Chương 4
11.
Nói đến cũng không thể tưởng tượng nổi. Mùa hè năm đó, trong nhóm vệ sĩ của Tiểu Du có thêm một người nữa – Kiến ca.
Anh ta nghe thấy dạo gần đây tôi và Tiểu Du đều dắt tay nhau đến trường học. Anh ta cảm thấy bàng hoàng, trơ tráo bắt Nhị Ngũ Tử xin nghỉ ốm và thay thế vị trí của đối phương.
"Tiểu Du!" Trong giọng nói của anh ta đều là đau lòng không thôi: "Em và Lục Vũ là anh em mà. Anh chỉ muốn nói với em một chút, chẳng may hai người có huyết thống, có huyết thống thì sao chứ? Hãy dừng lại khi chưa quá muộn đi em!"
"Liên quan gì đến anh chứ?"
"Anh biết, nhất định em và Lục Vũ giả vờ cho anh nhìn, để anh biết khó mà lui đúng không?" Dường như anh ta đã hiểu rõ gì đó.
"Anh vẫn còn chưa cút à?"
"Được rồi, được rồi! Em cứ coi như anh không tồn tại đi!" Anh ta nhún nhường nói: "Này, em nhìn thùng sơn này đi có phải nó cũng trắng giống như em đúng không?"
"Người vừa tới đi dọn cầu thang đi!" Quản đốc rống to.
Mùa hè năm đó, trong phòng học ở ngôi trường cũ chúng tôi có một chiếc bàn mà phần đáy đều có dấu bàn tay của tất cả mọi người, bên dưới có một dòng chữ do Tiểu Du để lại: [Tiểu Du và một đám ngu si!]
12.
Nhưng mà... Tiểu Du chết.
Mùa lũ năm đó, mưa liên tục mấy ngày liền, dường như nước sông có thể tràn bờ đê bất cứ lúc nào.
Để không ảnh hưởng đến tiến độ công việc, quản đốc chia nhóm chúng tôi ra làm việc ở các phòng học khác nhau, để chúng tôi làm hết buổi sáng rồi về nhà chờ tạnh mưa.
Tiểu Du vẫn không tới. Tôi có chút lo lắng, mở ô, định đến nhà cô ấy xem một chút. Khi đi qua phòng lớp trưởng phụ trách, bị cậu ta gọi lại: "Cậu đi đâu thế?"
"Cô ấy mãi không tới, tôi đến nhà cô ấy xem một chút..." Tôi nói.
"Lục Vũ!" Lớp trưởng nhìn tôi: "Có khi cô ấy bị ốm thôi hoặc là đến muộn một chút!"
"Tiến độ hôm nay không hoàn thành, cậu bỏ bê công việc thế thì chúng tôi lại phải chia lại phần việc của cậu!" Cậu ta nói: "Đều là bạn bè đừng khiến mọi người khó xử!"
Tôi không biết làm sao, cũng đúng dịp bạn cùng bàn định ra ngoài mua cơm cho tất cả mọi người tôi chỉ đành dặn dò cậu ta để ý xem có gặp Tiểu Du hay không? Có phải cô ấy đến ăn sáng ở quán rồi không?
Tôi quay lại tiếp tục công việc nhưng từ đầu đến cuối, Tiểu Du không hề xuất hiện. Mọi người đói bụng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu bạn cùng bàn đâu cả.
Quản đốc mắng mỏ, giận cá chém thớt một hồi nói cậu ta không biết quy củ gì cả.
Từ xa, có tiếng còi cảnh sát vang lên, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ bất an.
13.
Ngày đó, có người tìm thấy một chiếc ô trắng bị hỏng bên ngoài một tòa chung cư.
Sau đó, có người nhìn thấy cô ấy ở trong hẻm nhỏ gần đó. Quần áo xộc xệch, đầu bị đánh, đây cũng chính là nguyên nhân cái chết của cô ấy.
Ở những nơi địa phương nhỏ như vậy, số lượng cảnh sát vẫn luôn hạn chế, lần đầu tiên được điều động toàn bộ.
Một người thiếu niên bị cảnh sát áp giải từ nhà ra, cậu ta đeo còng tay, ngồi lên xe cảnh sát.
Hắn là... bạn cùng bàn của tôi.
14.
"...Trên đường đến trường tôi có gặp cô ấy nên mới đi cùng... Phát hiện quần áo của cô ấy đều ướt sũng."
Trong tivi đang chiếu băng ghi hình lời khai của bạn cùng bàn. Trên mặt cậu ta có vài vết máu ứ đọng, chắc hẳn đây là dấu vết khi truy bắt cậu ta.
"Cô ấy xinh đẹp như vậy nên tôi mới muốn làm một chút với cô ấy! Lừa cô ấy đi vào con hẻm, nhân lúc cô ấy không để ý, đập một cái sau gáy, thế là cô ấy ngã xuống thôi!"
"Tôi thấy trên đầu cô ấy chảy máu, vết máu đấy rất xấu xí không muốn làm nữa! Nhưng khi tôi nhìn thấy ngón tay cô ấy vẫn đang động đậy, tôi nghĩ rằng để cô ấy nói chuyện này ra thì phiền phức rồi!"
"Không còn cách nào khác nên tôi tiếp tục đập!"
"Sau vài cái thì cô ấy không động đậy nữa, tôi mới bỏ đi,. Cảm thấy không có ai thấy thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu! Chú, cháu biết lỗi rồi, cũng không dám nữa đâu!..."
—
"Đây cũng là bài học cảnh tỉnh đến các gia đình, để ngăn tình trạng trẻ vị thành niên vi phạm pháp luật, chúng ta cần phải quan tâm đến sự trưởng thành của thanh thiếu niên. Đây là trách nhiệm của gia đình và nhà trường...."
Tiếng tivi chợt xa chợt gần, tôi đứng trong hành lang, lẳng lặng nhìn cầu thang bộ. Trước kia có một cô gái ngồi ở đó, cầm dao nhỏ, uể oải, bảo tôi đừng xen vào việc của người khác.
Đã từng có một cô gái ngồi chỗ đó, lúc tôi đỡ cô ấy lên thì giật tóc tôi.
Ba tôi đẩy cửa nhà, đưa con heo đất cho tôi. Bên trong trống rỗng.
"Tại sao?" Tôi nhìn ba chằm chằm. Đó là lần đâu tiên tôi đụng ngã ông ta, điên cuồng rống to: "Ngay cả tiền của cô ấy mà ông cũng muốn lấy à?"
"Con bé lấy tiền mua đồ cho mày!" Ba tôi chỉ lạnh lùng nhìn tôi mà nói. Đến tận lúc đó, tôi mới biết nguyên nhân cô ấy đi muộn.
Sáng sớm hôm đó, trời mưa lớn, cô ấy lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình đi mua cho tôi một chiếc máy điện thoại cầm tay để sau khi kì nghỉ hè kết thúc, cô ấy vẫn có thể nói chuyện với tôi, nghe giọng tôi.
Năm 2004, tình trạng lũ lụt cực kỳ nghiêm trọng. Một nam sinh tên là Lục Vũ lội nước đi trên đường, uống rượu, vấp ngã, trong tay còn ôm một chiếc cờ lê lạnh ngắt. Không hiểu muốn đi đập ai.
Khi đợt lũ đó cuối cùng cũng lắng xuống trận lũ tiếp theo lại đến là vào 12 năm sau.
Năm 2016, tên đàn ông Lục Vũ kia uống rượu, đi ở đầu đường không nói câu nào, tham dự buổi tụ họp bạn học cũ.
Ngày hôm đó, là ngày bạn cùng bàn của anh ấy ra tù. Anh ấy muốn đi giết cậu ta.
15.
Mấy ngày trước khi diễn ra buổi tụ họp năm 2016.
Lúc tôi đang làm ở siêu thị thì nhận được một tin Wechat là của lớp trưởng gửi tới. Cậu ấy đến thành phố lớn lập nghiệp, mười mấy năm không gặp, hiện giờ cậu ấy đã là một quản lý cấp cao của một công ty rồi, tôi không ngờ cậu ấy vẫn còn liên lạc với tôi.
Tin nhắn Wechat chỉ có vài dòng: [Bạn bè của Tiểu Du, tụ tập một lần đi! Trở Địa điểm là phòng học lúc trước lúc 10 giờ tối ngày thứ Tư. Nếu như cậu tới tôi sẽ để cậu gặp Tiểu Du!]
Tôi sửng sốt rất lâu, gọi điện thoại cho cậu ta nhưng cậu ta cũng không nhận. Nửa ngày trôi qua, cậu ta mới gửi lại một cái tin nhắn: [Người giết Tiểu Du cũng tới!]
16.
Lũ lụt sắp đến nên học sinh đều được nghỉ. Trường học chỉ có một căn phòng để đèn sáng. Tôi không biết bằng cách nào lớp trưởng lại có thể thuyết phục được nhà trường. Nhưng nghĩ lại cậu ấy giỏi giang như thế chắc chắn sẽ có cách.
Đến giờ, có mấy người có mặt trong phòng học.
"Là anh Vũ sao? Má nó, vẫn đẹp trai như vậy mà!" Lớp trưởng trêu chọc tôi đi tới.
Tôi vẫn nhớ, cậu ta là quân sư đầu chó của Tiểu Du, cậu ta đã dạy cho Tiểu Du vô số cách làm biếng.
Mười mấy năm không gặp, cậu ta càng lúc càng mập cũng xa lạ hơn nhiều. Hôm nay, tôi vẫn mặc đồng phục siêu thị, chưa cạo râu chẳng có chút liên quan nào với sự miêu tả của cậu ta cả.
"Vị này là Gia Đống, bây giờ đang là giám đốc ngân hàng!"
"Chỉ là chi nhánh mà thôi. Anh Vũ, nếu cần tiền thì nhớ đến tìm tôi nhé!" Một nam sinh gầy gò, lễ phép lên tiếng chào hỏi tôi.
Tôi không ngờ cậu ta cũng tới. Nhị Ngũ Tử, nha hoàn của Tiểu Du, hôm nay đã là giám đốc chi nhánh của một ngân hàng rồi.
Trước kia, sợ cậu ta còn đi mách lẻo linh tinh, chúng tôi còn buộc cậu ta cùng đi làm thêm với mình.
Theo bản năng, tôi muốn bắt tay với cậu ta nhưng lại bị cậu ta nắm bàn tay hơi ấn xuống rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, giống như đang nhắc nhở tôi nên nhận rõ sự chênh lệch.
Đang lúng túng, lớp trưởng lại kéo tôi lại. Cậu ta chỉ cho tôi một người: "Hai cậu hôm nay phải bắt tay đó! Sau khi tới, cậu ta vẫn luôn nhắc tới cậu!"
Nhìn theo phía lớp trưởng chỉ, một người đàn ông đầu trọc nhưng ánh mắt lại né tránh.
Từ sau khi tôi tới, cậu ta vẫn đứng ở đó không nói một lời nào. Tôi siết chặt cờ lê trong tay. Nhưng một giây sau, bóng người phóng đại ở trước mắt tôi. Tôi bị một quyền, đau đến mức nổ đom đóm. Tôi đang định lấy cờ lê ra nhưng lại bị lớp trưởng đè xuống.
"Hai người thật là, vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi! Cũng đã hơn ba mươi rồi, mấy người có thể trưởng thành hơn một chút được không?"
Cơn giận trong người tôi bốc ngùn ngụt nhưng nghe lớp trưởng nói vậy thì ngây ngẩn, tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang im lặng, không nói lời nào kia: "... Kiến ca?"
"Kêu A Kiến là được!" Cậu ta vâng mạng dáng vẻ lạnh nhạt: "Một đấm này là tao đấm thay Tiểu Du!"
"Tại sao người chết không phải là mày chứ?" Cậu ta nói.
Tôi cúi đầu xuống.
Tiểu Du...
Trong phòng học, mấy chiếc bàn được kê sát vào nhau, bên trên có rất nhiều đồ ăn và rượu. Lớp trưởng gọi mọi người ngồi xuống.
"Bạn cùng bàn của tôi đâu?" Tôi hỏi.
Lớp trưởng làm như không nghe thấy lời tôi nói: "Hôm nay không lái xe, tối nay mọi người cùng uống nhé?... Gia Đống, cậu đừng giả vờ, cậu làm giám đốc ngân hàng mà lại nói không biết uống rượu sao? Kiến ca, tiệm thịt nướng của cậu mở lớn như vậy cũng không thể nói rằng không biết uống nhỉ..."
"Người khác đâu?" Tôi rống lên một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
"Hắn ta sẽ không tới đâu!"
Ngay tại lúc đó, một giọng nói vang lên.
Của con gái... Lúc này tôi mới để ý, cô ấy ngồi cạnh lớp trưởng. Tôi đoán là bạn gái mà lớp trưởng dẫn tới.
Cô gái đó với mái tóc dài, vành mắt thâm đen
"Vứt cờ lê đi!" Cô ấy nói.
"Kêu cậu tới là để cậu gặp Tiểu Du!"
Nói đến cũng không thể tưởng tượng nổi. Mùa hè năm đó, trong nhóm vệ sĩ của Tiểu Du có thêm một người nữa – Kiến ca.
Anh ta nghe thấy dạo gần đây tôi và Tiểu Du đều dắt tay nhau đến trường học. Anh ta cảm thấy bàng hoàng, trơ tráo bắt Nhị Ngũ Tử xin nghỉ ốm và thay thế vị trí của đối phương.
"Tiểu Du!" Trong giọng nói của anh ta đều là đau lòng không thôi: "Em và Lục Vũ là anh em mà. Anh chỉ muốn nói với em một chút, chẳng may hai người có huyết thống, có huyết thống thì sao chứ? Hãy dừng lại khi chưa quá muộn đi em!"
"Liên quan gì đến anh chứ?"
"Anh biết, nhất định em và Lục Vũ giả vờ cho anh nhìn, để anh biết khó mà lui đúng không?" Dường như anh ta đã hiểu rõ gì đó.
"Anh vẫn còn chưa cút à?"
"Được rồi, được rồi! Em cứ coi như anh không tồn tại đi!" Anh ta nhún nhường nói: "Này, em nhìn thùng sơn này đi có phải nó cũng trắng giống như em đúng không?"
"Người vừa tới đi dọn cầu thang đi!" Quản đốc rống to.
Mùa hè năm đó, trong phòng học ở ngôi trường cũ chúng tôi có một chiếc bàn mà phần đáy đều có dấu bàn tay của tất cả mọi người, bên dưới có một dòng chữ do Tiểu Du để lại: [Tiểu Du và một đám ngu si!]
12.
Nhưng mà... Tiểu Du chết.
Mùa lũ năm đó, mưa liên tục mấy ngày liền, dường như nước sông có thể tràn bờ đê bất cứ lúc nào.
Để không ảnh hưởng đến tiến độ công việc, quản đốc chia nhóm chúng tôi ra làm việc ở các phòng học khác nhau, để chúng tôi làm hết buổi sáng rồi về nhà chờ tạnh mưa.
Tiểu Du vẫn không tới. Tôi có chút lo lắng, mở ô, định đến nhà cô ấy xem một chút. Khi đi qua phòng lớp trưởng phụ trách, bị cậu ta gọi lại: "Cậu đi đâu thế?"
"Cô ấy mãi không tới, tôi đến nhà cô ấy xem một chút..." Tôi nói.
"Lục Vũ!" Lớp trưởng nhìn tôi: "Có khi cô ấy bị ốm thôi hoặc là đến muộn một chút!"
"Tiến độ hôm nay không hoàn thành, cậu bỏ bê công việc thế thì chúng tôi lại phải chia lại phần việc của cậu!" Cậu ta nói: "Đều là bạn bè đừng khiến mọi người khó xử!"
Tôi không biết làm sao, cũng đúng dịp bạn cùng bàn định ra ngoài mua cơm cho tất cả mọi người tôi chỉ đành dặn dò cậu ta để ý xem có gặp Tiểu Du hay không? Có phải cô ấy đến ăn sáng ở quán rồi không?
Tôi quay lại tiếp tục công việc nhưng từ đầu đến cuối, Tiểu Du không hề xuất hiện. Mọi người đói bụng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu bạn cùng bàn đâu cả.
Quản đốc mắng mỏ, giận cá chém thớt một hồi nói cậu ta không biết quy củ gì cả.
Từ xa, có tiếng còi cảnh sát vang lên, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ bất an.
13.
Ngày đó, có người tìm thấy một chiếc ô trắng bị hỏng bên ngoài một tòa chung cư.
Sau đó, có người nhìn thấy cô ấy ở trong hẻm nhỏ gần đó. Quần áo xộc xệch, đầu bị đánh, đây cũng chính là nguyên nhân cái chết của cô ấy.
Ở những nơi địa phương nhỏ như vậy, số lượng cảnh sát vẫn luôn hạn chế, lần đầu tiên được điều động toàn bộ.
Một người thiếu niên bị cảnh sát áp giải từ nhà ra, cậu ta đeo còng tay, ngồi lên xe cảnh sát.
Hắn là... bạn cùng bàn của tôi.
14.
"...Trên đường đến trường tôi có gặp cô ấy nên mới đi cùng... Phát hiện quần áo của cô ấy đều ướt sũng."
Trong tivi đang chiếu băng ghi hình lời khai của bạn cùng bàn. Trên mặt cậu ta có vài vết máu ứ đọng, chắc hẳn đây là dấu vết khi truy bắt cậu ta.
"Cô ấy xinh đẹp như vậy nên tôi mới muốn làm một chút với cô ấy! Lừa cô ấy đi vào con hẻm, nhân lúc cô ấy không để ý, đập một cái sau gáy, thế là cô ấy ngã xuống thôi!"
"Tôi thấy trên đầu cô ấy chảy máu, vết máu đấy rất xấu xí không muốn làm nữa! Nhưng khi tôi nhìn thấy ngón tay cô ấy vẫn đang động đậy, tôi nghĩ rằng để cô ấy nói chuyện này ra thì phiền phức rồi!"
"Không còn cách nào khác nên tôi tiếp tục đập!"
"Sau vài cái thì cô ấy không động đậy nữa, tôi mới bỏ đi,. Cảm thấy không có ai thấy thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu! Chú, cháu biết lỗi rồi, cũng không dám nữa đâu!..."
—
"Đây cũng là bài học cảnh tỉnh đến các gia đình, để ngăn tình trạng trẻ vị thành niên vi phạm pháp luật, chúng ta cần phải quan tâm đến sự trưởng thành của thanh thiếu niên. Đây là trách nhiệm của gia đình và nhà trường...."
Tiếng tivi chợt xa chợt gần, tôi đứng trong hành lang, lẳng lặng nhìn cầu thang bộ. Trước kia có một cô gái ngồi ở đó, cầm dao nhỏ, uể oải, bảo tôi đừng xen vào việc của người khác.
Đã từng có một cô gái ngồi chỗ đó, lúc tôi đỡ cô ấy lên thì giật tóc tôi.
Ba tôi đẩy cửa nhà, đưa con heo đất cho tôi. Bên trong trống rỗng.
"Tại sao?" Tôi nhìn ba chằm chằm. Đó là lần đâu tiên tôi đụng ngã ông ta, điên cuồng rống to: "Ngay cả tiền của cô ấy mà ông cũng muốn lấy à?"
"Con bé lấy tiền mua đồ cho mày!" Ba tôi chỉ lạnh lùng nhìn tôi mà nói. Đến tận lúc đó, tôi mới biết nguyên nhân cô ấy đi muộn.
Sáng sớm hôm đó, trời mưa lớn, cô ấy lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình đi mua cho tôi một chiếc máy điện thoại cầm tay để sau khi kì nghỉ hè kết thúc, cô ấy vẫn có thể nói chuyện với tôi, nghe giọng tôi.
Năm 2004, tình trạng lũ lụt cực kỳ nghiêm trọng. Một nam sinh tên là Lục Vũ lội nước đi trên đường, uống rượu, vấp ngã, trong tay còn ôm một chiếc cờ lê lạnh ngắt. Không hiểu muốn đi đập ai.
Khi đợt lũ đó cuối cùng cũng lắng xuống trận lũ tiếp theo lại đến là vào 12 năm sau.
Năm 2016, tên đàn ông Lục Vũ kia uống rượu, đi ở đầu đường không nói câu nào, tham dự buổi tụ họp bạn học cũ.
Ngày hôm đó, là ngày bạn cùng bàn của anh ấy ra tù. Anh ấy muốn đi giết cậu ta.
15.
Mấy ngày trước khi diễn ra buổi tụ họp năm 2016.
Lúc tôi đang làm ở siêu thị thì nhận được một tin Wechat là của lớp trưởng gửi tới. Cậu ấy đến thành phố lớn lập nghiệp, mười mấy năm không gặp, hiện giờ cậu ấy đã là một quản lý cấp cao của một công ty rồi, tôi không ngờ cậu ấy vẫn còn liên lạc với tôi.
Tin nhắn Wechat chỉ có vài dòng: [Bạn bè của Tiểu Du, tụ tập một lần đi! Trở Địa điểm là phòng học lúc trước lúc 10 giờ tối ngày thứ Tư. Nếu như cậu tới tôi sẽ để cậu gặp Tiểu Du!]
Tôi sửng sốt rất lâu, gọi điện thoại cho cậu ta nhưng cậu ta cũng không nhận. Nửa ngày trôi qua, cậu ta mới gửi lại một cái tin nhắn: [Người giết Tiểu Du cũng tới!]
16.
Lũ lụt sắp đến nên học sinh đều được nghỉ. Trường học chỉ có một căn phòng để đèn sáng. Tôi không biết bằng cách nào lớp trưởng lại có thể thuyết phục được nhà trường. Nhưng nghĩ lại cậu ấy giỏi giang như thế chắc chắn sẽ có cách.
Đến giờ, có mấy người có mặt trong phòng học.
"Là anh Vũ sao? Má nó, vẫn đẹp trai như vậy mà!" Lớp trưởng trêu chọc tôi đi tới.
Tôi vẫn nhớ, cậu ta là quân sư đầu chó của Tiểu Du, cậu ta đã dạy cho Tiểu Du vô số cách làm biếng.
Mười mấy năm không gặp, cậu ta càng lúc càng mập cũng xa lạ hơn nhiều. Hôm nay, tôi vẫn mặc đồng phục siêu thị, chưa cạo râu chẳng có chút liên quan nào với sự miêu tả của cậu ta cả.
"Vị này là Gia Đống, bây giờ đang là giám đốc ngân hàng!"
"Chỉ là chi nhánh mà thôi. Anh Vũ, nếu cần tiền thì nhớ đến tìm tôi nhé!" Một nam sinh gầy gò, lễ phép lên tiếng chào hỏi tôi.
Tôi không ngờ cậu ta cũng tới. Nhị Ngũ Tử, nha hoàn của Tiểu Du, hôm nay đã là giám đốc chi nhánh của một ngân hàng rồi.
Trước kia, sợ cậu ta còn đi mách lẻo linh tinh, chúng tôi còn buộc cậu ta cùng đi làm thêm với mình.
Theo bản năng, tôi muốn bắt tay với cậu ta nhưng lại bị cậu ta nắm bàn tay hơi ấn xuống rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, giống như đang nhắc nhở tôi nên nhận rõ sự chênh lệch.
Đang lúng túng, lớp trưởng lại kéo tôi lại. Cậu ta chỉ cho tôi một người: "Hai cậu hôm nay phải bắt tay đó! Sau khi tới, cậu ta vẫn luôn nhắc tới cậu!"
Nhìn theo phía lớp trưởng chỉ, một người đàn ông đầu trọc nhưng ánh mắt lại né tránh.
Từ sau khi tôi tới, cậu ta vẫn đứng ở đó không nói một lời nào. Tôi siết chặt cờ lê trong tay. Nhưng một giây sau, bóng người phóng đại ở trước mắt tôi. Tôi bị một quyền, đau đến mức nổ đom đóm. Tôi đang định lấy cờ lê ra nhưng lại bị lớp trưởng đè xuống.
"Hai người thật là, vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi! Cũng đã hơn ba mươi rồi, mấy người có thể trưởng thành hơn một chút được không?"
Cơn giận trong người tôi bốc ngùn ngụt nhưng nghe lớp trưởng nói vậy thì ngây ngẩn, tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang im lặng, không nói lời nào kia: "... Kiến ca?"
"Kêu A Kiến là được!" Cậu ta vâng mạng dáng vẻ lạnh nhạt: "Một đấm này là tao đấm thay Tiểu Du!"
"Tại sao người chết không phải là mày chứ?" Cậu ta nói.
Tôi cúi đầu xuống.
Tiểu Du...
Trong phòng học, mấy chiếc bàn được kê sát vào nhau, bên trên có rất nhiều đồ ăn và rượu. Lớp trưởng gọi mọi người ngồi xuống.
"Bạn cùng bàn của tôi đâu?" Tôi hỏi.
Lớp trưởng làm như không nghe thấy lời tôi nói: "Hôm nay không lái xe, tối nay mọi người cùng uống nhé?... Gia Đống, cậu đừng giả vờ, cậu làm giám đốc ngân hàng mà lại nói không biết uống rượu sao? Kiến ca, tiệm thịt nướng của cậu mở lớn như vậy cũng không thể nói rằng không biết uống nhỉ..."
"Người khác đâu?" Tôi rống lên một tiếng. Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
"Hắn ta sẽ không tới đâu!"
Ngay tại lúc đó, một giọng nói vang lên.
Của con gái... Lúc này tôi mới để ý, cô ấy ngồi cạnh lớp trưởng. Tôi đoán là bạn gái mà lớp trưởng dẫn tới.
Cô gái đó với mái tóc dài, vành mắt thâm đen
"Vứt cờ lê đi!" Cô ấy nói.
"Kêu cậu tới là để cậu gặp Tiểu Du!"