Chương 56
Lâm Mộng Đình dừng chân, quay phắt người lại: “Anh nói gì cơ, đặt xe?”
“Đúng rồi, đệ đệ đặt xe, cái cô nói ấy”, Lý Dục Thần quơ chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Mộng Đình im lặng đứng một lúc, cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô “phụt” một tiếng, lấy tay che miệng, sau đó thả tay ra cười ầm lên một cách thật thoải mái.
Có lẽ đây là lần mà cô cười sảng khoái nhất kể từ lúc chào đời cho đến nay.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Lâm Mộng Đình, cuối cùng Lý Dục Thần cũng học được cách dùng “đệ đệ” để đặt xe.
Anh đưa Lâm Mộng Đình về đến khu biệt thự nơi nhà họ Lâm đang sống.
Mặc dù đã là ban đêm, anh vẫn có thể nhìn thấy lớp mây đen mỏng như cánh ve bao trùm trên vùng trời khu biệt thự, dù có gió to bão bùng, nó vẫn không hề tiêu tan.
Lúc tạm biệt, anh nhắc nhở Lâm Mộng Đình: “Dạo này ít ở nhà thôi, ra ngoài nhiều nhiều lên”.
Lâm Mộng Đình không biết vì sao anh lại nói như vậy, cô chỉ gật đầu.
Cô vốn không thích cuộc sống của một đứa con gái ngoan ngoãn hiền thục nết na ở nơi này, cô thà ở trường còn hơn.
Lý Dục Thần đưa mắt nhìn theo Lâm Mộng Đình vào nhà, sau đó đi về lại theo con đường lúc đến đây.
Anh quay lại nơi Lâm Mộng Đình gặp chuyện, rút con dao trên thân cây ra rồi đi sâu vào trong bụi cây công trình mà lũ côn đồ chạy trốn.
Hai tên côn đồ đang nằm trong bụi cỏ, hôn mê bất tỉnh.
Lúc nãy khi đánh bay họ, Lý Dục Thần đã dùng phương pháp Độc Môn Phất Huyệt Thủ, đồng thời khiến họ đi một lúc mới bị tê liệt bằng cách kiểm soát lực.
Anh vỗ nhẹ hai lần vào người họ, giải huyệt thân trên cho họ.
Hai tên côn đồ sợ sệt nhìn Lý Dục Thần cầm dao đưa qua đưa lại trên mặt họ, chầm chậm dời xuống đến ngực, bụng rồi tới đũng quần.
“Nói đi, ai sai bọn mày tới?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai thật sao?”
Anh giơ tay lên chém xuống, hai tiếng “roẹt roẹt” vang lên, để lại hai lỗ rách to đùng trên quần của họ.
“Ồ, một nhát mà chưa trúng à”, trông anh có vẻ rất thất vọng: “Một lần nữa”.
Nói đoạn, anh giơ con dao lên định đâm.
Dưới đất đã có một vũng nước màu vàng, kèm theo đó là mùi khai khó ngửi của nước tiểu.
“Anh Thái! Là anh Thái bảo chúng tôi tới, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, anh tha cho chúng tôi đi mà…”, tên côn đồ trả lời không đầu không đuôi.
“Anh Thái là ai? Tại sao anh ta lại sai bọn mày bám theo người khác?”
“Anh Thái tên là Thái Vĩ Dân, anh ấy bảo chúng tôi đi theo cô gái đó, tìm cơ hội bắt cóc tống tiền. Còn lại thì chúng tôi không biết gì hết”.
“Bọn mày bám theo từ lúc nào?”
“Từ lúc cô ta ra khỏi quán bar Lam Kiều”.
Lý Dục Thần cau mày.
“Anh Thái đang ở đâu?”
“Đúng rồi, đệ đệ đặt xe, cái cô nói ấy”, Lý Dục Thần quơ chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Mộng Đình im lặng đứng một lúc, cuối cùng không nhịn cười được nữa, cô “phụt” một tiếng, lấy tay che miệng, sau đó thả tay ra cười ầm lên một cách thật thoải mái.
Có lẽ đây là lần mà cô cười sảng khoái nhất kể từ lúc chào đời cho đến nay.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Lâm Mộng Đình, cuối cùng Lý Dục Thần cũng học được cách dùng “đệ đệ” để đặt xe.
Anh đưa Lâm Mộng Đình về đến khu biệt thự nơi nhà họ Lâm đang sống.
Mặc dù đã là ban đêm, anh vẫn có thể nhìn thấy lớp mây đen mỏng như cánh ve bao trùm trên vùng trời khu biệt thự, dù có gió to bão bùng, nó vẫn không hề tiêu tan.
Lúc tạm biệt, anh nhắc nhở Lâm Mộng Đình: “Dạo này ít ở nhà thôi, ra ngoài nhiều nhiều lên”.
Lâm Mộng Đình không biết vì sao anh lại nói như vậy, cô chỉ gật đầu.
Cô vốn không thích cuộc sống của một đứa con gái ngoan ngoãn hiền thục nết na ở nơi này, cô thà ở trường còn hơn.
Lý Dục Thần đưa mắt nhìn theo Lâm Mộng Đình vào nhà, sau đó đi về lại theo con đường lúc đến đây.
Anh quay lại nơi Lâm Mộng Đình gặp chuyện, rút con dao trên thân cây ra rồi đi sâu vào trong bụi cây công trình mà lũ côn đồ chạy trốn.
Hai tên côn đồ đang nằm trong bụi cỏ, hôn mê bất tỉnh.
Lúc nãy khi đánh bay họ, Lý Dục Thần đã dùng phương pháp Độc Môn Phất Huyệt Thủ, đồng thời khiến họ đi một lúc mới bị tê liệt bằng cách kiểm soát lực.
Anh vỗ nhẹ hai lần vào người họ, giải huyệt thân trên cho họ.
Hai tên côn đồ sợ sệt nhìn Lý Dục Thần cầm dao đưa qua đưa lại trên mặt họ, chầm chậm dời xuống đến ngực, bụng rồi tới đũng quần.
“Nói đi, ai sai bọn mày tới?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai thật sao?”
Anh giơ tay lên chém xuống, hai tiếng “roẹt roẹt” vang lên, để lại hai lỗ rách to đùng trên quần của họ.
“Ồ, một nhát mà chưa trúng à”, trông anh có vẻ rất thất vọng: “Một lần nữa”.
Nói đoạn, anh giơ con dao lên định đâm.
Dưới đất đã có một vũng nước màu vàng, kèm theo đó là mùi khai khó ngửi của nước tiểu.
“Anh Thái! Là anh Thái bảo chúng tôi tới, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, anh tha cho chúng tôi đi mà…”, tên côn đồ trả lời không đầu không đuôi.
“Anh Thái là ai? Tại sao anh ta lại sai bọn mày bám theo người khác?”
“Anh Thái tên là Thái Vĩ Dân, anh ấy bảo chúng tôi đi theo cô gái đó, tìm cơ hội bắt cóc tống tiền. Còn lại thì chúng tôi không biết gì hết”.
“Bọn mày bám theo từ lúc nào?”
“Từ lúc cô ta ra khỏi quán bar Lam Kiều”.
Lý Dục Thần cau mày.
“Anh Thái đang ở đâu?”