trở. Tôi đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy.
Còn cậu ấy, có lẽ là vì có cảm giác mới mẻ.
Khác với trước kia, tôi to gan hơn nhiều rồi. Thỉnh thoảng sẽ tìm vài chủ đề để nói chuyện với cậu ấy.
Đương nhiên cũng phải nắm chắc mức độ. Không thể lâu không liên lạc khiến tình cảm khó khăn lắm mới nảy sinh lại phai nhạt, cũng không thể suốt ngày tìm cậu ấy hoặc dùng lời lẽ quá giới hạn khiến cậu ấy cảm thấy chán.
Đã ba bốn ngày không nói chuyện rồi, tối hôm nay thấy cậu ấy online, tôi liền thử gửi một tin nhắn cho cậu ấy.
"Chiều qua tớ nhìn thấy cậu." Sau đó thêm một sticker đáng yêu.
"Ở đâu? Sao tớ không nhìn thấy cậu?" Trình Hoa trả lời rất nhanh. Thực ra bình thường cậu ấy không online, nếu online thì tức là cậu ấy muốn chơi điện thoại một lúc. Vì thế lúc đó có thể tìm cậu ấy nói chuyện.
"Khoảng đất trống cạnh sân vận động. Các bạn lớp chúng tớ đánh bóng bàn ở đó." Tôi giúp cậu ấy nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Hôm qua là thi giữa kỳ, buổi chiều thi xong mới bốn rưỡi, vì thế mọi người lập nhóm nghỉ ngơi trên sân vận động. Có người ngồi trên thảm cỏ sưởi nắng, có người đi bộ trò chuyện dọc theo đường đua, nhưng hầu hết vẫn ở dưới bảng rổ, cạnh bàn bóng bàn hoặc trên sân cầu lông.
"Ồ! Tớ cũng chơi ở đó."
Đồ ngốc, đương nhiên tớ biết! Tôi vốn không biết đánh bóng bàn, từ khi nhìn thấy Trình Hoa đánh trước đây thì rất muốn học.
Có lẽ, sau này có thể cùng đánh bóng bàn ~ Nghĩ thôi đã thấy hơi kích động rồi!
Có điều sau khi bạn học lớp chúng tôi học trên sa trường một thời gian dài, nhìn thấy bàn bóng bàn sẽ sáng mắt lên, quên sạch chuyện đồng ý sẽ dạy tôi khi ở trên lớp. Tôi chỉ đành đứng một bên ngây ngốc quan sát.
Thấy bọn họ chơi mấy hiệp xong vẫn không có ý dạy tôi, tôi càng chán nản, ngay lúc định đứng lên rời đi, tôi nhìn thấy hai người đang thi đấu quyết liệt ở bàn bên cạnh.
Một người trong số đó chính là Trình Hoa.
Thấy cậu ấy chiến thắng rồi nở nụ cười vui vẻ, tôi cũng bất giác cong khoé miệng.
Ánh mắt xuyên qua biển người, tôi vừa nhìn đã tìm được hình bóng của cậu.
"Tớ thấy cậu đó ~"
"Ngại quá, hôm qua tớ lại không nhìn thấy cậu, chắc là vì không đeo kính, tớ nhìn không rõ lắm."
Cậu nhóc này lại bắt đầu xin lỗi rồi...
"A, không sao, tớ chỉ nhìn thấy cậu đang đánh bóng thôi, là tớ không chào cậu mà ~" Vốn cũng không để ý đến việc cậu ấy có nhìn thấy tôi không, vì tôi nhìn thấy cậu ấy là đủ rồi.
Nếu cậu ấy không phát hiện ra tôi nhìn cậu ấy, tôi sẽ có thể quang minh chính đại nhìn cậu ấy mãi.
"Ha ha ha được. Sau này cậu có thể gọi tớ, như vậy thì chúng ta có thể cùng đánh rồi."
Nhìn tin nhắn Trình Hoa trả lời.
Chấn động! Cảnh tượng tôi nghĩ ra trong đầu đột nhiên dần trở nên rõ ràng rồi.
Cùng đánh bóng bàn, chính là kiểu có thể mặt đối mặt, thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt nhau sao?!!
Chuyện này ngại quá ~
...
Ngay lúc đang mặc sức tưởng tượng, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, các bạn học đáng yêu của tôi không hề dạy tôi đánh bóng bàn!!!
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt hoà nhã dễ gần cười híp mắt của đám bạn học, sau đó biến thành khuôn mặt của con chó nhà tôi.
A! Tôi hận! Sao tôi lại vô dụng như vậy chứ, sao đến bóng bàn còn không biết chơi.
"Như vậy thì chúng ta có thể cùng đánh rồi."
Tôi tỉ mỉ nghiền ngẫm về câu nói này, tôi cảm thấy thực ra cũng có thể là đánh cầu lông đúng không. Đúng vậy, có lẽ là có ý này.
"Ồ ~ Được." Sau khi mặt không đỏ tim không đập trả lời Trình Hoa, tôi lập tức nhảy xuống giường bảo bạn cùng phòng dùng bàn học làm bàn bóng, dùng sách làm vợt giúp tôi luyện tập.
Tôi kéo vạt áo bọn họ, vô cùng kích động nói: "Tớ sắp đánh bóng với Trình Hoa rồi! Tớ sắp đánh bóng với Trình Hoa rồi!"
Bạn cùng phòng đã rất quen với tác phong của tôi rồi.
Giống như chứng tâm thần phân liệt vậy, lúc thì lạnh nhạt bi thương như trời sắp sập, lúc thì ôm điện thoại cười ngu nửa ngày, thỉnh thoảng còn làm tổn thương người vô tội.
Cười he he, tỏ ý xin lỗi, hi hi hi.
...
Sau khi thuyết phục bạn học cùng tôi luyện chơi bóng bàn vài ngày, đối với kết quả học tập của tôi, từng người nhận dạy đều lắc đầu, nói với tôi: "Cậu vô vọng rồi."
Aisss! Bóng bàn đúng là khó chơi, tôi cũng rất ngốc nên học không vào.
Đúng là khóc hết nước mắt.
Ngay lúc tôi chìm trong sự thất vọng và buồn bã vì không thể đánh bóng bàn cùng Trình Hoa, Nhiệt Ba xuất hiện ở cửa lớp chúng tôi.
"Sam Sam, đi, quyết chiến cầu lông!" Một tay cô ấy chống hông, tay còn lại cầm vợt cầu lông, gọi tôi.
Xin lỗi! Trình Hoa! Tớ tạm thời "trật hướng" đây.
Nhưng tớ không quên ước hẹn của chúng ta đâu.
Cho dù tớ yêu cầu lông, nhưng tớ có thể học bóng bàn vì cậu. Có điều bóng bàn hơi khó, tạm thời tớ hơi mợt.
Thực ra tớ luôn nhớ những lời cậu nói.
Ví dụ cậu nói "Ngày mai tớ tới lau sàn cho cậu".
Editor có lời muốn nói:
Dù sao cũng gặp lại sau nhiều năm, nhiều chuyện trắc trở. Tôi đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy.
Còn cậu ấy, có lẽ là vì có cảm giác mới mẻ.
Khác với trước kia, tôi to gan hơn nhiều rồi. Thỉnh thoảng sẽ tìm vài chủ đề để nói chuyện với cậu ấy.
Đương nhiên cũng phải nắm chắc mức độ. Không thể lâu không liên lạc khiến tình cảm khó khăn lắm mới nảy sinh lại phai nhạt, cũng không thể suốt ngày tìm cậu ấy hoặc dùng lời lẽ quá giới hạn khiến cậu ấy cảm thấy chán.
Đã ba bốn ngày không nói chuyện rồi, tối hôm nay thấy cậu ấy online, tôi liền thử gửi một tin nhắn cho cậu ấy.
"Chiều qua tớ nhìn thấy cậu." Sau đó thêm một sticker đáng yêu.
"Ở đâu? Sao tớ không nhìn thấy cậu?" Trình Hoa trả lời rất nhanh. Thực ra bình thường cậu ấy không online, nếu online thì tức là cậu ấy muốn chơi điện thoại một lúc. Vì thế lúc đó có thể tìm cậu ấy nói chuyện.
"Khoảng đất trống cạnh sân vận động. Các bạn lớp chúng tớ đánh bóng bàn ở đó." Tôi giúp cậu ấy nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Hôm qua là thi giữa kỳ, buổi chiều thi xong mới bốn rưỡi, vì thế mọi người lập nhóm nghỉ ngơi trên sân vận động. Có người ngồi trên thảm cỏ sưởi nắng, có người đi bộ trò chuyện dọc theo đường đua, nhưng hầu hết vẫn ở dưới bảng rổ, cạnh bàn bóng bàn hoặc trên sân cầu lông.
"Ồ! Tớ cũng chơi ở đó."
Đồ ngốc, đương nhiên tớ biết! Tôi vốn không biết đánh bóng bàn, từ khi nhìn thấy Trình Hoa đánh trước đây thì rất muốn học.
Có lẽ, sau này có thể cùng đánh bóng bàn ~ Nghĩ thôi đã thấy hơi kích động rồi!
Có điều sau khi bạn học lớp chúng tôi học trên sa trường một thời gian dài, nhìn thấy bàn bóng bàn sẽ sáng mắt lên, quên sạch chuyện đồng ý sẽ dạy tôi khi ở trên lớp. Tôi chỉ đành đứng một bên ngây ngốc quan sát.
