Chương 31: Sưởi Ấm Trái Tim
Khi cảm xúc dần dần ổn định lại trong lòng, Hiểu Tâm cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó để thể hiện lòng biết ơn với Mộ Hàn. Cô nhìn quanh căn nhà nhỏ, tìm kiếm một cách nhanh chóng một ý tưởng.
“Cậu đã ăn gì chưa, tôi nấu gì đó mình cùng ăn nha” Hiểu Tâm đề xuất, ánh mắt đầy hứng khởi.
Mộ Hàn cười nhẹ, gật đầu đồng ý. “Ừm, tôi cũng thấy hơi đói”
Nghe vậy, Hiểu Tâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô nhanh chóng bước vào bếp và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn. Trong lúc Hiểu Tâm nấu nướng, Mộ Hàn ngồi bên bàn, lặng lẽ ngắm nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Hiểu Tâm háo hức mang những đĩa thức ăn ra bàn. Bữa ăn tuy đơn giản với những món ăn quen thuộc như trứng chiên, rau luộc, canh rong biển và sườn sào chua ngọt nhưng lại chứa đựng trọn vẹn tình cảm của Hiểu Tâm dành cho Mộ Hàn.
“Ngại quá, chỉ có những món đơn giản thế này thôi, mong cậu không chê nhé!” Hiểu Tâm nói với Mộ Hàn, đôi má ửng hồng vì ngại ngùng.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm trìu mến, mỉm cười và đáp: “Trông thật ngon đấy”
Vừa nói cậu vừa dùng đũa gắp một miếng trứng chiên lên đưa vào miệng. Mộ Hàn mỉm cười và gật đầu tán thưởng. Miếng trứng chiên vàng ươm, béo ngậy tan chảy trong miệng anh. Vị ngọt thanh của rau luộc hòa quyện cùng vị chua thanh của canh rong biển tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời cho bữa ăn. Món sườn sào chua ngọt với vị chua chua, ngọt ngọt, cay cay kích thích vị giác khiến cậu ăn một cách ngon miệng.
Hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt Hiểu Tâm khi nhìn Mộ Hàn thưởng thức những món ăn do cô nấu. Cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện vì đã nấu được một bữa ăn ngon cho cậu.
“Cậu thấy ngon không?” Hiểu Tâm hỏi Mộ Hàn với ánh mắt đầy háo hức.
“Rất ngon,” Mộ Hàn đáp “Cảm ơn cô”
Hiểu Tâm mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ấy đẹp hơn cả những bông hoa rực rỡ nhất trong vườn.
Họ cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong bầu không khí ấm cúng và yên bình. Mỗi món ăn đều mang hương vị riêng, nhưng tất cả đều được Hiểu Tâm nấu với tình yêu thương và sự tỉ mỉ.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp bàn ăn, Mộ Hàn đứng lại trong căn nhà nhỏ của Hiểu Tâm, cảm xúc trong cậu trở nên dễ chịu và ấm áp hơn bao giờ hết. Bữa ăn không chỉ là một chuỗi các món đơn giản, mà nó còn là biểu hiện rõ ràng của tình cảm và sự quan tâm mà Hiểu Tâm dành cho cậu.
Mộ Hàn cảm nhận được sự âm nhạc trong mỗi khẩu phần của bữa ăn, như là những nốt nhạc nhẹ nhàng vang lên từ lòng Hiểu Tâm, tạo ra một bản giao hưởng tình cảm đầy ý nghĩa. Mỗi miếng thức ăn đều chứa đựng một phần của trái tim của cô.
Bây giờ cũng đã 9 giờ tối, bầu trời đã chuyển sang gam màu đêm khuya, với những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc trai hiện lên trên màn đêm sâu thẳm. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng cũng đầy huyền bí và quyến rũ.
Mộ Hàn ra về trong cơn gió nhẹ, từng bước của cậu in dấu trên con đường dẫn về nhà. Trái tim cậu đầy ấm áp và an lòng sau buổi tối đầy ý nghĩa cùng Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm tiến cậu ra cửa để chào tạm biệt Mộ Hàn, ánh đèn từ trong nhà chiếu sáng ra ngoài, làm nổi bật nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cô. Cả hai đang dành cho nhau những ánh mắt đầy ý nghĩa, không cần lời nói, nhưng tất cả đều hiểu được từng cảm xúc và suy nghĩ của đối phương.
Trên đường trở về nhà, trong tâm trí của Mộ Hàn, có một cảm giác ấm áp lan tỏa từ từ khắp không gian xung quanh. Cậu cảm thấy lòng hài lòng và thư thái, như một tâm trạng êm đềm sau bữa ăn ngon và bình yên cùng Hiểu Tâm.
Những khoảnh khắc ở bên Hiểu Tâm đã làm cho trái tim Mộ Hàn nhẹ nhàng hơn, như một cánh cửa mở ra đưa cậu vào một thế giới đầy sự ấm áp và an toàn. Cảm giác được chăm sóc, quan tâm từ người khác đã làm cho cậu cảm thấy trân trọng và biết ơn hơn bao giờ hết.
Nhìn lại những gì đã diễn ra, Mộ Hàn không thể không ngưỡng mộ sự quan tâm và tình cảm mà Hiểu Tâm dành cho mình. Đó không chỉ là bữa ăn ngon lành, mà còn là sự chân thành và tình yêu thương tỏa ra từ từ trong từng hành động nhỏ của cô.
Mặc dù không biết phải diễn đạt như thế nào, nhưng trong lòng Mộ Hàn, có một sự biết ơn sâu sắc và ấm áp dành cho Hiểu Tâm. Cảm giác ấy như một tia nắng nhẹ nhàng, chiếu sáng con đường trở về của anh, làm cho mọi khó khăn trở nên nhẹ nhàng hơn và cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn.
“Cậu đã ăn gì chưa, tôi nấu gì đó mình cùng ăn nha” Hiểu Tâm đề xuất, ánh mắt đầy hứng khởi.
Mộ Hàn cười nhẹ, gật đầu đồng ý. “Ừm, tôi cũng thấy hơi đói”
Nghe vậy, Hiểu Tâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô nhanh chóng bước vào bếp và bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn. Trong lúc Hiểu Tâm nấu nướng, Mộ Hàn ngồi bên bàn, lặng lẽ ngắm nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn đã lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Hiểu Tâm háo hức mang những đĩa thức ăn ra bàn. Bữa ăn tuy đơn giản với những món ăn quen thuộc như trứng chiên, rau luộc, canh rong biển và sườn sào chua ngọt nhưng lại chứa đựng trọn vẹn tình cảm của Hiểu Tâm dành cho Mộ Hàn.
“Ngại quá, chỉ có những món đơn giản thế này thôi, mong cậu không chê nhé!” Hiểu Tâm nói với Mộ Hàn, đôi má ửng hồng vì ngại ngùng.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm trìu mến, mỉm cười và đáp: “Trông thật ngon đấy”
Vừa nói cậu vừa dùng đũa gắp một miếng trứng chiên lên đưa vào miệng. Mộ Hàn mỉm cười và gật đầu tán thưởng. Miếng trứng chiên vàng ươm, béo ngậy tan chảy trong miệng anh. Vị ngọt thanh của rau luộc hòa quyện cùng vị chua thanh của canh rong biển tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời cho bữa ăn. Món sườn sào chua ngọt với vị chua chua, ngọt ngọt, cay cay kích thích vị giác khiến cậu ăn một cách ngon miệng.
Hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt Hiểu Tâm khi nhìn Mộ Hàn thưởng thức những món ăn do cô nấu. Cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện vì đã nấu được một bữa ăn ngon cho cậu.
“Cậu thấy ngon không?” Hiểu Tâm hỏi Mộ Hàn với ánh mắt đầy háo hức.
“Rất ngon,” Mộ Hàn đáp “Cảm ơn cô”
Hiểu Tâm mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ấy đẹp hơn cả những bông hoa rực rỡ nhất trong vườn.
Họ cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong bầu không khí ấm cúng và yên bình. Mỗi món ăn đều mang hương vị riêng, nhưng tất cả đều được Hiểu Tâm nấu với tình yêu thương và sự tỉ mỉ.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp bàn ăn, Mộ Hàn đứng lại trong căn nhà nhỏ của Hiểu Tâm, cảm xúc trong cậu trở nên dễ chịu và ấm áp hơn bao giờ hết. Bữa ăn không chỉ là một chuỗi các món đơn giản, mà nó còn là biểu hiện rõ ràng của tình cảm và sự quan tâm mà Hiểu Tâm dành cho cậu.
Mộ Hàn cảm nhận được sự âm nhạc trong mỗi khẩu phần của bữa ăn, như là những nốt nhạc nhẹ nhàng vang lên từ lòng Hiểu Tâm, tạo ra một bản giao hưởng tình cảm đầy ý nghĩa. Mỗi miếng thức ăn đều chứa đựng một phần của trái tim của cô.
Bây giờ cũng đã 9 giờ tối, bầu trời đã chuyển sang gam màu đêm khuya, với những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc trai hiện lên trên màn đêm sâu thẳm. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng cũng đầy huyền bí và quyến rũ.
Mộ Hàn ra về trong cơn gió nhẹ, từng bước của cậu in dấu trên con đường dẫn về nhà. Trái tim cậu đầy ấm áp và an lòng sau buổi tối đầy ý nghĩa cùng Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm tiến cậu ra cửa để chào tạm biệt Mộ Hàn, ánh đèn từ trong nhà chiếu sáng ra ngoài, làm nổi bật nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cô. Cả hai đang dành cho nhau những ánh mắt đầy ý nghĩa, không cần lời nói, nhưng tất cả đều hiểu được từng cảm xúc và suy nghĩ của đối phương.
Trên đường trở về nhà, trong tâm trí của Mộ Hàn, có một cảm giác ấm áp lan tỏa từ từ khắp không gian xung quanh. Cậu cảm thấy lòng hài lòng và thư thái, như một tâm trạng êm đềm sau bữa ăn ngon và bình yên cùng Hiểu Tâm.
Những khoảnh khắc ở bên Hiểu Tâm đã làm cho trái tim Mộ Hàn nhẹ nhàng hơn, như một cánh cửa mở ra đưa cậu vào một thế giới đầy sự ấm áp và an toàn. Cảm giác được chăm sóc, quan tâm từ người khác đã làm cho cậu cảm thấy trân trọng và biết ơn hơn bao giờ hết.
Nhìn lại những gì đã diễn ra, Mộ Hàn không thể không ngưỡng mộ sự quan tâm và tình cảm mà Hiểu Tâm dành cho mình. Đó không chỉ là bữa ăn ngon lành, mà còn là sự chân thành và tình yêu thương tỏa ra từ từ trong từng hành động nhỏ của cô.
Mặc dù không biết phải diễn đạt như thế nào, nhưng trong lòng Mộ Hàn, có một sự biết ơn sâu sắc và ấm áp dành cho Hiểu Tâm. Cảm giác ấy như một tia nắng nhẹ nhàng, chiếu sáng con đường trở về của anh, làm cho mọi khó khăn trở nên nhẹ nhàng hơn và cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn.