Chương 13: Nếu Bây Giờ Tôi Đè Cậu Xuống Đây Mà ”Làm”, Cậu Cũng Hiểu Sao?
“……”Tên lưu manh này!Bạch Tiểu Đường vội vàng đẩy anh ngã ngửa xuống giường, sau đó trong tiếng cười ác liệt của Nguyên Lân mà luống cuống tay chân cài móc đồ lót, sau đó mặc đồng phục học sinh trên người.Cô mặc vừa nhanh vừa lộn xộn, cúc áo đồng phục học sinh không thẳng hàng với cúc áo, ăn mặc lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.“Được rồi…… Cậu đã xem xong rồi. ”Cô không do dự mà đưa ra kết luận.“Khi nào cậu có thể thực hiện lời hứa của cậu?’’Nguyên Lân ngồi vững trở lại giường, bình tĩnh hít một hơi.“Ngày mai.”Ngày mai thì bắt đầu sao?“Có thể hơi vội vàng không?” Bạch Tiểu Đường có chút do dự: “Đến lúc đó cậu sẽ mang người đi cùng sao?”Đám lưu manh kia mỗi lần đều là bốn năm người cùng nhau hành động, hơn nữa đều là những người đàn ông trưởng thành, tuy rằng Nguyên Lân quả thật có chút biến thái còn có chút lưu manh nhưng Bạch Tiểu Đường cũng không hy vọng anh bởi vì chuyện nhà mình mà bị thương.“Xem tình huống đi.” Nguyên Lân cũng không chuẩn bị đem lời nói chết, “Nhưng nếu là mấy thằng rác rưởi sáng nay mà nói, cũng không cần thiết.”Bạch Tiểu Đường vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ Nguyên Lân có ý định trước đó lại nhịn xuống, yên lặng ném bông gòn vào thùng rác, đặt nhíp trở về chỗ cũ mới mím môi nhỏ giọng nói: “Bọn họ…… Tất cả đều là người lớn, cậu phải cẩn thận đừng để bị thương. ”Ban đầu Bạch Tiểu Đường nghĩ nếu Nguyên Lân quen biết người trên con đường kia có thể nhờ hỗ trợ một chút, muốn tiền cũng không sao, dù sao thì cái nào thiệt hại ít hơn thì chọn cái đó, kết quả không nghĩ tới bây giờ anh chuẩn bị tự mình giải quyết.“Người lớn?” Nguyên Lân thậm chí cũng không nhớ rõ buổi sáng mấy người kia cụ thể cao bao nhiêu, chỉ nhớ rõ mấy câu thoại giả trương thanh thế đến buồn cười, “Chỉ có mấy ông chú trung niên đó thôi sao?”Những người đánh nhau nhiều thực sự có khứu giác đối với nhau, liếc mắt một cái đã biết đối phương có phải là đối thủ hay không.Giống như người đàn ông sáng nay cùng Nguyên Lân ngắn ngủi giao thủ bằng một tay, chẳng qua bị đẩy một lần đã hoảng sợ, Nguyên Lân cũng nhìn ra được mấy người bọn họ đó chỉ là rác rưởi từ đầu đến cuối mà thôi.“Tuy nhiên nếu tôi bị thương, cậu có chịu trách nhiệm chăm sóc tôi không?”Nói trắng ra, chuyện này chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng Nguyên Lân còn không muốn buông tha con thỏ trắng này.Dù sao vừa rồi ngắn ngủi như vậy liếc mắt một cái xong, anh càng muốn nhiều hơn nữa.Bạch Tiểu Đường suy nghĩ một chút yêu cầu của Nguyên Lân quả thật rất hợp lý, bèn gật đầu: “Tớ sẽ chịu trách nhiệm… Nhưng… Nếu cậu bị thương…thì thôi bỏ đi.”Nguyên Lân nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Đường đang lo lắng nhìn anh, nhìn thấy khớp ngón tay anh lại ngứa ngáy: “Sau đó thì ngực của cậu chẳng phải để cho tôi xem sao?’’Anh chỉ định nói như vậy, nhưng…“Vậy cũng được… Không có cách nào, miễn là mọi người không sao. ”Dù sao cô cũng đã sớm quen rồi.Từ nhỏ đến lớn bởi vì quá khát vọng muốn có bạn thân, Bạch Tiểu Đường cũng không nhớ rõ bị trêu chọc bao nhiêu lần, ngược lại cô thậm chí cảm thấy Nguyên Lân đã giúp đỡ mình ít nhất hai lần, cũng nói mấy câu, so với những bạn học trong lớp còn thân thiết hơn một chút.Tuy giọng nói của cô có chút mất mát, nhưng ánh mắt cũng không hề oán hận, ngược lại dường như rất hiểu anh.Nguyên Lân nhếch khóe miệng, nhưng trong đôi mắt kia lộ ra cảm xúc khó chịu bởi vì cô đã hiểu mà cảm thấy không vui“Cậu là kiểu người tốt ngu ngốc gì vậy?’’Buổi trưa dù sao cũng để cho bốn người kia lảng tránh một chút, buổi chiều tối trên đường đến trường cấp 3, Vương Dĩ Tường cũng nhắc tới chuyện của Bạch Tiểu Đường vài lần, nhưng cậu ta lại gượng gạo nói, bấm đầu đi đuôi ngắn gọn có thể chỉ tập trung thành ba chữ:Dễ sử dụng.Chính một từ hình dung vật phẩm như vậy đã bị Vương Dĩ Tường vô cùng sinh động khoác lên người Bạch Tiểu Đường, cậu ta nói Bạch Tiểu Đường thật sự là chân sai vặt nghe lời nhất cậu ta từng có, mua thuốc lá mua nước mua bánh mì, cho dù trong giờ học mười phút muốn cô xuyên qua cả trường chạy một chuyến, cô cũng có thể một giây trước khi chuông lên lớp chạy về phòng học, so với chó chạy nhanh hơn.“Tớ… Thật ra tớ không sao hết, không phải là người tốt ngu ngốc đâu’’. Bạch Tiểu Đường vội vàng lắc đầu nói: “Mọi người đều là bạn học mà, đều là duyên phận, chỉ cần hiểu nhau nhiều hơn một chút là được rồi.”“À thế à.”Nguyên Lân nghe vậy lạnh lùng hừ cười một tiếng, lười biếng từ trên giường đứng lên, không chút do dự quay về phía Bạch Tiểu Đường ức hiếp một bước.Bạch Tiểu Đường bị động tác bất thình lình của anh làm cho hoảng sợ, theo bản năng trốn về phía sau, mà quên sau lưng là đống đồ vật, đột nhiên cuộn mình lại như một con vật yếu ớt bị một con sói đơn độc ép vào bờ vực.“Cậu… Cậu định làm gì vậy…”Thân hình chàng trai hoàn toàn ngăn cách ánh đèn mờ nhạt phía sau, bao phủ Bạch Tiểu Đường trong bóng tối do anh tạo ra, đồng thời giải phóng cảm giác bị áp bức.Hơi thở của anh bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm, Bạch Tiểu Đường vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh một tay dễ dàng giam cầm.“Cậu sợ cái gì, không phải nói sẽ hiểu nhau hơn sao?”Nguyên Lân ngược ánh sáng, Bạch Tiểu Đường không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, cô cũng không động đậy được, khi hơi thở thiêu đốt của anh phả trên mặt cô, sợ tới mức không dám mở mắt.‘’Nếu bây giờ tôi đè cậu xuống đây mà ”làm”, cậu cũng hiểu sao?’’