Thấy bọn họ chơi mấy hiệp xong vẫn không có ý dạy tôi, tôi càng chán nản, ngay lúc định đứng lên rời đi, tôi nhìn thấy hai người đang thi đấu quyết liệt ở bàn bên cạnh.
Một người trong số đó chính là Trình Hoa.
Thấy cậu ấy chiến thắng rồi nở nụ cười vui vẻ, tôi cũng bất giác cong khoé miệng.
Ánh mắt xuyên qua biển người, tôi vừa nhìn đã tìm được hình bóng của cậu.
"Tớ thấy cậu đó ~"
"Ngại quá, hôm qua tớ lại không nhìn thấy cậu, chắc là vì không đeo kính, tớ nhìn không rõ lắm."
Cậu nhóc này lại bắt đầu xin lỗi rồi...
"A, không sao, tớ chỉ nhìn thấy cậu đang đánh bóng thôi, là tớ không chào cậu mà ~" Vốn cũng không để ý đến việc cậu ấy có nhìn thấy tôi không, vì tôi nhìn thấy cậu ấy là đủ rồi.
Nếu cậu ấy không phát hiện ra tôi nhìn cậu ấy, tôi sẽ có thể quang minh chính đại nhìn cậu ấy mãi.
"Ha ha ha được. Sau này cậu có thể gọi tớ, như vậy thì chúng ta có thể cùng đánh rồi."
Nhìn tin nhắn Trình Hoa trả lời.
Chấn động! Cảnh tượng tôi nghĩ ra trong đầu đột nhiên dần trở nên rõ ràng rồi.
Cùng đánh bóng bàn, chính là kiểu có thể mặt đối mặt, thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt nhau sao?!!
Chuyện này ngại quá ~
...
Ngay lúc đang mặc sức tưởng tượng, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, các bạn học đáng yêu của tôi không hề dạy tôi đánh bóng bàn!!!
Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt hoà nhã dễ gần cười híp mắt của đám bạn học, sau đó biến thành khuôn mặt của con chó nhà tôi.
A! Tôi hận! Sao tôi lại vô dụng như vậy chứ, sao đến bóng bàn còn không biết chơi.
"Như vậy thì chúng ta có thể cùng đánh rồi."
Tôi tỉ mỉ nghiền ngẫm về câu nói này, tôi cảm thấy thực ra cũng có thể là đánh cầu lông đúng không. Đúng vậy, có lẽ là có ý này.
"Ồ ~ Được." Sau khi mặt không đỏ tim không đập trả lời Trình Hoa, tôi lập tức nhảy xuống giường bảo bạn cùng phòng dùng bàn học làm bàn bóng, dùng sách làm vợt giúp tôi luyện tập.
Tôi kéo vạt áo bọn họ, vô cùng kích động nói: "Tớ sắp đánh bóng với Trình Hoa rồi! Tớ sắp đánh bóng với Trình Hoa rồi!"
Bạn cùng phòng đã rất quen với tác phong của tôi rồi.
Giống như chứng tâm thần phân liệt vậy, lúc thì lạnh nhạt bi thương như trời sắp sập, lúc thì ôm điện thoại cười ngu nửa ngày, thỉnh thoảng còn làm tổn thương người vô tội.
Cười he he, tỏ ý xin lỗi, hi hi hi.
...
Sau khi thuyết phục bạn học cùng tôi luyện chơi bóng bàn vài ngày, đối với kết quả học tập của tôi, từng người nhận dạy đều lắc đầu, nói với tôi: "Cậu vô vọng rồi."
Aisss! Bóng bàn đúng là khó chơi, tôi cũng rất ngốc nên học không vào.
Đúng là khóc hết nước mắt.
Ngay lúc tôi chìm trong sự thất vọng và buồn bã vì không thể đánh bóng bàn cùng Trình Hoa, Nhiệt Ba xuất hiện ở cửa lớp chúng tôi.
"Sam Sam, đi, quyết chiến cầu lông!" Một tay cô ấy chống hông, tay còn lại cầm vợt cầu lông, gọi tôi.
Xin lỗi! Trình Hoa! Tớ tạm thời "trật hướng" đây.
Nhưng tớ không quên ước hẹn của chúng ta đâu.
Cho dù tớ yêu cầu lông, nhưng tớ có thể học bóng bàn vì cậu. Có điều bóng bàn hơi khó, tạm thời tớ hơi mợt.
Thực ra tớ luôn nhớ những lời cậu nói.
Ví dụ cậu nói "Ngày mai tớ tới lau sàn cho cậu".
Editor có lời muốn nói: