Chương 95
Khi thấy Lý Dục Thần nhíu mày trầm tư, Viện trưởng Diêu lạnh lùng cười khẽ: “Sao thế anh bạn nhỏ, cậu có nhìn ra được gì không?”
“Cậu ta có thể nhìn ra được gì chứ, chỉ là giả vờ giả vịt thôi”, bà Lâm không tin Lý Dục Thần biết chữa bệnh.
Chỉ có Lâm Mộng Đình đang cảm thấy hết sức căng thẳng.
Đương nhiên cô hi vọng ông nội có thể khỏi bệnh, nhưng cô cũng biết niềm hi vọng này quá xa vời.
Còn đối với Lý Dục Thần, cô cực kì mâu thuẫn, cô mong anh biết chữa bệnh thật và sẽ chữa khỏi cho ông nội, nhưng nếu chữa khỏi rồi, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
Nếu anh không chữa được hoặc anh là một kẻ lừa đảo thật thì sao?
Không, không, không đâu. Lâm Mộng Đình vội vàng lắc đầu để vứt ý nghĩ đáng sợ này qua một bên.
Lý Dục Thần không quan tâm những người đứng sau lưng mình nghĩ gì.
Bây giờ anh cần phải quyết định xem nên chữa trị cho Lâm Thượng Nghĩa theo cách nào.
Để giúp Lâm Thượng Nghĩa tỉnh lại thì rất đơn giản, chỉ cần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể ông ấy là được.
Nhưng để chữa khỏi bệnh hẳn cho ông ấy thì phải tìm được vị vu sư đó, phá huỷ bàn thờ mà người nọ chuẩn bị.
Nếu không thì dù dựa vào pháp lực hay thuốc men đều chỉ có thể giúp ông cụ sống lâu hơn thôi, đã thế lại còn không được lâu lắm.
“Bệnh viện các ông có kim châm cứu không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Viện trưởng Diêu đáp: “Đương nhiên là có”.
Sau đó ông ta sai y tá đi lấy.
Bà Lâm hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn châm cứu đấy hả?”
Anh trả lời: “Đúng vậy”.
“Không được, cậu không được châm cứu. Khám tay không là được rồi, cơ thể của ông cụ nhà tôi quý giá nhường nào, sao có thể để cậu châm cứu tuỳ tiện được?”
“Bác không muốn ông ấy tỉnh lại sao?”
“Tất, tất nhiên là tôi muốn rồi! Nhưng cậu biết châm cứu không đó?”
Nhưng lúc này Lâm Thu Thanh lại lên tiếng: “Thôi được rồi, bố đã thành ra thế này, để cho cậu ta châm cứu đi, tôi cũng muốn xem xem cậu ta có thể làm được trò trống gì”.
Lâm Thu Thanh đã nói thế, bà Lâm cũng không phản đối nữa.
Y tá nhanh chóng mang một hộp kim châm cứu đến.
Kim loại inox, chất lượng kém hơn rất nhiều so với loại kim vàng mà Lý Dục Thần thường sử dụng.
Nhưng không sao cả, dây câu anh còn có thể dùng làm kim châm cứu thì nói gì đến kim inox.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kiếm, bởi vì anh chính là Tông Sư võ đạo.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kim châm cứu, bởi vì anh chính là Tông Sư y đạo.
Lý Dục Thần đã vượt qua cảnh giới Tông Sư từ lâu, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Tiên Thiên.
“Cậu ta có thể nhìn ra được gì chứ, chỉ là giả vờ giả vịt thôi”, bà Lâm không tin Lý Dục Thần biết chữa bệnh.
Chỉ có Lâm Mộng Đình đang cảm thấy hết sức căng thẳng.
Đương nhiên cô hi vọng ông nội có thể khỏi bệnh, nhưng cô cũng biết niềm hi vọng này quá xa vời.
Còn đối với Lý Dục Thần, cô cực kì mâu thuẫn, cô mong anh biết chữa bệnh thật và sẽ chữa khỏi cho ông nội, nhưng nếu chữa khỏi rồi, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
Nếu anh không chữa được hoặc anh là một kẻ lừa đảo thật thì sao?
Không, không, không đâu. Lâm Mộng Đình vội vàng lắc đầu để vứt ý nghĩ đáng sợ này qua một bên.
Lý Dục Thần không quan tâm những người đứng sau lưng mình nghĩ gì.
Bây giờ anh cần phải quyết định xem nên chữa trị cho Lâm Thượng Nghĩa theo cách nào.
Để giúp Lâm Thượng Nghĩa tỉnh lại thì rất đơn giản, chỉ cần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể ông ấy là được.
Nhưng để chữa khỏi bệnh hẳn cho ông ấy thì phải tìm được vị vu sư đó, phá huỷ bàn thờ mà người nọ chuẩn bị.
Nếu không thì dù dựa vào pháp lực hay thuốc men đều chỉ có thể giúp ông cụ sống lâu hơn thôi, đã thế lại còn không được lâu lắm.
“Bệnh viện các ông có kim châm cứu không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Viện trưởng Diêu đáp: “Đương nhiên là có”.
Sau đó ông ta sai y tá đi lấy.
Bà Lâm hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn châm cứu đấy hả?”
Anh trả lời: “Đúng vậy”.
“Không được, cậu không được châm cứu. Khám tay không là được rồi, cơ thể của ông cụ nhà tôi quý giá nhường nào, sao có thể để cậu châm cứu tuỳ tiện được?”
“Bác không muốn ông ấy tỉnh lại sao?”
“Tất, tất nhiên là tôi muốn rồi! Nhưng cậu biết châm cứu không đó?”
Nhưng lúc này Lâm Thu Thanh lại lên tiếng: “Thôi được rồi, bố đã thành ra thế này, để cho cậu ta châm cứu đi, tôi cũng muốn xem xem cậu ta có thể làm được trò trống gì”.
Lâm Thu Thanh đã nói thế, bà Lâm cũng không phản đối nữa.
Y tá nhanh chóng mang một hộp kim châm cứu đến.
Kim loại inox, chất lượng kém hơn rất nhiều so với loại kim vàng mà Lý Dục Thần thường sử dụng.
Nhưng không sao cả, dây câu anh còn có thể dùng làm kim châm cứu thì nói gì đến kim inox.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kiếm, bởi vì anh chính là Tông Sư võ đạo.
Lấy bừa một thứ cũng có thể làm kim châm cứu, bởi vì anh chính là Tông Sư y đạo.
Lý Dục Thần đã vượt qua cảnh giới Tông Sư từ lâu, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Tiên Thiên.