Chương 9
32.
Chiếc cờ lê đã bị Kiến ca đá xuống tầng, chìm nghỉm trong mặt nước đen nhánh. Khi tỉnh táo lại thì tôi mới biết tôi trúng kế rồi.
"Nhị Ngũ Tử cố ý khiêu khích chọc giận tôi là để tôi phát điên rồi biến tôi trở thành kẻ đáng nghi nhất! Làm gì có hung thủ nào tự nhận mình là kẻ giết người chứ? Nó tự nhận mình là kẻ sát nhân nên chẳng ai tin cả. Cứ như vậy, tôi mới xác nhận lại lời của nó, nên mới không kiềm chế được cảm xúc! Còn nó thì có thể mưu hại tôi tự dưng phát điên, đổ vấy cho tôi là hung thủ! Như vậy thì nó mới có cơ hội bỏ qua việc xác nhận hung thủ mà ép tôi hỏi vấn đề thứ ba với quỷ!"
Tôi bị Kiến ca lấy quần áo trói tay chân lại. Tôi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử: "Tao nói không sai chứ? Kế của mày tuyệt lắm!"
Lớp trưởng lẩm bẩm nói với Kiến ca: "Nhìn cậu ta cũng không có vẻ gì là điên cả!"
Kiến ca ngồi xuống bên cạnh Nhị Ngũ Tử. Tôi biết rằng hiện giờ Kiến ca chẳng tin ai cả nhưng thật ra cậu ta đang âm thầm để ý Nhị Ngũ Tử. Chẳng qua, tôi đã đánh hắn ta nên cậu ta không thể không trói tôi lại.
"Nếu không hay là báo cảnh sát đi?" Nhị Ngũ Tử quyết tâm đóng vai một người vô tội. Đúng vậy, đây không phải là mục đích của hắn sao? Khuấy đục chỗ này lên để kéo cảnh sát tới thì việc chiêu hồn tất nhiên sẽ kết thúc.
"Mày điên à? Ở đồn cảnh sát có thuyền sao? Hay là mày bảo cảnh sát lội bộ tới đây để xử án cho mày?" Lớp trưởng bài xích hắn ta.
"Dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi!" Tôi nhìn lớp trưởng: "Hôm xảy ra chuyện, là cậu bảo tôi ở lại, tôi không ở rời trường học. Hơn nữa, tôi làm sao làm được việc đó chứ?"
Lớp trưởng hiểu ra: "Đúng, là tôi kêu cậu ta ở lại đừng đi mà!" Ngay lập tức, cậu ta hoài nghi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử.
"Đợi một chút, ngày hôm đó cậu vẫn luôn ở cạnh cậu ta sao?" Nhị Ngũ Tử nói.
"Thế cũng không phải!"
"Cho nên căn bản cậu cũng không thể nào biết được rốt cuộc cậu ta ở trường đến lúc nào hay giữa chừng cậu ta lại chạy ra ngoài giết người đâu!"
"Nhưng mà, quan hệ giữa Lục Vũ và cô ấy tốt như thế mà..."
"Lòng người khó dò. Tôi đã gặp rất nhiều tên tội phạm có sở thích đặc biệt, tìm kiếm khoái cảm trong việc hành hạ người khác!" Nhị Ngũ Tử bình tĩnh nói.
"Nói không chừng cậu ta chính là loại người này. Vừa rồi không phải mấy cậu đã thấy cậu ta làm gì tôi rồi à?"
Tôi giãy giụa muốn đứng lên, Nhị Ngũ Tử vội vàng lui về sau.
"Ít nhất có một việc có thể biết rõ!" Lúc này, Quan Sơn Nguyệt mãi không lên tiếng mới mở miệng: "Không phải anh thì là anh ta thôi!"
"Mưa vẫn chưa ngừng, trước khi cô ấy trơ lại thì chúng ta vẫn còn thời gian!"
Mưa to như trút nước vẫn mãi chưa ngừng.
33.
"Móa nó!" Lớp trưởng mắng nhưng lại hưng phấn xoa tay.
"Cậu hưng phấn cái gì hả?" Kiến ca hỏi cậu ta.
"À, thì sắp phát tài rồi mà!"
Tôi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử. Hắn ta vẫn đóng vai một người vô tội.
"Nhị Ngũ Tử!" Tôi nói: "Tao hiểu mày đang cảm thấy mày rất giỏi che giấu! Và đây cũng là thời khắc quyết định của mày. Điều mày lo lắng nhất là chẳng có ai biết. Đặc biệt là tao! Mày nghĩ rằng ngay cả khi chúng tao nhận định mày là hung thủ nhưng chứng cớ trước kia đã mất rồi thì chẳng có ai làm được gì mày nữa! Mày đoán được ngay cả báo cảnh sát cũng không thể nào tống mày vào tù. Đúng không?" Tôi dừng một chút rồi tiếp tục: "Tối nay mày tới đây thật ra chỉ đến xem trò vui thôi, Nhị Ngũ Tử! Bởi vì đối với mày thì mày sẽ chẳng bao giờ thua trò chơi này! Trước khi chúng tao xác nhận mày là hung thủ thì mày có thể xem chúng tao cắn xe lẫn nhau, chứng minh thành tựu năm đó của mày một lần nữa. Không những thế, mày còn chạy đến trước mặt tao tuyên bố mày là kẻ chiến thắng! Đây mới là mục đích tối nay mày đến đây!"
"Đến cuối, dù mày bị phát hiện thì chúng tao cũng chỉ có thể nhìn mày tiêu dao ngoài vòng pháp luật mà thôi. Bởi vì, một nhân viên thu ngân ở siêu thị, một ông chủ quán nướng, rồi cả một thằng quản lý đang biển thủ công quý.... Trong mắt mày, bọn tao chẳng khác gì đám loser rồi, chẳng làm nên trò gì cả!"
Kế hoạch thật hoàn mỹ. Hóa ra với kế hoạch này, hắn đã chiến thắng tất cả mọi người rồi.
"Mày chỉ muốn chơi trò chơi mà mày không bao giờ là người thua đúng không?" Tôi cười nhạo một chút.
"Thật ra mày vẫn là một thằng chuột nhắt nhan gan mà thôi!"
"Mày đang nói cái gì?" Nhị Ngũ Tử nhìn tôi bằng đôi mắt vô tội.
Nhưng khi thấy tôi cười nhạo hắn ta thì tâm trạng của hắn dường như đã có chút biến chuyển.
"Mày càng nói thì hiềm nghi cho mày càng lớn mà thôi, Lục Vũ!" Hắn ta kiềm chế bản thân.
"Nhưng mà Nhị Ngũ Tử, người thắng chưa chắc là mày!" Tôi nhìn hắn ta: "Bởi vì mày không nghĩ đến một chuyện. Chuyện Chiêu hồn là thật! Cô ấy vẫn đang dõi theo mày đấy! Mà tao, khi ngồi đây thì đã biết câu hỏi thứ ba là gì rồi!"
"Người khác nghĩ như thế nào? Pháp luật sẽ trừng phạt tao ra sao thì tao cũng không quan tâm nữa!"
"Tối hôm nay, tao và cô ấy chỉ muốn khiến mày chết mà thôi!"
Hơi thở của Nhị Ngũ Tử dừng lại. Đúng vậy, tôi làm sao quên chứ? Hắn ta có thể thiết kế bẫy hại tôi thì tôi cũng có thể thiết kế bẫy với hắn ta.
"Trên thế giới này không có quỷ!" Nhị Ngũ Tử trả lời.
"Đúng vậy, loại người như mày làm sao dám tin trên thế giới này có quỷ chứ? Nếu không thì mày cũng chẳng dám nói rõ chân tướng ở trong nhà vệ sinh đâu!"
Tôi nói: "Nhị Ngũ Tử, tao phải cảm ơn mày vì đã thẳng thắn nói ra để tao có thể nhìn thấu mày! Mày cảm thấy bản thân rất tài giỏi, cảm thấy cả thế giới này sẽ phải xoay quanh mày!"
"Lúc đó, hành hạ mày, mày không có thành tích tốt, không có bạn bè. Mày trở thành đàn em của Kiến ca nhưng người khác thậm chí chẳng coi mày là đàn em của cậu ta mà chỉ coi mày như súc sinh để sai khiến thôi! Chắc hẳn nhiều tối mày đã khóc nhỉ? Trốn trong chăn, oán hận chúng tao cướp đi cuộc sống của mày!"
"Mày hận lớp trưởng, cái gì cũng biết, cướp trí tuệ của mày! Mày hận bạn cùng bàn của tao, biết thơ văn biết vẽ vời, đoạt tài năng nghệ thuật của mày!"
"Mày không hiểu tại sao tao bị người ta bắt nạt nhưng vẫn được cô ấy thích! Một ánh mắt, động tác vô tình của cô ấy thôi mà cũng khiến mày tự ảo tưởng là cô ấy có tình ý với mày! Mày hận tao, nghĩ rằng tao đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó để chiếm đoạt cô ấy! Nhưng tao nói cho mày biết, chúng tao không cướp gì của mày cả. Không có chúng tao thì mày vẫn là bùn nhão mà thôi. Không có chúng tao mày cũng chỉ là đàn em tép riu đi sau mông người khác và hít khói thuốc thôi. Không có chúng tao thì trong mắt cô ấy hoàn toàn không có mày. Bởi vì mày chính là rác rưởi. Bây giờ cuộc sống của mày khá hơn nên khiến mày đắc ý."
"Nhưng cũng vô dụng mà thôi, tất cả mọi người nhớ tới mày đều là tên khốn năm đó bị người ta gọi là Nhị Ngũ Tử. Nhắc đến cái tên này thì mọi người cũng chỉ nhớ đến mày mà thôi!"
Nhị Ngũ Tử chợt đứng dậy, lớp trưởng và Kiến ca ngăn hắn ta lại.
"Nhị Ngũ Tử!" Tôi hô lớn: "Sau này tao sẽ không làm gì cả chỉ đi rêu rao mày chính là Nhị Ngũ Tử! Mày có thể kêu ba mẹ mày bắt tao. Nhưng sau khi ra ngoài tao sẽ lại rêu rao đấy! Trừ phi mày giết chúng tao nếu không trong mắt người khác mày vĩnh viên là Nhị Ngũ Tử!"
{Rắn mập giải thích: 二五仔 trong tiếng lóng Quảng Đông nghĩa là đồ khốn khiếp, tên phản bội. Dân gian có rất nhiều nguồn giải thích không đồng nhất về từ 二五仔 này. Trong đó, có một loại giải thích là, vào thời nhà Thanh, dưới thời Khang Hi, Ung Chính, có rất nhiều tổ chức muốn phản Thanh phục Minh. Sau khi điều tra kỹ lương thì thấy có liên quan đến Thiếu Lâm tự nên đã phái quân đi tiêu diệt nhưng cần phải có nội ứng ở Thiếu Lâm tự để hỗ trợ. Vì vậy, triều đình đã mua chuộc đệ tục gia hàng thứ bảy của Thiếu Lâm tự là Mã Ninh Nhi hỗ trợ. Mã Ninh Nhi trở thành phản đồ của Thiếu Lâm tự. Người Trung Quốc thích dùng tích hoặc tổng của hai số để che giấu số ban đầu. Ví dụ, đệ tự hàng thứ bảy thì vì họ nói là Thất tử thì họ đổi thành Nhị Ngũ để nói lái sang!}
"Cái tên này sẽ theo mày cả đời!"
"Mẹ nó! Mày chỉ nói linh tinh!"
"Vậy tại sao ở trong nhà vệ sinh mày lại dí tàn thuốc vào mu bàn tay tao?" Tôi cười lên.
Đột nhiên Nhị Ngũ Tử ngơ ngẩn.
Kiến ca phản ứng kịp chạy đến bên cạnh tôi, nhìn một cái, vết sẹo này là do bỏng.
"Mới bị thương!" Kiến ca nói.
Mọi người nhìn Nhị Ngũ Tử khiến hắn ta đổ mồ hôi lạnh. Cả người hắn ta khẽ run lên. Hắn ta cũng biết tôi đã tính kế hắn rồi.
Tôi ép hắn khai. Nếu không hắn cũng sẽ chẳng thừa nhận những việc làm xấu xa trong quá khứ kia đều do hắn làm.
Chiếc cờ lê đã bị Kiến ca đá xuống tầng, chìm nghỉm trong mặt nước đen nhánh. Khi tỉnh táo lại thì tôi mới biết tôi trúng kế rồi.
"Nhị Ngũ Tử cố ý khiêu khích chọc giận tôi là để tôi phát điên rồi biến tôi trở thành kẻ đáng nghi nhất! Làm gì có hung thủ nào tự nhận mình là kẻ giết người chứ? Nó tự nhận mình là kẻ sát nhân nên chẳng ai tin cả. Cứ như vậy, tôi mới xác nhận lại lời của nó, nên mới không kiềm chế được cảm xúc! Còn nó thì có thể mưu hại tôi tự dưng phát điên, đổ vấy cho tôi là hung thủ! Như vậy thì nó mới có cơ hội bỏ qua việc xác nhận hung thủ mà ép tôi hỏi vấn đề thứ ba với quỷ!"
Tôi bị Kiến ca lấy quần áo trói tay chân lại. Tôi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử: "Tao nói không sai chứ? Kế của mày tuyệt lắm!"
Lớp trưởng lẩm bẩm nói với Kiến ca: "Nhìn cậu ta cũng không có vẻ gì là điên cả!"
Kiến ca ngồi xuống bên cạnh Nhị Ngũ Tử. Tôi biết rằng hiện giờ Kiến ca chẳng tin ai cả nhưng thật ra cậu ta đang âm thầm để ý Nhị Ngũ Tử. Chẳng qua, tôi đã đánh hắn ta nên cậu ta không thể không trói tôi lại.
"Nếu không hay là báo cảnh sát đi?" Nhị Ngũ Tử quyết tâm đóng vai một người vô tội. Đúng vậy, đây không phải là mục đích của hắn sao? Khuấy đục chỗ này lên để kéo cảnh sát tới thì việc chiêu hồn tất nhiên sẽ kết thúc.
"Mày điên à? Ở đồn cảnh sát có thuyền sao? Hay là mày bảo cảnh sát lội bộ tới đây để xử án cho mày?" Lớp trưởng bài xích hắn ta.
"Dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi!" Tôi nhìn lớp trưởng: "Hôm xảy ra chuyện, là cậu bảo tôi ở lại, tôi không ở rời trường học. Hơn nữa, tôi làm sao làm được việc đó chứ?"
Lớp trưởng hiểu ra: "Đúng, là tôi kêu cậu ta ở lại đừng đi mà!" Ngay lập tức, cậu ta hoài nghi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử.
"Đợi một chút, ngày hôm đó cậu vẫn luôn ở cạnh cậu ta sao?" Nhị Ngũ Tử nói.
"Thế cũng không phải!"
"Cho nên căn bản cậu cũng không thể nào biết được rốt cuộc cậu ta ở trường đến lúc nào hay giữa chừng cậu ta lại chạy ra ngoài giết người đâu!"
"Nhưng mà, quan hệ giữa Lục Vũ và cô ấy tốt như thế mà..."
"Lòng người khó dò. Tôi đã gặp rất nhiều tên tội phạm có sở thích đặc biệt, tìm kiếm khoái cảm trong việc hành hạ người khác!" Nhị Ngũ Tử bình tĩnh nói.
"Nói không chừng cậu ta chính là loại người này. Vừa rồi không phải mấy cậu đã thấy cậu ta làm gì tôi rồi à?"
Tôi giãy giụa muốn đứng lên, Nhị Ngũ Tử vội vàng lui về sau.
"Ít nhất có một việc có thể biết rõ!" Lúc này, Quan Sơn Nguyệt mãi không lên tiếng mới mở miệng: "Không phải anh thì là anh ta thôi!"
"Mưa vẫn chưa ngừng, trước khi cô ấy trơ lại thì chúng ta vẫn còn thời gian!"
Mưa to như trút nước vẫn mãi chưa ngừng.
33.
"Móa nó!" Lớp trưởng mắng nhưng lại hưng phấn xoa tay.
"Cậu hưng phấn cái gì hả?" Kiến ca hỏi cậu ta.
"À, thì sắp phát tài rồi mà!"
Tôi nhìn chằm chằm Nhị Ngũ Tử. Hắn ta vẫn đóng vai một người vô tội.
"Nhị Ngũ Tử!" Tôi nói: "Tao hiểu mày đang cảm thấy mày rất giỏi che giấu! Và đây cũng là thời khắc quyết định của mày. Điều mày lo lắng nhất là chẳng có ai biết. Đặc biệt là tao! Mày nghĩ rằng ngay cả khi chúng tao nhận định mày là hung thủ nhưng chứng cớ trước kia đã mất rồi thì chẳng có ai làm được gì mày nữa! Mày đoán được ngay cả báo cảnh sát cũng không thể nào tống mày vào tù. Đúng không?" Tôi dừng một chút rồi tiếp tục: "Tối nay mày tới đây thật ra chỉ đến xem trò vui thôi, Nhị Ngũ Tử! Bởi vì đối với mày thì mày sẽ chẳng bao giờ thua trò chơi này! Trước khi chúng tao xác nhận mày là hung thủ thì mày có thể xem chúng tao cắn xe lẫn nhau, chứng minh thành tựu năm đó của mày một lần nữa. Không những thế, mày còn chạy đến trước mặt tao tuyên bố mày là kẻ chiến thắng! Đây mới là mục đích tối nay mày đến đây!"
"Đến cuối, dù mày bị phát hiện thì chúng tao cũng chỉ có thể nhìn mày tiêu dao ngoài vòng pháp luật mà thôi. Bởi vì, một nhân viên thu ngân ở siêu thị, một ông chủ quán nướng, rồi cả một thằng quản lý đang biển thủ công quý.... Trong mắt mày, bọn tao chẳng khác gì đám loser rồi, chẳng làm nên trò gì cả!"
Kế hoạch thật hoàn mỹ. Hóa ra với kế hoạch này, hắn đã chiến thắng tất cả mọi người rồi.
"Mày chỉ muốn chơi trò chơi mà mày không bao giờ là người thua đúng không?" Tôi cười nhạo một chút.
"Thật ra mày vẫn là một thằng chuột nhắt nhan gan mà thôi!"
"Mày đang nói cái gì?" Nhị Ngũ Tử nhìn tôi bằng đôi mắt vô tội.
Nhưng khi thấy tôi cười nhạo hắn ta thì tâm trạng của hắn dường như đã có chút biến chuyển.
"Mày càng nói thì hiềm nghi cho mày càng lớn mà thôi, Lục Vũ!" Hắn ta kiềm chế bản thân.
"Nhưng mà Nhị Ngũ Tử, người thắng chưa chắc là mày!" Tôi nhìn hắn ta: "Bởi vì mày không nghĩ đến một chuyện. Chuyện Chiêu hồn là thật! Cô ấy vẫn đang dõi theo mày đấy! Mà tao, khi ngồi đây thì đã biết câu hỏi thứ ba là gì rồi!"
"Người khác nghĩ như thế nào? Pháp luật sẽ trừng phạt tao ra sao thì tao cũng không quan tâm nữa!"
"Tối hôm nay, tao và cô ấy chỉ muốn khiến mày chết mà thôi!"
Hơi thở của Nhị Ngũ Tử dừng lại. Đúng vậy, tôi làm sao quên chứ? Hắn ta có thể thiết kế bẫy hại tôi thì tôi cũng có thể thiết kế bẫy với hắn ta.
"Trên thế giới này không có quỷ!" Nhị Ngũ Tử trả lời.
"Đúng vậy, loại người như mày làm sao dám tin trên thế giới này có quỷ chứ? Nếu không thì mày cũng chẳng dám nói rõ chân tướng ở trong nhà vệ sinh đâu!"
Tôi nói: "Nhị Ngũ Tử, tao phải cảm ơn mày vì đã thẳng thắn nói ra để tao có thể nhìn thấu mày! Mày cảm thấy bản thân rất tài giỏi, cảm thấy cả thế giới này sẽ phải xoay quanh mày!"
"Lúc đó, hành hạ mày, mày không có thành tích tốt, không có bạn bè. Mày trở thành đàn em của Kiến ca nhưng người khác thậm chí chẳng coi mày là đàn em của cậu ta mà chỉ coi mày như súc sinh để sai khiến thôi! Chắc hẳn nhiều tối mày đã khóc nhỉ? Trốn trong chăn, oán hận chúng tao cướp đi cuộc sống của mày!"
