Chương 23: Sự khác biệt
Đường Ly đã chịu đựng trên người mình những đòn roi mây đến tận ngày thứ ba, thì cô hình như đã mất hết ý thức mà người phát hiện lại là Chu Yến Tây, ngày hôm đó anh ta từ bên ngoài về, trên người vẫn lấm tấm mồ hôi muốn ghé qua xem Đường Ly.
Lại bắt gặp cô bất động, gương mặt trắng bệch cả người lạnh lẽo đến đáng sợ, mà giây phút đó anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều chỉ biết lao thẳng vào bế lấy cô rồi cứ như cơn gió mà chạy ra bên ngoài, mang theo sự bất an.
Trên người Đường Ly nhiều vết thương như vậy chỉ có thể chuyển vào phòng cấp cứu của tổ chức, nếu để bác sĩ bên ngoài biết được thì không hay, như vậy sẽ phải điều tra rất nhiều thứ.
Những người bên trong phòng làm việc của tổ chức đều hoảng hốt khi nhìn thấy cô như vậy, bọn họ cứ như bác sĩ chuyên nghiệp lập tức cấp cứu cho Đường Ly, từng vết thương trên lưng của cô khiến người khác cũng cảm thấy đau, vết thương từ roi mây nó chằng chịt chồng lên nhau.
Lúc này ở biệt thự của Mộ Triết Viễn, Đường Ứng gương mặt u ám, một mình cậu chạy đến đây để tìm Mộ Triết Viễn nói chuyện, tại sao chị cậu lại làm cho cái người này chứ, tại sao phải đi theo anh ta?
Đôi mắt lạnh lẽo, chàng thiếu niên mang theo sự phẫn nộ đứng trước mặt người mà khiến chị cậu cũng phải khép nép không một chút sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Chị tôi đâu?”
Mộ Triết Viễn ung dung vắt chéo chân, anh gác tay lên thành ghế sofa nhìn người thiếu niên trước mắt “Đường Ứng, cậu có biết để cậu không gặp tôi, để cậu tránh xa tôi Đường Ly đã phải cố gắng thế nào không? Bây giờ cậu chạy đến đây hỏi tôi chị cậu đâu thì chẳng phải công sức của chị cậu bỏ ra bị cậu phá hoại hết rồi sao?”
“Nói nghe thử xem? Cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi? Nếu tôi nói chị cậu chết rồi thì cậu giết được tôi sao?” Mộ Triết Viễn không muốn động vào Đường Ứng là bởi vì thoả thuận giữa anh và cô, nhưng không có nghĩa anh lại để một thằng nhóc còn chưa bước ra đời chất vấn như vậy đâu.
Đường Ứng sững người cắn chặt môi, bao nhiêu sự câm ghét đều dồn vào người Mộ Triết Viễn, cậu thật sự muốn giết chết anh ta, giết ngay lập tức. Nếu không vì chị của cậu, thì cậu nhất định sẽ liều với anh ta một phen.
“Anh Mộ, anh có biết sự khác biệt giữa anh và anh Ngôn là thế nào không? Anh có thể bảo vệ người con gái của anh mà trách phạt chị tôi, thì tôi và anh Ngôn cũng có thể bảo vệ chị ấy mà không ngại đối đầu với anh, nếu chị tôi xảy ra chuyện, thì cho dù tôi có phải bỏ mạng cũng sẽ mang theo người phụ nữ của anh lót đường cho chị tôi.” Giọng điệu lạnh lẽo, kiên quyết đến đáng sợ, từng câu từng chữ đều mang theo ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Đường Ứng nghe được Lương Tiêu gọi điện thoại cho nên mới chạy đến đây, giây phút cậu nhìn thấy Mộ Triết Viễn ở trước mặt, và người phụ nữ của anh thì cậu xin thề, đời này nhất định mang chị cậu thoát khỏi anh.
Sự uy hiếp của Đường Ứng không phải là cái gì lớn đối với anh, nhưng Lương Ngôn mới là người uy hiếp lớn nhất trong lời nói của cậu nhóc này. Rốt cuộc Lương Ngôn là người tốt đến mức nào mà có thể khiến cậu nhóc Đường Ứng này nhắc đến đã thấy được sự tôn trọng rõ ở trong lời nói.
Đôi mắt của anh nheo lại dõi theo bóng lưng của cậu thanh niên mang theo sự tức giận rời đi bỗng chốc có chút cảm thấy có gì đó không đúng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đầu dây bên kia chính là Chu Yến Tây gọi từ tổ chức đến.
“Chuyện gì?”
“Lão Đại! Chị Ly bất tỉnh rồi, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu riêng của tổ chức.” Chu Yến Tây giọng điệu gấp gáp lo lắng.
Theo phản xạ Mộ Triết Viễn mặc kệ Trương Ngưng đang bên cạnh anh đứng bật dậy ngắt điện thoại rồi bỏ đi, để lại cô ta khó chịu dõi theo.
Lời Đường Ứng nói không sai, sự khác biệt giữa Mộ Triết Viễn và Lương Ngôn quá lớn.
Mộ Triết Viễn tay nhuốm máu, làm chuyện ác không phải người tốt, cũng không phải người sẽ vì Đường Ly mà hi sinh bởi vì trong lòng anh vẫn đinh ninh rằng Trương Ngưng mới là người anh yêu, anh cũng chưa từng một lần tôn trọng cô cho dù là ở cương vị gì.
Ngược lại Lương Ngôn vừa lương thiện, vừa tốt lại chưa từng ép buộc, chỉ cần là chuyện Đường Ly không muốn Lương Ngôn sẽ không làm, cho dù thích cô đến chết đi sống lại cũng chỉ mãn nguyện ở phía sau bảo vệ cô, cho dù mạng của mình Lương Ngôn hình như cũng không cần.
Nếu như một ngày Đường Ly quay đầu lại, sẽ thấy được mỗi lần Lương Tiêu xuất hiện bất ngờ đến cứu cô, đều có sự sắp xếp của Lương Ngôn, anh ta có thể làm tất cả chỉ để cô an toàn trở về nhà. Cho dù biết chắc tình cảm sẽ không được đáp lại anh ta vẫn cứ cho đi, bởi vì anh ta quá tốt cho nên cô mới không muốn anh ta bị ảnh hưởng bởi những thứ đen tối của xã hội này.
Trái tim của Đường Ly vì Mộ Triết Viễn mà sống lại, cũng sẽ vì người đó mà chết đi.
Lại bắt gặp cô bất động, gương mặt trắng bệch cả người lạnh lẽo đến đáng sợ, mà giây phút đó anh ta cũng không nghĩ được gì nhiều chỉ biết lao thẳng vào bế lấy cô rồi cứ như cơn gió mà chạy ra bên ngoài, mang theo sự bất an.
Trên người Đường Ly nhiều vết thương như vậy chỉ có thể chuyển vào phòng cấp cứu của tổ chức, nếu để bác sĩ bên ngoài biết được thì không hay, như vậy sẽ phải điều tra rất nhiều thứ.
Những người bên trong phòng làm việc của tổ chức đều hoảng hốt khi nhìn thấy cô như vậy, bọn họ cứ như bác sĩ chuyên nghiệp lập tức cấp cứu cho Đường Ly, từng vết thương trên lưng của cô khiến người khác cũng cảm thấy đau, vết thương từ roi mây nó chằng chịt chồng lên nhau.
Lúc này ở biệt thự của Mộ Triết Viễn, Đường Ứng gương mặt u ám, một mình cậu chạy đến đây để tìm Mộ Triết Viễn nói chuyện, tại sao chị cậu lại làm cho cái người này chứ, tại sao phải đi theo anh ta?
Đôi mắt lạnh lẽo, chàng thiếu niên mang theo sự phẫn nộ đứng trước mặt người mà khiến chị cậu cũng phải khép nép không một chút sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Chị tôi đâu?”
Mộ Triết Viễn ung dung vắt chéo chân, anh gác tay lên thành ghế sofa nhìn người thiếu niên trước mắt “Đường Ứng, cậu có biết để cậu không gặp tôi, để cậu tránh xa tôi Đường Ly đã phải cố gắng thế nào không? Bây giờ cậu chạy đến đây hỏi tôi chị cậu đâu thì chẳng phải công sức của chị cậu bỏ ra bị cậu phá hoại hết rồi sao?”
“Nói nghe thử xem? Cậu có tư cách gì nói chuyện với tôi? Nếu tôi nói chị cậu chết rồi thì cậu giết được tôi sao?” Mộ Triết Viễn không muốn động vào Đường Ứng là bởi vì thoả thuận giữa anh và cô, nhưng không có nghĩa anh lại để một thằng nhóc còn chưa bước ra đời chất vấn như vậy đâu.
Đường Ứng sững người cắn chặt môi, bao nhiêu sự câm ghét đều dồn vào người Mộ Triết Viễn, cậu thật sự muốn giết chết anh ta, giết ngay lập tức. Nếu không vì chị của cậu, thì cậu nhất định sẽ liều với anh ta một phen.
“Anh Mộ, anh có biết sự khác biệt giữa anh và anh Ngôn là thế nào không? Anh có thể bảo vệ người con gái của anh mà trách phạt chị tôi, thì tôi và anh Ngôn cũng có thể bảo vệ chị ấy mà không ngại đối đầu với anh, nếu chị tôi xảy ra chuyện, thì cho dù tôi có phải bỏ mạng cũng sẽ mang theo người phụ nữ của anh lót đường cho chị tôi.” Giọng điệu lạnh lẽo, kiên quyết đến đáng sợ, từng câu từng chữ đều mang theo ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Đường Ứng nghe được Lương Tiêu gọi điện thoại cho nên mới chạy đến đây, giây phút cậu nhìn thấy Mộ Triết Viễn ở trước mặt, và người phụ nữ của anh thì cậu xin thề, đời này nhất định mang chị cậu thoát khỏi anh.
Sự uy hiếp của Đường Ứng không phải là cái gì lớn đối với anh, nhưng Lương Ngôn mới là người uy hiếp lớn nhất trong lời nói của cậu nhóc này. Rốt cuộc Lương Ngôn là người tốt đến mức nào mà có thể khiến cậu nhóc Đường Ứng này nhắc đến đã thấy được sự tôn trọng rõ ở trong lời nói.
Đôi mắt của anh nheo lại dõi theo bóng lưng của cậu thanh niên mang theo sự tức giận rời đi bỗng chốc có chút cảm thấy có gì đó không đúng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đầu dây bên kia chính là Chu Yến Tây gọi từ tổ chức đến.
“Chuyện gì?”
“Lão Đại! Chị Ly bất tỉnh rồi, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu riêng của tổ chức.” Chu Yến Tây giọng điệu gấp gáp lo lắng.
Theo phản xạ Mộ Triết Viễn mặc kệ Trương Ngưng đang bên cạnh anh đứng bật dậy ngắt điện thoại rồi bỏ đi, để lại cô ta khó chịu dõi theo.
Lời Đường Ứng nói không sai, sự khác biệt giữa Mộ Triết Viễn và Lương Ngôn quá lớn.
Mộ Triết Viễn tay nhuốm máu, làm chuyện ác không phải người tốt, cũng không phải người sẽ vì Đường Ly mà hi sinh bởi vì trong lòng anh vẫn đinh ninh rằng Trương Ngưng mới là người anh yêu, anh cũng chưa từng một lần tôn trọng cô cho dù là ở cương vị gì.
Ngược lại Lương Ngôn vừa lương thiện, vừa tốt lại chưa từng ép buộc, chỉ cần là chuyện Đường Ly không muốn Lương Ngôn sẽ không làm, cho dù thích cô đến chết đi sống lại cũng chỉ mãn nguyện ở phía sau bảo vệ cô, cho dù mạng của mình Lương Ngôn hình như cũng không cần.
Nếu như một ngày Đường Ly quay đầu lại, sẽ thấy được mỗi lần Lương Tiêu xuất hiện bất ngờ đến cứu cô, đều có sự sắp xếp của Lương Ngôn, anh ta có thể làm tất cả chỉ để cô an toàn trở về nhà. Cho dù biết chắc tình cảm sẽ không được đáp lại anh ta vẫn cứ cho đi, bởi vì anh ta quá tốt cho nên cô mới không muốn anh ta bị ảnh hưởng bởi những thứ đen tối của xã hội này.
Trái tim của Đường Ly vì Mộ Triết Viễn mà sống lại, cũng sẽ vì người đó mà chết đi.