"Mày hận lớp trưởng, cái gì cũng biết, cướp trí tuệ của mày! Mày hận bạn cùng bàn của tao, biết thơ văn biết vẽ vời, đoạt tài năng nghệ thuật của mày!"
"Mày không hiểu tại sao tao bị người ta bắt nạt nhưng vẫn được cô ấy thích! Một ánh mắt, động tác vô tình của cô ấy thôi mà cũng khiến mày tự ảo tưởng là cô ấy có tình ý với mày! Mày hận tao, nghĩ rằng tao đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó để chiếm đoạt cô ấy! Nhưng tao nói cho mày biết, chúng tao không cướp gì của mày cả. Không có chúng tao thì mày vẫn là bùn nhão mà thôi. Không có chúng tao mày cũng chỉ là đàn em tép riu đi sau mông người khác và hít khói thuốc thôi. Không có chúng tao thì trong mắt cô ấy hoàn toàn không có mày. Bởi vì mày chính là rác rưởi. Bây giờ cuộc sống của mày khá hơn nên khiến mày đắc ý."
"Nhưng cũng vô dụng mà thôi, tất cả mọi người nhớ tới mày đều là tên khốn năm đó bị người ta gọi là Nhị Ngũ Tử. Nhắc đến cái tên này thì mọi người cũng chỉ nhớ đến mày mà thôi!"
Nhị Ngũ Tử chợt đứng dậy, lớp trưởng và Kiến ca ngăn hắn ta lại.
"Nhị Ngũ Tử!" Tôi hô lớn: "Sau này tao sẽ không làm gì cả chỉ đi rêu rao mày chính là Nhị Ngũ Tử! Mày có thể kêu ba mẹ mày bắt tao. Nhưng sau khi ra ngoài tao sẽ lại rêu rao đấy! Trừ phi mày giết chúng tao nếu không trong mắt người khác mày vĩnh viên là Nhị Ngũ Tử!"
{Rắn mập giải thích: 二五仔 trong tiếng lóng Quảng Đông nghĩa là đồ khốn khiếp, tên phản bội. Dân gian có rất nhiều nguồn giải thích không đồng nhất về từ 二五仔 này. Trong đó, có một loại giải thích là, vào thời nhà Thanh, dưới thời Khang Hi, Ung Chính, có rất nhiều tổ chức muốn phản Thanh phục Minh. Sau khi điều tra kỹ lương thì thấy có liên quan đến Thiếu Lâm tự nên đã phái quân đi tiêu diệt nhưng cần phải có nội ứng ở Thiếu Lâm tự để hỗ trợ. Vì vậy, triều đình đã mua chuộc đệ tục gia hàng thứ bảy của Thiếu Lâm tự là Mã Ninh Nhi hỗ trợ. Mã Ninh Nhi trở thành phản đồ của Thiếu Lâm tự. Người Trung Quốc thích dùng tích hoặc tổng của hai số để che giấu số ban đầu. Ví dụ, đệ tự hàng thứ bảy thì vì họ nói là Thất tử thì họ đổi thành Nhị Ngũ để nói lái sang!}
"Cái tên này sẽ theo mày cả đời!"
"Mẹ nó! Mày chỉ nói linh tinh!"
"Vậy tại sao ở trong nhà vệ sinh mày lại dí tàn thuốc vào mu bàn tay tao?" Tôi cười lên.
Đột nhiên Nhị Ngũ Tử ngơ ngẩn.
Kiến ca phản ứng kịp chạy đến bên cạnh tôi, nhìn một cái, vết sẹo này là do bỏng.
"Mới bị thương!" Kiến ca nói.
Mọi người nhìn Nhị Ngũ Tử khiến hắn ta đổ mồ hôi lạnh. Cả người hắn ta khẽ run lên. Hắn ta cũng biết tôi đã tính kế hắn rồi.
Tôi ép hắn khai. Nếu không hắn cũng sẽ chẳng thừa nhận những việc làm xấu xa trong quá khứ kia đều do hắn làm.